Ánh mắt của Thủy Khinh Nhu nhìn về phía Mộ Chỉ Ly, nàng muốn xác nhận xem nàng ta đã chết hay chưa.
“Phốc”
Một ngụm máu không kịp khống chế từ trong miệng Đông Phương Ly phun ra, trong nháy mắt trên quần áo màu trắng hiện đầy máu đen, máu tươi nơi khóe miệng lại càng không ngừng tràn ra, muốn ngừng mà không thể ngừng.
Nàng rất rõ năng lượng vừa mới va chạm thoạt nhìn phảng phất chênh lệch không lớn, trên thực tế nàng bị vây ở thế yếu, nàng ta hẳn là đem tất cả năng lượng hoàn toàn oanh kích ở trên người của nàng, chỉ sợ nàng muốn tránh cũng tránh không kịp.
Xương ngực bị gãy, xương sườn cũng gãy đi ba cái, điều đáng được ăn mừng chính là cái mạng nhỏ của nàng vẫn còn ở nơi này. Hàn Băng Thủ của Thủy Khinh Nhu quả nhiên danh bất hư truyền, bất luận là lực đạo mạnh mẽ hay là năng lượng của hàn băng chi lực*(lực lượng của hàn băng) cũng không thể làm cho người ta khinh thường.
Nhìn màn tỷ võ thê thảm trên võ đài, mọi người đều thổn thức, may là bọn họ đối với thắng thua của hai người này tồn tại nghi ngờ không nhỏ, nhưng loại tình huống thảm thiết này vẫn vượt ra khỏi tưởng tượng của bọn họ.
Trên đài cao, người hoàng thất cùng với bốn vị Quán chủ giờ phút này cũng có chút lúng túng, hiện tại hai người đều bị trọng thương, không có nửa điểm khí lực đứng lên lại nhất quyết muốn phân thắng bại, vậy kết quả này phải định đoạt như thế nào đây?
Tư Cách Chiến cũng không có kết cục hòa như vậy a, bất luận thế nào cũng phải phân thắng bại, rất rõ ràng, hai người Thủy Khinh Nhu và Mộ Chỉ Ly cũng không thể thừa nhận thất bại của mình.
Trong mắt Đông Phương Khiếu xẹt qua vẻ lo lắng, khi nhìn đến thương thế nghiêm trọng kia của Mộ Chỉ Ly cùng với ánh mắt kiên cường của nàng, trong lòng trừ lo lắng, khiếp sợ ở ngoài còn càng thêm vẻ tự hào.
“Thủy Quán chủ, trận đấu này ai thắng ai thua quả thật nói không rõ ràng. Nếu là Thủy gia các ngươi thua mà nói thì các ngươi tự mua dây buộc mình rồi!” Đông Phương Khiếu hừ lạnh một tiếng, chỗ sâu trong đáy mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.
Sắc mặt Thủy Liễu Tư xanh mét, tình thế lúc này đã nằm ngoài suy nghĩ của nàng rồi, ngược lại Thủy Khinh Nhu cũng trọng thương, cục diện rối rắm này ngày càng khó thu thập hơn, đối với lời nói của Đông Phương Khiếu ngay lúc này, nàng cũng không có tâm tình đi phản bác.
Trọng tài hơi lúng túng nhìn về phía mọi người trên đài cao, như hỏi chuyện này nên định đoạt như thế nào.
Sắc mặt Dật Mộng cũng lúng túng, tình huống như thế thật đúng là hiếm thấy, lập tức nhìn về phía Thủy Liễu Tư, trong mắt cũng mang theo một tia bất mãn: “Không nghĩ tới một đoạn thời gian không thấy, cao thủ Thủy gia hiện lên không ít a, bài danh của Thủy Khinh Nhulúc nào đã lùi về sau rồi.”
Kèm theo âm thanh Dật Mộng rơi xuống, trong lòng Thủy Liễu Tư cũng chấn động.
Nếu không phải nàng cố ý để cho Thủy Khinh Nhu và Đông Phương
Ly so tài với nhau, chuyện này cũng sẽ không phát sinh. Dật Mộng đối với những tiểu xiếc này của bọn họ hiểu rất rõ ràng, trong khoảng thời gian ngắn Thủy Liễu Tư cũng chỉ có thể lúng túng cười làm lành, không giải thích được nguyên do.
“Đợi thêm một hồi nữa xem sao, xem xem hai người bọn hắn người nào tiếp tục chiến đấu được thì người đó thắng.” Dật Trần chậm rãi lên tiếng nói
Thủy Khinh Nhu nhìn Đông Phương Ly, mặc dù bị thương nghiêm trọng nhưng vẫn chưa có chết, trong lòng rất tức giận. Nàng sử dụng sức lực lớn như vậy, thậm chí ngay cả mình cũng bị thương nặng, mà nàng ta vẫn không có chết?
Lấy tình trạng hiện giờ của nàng muốn chém giết Mộ Chỉ Ly cũng rất khó khăn, nhưng kêu nàng buông tha cho cơ hội lần này thì nàng không cam lòng, hôm nay đã xảy ra chuyện như vậy, về sau Đông Phương Ly nhất định sẽ đề phòng nhiều hơn.
Nhìn bộ dáng phẫn hận kia của Thủy Khinh Nhu, Mộ Chỉ Ly nhếch miệng nở nụ cười: “Ngươi rất hối hận vì không thể giết được ta?”
“Coi như vận khí của ngươi tốt, nhưng mạng của ngươi sớm muộn gì cũng sẽ chết trên tay ta!” Thủy Khinh Nhu cười nói
“Ta cũng sẽ không cho ngươi có loại vận khí đó, mạng của ngươi, hôm nay ta muốn rồi.” Khóe miệng hiện lên nụ cười tà khí, tầm mắt lãnh đạm rơi vào trên người Thủy Khinh Nhu giống như đang nhìn một người chết .
Nghe được lời nói của Mộ Chỉ Ly, Thủy Khinh Nhu ngẩn ra, chợt cười lạnh nói: “Chỉ bằng ngươi? Đúng là nói xạo không nháy mắt.”
“Hiện giờ nếu ngươi cầu xin tha thứ vẫn còn kịp, nếu không một chút nữa cũng đừng trách ta không cho ngươi cơ hội.” Mộ Chỉ Ly khẽ cười nói, màu đen sâu thẳm trong mắt lấp lánh.
“Ha ha, thật là buồn cười, ta thấy ngươi bị ta đánh đến ngốc luôn rồi.”
Mộ Chỉ Ly nhún vai, lập tức cũng không để ý tới Thủy Khinh Nhu nữa, khoanh chân tu luyện. Từ lúc nàng tu luyện đến nay có rất ít người có thể đánh nàng bị thương thành bộ dáng như vậy, Thủy Khinh Nhu có ý muốn giết nàng, nàng không phải không cảm giác được?
Một phen giao thủ lúc trước cũng giúp nàng hiểu được thực lực của Thủy Khinh Nhu không đơn giản, nếu để cho nàng ấy tồn tại tương lai nhất định sẽ là uy hiếp rất lớn đối với nàng, cho nên thừa cơ hội này giết nàng ta đi mới là việc làm sáng suốt nhất!
Hồi phục chi lực nhanh chóng chữa trị thương thế bên trong cơ thể Mộ Chỉ Ly, đáng nhắc tới chính là kinh mạch bị đả thương nghiêm trọng của nàng cũng không có bất kỳ ảnh hưởng nào , chẳng qua là Thiên Lực trong cơ thể cũng tiêu hao ít nhiều.
Nghịch Thiên Tâm Pháp vận chuyểnmột vòng, Thiên Lực từ trong không khí chung quanh đang nhanh chóng hướng vào cơ thể nàng dũng mãnh lao tới, mà nàng lại giống như bọt biển điên cuồng hấp thu Thiên Lực.
Nhìn thấy Mộ Chỉ Ly chữa thương, Thủy Khinh Nhu cũng nhanh chóng chữa thương cho mình, nàng nghĩ đến thiên phú của chính mình là thuộc tính Thủy, Băng, vậy thì tốc độ chữa thương so với một số đệ tử bình thường nhanh hơn không ít.
Chỉ cần nàng có thể khôi phục trước Mộ Chỉ Ly, nàng vẫn còn có cơ hội giết nàng ta đi!
Một màn hí kịch vừa xảy ra, mọi người ở một bên lẳng lặng nhìn hai người trên đài tỷ võ đang khôi phục thực lực, bị thương nặng như thế muốn khôi phục cũng không phải là trong thời gian ngắn là có thể làm được, nhưng người ở chỗ này cũng rất kiên nhẫn đợi.
Hàn Như Liệt nhìn Mộ Chỉ Ly đang tự chữa thương cho mình, trong mắt tràn đầy đau lòng, mà Thủy Khinh Nhu kia nghiễm nhiên đã trở thành đối tượng mà hắn muốn giết. Ban đầu hắn nên giết nữ nhân này đi, nếu không cũng sẽ không có nhiều phiền toái như vậy!
“Trận này tỷ thí này sợ là còn có không ít chuyện xấu.” Xảo Xảo đúng lúc lên tiếng nói
“Mộ Chỉ Ly có hồi phục chi lực, vậy thì tốc độ khôi phục của nàng so với Thủy Khinh Nhu nhanh hơn mới đúng.” Trong mắt Tuấn Tuấn mang theo một tia nghi ngờ, dường như không rõ tại sao Xảo Xảo lại phán đoán như vậy .
“Tốc độ khôi phục như vậy là không tệ, tuy chủ nhân bị thương cũng nghiêm trọng, nhưng quan trọng nhất là nàng ấy muốn đột phá. . . . . .” Trong lòng Xảo Xảo hiện lên một tia lo lắng, đây mới là sự tình nàng lo lắng nhất.
“Ly nhi muốn đột phá?” Con ngươi Hàn Như Liệt hơi co lại, trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy kinh ngạc.
Xảo Xảo gật đầu: “Nàng là chủ nhân của ta, ta đối với thực lực của nàng ấy rất rõ ràng, lúc trước thực lực của nàng đã vô cùng vững chắc, trải qua trận chiến đấu vượt cấp này, đột phá là sự tình nằm trong dự liệu.”
Ngoài kinh ngạc, trong mắt Hàn Như Liệt khi nhìn về phía Mộ Chỉ Ly cũng hiện đầy lo lắng. Này đột phá là chuyện tốt, nhưng ở trên đài tỷ võ đột phá cũng không phải là chuyện tốt rồi.
Đối với tính tình của Thủy Khinh Nhu, tuyệt đối sẽ thừa dịp lúc Mộ Chỉ Ly đang đột phá mà ra tay với nàng ấy, thời điểm đột phá bị quấy rầy, nhẹ thì bị thương, nặng thì tẩu hỏa nhập ma, bất luận là loại tình huống nào cũng đều là không phải là chuyện tình mà bọn họ muốn xảy ra.
Thời điểm đang khôi phục trong lòng Mộ Chỉ Ly cũng cảm nhận được mình có dấu hiệu sắp đột phá, chân mày không tự chủ nhíu lại. Lúc nào không đột phá, hết lần này tới lần khác lại chọn thời điểm này mà đột phá, việc này. . . . . .
Trong lòng không ngừng cân nhắc lợi hại, cơ hội đột phá rất khó có được, nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, thì lần đột phá tiếp theo cũng không biết phải đợi đến lúc nào, thực lực tăng lên đối với nàng là điều tối trọng yếu nhất.
Nếu như hiện tại đột phá mà nói, một khi Thủy Khinh Nhu ảnh hưởng tới quá trình đột phá của mình, kết quả kia sợ là càng thêm nghiêm trọng, chẳng qua thời điểm tỷ thí mà đột phá cũng không biết có phạm phải quy tắc gì hay không.
Nghĩ tới nghĩ lui, Mộ Chỉ Ly rốt cục quyết định ở nơi này đột phá! Binh đến tướng chặn, nàng phải tranh thủ đột phá trước khi Thủy Khinh Nhu khôi phục được thực lực.
Nghịch Thiên Tâm Pháp đột nhiên lại vận chuyển, Thiên Lực trong phụ cận nhanh chóng hướng Mộ Chỉ Ly gào thét mà đến, trong khoảng thời gian ngắn liền quanh quẩn ở trên đỉnh đầu Mộ Chỉ Ly tạo thành một lốc xoáy năng lượng cực kỳ cuồng bạo.
Cảm nhận được Thiên Lực chung quanh đang biến hóa, trong mắt mọi người đều hiện lên vẻ kinh ngạc. Thiên Lực chấn động vô cùng kinh người, theo lốc xoáy năng lượng tạo thành, mọi người phát hiện Thiên Lực trong không khí bị hấp thu lấy không còn chút nào.
Sau một khắc, lốc xoáy năng lượng tựa như cái phễu điên cuồng hướng đỉnh đầu Mộ Chỉ Ly rót vào!
“Đột phá? Thế mà Đông Phương Ly muốn ở trên đài tỷ võ đột phá?” Dưới đài một người kinh ngạc lên tiếng
“Động tĩnh đột phá này không khỏi quá lớn đi, thực lực của Đông Phương Ly mới chỉ là Linh Tịch cảnh sơ kỳ thôi, đột phá Nguyên Anh cảnh cũng không cần nhiều năng lượng như thế đi?”
“Lá gan của Đông Phương Ly thật không nhỏ, nếu như Thủy Khinh Nhu khôi phục thực lực trước, nàng ấy chẳng phải là thảm rồi sao?”
. . . . . .
” Thế mà Đông Phương Ly ở nơi này đột phá? Loại phương thức đột phá này cũng thật ít hiếm thấy.” Nghê Kinh Minh kinh ngạc nói, sóng ngầm trong đáy mắt bắt đầu khởi động, ngược lại nhìn về phía hai người Đông Phương Khiếu và Thủy Liễu Tư.
Thời điểm Đông Phương Khiếu phát hiện Đông Phương Ly muốn đột phá trong lòng liền hiện lên một tia rung động, nha đầu này lá gan không khỏi quá lớn đi. Đột phá ở trên đài tỷ võ chính là loại phương thức nguy hiểm nhất, hiện tại chỉ có thể mong đợi tốc độ đột phá của nàng ấy có thể nhanh lên một chút.
Chỉ cần trận tỷ thí này Đông Phương Ly có thể đánh bại Thủy Khinh Nhu, như vậy danh ngạch đi Trì Mân quốc nhất định sẽ có nàng!
Hai tay đặt dưới bàn của Thủy Liễu Tư không tự chủ nắm chặt lại, đôi con ngươi chăm chú nhìn Thủy Khinh Nhu, thầm nghĩ: “Mau khôi phục nhanh a! Phá hỏng quá trình đột phá của Đông Phương Ly là có thể diệt trừ một uy hiếp lớn, một khi nàng ta đột phá thành công, thì kết cục rất khó nói.”
Trong lòng Thủy Khinh Nhu cũng rất gấp gáp, mặc dù nhắm mắt lại, nhưng hết thảy chuyện ở bên ngoài nàng đều rõ ràng, giờ phút này lại càng điên cuồng khôi phục thực lực của mình.
Thiên Lực bên trong vòng xoáy đều bị Mộ Chỉ Ly hấp thu hết vào đan điền, hiện tại có thể nói là giành giật từng giây, ai khôi phục sớm hơn, thì cuộc tỷ thí này chính là người đó thắng, cho dù là nàng thì trong lòng cũng vô cùng trầm trọng.
Một đạo tiếng vang bỗng nhiên vang lên bầu không khí vô cùng rõ ràng, Thủy Khinh Nhu chậm rãi đứng dậy, nhìn phía đối diện Đông Phương Ly vẫn như cũ bị vây trong trạng thái đột phá thì khóe miệng cũng giương lên một độ cong.
“Thủy Khinh Nhu khôi phục! Lần này Đông Phương Ly hoàn toàn xong rồi!”
” Tất nhiên Thủy Khinh Nhu sẽ không bỏ qua cho Đông Phương Ly, đột phá một khi bị ảnh hưởng rất có thể tẩu hỏa nhập ma!”
Trong lòng Mộ Chỉ Ly trầm xuống, liền nhanh chóng hấp thu Thiên Lực trong không khí, hai tay cũng nhanh chóng lật qua lật lại, từng đạo ba động kinh người ở hai tay tràn ngập ra , Thiên Lực như rót vào đụng chạm lấy Cửu Thiên tỳ bà mà truyền ra tiếng đàn dễ nghe.
Động tác của Thủy Khinh Nhu cực nhanh, nàng sẽ không bỏ qua thời khắc mấu chốt này, dường như lập tức hướng phía Đông Phương Ly bay đến, Thiên Lực mênh mông ở trong lòng bàn tay ngưng tụ lại, thời gian một cái nháy mắt liền cô đọng thành một quang cầu năng lượng đánh tới Đông Phương Ly!
Cùng lúc đó, ấn kết trên tay của Mộ Chỉ Ly cũng đã kết thúc, một đạo mắt thường có thể thấy được Thiên Lực rung động đang khuếch tán ra, trong nháy mắt ở trước người của nàng ngưng tụ thành một màn hào quang thuần trắng bao phủ thân thể nàng.
Quang cầu va chạm ở bên ngoài màn hào quang nổi lên từng điểm rung động, nhưng kết quả lại ngoài dự đoán của Thủy Khinh Nhu, lông mày hơi dựng thẳng, hừ lạnh nói: “Ta liền xem một chút màn hào quang này của ngươi mạnh bao nhiêu!”
Vừa nói xong, một chưởng của Thủy Khinh Nhu lần nữa hướng màn hào quang đánh tới, Thiên Lực hùng hồn ở trong lòng bàn tay xuyên thẳng qua, gào thét lên liền một chưởng đánh vào màn hào quang!
“Oanh!”
Sau một khắc, trong mắt Thủy Khinh Nhu hiện lên vẻ kinh ngạc, bởi vì màn hào quang này ở dưới một chưởng của nàng lại không có bị hủy diệt? Đây là màn hào quang gì? Lại có lực phòng ngự mạnh như thế.
Trong lòng Mộ Chỉ Ly hiện lên vẻ lo lắng, chỉ hy vọng màn hào quang này có thể kiên trì thêm chốc lát, chỉ cần thêm một chút nữa là nàng có thể hoàn toàn đột phá!
“Rầm rầm rầm!”
Một chưởng thất bại, Thủy Khinh Nhu tiếp tục công kích ở phía ngoài màn hào quang, ba động trên màn hào quang cũng càng ngày càng lớn, rốt cục xuất hiện một đạo vết rách!
Kèm theo đạo vết rách xuất hiện, màn hào quang rất nhanh xuất hiện liên tiếp mấy đạo vết rách nữa, cuối cùng ầm ầm vỡ tan!
Nhìn màn hào quang biến mất, trong mắt Thủy Khinh Nhu hiện lên một tia đắc ý, lập tức tung ra một chưởng đánh về phía bả vai Mộ Chỉ Ly! Nếu nàng ta bị một chiêu này đánh trúng mà nói, Mộ Chỉ Ly sợ là chẳng những đột phá không được mà còn phải bị thương nặng!
Trạng thái tinh thần của mọi người đều nhấc lên, nháy mắt nhìn một màn trên đài tỷ võ, cuộc tỷ thí này sẽ kết thúc như vậy sao?
Mắt thấy khoảng cách bàn tay của mình càng ngày càng gần Mộ Chỉ Ly, độ cong trên khóe miệng của Thủy Khinh Nhu cũng không tự giác được mở rộng, Mộ Chỉ Ly cuối cùng sẽ chết ở trên tay của nàng!
Ngay tại lúc mọi người cho là hết thảy đã thành kết cục đã định, thời điểm trên khuôn mặt Thủy Khinh Nhu đang nở nụ cười, con mắt đang nhắm kia của Mộ Chỉ Ly đột nhiên mở ra , một chưởng hướng về phía tay của Thủy Khinh Nhu nghênh đón!
“Phanh!”
Song chưởng tách ra, hai người đều lui về phía sau một bước.
Thủy Khinh Nhu kinh ngạc nhìn Mộ Chỉ Ly đứng lên, nàng ta làm sao đột nhiên mở mắt ra rồi? Chẳng lẽ trong thời gian ngắn như vậy đã đột phá hay sao? Người nào có thể đột phá nhanh như vậy a?
Một ngụm trọc khí từ trong miệng Mộ Chỉ Ly phun ra, cảm nhận được lực lượng trong cơ thể mạnh lên không ít, khóe miệng liền cong lên: “Ta thành công đột phá, để cho ngươi thất vọng rồi.”
Một màn đối lập to lớn như thế khiến cho vẻ mặt mọi người đều kinh ngạc, cuộc tỷ thí này thật là tình tiết phức tạp, biến đổi thất thường, mà Mộ Chỉ Ly thành công đột phá lại càng khiến cho có người vui mừng có người buồn.
Ánh mắt Thủy Khinh Nhu lóe lên, vẻ mặt lại càng cực kỳ đặc sắc: “Cho dù ngươi đột phá vậy thì như thế nào, ngươi vẫn là không thay đổi được vận mệnh của ngươi!”
Ngoài miệng nói thì dễ dàng, nhưng tâm tình của nàng cũng rất trầm trọng . Lúc này lực chiến đấu của Mộ Chỉ Ly so với tu vi của nàng ấy lại mạnh hơn một bậc, lúc trước tu vi của mình so sánh với nàng ta cao hơn hai cấp, cho nên thời điểm giao thủ nàng ta khắp nơi đều bị khống chế, nhưng bây giờ điểm ưu thế này cũng đang không ngừng thu hẹp lại.
“Ta nói muốn lấy mạng ngươi thì nhất định sẽ lấy được mạng ngươi!” Vẻ mặt Mộ Chỉ Ly thành thật nói, khuôn mặt tinh xảo hiện đầy vẻ tự tin.
Thủy Khinh Nhu quát lạnh một tiếng, cắn răng, định làm ra một quyết định điên cuồng! Thiên Lực trong cơ thể nháy mắt bắt đầu khởi động, đầu ngón tay không ngừng biến hóa những kết ấn phức tạp huyền ảo, một cổ năng lượng cuồng bạo cực đoan ba động từ trong đó đột nhiên truyền ra .
Ngón tay ngọc của Mộ Chỉ Ly trong lúc đó bắn ra, tiếng đàn chậm rãi truyền ra như tiếng suối nước leng keng gột rửa tâm linh của mọi người, từng đạo năng lượng từ Cầm truyền ra đang lặng lẽ thành hình.
“Đại Thiên Như Lai Chưởng!”
Kèm theo âm thanh Thủy Khinh Nhu rơi xuống, trên bầu trời, một đạo năng lượng ba động vô cùng kinh khủng truyền đến, sau một khắc, một bàn tay khổng lồ màu vàng so với tay của Thủy Khinh Nhu lớn hơn mấy lần như xé rách bầu trời xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người!
Lực lượng thiên địa dao động đáng sợ liền từ trong đó truyền ra, gây ra từng đợt âm thanh hút khí.
Giờ phút này quanh thân Mộ Chỉ Ly cũng bị Thiên Lực màu trắng bao vây, giống như kén tằm làm cho người ta thấy không rõ thân hình của nàng, mà một cổ năng lượng cực kỳ hung hãn lấy nàng làm trung tâm tản ra.
“Cầm Hóa Kiếm Ba!” Mộ Chỉ Ly lạnh lùng nói
Bàn tay trắng nõn của Thủy Khinh Nhu đột nhiên vung lên, Cự chưởng khổng lồ kia giống như xuyên thủng hư không hướng phía Mộ Chỉ Ly đánh xuống!
Tinh thần Mộ Chỉ Ly vừa động, Thiên Lực màu trắng vây quanh thân thể ầm ầm bộc phát ra , giống như một quả bom muốn nổ tung, như một loại mưa to hướng phía Thủy Khinh Nhu.
Thiên Lực màu trắng bỗng tăng vọt, lúc này mọi người mới thấy rõ đây cũng không phải là Thiên Lực màu trắng đơn giản, mà là một lợi kiếm do Thiên Lực tạo thành .
Hai đạo công kích đều xen lẫn những đợt cuồng bạo ba động cực đoan, ở ngay dưới tầm mắt của vô số người ầm ầm va chạm nhau!
“Ầm ầm”
Trong nháy mắt hai cổ lực lượng va chạm vào nhau, thanh âm từ Cửu thiên Huyền Cầm như kình lôi vang vọng ra, không gian xung quanh dường như hoàn toàn vặn vẹo, các đệ tử vây xem lại càng không tự chủ được dùng Thiên Lực bao trùm ở bên ngoài thân thể để phòng hộ.
Võ đài cứng rắn dưới năng lượng tàn sát bừa bãi đã nứt ra từng đạo khe hở, tại trung tâm võ đài lại càng tạo ra những hố sâu khiến người ta sợ hãi!
Không chỉ có như thế, mà lực lượng này còn phá hư những kiến trúc xung quanh,nhìn thấy một màn này, những trưởng lão của hoàng thất liền giơ tay tạo thành một vòng bảo hộ khổng lồ, đem lực lượng này khống chế ở trong phạm vi nhất định.
Hai người Mộ Chỉ Ly và Thủy Khinh Nhu bị bắn ngược ra, bụi mù khổng lồ tràn ngập ở xung quanh võ đài, thời điểm mọi người nhìn thấy đài tỷ võ cũng đều không tưởng tượng được bởi vì đài tỷ võ giờ đây chỉ còn là một mảnh phế tích mà thôi!
“Két”
Bên trong đống phế tích bỗng truyền ra một đạo tiếng vang, thân hình Mộ Chỉ Ly chậm rãi từ trong đống phế tích đi ra, chẳng qua là so với hình tượng lúc trước lại lộ ra vẻ chật vật không chịu nổi, quần áo màu trắng hiện đầy tro bụi, hoàn toàn nhìn không ra màu sắc ban đầu .
Những đóa huyết hoa ở trên mặt quần áo như nứt ra, vừa há miệng máu tươi không nhịn được liền phun ra, uy lực một chiêu vừa rồi so với chiêu thức lúc trước mạnh hơn, thương thế này của nàng vừa mới trị lành thì một lần nữa bị thương, đây thật là…
Nghĩ tới đây, khóe miệng Mộ Chỉ Ly gợi lên một độ cong bất đắc dĩ, nhưng con ngươi vẫn như cũ sáng ngời, từ sau khi đứng dậy tầm mắt của nàng vẫn chăm chú nhìn một chỗ, đó chính là nơi mà Hàn Như Liệt đang đứng.
Khuôn mặt anh tuấn của Hàn Như Liệt nở một nụ cười, hết thảy chung quanh phảng phất như không tồn tại, duy chỉ có Mộ Chỉ Ly đang ở trên đài tỷ võ!
” Trọng tài, có thể tuyên bố kết quả.” Mộ Chỉ Ly chậm rãi lên tiếng nói
Nghe vậy, người trọng tài nghi ngờ nói: “Thủy Khinh Nhu còn chưa có ra” Nói ra lời này chính hắn cũng cảm thấy rất lúng túng, chẳng qua nơi này đã biến thành mảnh phế tích rồi nên hắn thật đúng là không biết được Thủy Khinh Nhu đang ở nơi nào.
“Người đã chết chẳng lẽ còn có thể thay đổi được kết quả cuộc tỷ thí này?” Mộ Chỉ Ly hỏi ngược lại, trong giọng nói mang theo một tia ung dung.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...