Dịch trạm là nơi cung cấp người đi đưa văn thư của quan phủ và tình báo quân sự hoặc cung cấp nơi ăn chốn ở cũng như đổi ngựa cho quan viên qua lại trên đường. Vọng Kinh là dịch trạm đầu tiên nằm ở hướng Tây của Khang Đô, đồng thời cũng là dịch trạm gần Khang Đô nhất, quy mô kiến trúc cùng điều kiện trang thiết bị của nó đều đứng đầu trong các dịch trạm ở Đại Khang.
Mà chưa cần bàn tới điều kiện trang thiết bị trong dịch trạm như thế nào, chỉ riêng phòng nghỉ cũng được phân cấp rõ ràng, Hồ Tiểu Thiên mới là quan cửu phẩm hạ cấp, chức quan tép riu của hắn chỉ được đãi ngộ như một người đưa thư bình thường, sau khi đưa văn thư và quan ấn ra, phía dịch quán cấp cho bọn hắn hai gian phòng, một gian phòng đơn, một gian phòng lớn, gian phòng đơn có thể để hai người ngủ, gian phòng nhỏ đến đáng thương, ngoại trừ hai cái giường ra thì không còn chỗ nào để đặt chân cả. Gian phòng lớn thì có một cái giường chung tựa vào tường có thể để sáu người ngủ.
Hồ Tiểu Thiên vốn định ở gian phòng đơn, nhưng Mộ Dung Phi Yên là nữ, cho dù hắn sẵn lòng ngủ chung phòng thì người ta cũng sẽ không đồng ý. Sau khi hỏi dịch thừa (quan giúp việc cho dịch trạm) thì hắn mới biết, gian phòng đơn là để cho Mộ Dung Phi Yên, hắn được xếp ngủ ở giường chung. Con hàng này không khỏi có chút buồn bực, ngủ chung với bốn thằng gia đinh á, có nhầm không vậy, lão tử tốt xấu gì cũng là một quan cửu phẩm đấy nhá.
Có điều Hồ Tiểu Thiên cũng không tức giận, dù gì thì dịch thừa người ta cũng có cấp bậc cao hơn hắn, đang ở xa nhà, ít gây chuyện là hơn, con hàng này cười hùa theo nói: "Trong số chúng ta có một vị nữ quyến, có thể sắp xếp cho chúng ta thêm một phòng nữa không, nếu không thì hơi bất tiện."
Thái độ dịch thừa vô cùng gay gắt, hiển nhiên hắn không coi tên quan cửu phẩm tép riu trước mắt này ra gì, hắn lạnh lùng nói: "Không bắt sáu người các ngươi ở chung một giường đã là chiếu cố các ngươi lắm rồi đấy, ngươi cho mình là ai chứ? Một tên quan cửu phẩm lại còn muốn có phòng riêng ấy hả?"
Hồ Tiểu Thiên thầm mắng trong lòng, đúng là chó cắn áo rách, lão tử nhớ mặt ngươi, nếu có ngày ngươi rơi vào tay ta thì tuyệt đối ta sẽ không tha cho ngươi. Mộ Dung Phi Yên nói: "Thôi, cứ vậy đi! Ta về phòng trước!" Nàng dỡ hành lý của mình xuống, thớt ngựa thì giao cho Hồ Phật trông nom rồi quay người đi về phòng mình.
Hồ Tiểu Thiên nén giận nói với tên dịch thừa nọ: "Đại nhân, nếu không thì thế này ngài xem có được không, chúng tôi bỏ thêm ít bạc, ngài cho chúng tôi một gian phòng nữa nhé?"
"Hết phòng rồi! Không có đâu, ngươi có ở hay không thì tùy!" Dịch thừa nói xong quay người đi thẳng.
Hồ Tiểu Thiên tức nổ phổi, nhưng vì việc này mà trở mặt với người ta thì cũng không đáng, bộ máy quốc doanh chính là thế này đây, coi cấp dưới như rơm rác, thời đại nào cũng thế. Đừng nghĩ những tên này mới là quan nhỏ, bởi chức quan càng nhỏ thì lại càng hay bợ đỡ, càng hay thực tế.
Người vốn quen ăn sung mặc sướng, đột nhiên thay đổi hoàn cảnh sẽ cảm thấy không quen. Nằm trên cái giường chung lớn cứng đờ, Hồ Tiểu Thiên trằn trọc trở mình, năm người ngủ trên giường cho sáu người vốn là khá rộng rãi, thêm vào đó mấy tên gia đinh cũng tận lực nhường chỗ cho hắn để hắn được ngủ yên ổn thêm một chút. Nhưng lúc tỉnh thì biết, đến khi ngủ rồi thì cử chỉ mỗi người lại không còn do ý thức điều khiển nữa.
Đầu tiên là Lương Đại Tráng bắt đầu ngáy o o, tiếp đó là Hồ Phật rồi Lý Cẩm Hạo và Thiệu Nhất Giác cũng không chịu thua chị kém em, tên nào tên nấy thi nhau ngáy vang cả phòng, cứ tên này yên tĩnh được một lúc thì tên khác lại ngáy lên như dời sông lấp bể. Mà mấy tên này ngủ cũng không yên, chẳng mấy chốc Lương Đại Tráng đã lấn sang địa bàn của Hồ Tiểu Thiên rồi.
Hồ Tiểu Thiên bực mình quá thể, hai tay bịt kín hai tai, cũng tạm chặn được phần nào tiếng ngáy, thế mà lại có thằng bắt đầu chửi tục rồi, mà chân mấy tên này còn thối kinh hồn nữa chứ, Hồ Tiểu Thiên thật sự không nhịn nổi nữa, hắn lồm cồm bò dậy, uỵch một cái, là cái chân mập của Lương Đại Tráng vừa gác lên người hắn. Miệng hắn còn lẩm bẩm: "Cha tổ nhà mày chứ, con mẹ mày chứ, mẹ... ừm, ực..."
Hồ Tiểu Thiên tự nhủ trong lòng, không phải tên này mắng mình đấy chứ?
"Hồ Tiểu Thiên... cha tổ nhà mày chứ..."
Nói cả tên họ đầy đủ rồi, Hồ Tiểu Thiên méo mặt nhìn tên này, chắc là nói mơ rồi, con hàng này chắc trong lòng hận mình lắm đây! Ngay cả nằm mơ cũng không quên nguyền rủa mình. Nếu là ngày trước thì chắc Hồ Tiểu Thiên đã xách tai hắn lên đấm vào mặt hắn cho tới khi khuôn mặt nở hoa, răng rơi đầy đất rồi đấy. Nhưng Hồ Tiểu Thiên không làm vậy, lòng bao dung của hắn không nhỏ như vậy, lão tử dù gì cũng là mệnh quan triều đình, sao phải chấp nhặt với một gia đinh chứ, hắn nhẹ nhàng bó cái chân béo mập của tên này ra rồi rón rén xuống giường, mở cửa phòng, đi ra ngoài sân.
Trên trời trăng sáng vằng vặc, một tầng sương tuyết trong veo sáng lấp lánh bao phủ lấy dịch trạm. Hồ Tiểu Thiên khoác tấm áo choàng, đứng trong ánh trăng mênh mông bỗng cảm thấy trong lòng bình yên biết bao. Có ai mà suốt cuộc đời đều luôn thuận buồm xuôi gió chứ, đạo lý này giản đơn và mộc mạc, có người chỉ muốn sống một cách đơn giản, bình đạm trên thế giới này nhưng cũng không phải dễ dàng mà làm được. Hắn nhìn về phía gian phòng cách vách, đèn vẫn chưa tắt, hẳn là Mộ Dung Phi Yên còn chua đi ngủ, không biết cô nàng này đang làm gì đây nữa? Hồ Tiểu Thiên bất giác nảy sinh ý nghĩ nhất tham hương khuê trong đầu, nhưng giờ mà đi quấy rầy người ta thì thật không phải phép. Vì vậy hắn ngồi xuống bậc đá, đêm cuối mùa xuân còn hơi giá lạnh, hắn quấn chặt áo khoác, đúng lúc này thì nghe thấy tiếng mở cửa phía sau, bản lề cửa phát ra tiếng kêu kẽo kẹt, một vệt sáng màu vàng từ trong phòng chiếu ra hòa tan vào ánh trăng thanh khiết bên ngoài.
Mộ Dung Phi Yên mặc trường bào màu lam thẫm chậm rãi đi ra, nàng mới gội đầu xong, mái tóc đen dài buông xõa trên vai, da thịt trắng nõn như ngọc, đứng dưới ánh trăng có cảm giác hơi mờ ảo, một đôi mày kiếm anh khí bức người, đôi mắt trong veo dưới ánh trăng càng thêm thâm sâu và sáng ngời. Nàng đứng ở thềm đá trên cao nhìn xuống Hồ Tiểu Thiên bên dưới, mặc dù trong ánh mắt không hề có chút khinh bỉ nào, nhưng Hồ Tiểu Thiên vẫn như cảm thấy đang bị khinh bỉ. Người ta từ trên cao nhìn xuống ngươi là vì nơi của ngươi là ở dưới đất, chỉ có thể ngước nhìn lên người ta mà thôi.
May mà Mộ Dung Phi Yên không có ý giữ tư thế như vậy lâu hơn, nàng nhấc trường bào lên một chút rồi ngồi xuống bên cạnh Hồ Tiểu Thiên. Mộ Dung Phi Yên là một nữ tử hào phóng độ lượng, nàng rất ít khi để ý đến những thứ như hình tượng thục nữ, mà nàng luôn tự nhiên, mộc mạc, nhưng lại khỏe khoắn, tích tực nhiệt tình. Trên người nàng cũng ít khi thấy vẻ bẽn lẽn thẹn thùng thường thấy ở đa số những người con gái khác, chẳng hạn như nàng có thể mặc nam trang ngông nghênh đi khắp nơi, như nàng có thể tranh hiếu tranh thắng giống như nam nhân, hay như ngay từ tư thế nàng ngồi khi không thoải mái, khi nàng ngồi ghế Thái sư, nàng có thói quen dạng hai chân ra. Mà giờ khi ngồi trên thềm đá cũng lại không giống đa số nữ hài tử là hai tay ôm lấy đầu gối, cho thấy một tư thế yếu đuối vừa nhìn đã thấy đáng yêu, đôi chân đẹp của nàng duỗi thẳng tắp ra, sau đó khép lại, hai tay chống lên thềm đá phía sau, rồi ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm lốm đốm sao: "Sao không ngủ đi?"
Hồ Tiểu Thiên phun ra một đáp án hoàn toàn không hợp với khí chất của hắn tí nào: "Ngắm trăng!"
Mặc dù Mộ Dung Phi Yên biết hắn có chút văn hóa, nhưng nàng tuyệt đối không tin hắn lại có nhã hứng đi ngắm trăng, khóe môi nàng khẽ nở nụ cười: "Không ngủ được chứ gì?"
"Sao cô biết?"
Hồ Tiểu Thiên nhìn nàng một cái, sau đó làm bộ "bỗng nhiên hiểu ra": "À, ta biết rồi, cô rình trộm ta!"
"Ai thèm rình trộm ngươi chứ? Làm như báu bở lắm á!"
Hồ Tiểu Thiên nói: "Không rình trộm thì sao biết ta không ngủ được?"
Mộ Dung Phi Yên nói: "Hai phòng cách nhau có mỗi cái vách, các ngươi ngáy rung cả trời lên, đến ta còn nghe rõ mồn một nữa là."
Hồ Tiểu Thiên nói: "À ra thế! Hóa ra là nghe lén, vậy lúc tối ta đi cầu chắc cũng bị cô nghe được mất rồi hả..."
Khuôn mặt đang cười của Mộ Dung Phi Yên bỗng trở nên lạnh lẽo. Mặc dù quan hệ giữa bọn họ đã tốt hơn trước nhiều, nhưng vẫn còn chưa tới mức có thể đùa cợt không chút kiêng kỵ gì thế này. Đôi lông mày kiếm của Mộ Dung Phi Yên xếch lên, hai mắt nghiêm nghị nhìn hắn nói: "Có tin ta cắt cưỡi ngươi không?"
Hồ Tiểu Thiên cợt nhả nói: "Mới đùa có tí, cô làm gì ghê thế? Chả có tí óc hài hước nào cả."
"Cái gì?" Đúng là Mộ Dung Phi Yên không hiểu hài hước là cái gì, từ này vốn dĩ là hàng ngoại nhập.
Hồ Tiểu Thiên thở dài nói: "Thì ý là nói cô không biết nói đùa, chả thú vị gì cả!"
Mộ Dung Phi Yên nói: "Mấy thứ dung tục ấy mà cũng nghĩ là hay, ngươi thật đúng là hết thuốc chữa rồi!"
"Nói thế nào nhỉ? Dù gì ta cũng là cấp trên của ngươi phải không? Khoảng thời gian từ giờ trở đi là quan hệ hợp tác , đồng thời cũng là quan hệ giữa lãnh đạo và thuộc hạ, ngươi thấy có phải không?"
Mộ Dung Phi Yên mở trừng hai mắt, không biết tên trước mặt đang có ý định xấu xa gì, nhưng những gì Hồ Tiểu Thiên nói vẫn là sự thật, nàng gật đầu nói: "Thế thì sao?"
Hồ Tiểu Thiên cười nói: "Giữ kín chuyện này giữa hai chúng ta, nhưng ở trước mặt người khác, chí it cô cũng phải tôn trọng cấp trên một chút chứ."
Mộ Dung Phi Yên cười ha hả, Hồ Tiểu Thiên cũng cười theo, giọng cười của hai người đều nghe rất dối trá.
Mộ Dung Phi Yên đột nhiên ngưng cười cợt lại: "Ngươi thấy mình có chỗ nào tốt mà bảo ta phải tôn trọng chứ?"
Hồ Tiểu Thiên gật đầu ngay tắp lự: "Có, chẳng qua là cô không nhận thấy thôi" Khi nói những lời này, giọng con hàng này hơi khó tránh khỏi có vẻ gian ác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...