Sakura chúc các nàng có ngày nghỉ lễ vui vẻ và hạnh phúc. khi đọc 2 chương này các nàng sẽ cảm thấy rất ngọt ngào và ấm áp. Và xin lỗi đã post trễ.
Những người khác cũng hơi khẩn trương nhìn Mộ Chỉ Ly, bọn họ cũng để ý thấy, mỗi một lần châm cứu, phạm vi màu đen kia sẽ thu nhỏ lại một phần, đồng thời màu sắc cũng càng đậm thêm.
Mà sau sáu lần này, chỗ kia đã biến thành màu đen đậm, nhìn qua thôi cũng đã cảm thấy ghê người, cho dù Mộ Chỉ Ly không nói, bọn họ cũng có thể biết lần này là lần khó khăn nhất rồi, phải nhớ là nếu muốn loại bỏ hết là không dễ dàng gì.
Bất quá bọn hắn cũng vẫn tin tưởng Mộ Chỉ Ly, chỉ cần là nàng trị liệu, thì bọn họ sẽ tin tưởng, bởi vì lúc trước nàng cũng đã từng biến không thể thành có thể, dường như trong lúc vô tình, Mộ Chỉ Ly ở trong mắt bọn họ đã trở thành thần y , là người không gì là không thể làm được.
Dĩ nhiên, điều này cũng rất là bình thường, dù sao ban đầu bọn họ tìm nhiều danh y như vậy, những dược sư cao cấp đều thúc thủ vô sách, mà nàng thì lại có thể, đây không phải chứng minh năng lực y thuật của Mộ Chỉ Ly cao hơn những người kia sao?
Mộ Chỉ Ly thở sâu ra một hơi, nói: “Ta lại bắt đầu.” Đối với bước cuối cùng của ngày hôm nay, nàng cũng phải cực kỳ cẩn thận mới được, chỉ sơ sẩy một cái, không chỉ kiếm củi ba năm thiêu một giờ, mà còn có thể xảy ra biến chuyển xấu không chừng.
Cũng bởi vì vậy, áp lực của Mộ Chỉ Ly rất lớn, mặc dù bọn người Trầm Duệ Thu nói mặc dù kết quả như thế nào cũng sẽ cảm tạ nàng, nhưng thân là một thầy thuốc, chữa trị tốt cho người bệnh là trách nhiệm của nàng. Huống chi nàng vốn là người như vậy, hoặc là lựa chọn không đáp ứng, nhưng một khi đã đáp ứng thì nhất định phải chữa khỏi!
Trong tay hai loại ngân châm màu Hồng, Lam nhảy múa, không sai, vì nâng cao tỷ lệ thành công, Mộ Chỉ Ly sử dụng phương pháp châm cứu mới nhất mà nàng vừa học xong, đây đối với tinh thần lực của nàng đúng là một khảo nghiệm lớn, đồng thời ảnh hưởng cũng rất lớn đối với thân thể nàng.
Một ngân châm chính xác không lầm lẫn đâm vào huyệt đạo ở bên trong, mà màu đen kia vốn chỉ là mảng rộng như quả trứng gà theo ngân châm tràn đầy Thiên Lực tinh lọc, phạm vi lần nữa hướng chính giữa tụ lại, tốc độ này chậm chạp vô cùng, nhưng cũng có thể làm cho người ta thấy rõ ràng.
Cùng lúc đó, trên trán Trầm Duệ Thu từng hạt mồ hôi to như hạt đậu cũng chảy xuôi xuống, hai tay gắt gao nắm chặt, môi mím, sắc mặt tái nhợt, thậm chí gân xanh hai bên huyệt Thái Dương cũng đều nhô ra, vừa nhìn cũng đủ nhận ra hắn đang nhận lấy bao nhiêu thống khổ.
Lúc trước ở thời điểm châm cứu, trên mặt Trầm Duệ Thu mặc dù cũng lộ ra thần sắc thống khổ, nhưng là lần này so với trước đó còn mãnh liệt nhiều lắm, thời điểm hàm răng kia cắn chặt thậm chí còn phát ra thanh âm rợn người.
Theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, vùng màu đen như trứng gà đã ngưng tụ thành xoáy ốc nhỏ như viên ngọc, trở thành một hình tròn có quy luật, bất quá là cũng không hề tụ về chính giữa nữa.
Một màn kế tiếp mới khiến cho mọi người kinh hãi, bởi vì theo bàn tay Mộ Chỉ Ly in lại, những thứ ngân châm kia cũng đang không ngừng vận động, mấy cây ngân chậm hiện tại đều đâm vào chỗ xoáy ốc nhỏ kia, đầy chi chít nhìn tựa như không có quy luật gì nhưng thực ra là đang vận động theo dấu hiệu để lại.
Màu đen ngưng tụ dưới da kia dường như là đang sống, không ngừng chập chờn, mà da Trầm Duệ Thu cũng đang không ngừng nổi sóng lên xuống, hết sức quỷ dị, mà sắc mặt Trầm Duệ Thu càng thêm thống khổ, khóe miệng thậm chí còn tràn ra máu tươi.
Tĩnh.
Nhìn thấy một màn này, mọi người thậm chí hít thở cũng cực kỳ cẩn thận, bọn họ đối với y thuật mặc dù không hiểu, nhưng cũng có thể cảm nhận được!
“Chịu không được thì cứ kêu lên đi!” Mộ Chỉ Ly lên tiếng nói, Trầm Duệ Thu có thể nhịn được đến bây giờ cũng không lên tiếng, nàng cũng đã rất bội phục rồi, nhưng là đau đớn kế tiếp hiển nhiên không người nào có thể nhịn được, kêu ra tiếng thì sẽ dễ chịu hơn một chút, nếu không nhỡ cắn phải đầu lưỡi thì không xong.
Màu đen kia dao động càng ngày càng nhiều, giống như nham thạch nóng chảy không ngừng chuyển động, giống như dưới làn da đang có một sinh vật sống, sắc mặt Mộ Chỉ Ly càng ngày càng nghiêm túc, Thủ Ấn cũng là càng ngày càng nhanh đến lúc kết: “Kết.”
Khi Mộ Chỉ Ly hô lên chữ này, mảng da màu đen kia như núi nhỏ gồ lên.
“A….” Lúc này, Trầm Duệ Thu cũng không nhịn được rống lên, thống khổ này so với thống khổ lúc trước hắn chịu đựng không biết là mạnh hơn bao nhiêu, quả thực là cực hạn mà con người có thể vượt qua.
Đối với một chút này, tại chỗ này không có ai cảm thấy kinh ngạc, chỉ là nhìn bộ dáng Trầm Duệ Thu biểu hiện lúc này cũng đủ cảm thấy thống khổ này đến tột cùng là có bao nhiêu, trước kia gặp phải nguy hiểm, cho dù bị đả thương nặng tới cỡ nào, Trầm Duệ Thu cũng vẫn bình tĩnh, nhưng là lần này hắn cũng phải hét lên rồi.
Lúc này trong lòng Mộ Chỉ Ly cũng có thêm một ý nghĩ, mình phải đi chế luyện một chút thuốc tê mới được, lúc trước cũng là nàng sơ sót, dù sao nhiều loại đau đớn không phải người bình thường có thể chịu, vì đây là Trầm Duệ Thu, nếu như là người khác mà nói có khi đau mà chết cũng nên!
“Kiên trì một lúc nữa, sẽ xong ngay đây!” Mộ Chỉ Ly nhìn phần gồ lên càng cao, tốc độ Thủ Ấn càng lúc càng nhanh, đồng thời, sắc mặt Mộ Chỉ Ly cũng nhanh chóng trở nên tái nhợt.
Thời điểm phần lồi lên đang nhô ra đến cao nhất, lam quang trong tay Mộ Chỉ Ly chợt lóe, kiếm Vị Ương nhanh chóng xuất hiện lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai cắt bỏ xuống, chất lỏng trong đó không có chút nào tràn ra.
Vốn là một miếng thịt sống bị cắt rụng xuống, người bình thường cũng sẽ đau đớn khó nhịn, nhưng Trầm Duệ Thu cũng chỉ thoáng cái rồi buông lỏng xuống, dù sao thống khổ hiện tại so với thống khổ vừa nãy cũng chỉ như gãi ngứa.
Mộ Chỉ Ly cũng buông lỏng xuống, trên mặt tái nhợt giương lên vẻ tươi cười: “Đã không còn chuyện gì.” Đồng thời động tác nhanh nhẹn giúp Trầm Duệ Thu băng bó lại.
“Đã xong chưa?”Trầm Thanh Nhân kích động nói, lúc trước nàng thấy rất lo lắng, bất quá bây giờ nếu tốt rồi, vậy thì hết thảy đều đáng giá!
“Ừ” Mộ Chỉ Ly gật đầu: “Trầm tiền bối, ngài có thể thử một chút xem kinh mạch hiện tại còn bế tắc không?”
Trầm Duệ Thu cũng cao hứng gật đầu, lập tức bắt đầu thử, bất quá một lần thử này, sắc mặt hắn chính là trở nên cổ quái, bất quá hơn nữa là hưng phấn: “Kinh mạch đã không hề bế tắc nữa rồi! Mộ cô nương, cảm ơn ngươi, lão phu vô cùng cảm kích, tương lai nếu có lúc nào cần tới lão phu, chỉ cần thông báo một tiếng, lão phu chắc chắn sẽ xông pha khói lửa.”
Có thể người bên cạnh nghe thấy sẽ cảm thấy có chút không đáng giá, xông pha khói lửa đó! Này không khỏi là quá nghiêm trọng một chút ư, bất quá hắn cũng không phải nghĩ như vậy, nếu để cho hắn cả đời này tu vi không tịnh tiến được, không thể nghi ngờ chính là bi kịch lớn nhất đời hắn, Mộ Chỉ Ly có thể nói là cứu vớt cuộc đời của hắn!
“Sư phụ, vậy người vì sao còn cau mày?” Trầm Thanh Nhân vẻ mặt nghi hoặc, chữa hết thì là chuyện tốt! Sao sắc mặt sư phụ lại cổ quái như vậy?
“Ta cảm nhận được ta đang muốn đột phá.” Trầm Duệ Thu có chút bất đắc dĩ nói, vốn là bọn họ chuẩn bị trị liệu cho tốt rồi trở về, bất quá hắn hiện tại nếu muốn đột phá, đây cũng có nghĩa là phải dừng lại ở đây một thời gian nữa.
“Ha ha, đó là chuyện tốt mà, chúc mừng sư phụ!”
Trầm Duệ Thu tích lũy hơn hai mươi năm Thiên Lực cũng chỉ vì kinh mạch bế tắc mà không cách nào đột phá, hiện tại đã được khôi phục, đương nhiên là sẽ đột phá.
….
Mộ Chỉ Ly, Hàn Như Liệt cùng Hàn Dạ ba người cùng nhau đi trên đường ở ngoài thành, bọn họ đã cùng với đám người Lăng Lạc Trần nói lời từ biệt rồi, cũng không để cho bọn hắn đưa tiễn, cũng không có thu tạ lễ của bọn họ, nếu lần nữa gặp nhau trong tương lai, bọn họ cũng vẫn là bạn tốt.
Trầm Thanh Nhân còn lôi kéo nàng nói, trong tương lai nếu rảnh rỗi nhất định sẽ đi tìm nàng chơi, đối với việc này nàng cũng cười đáp ứng.
“Nương tử, cảm thấy không vui vẻ khi chia tay với Lăng Lạc Trần sao ?” Hàn Như Liệt thấy Mộ Chỉ Ly cùng nhau đi tới mà vẫn im lặng, giọng nói có chút mùi vị.
Phải biết rằng lúc trước thái độ của Chỉ Ly đối với Lăng Lạc Trần so với mình còn tốt hơn. Huống chi Lăng Lạc Trần kia cũng rõ ràng là có ý đối với Mộ Chỉ Ly, mặc dù mấy ngày qua Chỉ Ly đối với mình tốt vô cùng, nhưng kia dù sao cũng là vì mình bị thương thôi! Nếu mình chưa từng bị thương, nàng sẽ đối với mình có tốt như vậy sao?
Hàn Như Liệt cũng là không có lòng tin kia! Ai, lúc nào thì trở nên không có lòng tin như vậy rồi, hắn cũng không nguyện ý như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác gặp phải Mộ Chỉ Ly xong thì liền biến thành như vậy! Đành chịu thôi ai bảo hết thảy đều là hắn tự nguyện đây…
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly cũng là đưa ánh mắt nhìn về phía Hàn Như Liệt, khóe miệng giương lên vẻ tươi cười: “Ngươi đang ghen có phải không?” Kể từ sau khi mở ra khúc mắc, tâm tình Mộ Chỉ Ly cũng tốt hơn nhiều, tự nhiên nàng là có thể nghe ra vị chua trong lời nói của Hàn Như Liệt.
“Éc…” Bỗng chốc bị Mộ Chỉ Ly nói toạc tâm sự, Hàn Như Liệt cũng có chút ngượng ngùng, bộ dáng ra vẻ không thèm để ý nói: “Không có, ta chỉ là tùy tiện hỏi thôi.”
Hàn Dạ đi ở một bên nghe được lời nói của hai người, vẻ mặt vốn lạnh lùng cũng không nhịn được mà nổi lên sóng gió, bất quá vì không để cho công tử lúng túng, hắn đành phải cắn miệng thật chặt, không để cho mình biểu hiện ra ngoài.
Mấy người tại chỗ cũng là người thông minh, điểm này bọn họ đương nhiên cũng chú ý tới, nụ cười nơi khóe miệng Mộ Chỉ Ly càng sâu, ý cười nơi đáy mắt lại càng không cách nào che đậy.
Hàn Như Liệt trợn mắt nhìn Hàn Dạ một cái: “Ta nói chính là thật.”
Mộ Chỉ Ly gật đầu: “Ta chưa nói không phải là thật mà!” Nói thế khác nào ý bảo Hàn Như Liệt chưa đánh đã khai.
Cái này, Hàn Như Liệt cũng không có cách nào, song Mộ Chỉ Ly cũng là mở miệng nói: “Ta không có bởi vì tách ra mà cảm thấy khổ sở, chỉ là đang nghĩ đã lâu chưa trở về, cũng không biết hiện tại như thế nào.” Dừng một khắc lại nói: “Ta cùng Lăng Lạc Trần chẳng qua là bằng hữu.” ánh mắt rất nhanh liền chuyển ra phía trước.
“Nga, ta thật ra thì cũng không có ý tứ gì khác.” Hàn Như Liệt chậm rãi nói, chẳng qua là độ cong nơi khóe miệng không tự chủ được càng lúc càng lớn, tựa hồ có làm sao cũng không che dấu được, ngay cả bước đi cũng nhẹ nhàng không ít.
Hàn Dạ nhìn bộ dáng Hàn Như Liệt cao hứng, cũng không khỏi cảm khái: “Rõ ràng chính là ghen, mạnh miệng thì có ích gì? Mọi người ai mà chẳng nhìn ra.” Chẳng lẽ hắn còn không biết Hàn Như Liệt vui vẻ như vậy là bởi vì câu nói sau cùng của Mộ cô nương?
Bất quá rất nhanh trong mắt Hàn Dạ cũng toát ra nụ cười, Mộ cô nương cố ý giải thích, như vậy có phải là nàng cũng có ý với công tử…
Lộ trình kế tiếp, Hàn Dạ cũng tự động tránh ra, để cho Mộ Chỉ Ly cùng Hàn Như Liệt hai người chung đụng, hắn không thể phá hư chuyện tốt của thiếu gia được!
Dĩ nhiên, mặc dù Hàn Dạ đã tách ra, nhưng vẫn còn Bụi Thái Lang, người này trong mắt Hàn Như Liệt rất là sát phong cảnh! Bất quá thường xuyên thấy Hàn Như Liệt cùng Bụi Thái Lang tranh chấp cùng nhau, cũng khiến cho hành trình khô khan cũng tăng thêm không ít thú vị.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...