Y Thống Giang Sơn

Chương 42: Xâm nhập quần chúng (thượng)

Gã béo mập mừng ra mặt, cung kính dập đầu với Hứa Thanh Liêm một cái: “Thanh thiên đại lão gia, tiểu nhân tên là Cổ Đức Vượng, nhà ở thôn Nam Môn cách sườn núi mười dặm. Trong nhà có mẹ già tám mươi tuổi, một cặp con gái còn đang quấn tã gào khóc đòi ăn.”

Hứa Thanh Liêm cầm kinh đường mộc trong tay lên đập BA! Một tiếng: “Điêu dân to gan, ngươi dám lừa gạt bổn quan sao? Nhìn bộ dạng của ngươi cùng lắm chỉ hai bảy hai tám tuổi, làm sao có mẹ già tám mươi tuổi được? Lại còn sao mà có hai đứa con gái đang quấn tã? Ngươi nghĩ bổn quan dễ bị lừa gạt thế sao?” Nữ nhân năm mươi tuổi mới sinh con, thật đúng là hiếm thấy a.

Cổ Đức Vượng kêu gào thảm thiết: “Đại nhân, oan uổng quá. Tiểu nhân nói những điều trên đều là sự thật. Mẹ tiểu nhân năm mươi ba tuổi mới hoài thai đẻ ra tiểu nhân. Trên tiểu nhân còn có bảy anh chị em nữa, đáng tiếc là bọn họ đều chết non cả. Hai đứa con gái của tiểu nhân là thai Long Phượng (ý chỉ thai sinh đôi), cho nên đều đang quấn tã. Gia đạo tiểu nhân sa sút, gia cảnh khó khăn, thật sự là mạng khổ a!” Gã nói những điều này cũng thấy hợp tình hợp lý.

Hứa Thanh Liêm hừ một tiếng: “Chỉ bằng ngươi mà cũng dám nói là thai Long Phượng hả? Người đâu, lôi xuống đánh hai mươi trượng cho ta!” Dân chúng bình thường có sinh ra thai Long Phượng cũng không dám nói ra trước mặt mọi người. Hai chữ Long Phượng ai dám sử dụng chứ. Tên Cổ Đức Vượng này vô tình phạm vào điều cấm kị, đáng ăn đòn.

Một đám nha dịch lao lên như lang như hổ, lôi Cổ Đức Vượng đẩy ngã xuống đất, túm lấy hai chân gã lôi ra ngoài. Gia hỏa này thật đáng thương, nguyên nhân phát sinh sự việc hôm nay còn chưa kịp nói ra đã bị người ta lôi xuống đánh hai mươi trượng.

Mộ Dung Phi Yên nhíu mày, cô tiến sát Hồ Tiểu Thiên nói thầm bên tai hắn: “Ra tay cũng đủ hiểm đấy!”

Hồ Tiểu Thiên cười nhạt một tiếng. Thật ra đến bây giờ hắn cũng không biết rõ đã xảy ra chuyện gì, hai gã béo mập và gầy yếu kia vì sao phải lôi nhau lên công đường này. Nhìn vào tình huống trước mắt mà đoán, tên Hứa Thanh Liêm này hẳn là một tên quan độc ác.

Gã gầy yếu kia chứng kiến cảnh tên mập bị đánh, trên mặt gã lộ ra vẻ sợ hãi. Đợi đến lúc ánh mắt Hứa Thanh Liêm nhìn về phía gã, tên này đã mở trừng hai mắt, rùng mình một cái.

Hứa Thanh Liêm cười hắc hắc, nụ cười của lão nhìn không đẹp lắm, nụ cười này làm cho người khác nhìn vào mà sợ đến sởn gai ốc. Hứa Thanh Liêm nói tiếp: “Ngươi nói ngươi là khổ chủ hả? Rốt cuộc thì khổ ở chỗ nào?”


Gã gầy sửng sốt một chút: “Đại nhân, tiểu nhân tên là Cổ Lục, người tộc Oa Nhân, Hầu sơn, trấn Lộ Thủy, huyện Thanh Vân. Tiểu nhân sống bằng nghề nuôi dê, con dê núi này là của tiểu nhân. Nó đi lạc đường, sau đó bị tên họ Cổ kia bắt đi cất giấu. May là tiểu nhân phát hiện ra… cho nên…”

Hứa Thanh Liêm nói: “Ngươi nói con dê là của ngươi? Có chứng cứ gì không?”

Cổ Lục mím chặt môi nói: “Dê do tiểu nhân nuôi tất nhiên là có thể nhận ra.”

Hứa Thanh Liêm lại nói: “Nó có nhận ra ngươi hay không?”

Cổ Lục gật đầu.

Hứa Thanh Liêm nói: “Tốt lắm, dắt con dê núi kia lên đây. Ngươi gọi nó một tiếng xem nó có trả lời ngươi hay không?”

Cổ Lục sửng sốt. Lúc này tên Cổ Đức Vượng béo mập sau khi bị đánh hai mươi trượng xong đã bị người ta kéo về lại công đường. Gia hỏa này hiện tại đã không còn đứng lên nổi nữa rồi, gã nằm bẹp trên mặt đất không ngừng kêu rên. Ngoài miệng gã đã không còn dám nói oan uổng nữa, gã luôn miệng mắng “cẩu quan”. Việc này đã chạm đến nghịch lân của Hứa Thanh Liêm.

Hứa Thanh Liêm giơ kinh đường mộc lên dập BA! Lão lớn tiếng quát: “Lôi ra ngoài…”

Lúc này sư gia Hình Thiện tranh thủ thời gian chạy tới, y ghé vào bên tai Hứa Thanh Liêm nói gì đó. Y sợ chính là Hứa Thanh Liêm làm gì đó gây ra tai nạn chết người. Hứa Thanh Liêm nghe y nói xong, quả nhiên đã đổi chủ ý. Lão lạnh lùng nói: “Điêu dân to gan, gào thét nơi công đường, sỉ nhục mệnh quan triều đình. Vốn nên đánh chết ngươi tại chỗ, nhưng bổn quan niệm tình ngươi là vi phạm lần đầu, đặc biệt mở một mắt lưới. Người đâu, lôi Cổ Đức Vượng ra, tạm thời bắt giam. Để cho hắn bình tĩnh suy nghĩ lại.” Nha dịch hai bên xông lên bắt lấy Cổ Đức Vượng lần nữa lại kéo ra ngoài, lần này trực tiếp đưa vào phòng giam.

Lúc này Cổ Đức Vượng dường như đã ỉu xìu, gã không dám mắng Hứa Thanh Liêm nữa, chẳng qua lại đổi thành liên tục kêu oan uổng.


Cổ Lục đã sợ tới mức mặt mũi trắng bệch. Khi Hứa Thanh Liêm quay lại nhìn gã một lần nữa, gia hỏa này sợ tới mức liên tiếp hắt hơi hai cái. Sợ hãi đôi khi cũng có thể làm cho người ta bị dị ứng.

Con dê núi đã được nha dịch dắt đến trên công đường. Hứa Thanh Liêm nói: “Con dê đã được đưa tới, ngươi gọi nó một tiếng xem nó có trả lời lại ngươi hay không?”

Cổ Lục hiện vẻ mặt đau khổ, gã lắc đầu quầy quậy nói: “Đại nhân, tiểu nhân không kiện nữa!” Tất cả mọi người đều rõ ràng, con dê này làm sao có thể nghe hiểu được tiếng người. Cổ Lục quyết định không kiện nữa chính là cử chỉ sáng suốt, chỉ tiếc là bây giờ đã quá muộn rồi.

Hứa Thanh Liêm nói: “Ngươi không kiện nữa sao? Nói như vậy thì con dê này là của Cổ Đức Vượng hả?”

Cổ Lục lắc đầu nói: “Không phải của hắn!”

“Vậy là của ngươi hả?”

Gã gầy nuốt nước bọt một cái. Lúc này gã đâu còn dám thừa nhận nữa. Gã nằm rạp trên mặt đất dập đầu ba cái liên tục: “Đại nhân, tiểu nhân sai rồi, tiểu nhân không kiện nữa.”

Hứa Thanh Liêm cười lạnh nói: “Hai người các ngươi đúng là điêu dân, vừa nhìn đã biết là loại người vị phạm pháp luật. Không biết từ đâu trộm được con dê núi này, bởi vì chia chác không đều mà sinh ra tranh chấp. Vậy mà còn can đảm đến đây nói lý lẽ. Ha ha, các ngươi cho rằng bổn quan là kẻ ngu sao?” Lão cầm kinh đường mộc lên gõ một cái nữa, động tác này đã trở thành một thói quen rồi. Hứa Thanh Liêm phán: “Người đâu, phạt đánh mười trượng, phạt tiền năm ngân lượng. Rồi lôi đuổi ra ngoài cho ta. Con dê tịch thu! Đợi bổn quan điều tra ra chân tướng sẽ tiếp tục kết luận sau.”

Hồ Tiểu Thiên nhìn đến bây giờ, coi như cũng đã biết rõ. Mục đích chính của lão Hứa Thanh Liêm này là con dê núi kia. Không sợ bị kẻ trộm lấy, chỉ sợ bị kẻ trộm nhớ, khiến cho gã này lo lắng một chút khẳng định là một việc tốt.


Gã gầy yếu cũng bị đánh mười trượng, cuối cùng còn bị phạt thêm mười lượng bạc rồi tống cổ ra khỏi công đường.

Đám dân chúng đến xem trò vui, cả đám đều mắt to mắt nhỏ nhìn nhau. Tuy rằng trong lòng ai cũng bất bình nhưng chẳng có ai dám nói gì. Chấm dứt xử án, đám nha dịch mời dân chúng đứng vây quanh ra khỏi Huyện nha, vụ án này coi như là đã xét xử xong.

Ba người Hồ Tiểu Thiên cũng đi theo đám người ra ngoài. Ban đầu hắn muốn nhân cơ hội này gặp mặt Hứa Thanh Liêm đấy, nhưng sau khi nhìn thấy toàn bộ quá trình lão xét xử vụ án xong, hắn lập tức từ bỏ ý niệm đó trong đầu. Tên này căn bản là một cẩu quan a! Đánh xong bị cáo đánh cả nguyên cáo, cuối cùng ngay cả vật chứng cũng tịch thu. Thật sự là lòng tham không đáy, còn chưa nói đến liêm sỉ nữa.

Lão bách tính ra khỏi cửa Huyện nha, tất cả đều nhỏ giọng mắng mỏ.

Hồ Tiểu Thiên thấy một hán tử trung niên thần tình kích động. Vì vậy hắn đi tới đó, chủ động nói: “Vị đại ca này, vụ án này ta thấy sao mà mơ hồ quá vậy?”

Nam tử trung niên kia nói: “Có gì mà mơ hồ chứ. Vị Hứa đại nhân này của chúng ta là mượn lí do con dê kia, ăn của khổ chủ, ăn cả của bị cáo mà ngay cả con dê kia lão ta cũng muốn ăn! Bạc thì lại càng muốn ăn!” Sau khi nói xong, gã mới phát hiện ra trước mắt mình chính là một kẻ xa lạ. Gã thở dài nói: “Tiểu huynh đệ, nghe giọng nói khẩu âm của ngươi chắc là người ở nơi khác tới. Ngươi có biết hay không? Huyện Thanh Vân chúng ta đã từ lâu chẳng có mấy ai chủ động lên công đường báo án rồi. Bởi vì mọi người đều biết, bất kể là ngươi có lý hay không, chỉ cần đi qua cánh cửa chữ bát (八) của nha môn, hắc hắc… Chẳng những bị đánh đòn thậm chí còn phải bồi thường bạc...” Nói đến đây gã cũng cảm thấy mình đã nói hơi nhiều, vì vậy gã cười nói: “Sự việc có liên quan đến quan phủ tốt nhất vẫn nên tránh thì tốt hơn.”

Lúc này hai gã nha dịch kéo Cổ Lục sau khi bị đánh mười trượng ném ra ngoài cửa lớn Huyện nha rồi đóng cửa lại. Nhìn thấy Cổ Lục nằm rạp trên mặt đất một lúc lâu cũng không nhúc nhích, dân chúng đứng xung quanh nhìn tuy rằng rất đông, nhưng lại không có ai chủ động tiến lại đỡ gã dậy. Cuối cùng vẫn là tự mình Cổ Lục đứng dậy, một tay vịn tường một tay ôm lấy mông. Gã nhăn nhó nhe răng nhếch miệng rời khỏi Huyện nha.

Bởi vì lần này xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Hồ Tiểu Thiên quyết định tạm thời không đến Huyện nha thông báo vội. Hiện giờ cách ngày phải nhậm chức tận ba ngày, hắn tạm thời tìm một khách sạn nghỉ ngơi, thuận tiện nghe ngóng tình hình huyện Thanh Vân một chút.

Ba người tìm được nơi nghỉ chân ở khách sạn Phúc Lai ở phía bên phải đường cái. Chủ tiệm tên là Tô Quảng Tụ, là một người trung niên tướng mạo trung hậu. Khách sạn Phúc Lai không tính là quá xa hoa, không có cửa lớn, chỉ có tám gian phòng, vừa hay lại rất sạch sẽ ngăn nắp. Quan trọng hơn chính là chủ tiệm là một đầu bếp nấu ăn rất ngon.

Sau khi dàn xếp xong xuôi, Hồ Tiểu Thiên thoải mái thư giãn trong phòng tắm nước nóng. Đi vào trong sân, Lương Đại Tráng đã dọn dẹp bàn gọn gàng, trên bàn bày đầy đủ rượu và thức ăn, mùi thơm bốc lên khắp nơi.

Thấy Hồ Tiểu Thiên đi tới, Lương Đại Tráng cười nói: “Thiếu gia, cơm trọ ở đây rất rẻ, bạc chúng ta còn lại cũng đủ thoải mái mà ở lại đây hơn nửa tháng.”


Hồ Tiểu Thiên ngồi xuống bên cạnh cái bàn: “Không cần ở lâu như vậy, hai ngày nữa chúng ta lập tức đi làm.”

“Đi làm ư?” Lương Đại Tráng bị cách dùng từ của hắn làm cho không hiểu cái gì.

Hồ Tiểu Thiên cười cười nói nhỏ: “Chính là đi nhậm chức, chúng ta phải đảm bảo ít xuất hiện, hai ngày tới ta không muốn người khác biết được thân phận của ta.” Đây cũng là vì cha hắn đã dặn dò kĩ, nếu không thì Hồ Tiểu Thiên đã sớm mang quan uy của cha hắn ra nghiền ép đám quan lại ở đây một trận rồi. Nhưng hắn nếu muốn giấu diếm thân phận thêm một thời gian nữa cũng không phải chuyện dễ dàng, ít nhất thì Thất Thất cũng đã biết thân phận của mình. Đám nữ tử phong trần ở Thải Hoàn Các Tiếp Châu cũng biết nữa. Nghĩ tới đây hắn bất giác nhớ lại bản thân còn kí vào giấy nợ một nghìn lượng bạc nữa, lại còn đóng dấu quan ấn vào trên đó. Thật sự có hơi nhức đầu, sau này không biết sẽ dẫn tới phiền toái như thế nào đây.

Lương Đại Tráng gật đầu nói một cách thần bí: “Thiếu gia, tiểu nhân hiểu rồi, tất cả đều hiểu được. Người là muốn cải trang vi hành a, thể nghiệm và quan sát dân tình a! Cao, thật sự là cao tay!”

Hồ Tiểu Thiên cười hắc hắc, ngón trỏ của hắn đặt lên môi thở dài một tiếng ra vẻ thần bí. Lúc này hắn mới phát hiện Mộ Dung Phi Yên vẫn chưa tới, hắn nói với Lương Đại Tráng: “Mộ Dung cô nương đâu?”

Lương Đại Tráng nhìn quanh rồi hạ giọng nói thầm với hắn: “Vừa nãy thấy nàng đi ra khỏi cửa.”

Hồ Tiểu Thiên giật mình. Ở huyện Thanh Vân này Mộ Dung Phi Yên làm gì có người quen nào, cô ta đi ra ngoài nhất định không phải để thăm thú người thân bạn bè gì, có lẽ là đi mua đồ a. Dù sao thì con gái cũng khác với con trai. Ở thời đại này không có công cụ truyền tin tức thời, điện thoại, bộ đàm cái gì đều cũng không có hết, nếu muốn tìm người ngoài việc nói mồm thì chỉ còn có nhấc chân lên mà thôi. Hồ Tiểu Thiên cũng không muốn đi khắp nơi ngoài đường gào thét khản cổ tìm người, hắn nói với Lương Đại Tráng: “Ngươi đi nói với Tô chưởng quỹ một tiếng, để lát nữa làm đồ ăn tiếp. Chúng ta ngồi đây vừa uống rượu vừa ngồi đợi cô ấy.”

Vừa nói dứt câu thì Mộ Dung Phi Yên đã về đến nơi.

Hồ Tiểu Thiên cười nói: “Đang ngồi đợi cô a, vừa hay cô lại vừa về tới.”

Mộ Dung Phi Yên trả lời: “Không cần đợi ta, các ngươi cứ uống trước đi, ta đi thay đồ đã rồi quay lại.”

Ánh mắt Hồ Tiểu Thiên dõi theo bóng lưng xinh đẹp của Mộ Dung Phi Yên, vô tình hắn phát hiện Lương Đại Tráng vậy mà cũng ở bên cạnh dán chặt mắt vào nhìn theo bóng hình xinh đẹp của nàng. Lập tức Hồ Tiểu Thiên vơ lấy cái đũa quay lại đập thật mạnh lên gáy thằng này. Lương Đại Tráng bị đánh đau, gã cố nén không phát ra tiếng kêu, dù sao gã cũng biết mình đuối lý. Con người ai mà chẳng thích cái đẹp, mình chẳng qua chỉ là nhìn thoáng qua một chút thôi, vậy mà tên thiếu gia này cũng quá đáng rồi. Ngày trước là mồm ai nói cái gì tốt đẹp cũng chia sẻ chứ hả? Chẳng qua là nhìn có một cái, cũng chẳng mất miếng thịt nào của ngươi a.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui