Đúng lúc này, ông chủ khách sạn Tô Quảng Tụ bưng món gà đất hầm cách thủy ngon nhất tới, còn chưa động đũa mà chỉ bằng mùi thơm mê người đã khiến hai chủ tớ nhà Hồ Tiểu Thiên thèm đến nhỏ nước dãi, Hồ Tiểu Thiên thốt lên: “Ông chủ Tô, ngồi xuống làm hai chén nào!” Hắn nói câu này cũng không phải là khách sáo, vừa mới chân ướt chân ráo đến huyện Thanh Vân còn chưa quen với cuộc sống nơi đây, Hồ Tiểu Thiên đang rất nóng lòng tìm ra một chỗ đột phá để hiểu rõ tình huống của địa phương.
Tô Quảng Tụ cười nói: “Không vội, không vội, còn có ba món chưa làm xong, đợi đồ ăn bưng lên hết, ta chắc chắn sẽ đến kính Hồ công tử hai chén.”
Hồ Tiểu Thiên lại nói: “Ngồi xuống uống hai chén trước đã rồi nói sau!”
Tô Quảng Tụ không từ chối nổi thịnh tình của hắn, khách khí ngồi xuống. Tòa khách sạn Phúc Lai này vẫn do lão với vợ lão cùng kinh doanh, bởi vì huyện Thanh Vân nằm ở vùng sâu vùng xa, ngày bình thường thì thương gia với du khách vãng lai không nhiều lắm, chuyện làm ăn của khách sạn cũng chỉ miễn cưỡng đủ sống, như bây giờ thì trong khách sạn chỉ có ba người bọn Hồ Tiểu Thiên mà thôi.
Lương Đại Tráng ngồi một bên rót rượu, Mộ Dung Phi Yên tắm rửa xong, thay một bộ võ phục màu xanh da trời, khí khái hào hùng. Nàng đi đến bên cạnh Hồ Tiểu Thiên, ngồi xuống, mỉm cười: “Thật là ngại quá, để cho chư vị đợi lâu.”
Hồ Tiểu Thiên cười nói: “Ta rất có kiên nhẫn với mỹ nữ.”
Mộ Dung Phi Yên trợn trắng mắt, bưng chén rượu lên nói: “Trải qua bao vất vả, cuối cùng cũng đã đến được huyện Thanh Vân, nào, chúng ta cùng cạn một chén!” Mọi người đồng thanh hưởng ứng, zô liền ba chén mới thôi. Rượu là rượu gạo do Tô Quảng Tụ tự ủ, màu vàng trong vắt, uống đến đâu miệng ngọt đến đấy, vị tinh khiết lại thơm, Hồ Tiểu Thiên khen rượu này không dứt miệng, còn hỏi lai lịch của rượu này.
Tô Quảng Tụ cười nói: “Rượu gạo này là cho ta tự ủ, tất cả gà vịt rau cỏ mà các vị đang ăn cũng là do hai vợ chồng ta tự trồng tự nuôi đấy!”
Hồ Tiểu Thiên lại khen một câu tinh khiết, tự nhiên, không ô nhiễm, làm cho mấy người nghe được sững sờ tại chỗ, thế là tên này phải tranh thủ thời gian lảng sang chuyện khác, hỏi về tình hình kinh doanh của khách sạn.
Tô Quảng Tụ đáp: “Cũng coi như là đủ sống thôi. Lại nói huyện Thanh Vân này tuy ở vùng sâu vùng xa, nhưng đất đai phì nhiêu, sông nước dồi dào, non xanh nước biếc, cũng có thể coi là một mảnh đất trù phú. Lại thêm được dãy núi che chở, địa hình hẻo lánh, từ lúc Đại Khang kiến quốc đến giờ cũng không phải gặp cảnh chiến loạn mấy, xung quanh lại có nhiều dân tộc cùng sinh sống như Hắc Miêu với Động Man. Cho đến trước kia vẫn luôn bình an vô sự. Hơn trăm năm trước, Nam Việt kiến quốc, khi thông thương với Đại Khang phải đi qua huyện Thanh Vân. Thế là từ đó về sau, huyện Thanh Vân trở thành một đầu mối giao thông quan trọng trên con đường thông thương của hai nước. Có điều, hơn mười năm trước, ở phía Nam núi Thiên Lang xuất hiện một đám mã phỉ, bọn chúng không việc xấu nào không làm, từ vào nhà cướp của, giết người phóng hỏa. Dựa vào địa thế quan trọng của núi Thiên Lang – trấn giữ cửa ngõ ra vào Nam Việt, cứ như vậy đã khiến con đường thông thương buôn bán này dần bị hoang phế, suy tàn. Thương gia ít qua lại, tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến sự thịnh vượng của Thanh Vân.” Nói đến đây, lão đặt chén rượu xuống, thở dài xong lại nói tiếp: “Thời điểm Thanh Vân hưng thịnh nhất, trong nội thành số khách sạn lớn nhỏ phải có đến hai trăm là ít, nhưng bây giờ tính ra chỉ còn có nhà ta là còn kinh doanh thôi.”
Hồ Tiểu Thiên khẽ gật đầu: “Nếu đã như vậy, vì sao quan phủ không xuất binh tiêu diệt?”
Tô Quảng Tụ nói: “Những năm gần đây vẫn có điều binh, nhưng mặc cho các đời huyện lệnh đều đã có mấy đợt xuất binh, nhưng mỗi lần càn quét chỉ như sấm to mưa nhỏ, mã phỉ không thấy giảm bớt, ngược lại, càng tiêu diệt lại mọc ra càng nhiều . Mấy tháng trước cấp trên cũng đã từng phái người tới tiêu diệt, nghe nói còn là quan quân của phủ Tây Châu, kết quả cũng bị đánh cho tan tác, quân lính tan rã. Trước kia nạn trộm cướp chỉ ở quanh vùng đường núi thắt cổ chai, thế nhưng bởi vì sau này thương gia đều đi đường vòng, thu hoạch của bọn mã phỉ cũng vì thế mà bị ảnh hưởng, phạm vi cướp bóc của bọn chúng ngày càng mở rộng. Các thôn trấn xung quanh Thanh Vân cơ hồ đều đã bị bọn chúng cướp bóc, thậm chí là đốt làng, giết người cướp của, một cọng cỏ cũng không tha.
Hồ Tiểu Thiên bưng chén rượu lên cùng Tô Quảng Tụ uống một chén. Mộ Dung Phi Yên nói: “Ta thấy trong huyện cũng coi như thái bình mà.”
Tô Quảng Tụ cười ha ha: “Thái bình?”
Mộ Dung Phi Yên nói: “Hôm nay, lúc bọn ta đi qua huyện nha, nghe nói huyện nha Thanh Vân đã hơn một năm rồi không có người cáo trạng rồi, xem ra trị an của huyện Thanh Vân không đến nỗi nào nha.”
Tô Quảng Tụ cười khổ đáp: “Không có người cáo trạng, đó là bởi cáo trạng không nổi, bị cáo cũng thế, nguyên cáo cũng vậy, chỉ cần bước chân vào nha môn, nhất định ngươi phải bị lột một lớp da mới được ra ngoài, vị Hứa đại nhân này của chúng ta còn có một cái biệt danh nho nhã: “Trời xanh cao ba thước!” đấy!”
Hồ Tiểu Thiên chỉ nghe tới đó đã hiểu rồi. Cái gì gọi là trời xanh cao ba thước chứ? Chính là cái ý “đào ba thước đất”*đó mà. Xem ra trước mắt có thể thấy được, Hứa Thanh Liêm kia là một tên tham quan chân chính rồi.
*Câu này ngụ ý là tên tham quan Hứa Thanh Liêm kia vơ vét quá thể, đến đất cũng bị đào lên đến ba thước thì chứng tỏ huyện Thanh Vân này đã bị lão khoét rỗng ruột rồi vậy.
Tô Quảng Tụ có lẽ cũng nhận thấy mình nói hơi nhiều rồi, đứng dậy cáo từ đi làm đồ ăn.
Sau khi lão rời đi, Mộ Dung Phi Yên nói: “Huyện lệnh này không phải người tốt, danh tiếng của lão trong vùng này cực kém!”
Hồ Tiểu Thiên cười nói: “Vừa rồi cô mới ra ngoài để nghe ngóng chuyện này sao?”
Mộ Dung Phi Yên lắc đầu: “Có nhớ tên gầy đến cáo trạng kia không?”
Hồ Tiểu Thiên gật đầu.
Mộ Dung Phi Yên nói: “Ta vừa mới bám theo hắn suốt một đường, phát hiện người này tuyệt đối không phải người thường.”
Trong lòng Hồ Tiểu Thiên khẽ giật mình, vừa nãy khi thấy hai người kia đến huyện nha Thanh Vân kiện cáo, hắn vẫn cho rằng hai tên đó chỉ là nông dân bình thường, nghe ngữ khí của Mộ Dung Phi Yên, hình như trong đó còn có nội tình gì khác?
Mộ Dung Phi Yên nói: “Tên đó ở trên công đường bị ăn mười trượng, lúc đầu còn thấy gã bước đi khó khăn. Tên này còn có chút cảnh giác, đợi đến khi xung quanh không còn ai, ta thấy gã bước đi như bay, giống như mười trượng kia hoàn toàn chẳng có ý nghĩa gì với gã cả. Ta nhìn động tác với cước bộ của gã rồi, tin chắc gã có võ công. Ta vẫn theo đuôi gã,thấy gã đi thẳng ra cửa Nam, đi vào một nơi tên là Hồng Liễu Trang ở ngoài thành cách đây ba dặm.”
Lương Đại Tráng nói: “Có lẽ người ta ở đó thôi.”
Mộ Dung Phi Yên nói tiếp: “Gã đi vào một tòa nhà rất to trong Hồng Liễu Trang, lúc đó còn có hai người ra đón chào, thoạt nhìn thì tất cả đều có võ công.”
Hồ Tiểu Thiên nói: “Chẳng lẽ tên béo với tên gầy này là cố ý giả vờ?”
Mộ Dung Phi Yên gật đầu: “Ta cũng nghĩ như vậy, tên béo kia hẳn là cố ý chọc giận Hứa Thanh Liêm, để lão giam mình vào trong ngục, xem ra trong phòng giam này có lẽ có giấu bí mật gì đó.”
Hồ Tiểu Thiên vừa mới đi vào huyện Thanh Vân, lại phát hiện cái huyện Thanh Vân nhỏ xíu này lại phức tạp hơn rất nhiều so với tưởng tượng của mình. Hắn lần này đến đây nhậm chức Huyện Thừa, trên đầu còn có Hứa Thanh Liêm chèn ép, sau khi hiểu rõ tình hình, hắn đã có thể kết luận sơ bộ rằng Hứa Thanh Liêm là một tên quan tham. Hồ Tiểu Thiên tự nhiên lại nảy ra ý tưởng muốn lật đổ tên này. Không chỉ là trừ hại cho dân, mà hơn cả là muốn dọn sạch chướng ngại vật của bản thân, chăm lo cho lợi ích của mình, đồng thời lại bảo đảm được lợi ích dân chúng, đây chẳng phải là một mũi tên trúng hai con chim sao?
Sau bữa trưa, Hồ Tiểu Thiên hẹn Mộ Dung Phi Yên cùng đi dạo trong nội thành. Tên là đi dạo, nhưng trên thực tế là mượn cơ hội để hiểu rõ thêm về phong thổ bản địa. Bởi vì vị trí địa lý đặc biệt của huyện Thanh Vân mà thành phần dân tộc ở đây cũng tương đối phức tạp. Trong nội thành có thể nhìn thấy người Hắc Miêu với người Động Man ở bất cứ đâu. Mặc dù phố chợ không phồn hoa như kinh thành, nhưng cũng có rất nhiều hàng hóa đặc sản của địa phương, làm cho bọn hắn được mở rộng tầm mắt.
Mộ Dung Phi Yên dừng chân trước một cái sạp hàng của người Hắc Miêu, nàng cảm thấy rất hứng thú với những trang sức bằng bạc thủ công bày bán trên sạp hàng. Nơi này có nhiều dân tộc cùng sinh sống, chung sống rất hòa thuận, bình an, chủ quán người Hắc Miêu cũng tỏ vẻ cởi mở thân mật với Mộ Dung Phi yên. Mộ Dung Phi Yên vuốt ve một đôi vòng tay bạc Miêu mấy lần, cầm lên lại buông xuống.
Hồ Tiểu Thiên thấy nàng thích như vậy, lại nghĩ đến chuyện mua cho nàng vài món, nhưng khi sờ vào trong túi quần chỉ còn lại mấy lượng bạc vụn thì lại ngượng ngùng, tiền tài chưa đủ nha. Dù như vậy, tên này vẫn mặt dày giả vờ như có tiền bảo Mộ Dung Phi Yên: “Cô thích gì, ta mua tặng cô!!”
Một Dung Phi Yên lắc đầu: “Ta không cần.”
Khi Hồ Tiểu Thiên đang định hỏi giá thì nghe thấy phía trước có người kêu lên: “Cướp hôn rồi! Cướp hôn rồi!” Ngẩng đầu nhìn lên, thấy phía trước có năm con tuấn mã màu đen đang phi nước đại chạy đến trước mặt. Cưỡi ngựa là năm nam tử cường tráng người Hắc Miêu, một người thủ lĩnh da đen, ngũ quan đoan chính, góc cạnh, trên yên ngựa của gã có một nữ tử mặc xiêm y màu đỏ, nữ tử kia dùng trang sức bạc thông thường của người Hắc Miêu, nằm trên lưng ngựa. Thân thể mềm mại của nàng ta không ngừng rung lên theo sự xóc nảy của yên ngựa. Bốn nam tử Hắc Miêu còn lại bảo vệ hai bên, mấy câu “cướp hôn rồi” vừa rồi lại chính là do bọn họ kêu.
Hồ Tiểu Thiên mới đầu còn thấy kinh ngạc, trong lòng tự nhủ đây vẫn là lần đầu tiên mình nhìn thấy cảnh cướp dâu trắng trợn thế. Nhưng mà ngay sau đó hắn đã nhớ lại, đây là phong tục của dân tộc người ta đấy. Rất nhiều dân tộc vẫn có phong tục cướp cô dâu mà. Lại thấy người xung quanh đều cười tủm tỉm vây xem xung quanh, hắn càng khẳng định suy nghĩ của mình là đúng. Hồ Tiểu Thiên đang chuẩn bị nói cho Mộ Dung Phi Yên biết, bảo hai người cũng lui qua một bên xem náo nhiệt. Nào ngờ, xoay người lại đã phát hiện Mộ Dung Phi Yên biến mất rồi. Hồ Tiểu Thiên âm thầm kêu không ổn, vội vã đưa mắt tìm bóng dáng của Mộ Dung Phi Yên khắp nơi.
Một bóng hình xinh đẹp màu xanh da trời đã bay lên, phi thẳng về phía nam tử Hắc Miêu cầm đầu kia.
Hồ Tiểu Thiên đoán cực kì đúng, đoạt hôn đúng là tập tục truyền thống của tộc Hắc Miêu ở vùng này. Khi nam tử đến tuổi trưởng thành trông thấy một nữ tử cùng dân tộc chưa lập gia đình thì có thể dùng cách cướp cô dâu về nhà, sau đó lại tìm bà mối tới làm mai. Kỳ thật, trước khi cướp dâu thì nam nữ đã quen biết nhau từ sớm, chẳng qua là biểu diễn một trận trước mặt mọi người dựa theo phong tục truyền thống của dân tộc mình mà thôi. Làm như vậy càng có thể tuyên bố chủ quyền nhà mình, kiểu như thể hiện mị lực của nam nhân vậy, nếu không thì bốn tên đồng bọn của gã cũng sẽ không trắng trợn la làng là “cướp hôn rồi!”như vậy.
Mộ Dung Phi Yên lại không biết tập tục của địa phương, vừa nghe thấy có người dám cường đoạt dân nữ giữa ban ngày ban mặt thì nàng lập tức không kìm được lửa giận, dẫn đầu xông trận. Đợi Hồ Tiểu Thiên kịp phản ứng, muốn giữ chặt lại nàng thì đã muộn.
Thảm nhất là tên nam tử tộc Hắc Miêu cầm đầu kia, còn chưa hiểu chuyện gì đã bị người ta đạp một cước, bay thẳng từ trên lưng ngựa xuống đất. Mặt chạm đất trước, ngã một cái là gục, Mộ Dung Phi Yên vững vàng rơi xuống lưng ngựa, đoạt tuấn mã, sau đó ôm lấy nữ tử Hắc Miêu mặc áo đỏ kia, thả người nhảy xuống, ân cần hỏi thăm: “Cô nương, cô không sao chứ?”
Nữ tử Hắc Miêu kia mang vẻ mặt kinh ngạc hết sức, nhìn vị công tử tuấn tú trước mặt, nhất thời không biết nên nói gì cho phải. Mặc dù nữ tử Hắc Miêu trời sinh hào phóng, cởi mở, thì khi ở trước mặt bao nhiêu người lại bị một người khác phái ôm vào trong ngực, nàng cũng biết thẹn thùng, khuôn mặt lập tức đỏ lên.
Mộ Dung Phi Yên bình thường vẫn mặc nam trang, khiến người khác hiểu lầm nàng là nam tử cũng là chuyện có thể hiểu được. Nàng còn chưa định nói gì thì bốn nam tử Hắc Miêu còn lại đã thúc ngựa đuổi tới, người tới cướp cô dâu chính là bạn tốt của bọn họ, bốn người họ đến đây chính là vừa để cổ vũ kiêm luôn cả bảo vệ đấy!
Từ xưa huyện Thanh Vân đã có nhiều dân tộc cùng sinh sống, mọi người đều sống ở đây đã lâu, về cơ bản cũng tinh tường tục lệ lẫn nhau. Dân bản xứ đều biết đến tập tục cướp cô dâu của người Hắc Miêu, thế nên phần lớn người ở đây chứng kiến cảnh này cũng chỉ cười mà không nói, thấy mà không thể trách, chỉ đứng xem bằng một thái độ hưng phấn rất đáng … đánh đòn.
Mộ Dung Phi Yên đã hoàn toàn xen vào việc của người khác rồi, đây chẳng khác gì chọc vào tổ ong vò vẽ, ngay cả những người Hắc Miêu ở xung quanh xem náo nhiệt cũng xông tới. Mộ Dung Phi Yên đẩy nữ tử Hắc Miêu kia về phía Hồ Tiểu Thiên: “Dẫn nàng ta đi trước, ta cản ở phía sau.”
Hồ Tiểu Thiên dở khóc dở cười, cô em ngốc nghếch của tôi, đây không phải là không có việc lại đi bày việc sao? Nữ tử Hắc Miêu kia bị đẩy đến bên cạnh Hồ Tiểu Thiên, một cặp mắt xinh đẹp vẫn còn đang đảo qua đảo lại trên người Mộ Dung Phi Yên, lưu luyến không rời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...