Y Thủ Che Thiên

Mọi người thấy Bạch Mạt Thanh rời đi, ai cũng không lên tiếng ngăn cản. Dù sao trong gia tộc này, người muốn biết tin tức này nhất chính là Bạch Mạt Lăng.

Bạch Thịnh Triêu nhìn cửa chính mở rộng, trong hốc mắt có chút nóng lên, lần này ông có thể đối mặt với con gái của mình? Đứa con gái oán trách chính mình hai mươi năm, chuyện ông làm lúc trước cuối cùng cũng không có tạo thành sai lầm quá lớn!

Tốc độ của Bạch Mạt Thanh cực nhanh, trong nháy mắt đã tới trong viện của Bạch Mạt Lăng.

Trong phòng.

Khuôn mặt của Bach Mạt Lăng u sầu không thay đổi, đứng trước cửa sổ nhìn nước chảy dưới lầu, nhưng không biết đang suy nghĩ gì.

Đột nhiên, ”két” một tiếng, cửa phòng đóng chặt bị mở ra, ngay sau đó một đạo thân ảnh chạy vào. Bạch Mạt Lăng giật mình quay đầu lại, phát hiện người đến là tỷ tỷ ruột của mình mới yên lòng lại.

”Mạt Thanh tỷ tỷ , đã xảy ra chuyện gì? Tỷđúng là vội vàng, hấp tấp mãi thành nghiện.” Bạch Mạt Lăng nói xong mới nhìn thấy khuôn mặt của Bạch Mạt Thanh đầy nước mắt, giọng nói không khỏi có chút khẩn trương. ” Sao tỷ lại khóc?”

Bạch Mạt Thanh không trả lời mà trực tiếp ôm chầm lấy Bạch Mạt Lăng:”Mạt Lăng, tin tức tốt, một cái tin tức vô cùng tốt! Con gái Mộ Chỉ Ly của muội chẳng những còn sống, hơn nữa con bé cũng không phải là phế vật, tại Trục Đỉnh Tái Sự lần này, đại ca đã gặp con bé trong đội ngũ của Thần Quyết cung.”

Bạch Mạt Lăng không nói gì, dường như tin tức này quá mức khiếp sợ, thế cho nên nàng không biết nên phản ứng như thế nào, chỉ kinh ngạc đứng tại chỗ.

Bạch Mạt Thanh lôi kéo hai tay Mạt Lăng:” Mạt Lăng, muội có nghe rõ không? con gái Mộ Chỉ Ly của muội là một thiên tài! Chân chính thiên tài! Vừa rồi lúc mọi người thảo luận trong nghị sự đường, ngay cả những lão gia hỏa kia cũng lộ ra bộ dáng không thể tin được.”

Lúc này, Bạch Mạt Lăng mới phục hồi lại tinh thần, nói không nên lời, hai hàng nước mắt không ngừng chảy xuống. Hóa ra, nàng còn có thể khóc, vốn tưởng ràng hai mươi năm này nước mắt đã sớm cạn, không nghĩ tới nàng còn có thể khóc.

”Tỷ nói là sự thật? Con bé sống tốt? Hơn nữa còn rất có bản lĩnh?” Bạch Mạt Lăng cẩn thận hỏi từng li từng tí, dường như sợ không cẩn thận sẽ biến mất như ảo giác.

Thời điểm nàng biết Mộ Chỉ Ly còn sống, thì cảm thấy cuộc sống thêm một tia hy vọng, cho dù đời này không thể gặp mặt, nhưng ít nhất nàng vẫn biết rõ, con gái của mình vẫn còn sống. Chỉ là trong lòng nàng vô cùng rõ ràng, một người vô dụng, lại thêm những thương tổn lúc trước bọn họ tạo thành cho Mộ gia, Chỉ Ly sống tại Mộ Gia sợ là không dễ chịu.

Nàng không muốn, cũng không dám suy nghĩ. Chỉ là lúc ban đêm yên tĩnh không nhịn được lại suy nghĩ, một khi nghĩ đến con bé có thể bị khi dễ, chịu sỉ nhục, nghĩ đến thời gian qua con bé không có cha mẹ, lòng nàng càng thêm đau đớn. Nhưng mà hôm nay lại nghe nói con bé là thiên tài? Hơn nữa còn tham gia Trục Đỉnh Tái Sự?

Thân là người Bạch gia, sao nàng lại không biết tham gia Trục Đỉnh Tái Sự là đại biểu cho cái gì?

”Thật..thật, so với trân châu còn thật hơn, không tin muội đi theo ta đến nghị sự đường, nghe mọi người nói một chút!” Bạch Mạt Thanh tràn đầy kích động nói, nước mắt trên mặt đã bị nàng lau đi, khóe miệng ngăn không được vui vẻ.

Mặc kệ Bạch Mạt Lăng phản đối, trực tiếp kéo nàng ấy đi ra ngoài. Cô muội muội này đã ở trong đây suốt hai mươi năm không chịu đi ra ngoài, thừa cơ hội này, nàng hy vọng hiềm khích giữa Mạt Lăng và cha mẹ có thể biến mất.

Trên thực tế, Bạch Mạt Lăng cũng không có ý phản đối. Mặc dù nàng không muốn đi ra khỏi viện này, nhưng mà nàng lại muốn nhanh chóng đi ra để nghe mọi người chứng minh tin tức này là thật! Nàng không thể tin được, cho nên chỉ hy vọng mọi người nói lại lần nữa để cho chính mình tin tưởng, hạnh phúc đến quá đột ngột nên quá mơ hồ.


Thân thể Bạch Mạt Lăng rất gầy yếu vậy mà lúc này đi nhanh vẫn không cảm thấy không thoải mái, trái lại hai mắt nhìn chăm chăm hướng nghị sự đường, phảng phất cả người còn chưa dùng hết khí lực.

Rất nhanh, hai người đã đi tới nghị sự đường.

Mọi người vẫn còn đang thảo luận chuyện này chưa tán đi, mà Bạch Thịnh Triêu đã sớm chú ý tới hai bóng người ở bên ngoài, thân thể không tự giác run lên.

”Mạt Lăng” Bạch Thịnh Triêu gọi với giọng hơi run run, suốt hai mươi năm ông chưa gặp lại con gái út mà ông thương yêu nhất này, vốn tưởng rằng cả đời này con bé sẽ không gặp ông nữa, nhưng hôm nay lại được nhìn thấy.

Bạch Mạt Lăng kinh ngạc đứng nguyên tại chỗ, nhìn phụ thân nàng từng yêu thương nhất, trong ấn tượng của nàng, ông luôn trầm tĩnh, uy nghiêm, mà bây giờ chẳng biết từ lúc nào , tóc đã nhiễm sợi bạc, lấy thực lực của ông chuyện này vốn không thể xảy ra a, hết thảy đều bởi vì mình, vì mình mà phụ thân bạc trắng đầu a!

Nhưng mà, lúc này điều Bạch Mạt Lăng chú ý nhất là tin tức kia là thật hay giả, không nhịn được lên tiếng hỏi: ” Chuyện này là thật sao? Con gái của con đại biểu Thần Quyết cung tham gia Trục Đỉnh Tái Sự?”

Bạch Thịnh Triêu liên tiếp gật đầu:” Đúng vậy, Mạt Lăng, con có con gái rất giỏi.”

Lời này vừa nói ra, thân hình Bạch Mạt Lăng run lên.

Bạch Mạt Lãnh bước đến nói tiếp:” Mạt Lăng, đây là thật đấy! Ta tận mắt nhìn thấy con bé, cháu nó lớn lên giống hệt muội y như một khuôn đúc ra, cho nên chỉ cần liếc mắt ta đã nhận ra.”

Nghe đến đây, mặt Mạt Lăng giãn ra tươi cười như hoa, đã lâu rồi nàng chưa cười, mặc dù khóe miệng kéo ra độ cong ít như vậy nhưng cũng có chút không quen.

”Thật tốt quá, con bé không chỉ trưởng thành, lại có thể có thành tích như vậy. cuối cùng ông trời cũng không diệt hết hy vọng của ta!” Bạch Mạt Lăng cảm khái nói, đôi mắt đầy nước của nàng dần sáng lên, bộ dáng trầm lặng lúc này xảy ra biến hóa thật lớn.

Bạch Thịnh Triêu, Bạch Mạt Lãnh, Bạch Mạt Thanh kinh ngạc nhìn một màn này, dường như thấy được Bạch Mạt Lăng của hai mươi năm trước.

Trong chốc lát, Bạch Thịnh Triêu nước mắt tuôn đầy mặt, đứa con gái út của ông cuối cùng đã sống lại rồi!

Trục Đỉnh Tái Sự.

Đoàn người Thần Quyết cung vẫn đang siêng năng tìm kiếm như trước, loại cảm giác mò kim đáy biển này thật sự làm cho người ta không có cách nào, cũng may mọi người đều ở chung một chỗ nên không có vẻ đơn độc.

” Thiên nhi, ngươi có còn biện pháp nào khác để tìm Ma Nhãn Con Báo không?” Mộ Chỉ Ly bên cạch Thiên Nhi nhỏ giọng hỏi.

Thiên nhi bất đắc dĩ lắc đầu:”Không gian này quá lớn, coi như khuếch tán linh thức của ta ra, cũng phải tốn không ít thời gian, thêm nữa là ta cũng không có liên hệ gì với Ma Nhãn Con Báo, cho nên khó có thể cảm ứng” Vừa nói xong Thiên nhi giống như nhớ ra cái gì đó nói :”Ngược lại ta đối với Cuồng Bạo Yêu Long có chút cảm ứng.”

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly thở dài:” Dùng thực lực hiện tại của chúng ta đi tìm Cuồng Bạo Yêu Long rất nguy hiểm, ngươi tốt nhất không nên bại lộ, nếu không lại phát sinh thêm sự cố, cũng có thể đối với ngươi sẽ có nguy hiểm.”


Tại đại lục Thiên Huyền này, Long tộc là vật mà tất cả mọi người đều thèm muốn. Mọi người đều biết, toàn thân của Long tộc đều là bảo bối, cho nên có không ít người muốn đồ long*(giết rồng). Nếu mọi người biết Thiên nhi là Long tộc, còn không biết sẽ phát sinh đến cái loại tình huống gì đâu.

Thiên Nhi nhẹ gật đầu, điểm ấy trong lòng nàng cũng rất rõ ràng. Ai bảo nàng hôm nay tu hành còn chưa đủ, nếu tất cả người trong này liên hợp lại.., coi như nàng có chạy cũng không thoát được,

” Đã như vậy, chúng ta từ từ tìm đi, thế lực khác cũng chưa chắc gặp may hơn của chúng ta.” Mộ Chỉ Ly cười yếu ớt nói, ở trong này không ngừng cùng yêu thú đánh nhau, thực lực bản thân cũng có chút tinh tiến.

Thời gian một ngày cứ thế trôi qua, mọi người liền tìm một chỗ sạch sẽ để nghỉ ngơi qua đêm.

Trải qua mấy ngày nay, mọi người đối với rừng rậm đã có chút hiểu rõ,nên việc tìm kiếm nơi nghỉ ngơi cũng không còn khó khăn nữa.

Hai mắt Mộ Chỉ Ly nhắm lại, trực tiếp tiên nhập vào trạng thái tu luyện. Thiên Lực trong không gian này và đại lục Thiên Huyền cũng không có gì khác nhau, nàng đột phá lên Thiên Huyền Bát cảnh là nhờ vào năng lượng màu đen kỳ dị kia, hôm nay tất nhiên là muốn hấp thụ nhiều Thiên Lực để ổn định tu vi.

Hai canh giờ sau.

Trời đã hoàn toàn vào đêm, có thể nói đưa tay không thấy rõ năm ngón. Mộ Chỉ Ly chậm rãi mở mắt, dường như cảm thấy đêm nay đặc biệt yên tĩnh, yên tĩnh tới mức có chút không bình thường.

Mấy đêm trước tuy cũng có chút yên tĩnh, nhưng thỉnh thoảng vẫn có tiếng yêu thú kêu, thế nhưng tối nay tìm một tiếng vang cũng không có, trong rừng rậm mà như vậy thì quả là quá kỳ quái.

Tại lúc Mộ Chỉ Ly mở mắt, Lăng Lạc Trần cũng đồng thời tỉnh dậy. Nhất thời, bốn mắt nhìn nhau. Hiển nhiên Lăng Lạc Trần cũng phát hiện có điều bất thường, không khỏi đưa taynắm chặt kiếm đặt bên cạnh.

”Ngao….ooo…” tại phụ cận một tiếng sói tru vang vọng.

Mộ Chỉ Ly và Lăng Lạc Trần lập tức cầm vũ khí đứng lên, có lẽ, đây là nguyên nhân của sự yên tĩnh tối nay.

Theo sau tiếng tru kia vừa dứt lại đồng thời vang vọng thêm nhiều tiếng tru kéo dài, trong đêm tối lộ ra một đôi mắt u ám màu xanh lá, chớp động tia khát máu. Hóa ra không biết từ khi nào, bọn hắn đúng là đã bị đàn sói bao vây.

Mọi người vội vã cầm lấy vũ khí, tụ lại một chỗ nhìn đàn sói xung quanh khí thế hung mãnh.

‘’Thật có nhiều sói như vậy! Chúng ta đã bị đàn sói bao vây!”

‘Đây là Minh Quang Lang! thậm chí có nhiều Minh Quang Lang như thế!”

”Xem ra hôm nay sợ là phải đại chiến với bầy sói này rồi.!


Minh Quang Lang, tuyệt đối là loại yêu thú con người không muốn trêu chọc đến. Bởi vì bọn chúng sống quần cư, hơn nữa khát máu thành tính, một khi có người công kích một con Minh Quang Lang, thì bọn chúng sẽ hợp nhau lại tấn công, trừ khi nào tiêu diệt hết tất cả Minh Quang Lang thì mới thôi, nếu không bọn chúng tuyệt đối sẽ không buông tha cho.

Cho nên, nếu lẻ loi một mình đụng phải Minh Quang Lang thì chỉ có một đường chết, cứ cho là thực lực của ngươi rất cường hãn, nhưng trong tình huống bị tấn công luân phiên, dồn dập như thế cũng sẽ bị mệt chết.

Thực lực Minh Quang Lang cũng không yếu, nó tương đương với cao thủ Thiên Huyền Nhất cảnh, chỉ là đối với đoàn người Thần Quyết cung cũng không tính là gì, chỉ là lần này thật là một cái phiền toái lớn a.

Mộ Chỉ Ly cau mày, trước khi nghỉ ngơi, bọn hắn đã dò xét kỹ phụ cận không có Minh Quang Lang, sao giờ lại đột nhiên xuất hiện? Huống chi trong bọn hắn cũng không có ai trêu chọc trúng Minh Quang Lang, chuyện này có chút kỳ quái.

Chỉ là, đối với tình huống trước mắt, nàng cũng không nghĩ được nhiều, bởi vì Minh Quang Lang đã triển khai công kích. Cục diện này đã là không chết không dừng rồi, một chút không cẩn thận là bị bọn chúng gây thương tích ngay.

Tay cầm kiếm Vị Ương, Mộ Chỉ Ly xông thẳng vào trong bầy sói, thoải mái chém giết.

Mọi người chỉ thấy một bóng thân ảnh màu trắng nhảy vào trong bầy sói đông nghịt, trong tay cầm bảo kiếm màu xanh, mỗi một đường kiếm là một Minh Quang Lang bỏ mạng! Máu tươi nhuộm đỏ cả đất.

Hôm nay nàng vốn cần chiến đấu để ổn định tu vi, mà mấy ngày nay, mọi người đều tận lực tránh va chạm với yêu thú, mặc dù có yêu thú xuất hiện, chưa tới lượt nàng xuất thủ thì yêu thú đã được giải quyết rồi. Đợt tập kích này của Minh Quang Lang không thể nghi ngờ là thời cơ tốt cho nàng luyện tập nha!

Nguyên bản mọi người vẫn còn đang chần chừ, nhưng nhìn thấy bộ dáng kia của Mộ Chỉ Ly. Ai cũng mở to mắt ra nhìn. Đủ mãnh mẽ! Một người cũng dám trực tiếp tiếp xông vào bầy sói chém giết, tuy Minh Quang Lang chỉ là Thiên Huyền nhất cảnh, nhưng là một đám a..

”Kháo, thật mãnh mẽ.”

” Nàng ấy là một nữ tử còn như vậy, chúng ta đứng đây làm gì? Xông lên!” một gã nam tử dẫn đầu .

Nói như thế hiệu quả không thể nghi ngờ là thật tốt, cảm giác phiền não lúc nãy bị sói tập kích biến mất sạch sẽ, mọi người tràn đầy kích động thẳng hướng bầy sói tiến đến.

Trong một thoáng, đàn sói đã đem từng người vây thành vòng nhỏ, nhưng mà, nhìn về những nơi bị Minh Quang Lang công kích không có một ai trên mặt lộ vẻ lo lắng, ngược lại là cảm giác thống khoái được chém giết nha.

Mộ Chỉ Ly tay nâng kiếm hạ, giống như Tu la Địa ngục tàn sát lấy Minh Quang Lang, tốc độ của mấy con sói này không tính là cực nhanh, bất quá nó có được năng lực công kích mà mấy loại sói khác không có. đó chính là điện quang.

Một khi bị điện quang đánh trúng, cho dù thực lực có cường hãn cỡ nào cũng sẽ lâm vào tình trạng tê liệt trong chốc lát, mà chính trong một giây tê liệt này là thời cơ để sói tấn công cắn vào chỗ hiểm, cho nên lúc mọi người đối phó với Minh Quang Lang nhất định phải coi chừng không thể để bị điện quang đánh trúng, nếu không trong lúc đối mặt sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Nhưng mà, đối với điểm này Mộ Chỉ Ly nàng không để vào mắt, nàng tu luyện Thiên Lực bên trong vốn là Lôi điện lực, cường đại như lôi điện trong tự nhiên nàng còn không sợ, chẳng lẽ đi sợ chút điện quang của mấy tiểu tử Minh Quang Lang này?

Cho nên trong bầy Minh Quang Lang này, Mộ Chỉ Ly tồn tại là vô địch. Chỉ trong thời gian ngắn, thi thể sói ở xung quanh Mộ Chỉ Ly chất chồng thành núi. từ đầu đến cuối quần áo nàng mặc trên người không lây dính một giọt máu nào.

Thân pháp nhẹ nhàng không ngừng di động, căn bản Minh Quang Lang không thể tới gần Mộ Chỉ Ly được, hễ con nào đến gần đều bị nàng đập một phát chết luôn. Mộ Chỉ Ly càng đánh càng hăng, cảm giác tu vi không ổn định của mình đang dần dần bình ổn lại.

So với việc Mộ Chỉ Ly đơn phương tàn sát, phương thức chiến đấu của Thiên Nhi càng vô cùng bạo lực.

Nàng không có sử dụng vũ khí, mà dùng tay không trực tiếp đối phó với sói đầu đàn. Dựa theo lẽ thường mà nói, căn bản không thể thực hiện được, lấy tay không mà tiếp xúc trực tiếp với răng cực sắc của Minh Quang Lang chỉ sợ sẽ trở nên huyết nhục mơ hồ, nhưng mà để trên người Thiên nhi hết thảy đều bất đồng.


Quả đấm của nàng cứng rắn như nham thạch, hàm răng sắc bén của Minh Quang Lang bị nàng đấm cho nát bét. Lúc trước mọi người cũng biết rõ cường độ thân thể của Thiên nhi rất cường hãn, người bình thường không cách nào so sánh được với nàng, lúc này bọn hắn mới hiểu đây không phải là cường hãn bình thường mà là cường hãn biến thái a

”Bà mẹ nó, biến thái ah!”

” Hai người bọn họ quả thực như là Huyết Đồ thủ*(ý tương tự như cỗ máy giết người) ah, vốn ta cứ nghĩ mình cũng thuộc loại hung ác rồi, nhưng bây giơ nhìn bọn họ, tính ra ta quả thực quá lương thiện a!”

” Hai tỷ muội này một người so với một người càng thêm yêu nghiệt,trước mặt bọn họ, chúng ta chỉ giống như người bình thường.”

Mọi người trong lúc chém giết không khỏi chú ý tới người khác, song nhìn tới hai tỷ muội Mộ Chỉ Ly và Thiên Nhi, bọn hắn triệt để không còn gì để nói. Cũng vì ôm suy nghĩ tranh tài nên tốc độ chém giết không khỏi tăng lên, tối nay, trở thành bi kịch của Minh Quang Lang!

Đêm tối u ám dần xuất hiện vài tia sáng, tiếng tru gọi của Minh Quang Lang càng ngày càng nhỏ. Bọn chúng ý thức được những người trước mắt này không phải là thức ăn ngon đặt sẵn trong mâm, chỉ là lúc này có hối hận cũng không kịp nữa rồi.

Bọn chúng vẫn không ngừng công kích, nhưng mà số lượng những người này không chút nào biến hóa, mười lăm người này giống như người khổng lồ, như Phượng Hoàng tàn sát tộc sói của bọn hắn!

Tới khi phía đông bầu trời xuất hiện tia sáng, nguyên một bầy Minh Quang Lang đã bị đám người Thần Quyết cung giết sạch sẽ. Mặt đất lúc trước vốn khô ráo bây giờ đã bị ướt át rất nhiều, màu đất vàng bị nhiễm đỏ.

Trong mắt mọi người tràn ngập huyết sắc chói mắt, không khí nghe rõ mùi máu tươi nồng đậm. Thi thể Minh Quang Lang chất chồng thành núi trên mặt đất.

” Hô..” Mọi người nhẹ nhàng thở ra,một số người trực tiếp tìm chỗ sạch sẽ ngồi xuống.

” Mệt chết ta!”

Mọi người nhao nhao ngồi xuống nghỉ ngơi, suốt một đêm chém giết, tay không ngừng vung kiếm bây giờ vô cùng đau nhức, cộng thêm trong lúc đó luôn luôn đề cao cảnh giác, khiến cho bọn hắn bây giờ mệt mỏi không chịu nổi.

Mộ Chỉ Ly vuốt vuốt cánh tay đang đau nhức của mình, lấy ra ngân châm trực tiếp đâm vào hai tay, trong khoảng thời gian ngắn, cảm giác đau nhức trên tay biến mất không còn.

” Ngân châm của ta có thể trị liệu đau nhức, có cần ta hỗ trợ chữa trị một chút không?” Mộ Chỉ Ly không khỏi lên tiếng hỏi, cũng không phải nàng nhiều chuyện, chỉ là bọn hắn hiện tại phải bảo trì sức chiến đấu trong mọi thời khắc, nếu không một khi có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.., kết quả như thế nào cũng không đoán trước rồi.

Nghe vậy, Trầm Thanh Nhân dẫn đầu lên tiếng nói:”Chỉ Ly, đâm cho ta một châm. Ôi, cánh tay này của ta nâng lên cũng không nổi nữa rồi.” Lúc nãy trong khi đang giết Minh Quang Lang thì không có cảm giác gì, hiện tại xong rồi mới phát hiện.

Mộ Chỉ Ly nhìn bộ dáng kia của Trầm Thanh Nhân không khỏi nở nụ cười, rất nhanh đi đến bên cạnh, Thiên Huyền châm pháp vừa ra, quang ảnh đỏ rực đột nhiên xuất hiện, chuẩn xác đâm vào bên trong huyệt đạo .Để một lát rồi đem châm lấy ra, Trầm Thanh Nhân cảm nhận được đau nhức trên tay mình đang rất nhanh biến mất.

Thời điểm Mộ Chỉ Ly rút châm ra, hai tay của Trầm Thanh Nhân đã không còn bất kỳ cảm giác đau nhức nào, lập tức không khỏi cười nói: ” Chỉ Ly, ngươi thật lợi hại, hiện tại ta cũng không có một chút đau nào a.”

Nghe được lời này của Trầm Thanh Nhân, mọi người nhao nhao la hét nhờ Mộ Chỉ Ly hỗ trợ, sau khi được Mộ Chỉ Ly trị liệu xong, cảm giac đau nhức hoàn toàn biến mất, không khỏi đối với Chỉ Ly càng thêm bội phục.

Mọi người đang ở trong không khí thoải mái như vậy lại đột nhiên xuất hiện khách không mời mà đến.

” Ơ, cả đêm giết Minh Quang Lang, xem ra các ngươi lại thích thú nha! Có muốn chúng ta lại hấp dẫn thêm một đám khác đến cho các ngươi giết tiếp không?” Nam tử dẫn đầu mặc áo đen vẻ mặt trào phúng, cười khặc khặc nói.

Sắc mặt mọi người Thần Quyết cung trầm xuống, nhìn hoa văn trên ống tay áo của những người kia hiện lên ba chữ to – Thần Vực minh!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui