Y Thống Giang Sơn

- Đuổi theo!

Hồ Tiểu Thiên quyết định thật nhanh, hắn và An Bình công chúa cùng nhau đuổi theo phương hướng Thất Thất, vừa mới đuổi theo một khoảng cách, trời bắt đầu mưa, mưa to tầm tã mưa như trút nước, chỉ trong nháy mắt cảnh vật xung quanh liền mơ hồ, cây cối trong núi phía xa dường như trong chớp mắt cũng đã biến mất, mưa to ào ào không ngừng, phảng phất có ngàn châm vạn tuyến, đem thiên địa hợp cùng một chỗ.

Hồ Tiểu Thiên và An Bình công chúa rất nhanh cũng đã bị mất phương hướng, bọn họ lo lắng mất phương hướng lẫn nhau, không thể không thả chậm ngựa. Bạch mã của An Bình công chúa thõng đầu xuống, hiển nhiên đã bị trận bão tố thình lình xảy ra này dọa sợ, ngược lại con ngựa xám của Hồ Tiểu Thiên đối với mưa gió không hề hãi chút nào, giờ phút này ngẩng đầu ưỡn ngực tinh thần chấn hưng, Hồ Tiểu Thiên hướng sang An Bình công chúa lớn tiếng đề nghị:

- Không bằng chúng ta quay về, tìm người giúp đỡ rời sau đó đến tìm kiếm tiểu Công chúa...

Thanh âm của hắn bị gió mưa làm cho đứt quãng.

An Bình công chúa một tay đặt ở trên trán chắn mưa gió, toàn thân nàng cũng đã bị mưa làm ướt đẫm, thân thể mềm mại đường cong mê người ở trong mưa gió hiện ra, nàng dùng sức lắc đầu nói:

- Bọn họ... thấy chúng ta chưa trở về đi... Nhất định sẽ đến tìm kiếm... Tiếp tục tìm đi đi... Ta lo lắng Thất Thất gặp chuyện không may...

Hồ Tiểu Thiên thấy không lay chuyển được, chỉ có thể thuận theo ý tứ của nàng, phía trước xuất hiện một khe rãnh, Hồ Tiểu Thiên nắm chặt dây cương, con ngựa phi như bay nhảy qua. An Bình công chúa ở phía sau hắn muốn làm theo, lại không thể tưởng được Bạch Mã kia bị gió mưa dọa cho bể mật gần chết, khi nhảy qua không ngờ lại nhảy vào trong khe nước, chân phải phía trước phát ra một tiếng vỡ vụn thanh thúy, không ngờ đã bị gãy xương.

Bạch Mã rú một tiếng té lăn trên đất, thân thể mềm mại của An Bình công chúa ở trên lưng ngựa bị quăng ra ngoài, ngã thật mạnh sấp xuống trong vũng bùn. Hồ Tiểu Thiên cuống quít xoay người xuống ngựa, một tay vẫn không quên dắt cương ngựa, sợ con ngựa này chạy mất, đi đến bên An Bình công chúa, đưa tay về phía nàng.

An Bình công chúa dính đầy bùn đất trên người, đem tay thon mềm dính đầy bùn đất cầm lấy tay của Hồ Tiểu Thiên, vốn muốn mượn sức của Hồ Tiểu Thiên đứng dậy, nhưng lần này rơi không nhẹ, không ngờ không thể đứng dậy được. Hồ Tiểu Thiên lại đi đến gần chút nữa, ân cần nói:

- Cô có sao không?

An Bình công chúa thở phào một cái sau đó lắc lắc đầu, lại bắt lấy tay Hồ Tiểu Thiên, rốt cục thành công đứng dậy. Nhìn Bạch Mã kia ngã trên mặt đất thống khổ hí lên, phỏng chừng nó thì không cách nào tiếp tục đứng lên đi được nữa rồi. Hồ Tiểu Thiên trước xoay mình lên ngựa, sau đó lại cúi người, dùng cánh tay ôm chặt lấy eo nhỏ nhắn An Bình công chúa bế nàng lên.


]An Bình công chúa ngồi ở phía sau hắn, hai tay ôm thắt lưng của hắn. Hồ Tiểu Thiên nói:

- Có trở về hay không?

An Bình công chúa lúc này mới phục hồi, nàng lắc đầu nói:

- Đi tìm Thất Thất, Bạch Mã để ở tại chỗ này, sau khi bọn họ đến đây sẽ phát hiện...

Hồ Tiểu Thiên gật gật đầu, lớn tiếng nói:

- Ôm chặt!

Hắn vung cương ngựa lên:

- Giá!

Con ngựa xám chở hai người tiếp tục chạy như điên về phía trước. An Bình lúc mới bắt đầu vẫn chỉ là nắm lấy thắt lưng của Hồ Tiểu Thiên, nhưng khi nàng phát hiện tốc độ con ngựa này càng lúc càng nhanh thì không thể không ôm eo Hồ Tiểu Thiên, mưa gió lớn, nhưng có thân hình to lớn của Hồ Tiểu Thiên chắn tại phía trước, che chắn khá nhiều cho An Bình công chúa.

Lại đi về phía trước hơn năm dặm đường, rốt cục Hồ Tiểu Thiên phát hiện trên cỏ lầy lội có dấu vết vó ngựa mới mẻ, men theo dấu về vó ngựa tìm kiếm phía trước, đi chưa được mấy bước liền đi tới bên cạnh trại ngựa hoàng gia, phía trước hiện ra lỗ hổng rộng lớn chừng ba trượng, cũng là vì gió to thổi quét đại thụ ngoài hàng rào, thời điểm thân cây đổ, đã đè sập bộ phận hàng rào, dấu vết vó ngựa vẫn hướng đến chỗ hổng. Hồ Tiểu Thiên nhanh chóng thả chậm ngựa, móng ấn đến đoạn cách chỗ hổng, hắn nhìn nhìn sang hai bên, không có bất kỳ dấu vết vó ngựa nào, đang do dự có nên tiếp tục đi nữa hay không.

An Bình công chúa nói:


- Đi xem một chút.

Đi ra ngoài là thoát ly phạm vi trại ngựa hoàng gia, đây mới là nguyên nhân Hồ Tiểu Thiên do dự. An Bình công chúa lo lắng an nguy của Thất Thất, thúc giục Hồ Tiểu Thiên tiếp tục đi về trước. Con ngựa xám theo dấu vết đi qua hàng rào, rất nhanh liền phát hiện phía ngoài có dấu vó ngựa uốn lượn kéo dài về phía trước.

Hồ Tiểu Thiên nhíu nhíu mày, hắc mã kia không ngờ mang theo tiểu công chúa từ chỗ hổng này trốn khỏi trại ngựa hoàng gia. Hắn so với An Bình công chúa lo lắng hơn rất nhiều, lấy thân phận trước mắt của hắn chẳng qua chỉ là một tiểu thái giám Ti Uyển Cục mà thôi. Lần này là được Phàn Tông Hỉ mời đến, tuy nói mang theo An Bình công chúa rời khỏi trại ngựa là vì đuổi theo tiểu công chúa, nhưng người khác chưa chắc sẽ nghĩ như vậy, thậm chí sẽ hoài nghi động cơ của hắn.

An Bình công chúa hiển nhiên đoán được lo lắng của hắn, hạ giọng nói:

- Ngươi cứ tiếp tục đuổi theo, khi trở lại ta sẽ giải thích giúp ngươi.

Hồ Tiểu Thiên chỉ có thể gật gật đầu, mưa lớn không hề có dấu hiệu giảm, hơn nữa Hồ Tiểu Thiên đối với hoàn cảnh xung quanh cũng chưa quen thuộc, cho nên cố ý thả chậm tốc độ, đuổi về phía trước ước chừng ba dặm, trước mặt xuất hiện một cửa cốc, dấu chân ngựa vẫn kéo dài đến trong cốc.

Tiến vào phía trước cửa cốc, Hồ Tiểu Thiên quay đầu lại nhìn nhìn về phương hướng trại ngựa Hồng Sơn, trại ngựa đã bị bao phủ ở trong khói mưa, hắn căn bản nhìn không thấy bóng dáng trại ngựa.

Ngựa xám thả chậm nện từng bước, lối vào cửa cốc cũng không phải bằng phẳng mà là nghiêng xuống phía dưới, đường nhỏ kia vốn gập ghềnh đã trở nên vô cùng lầy lội. Hồ Tiểu Thiên ghìm chặt ngựa cương, nói với An Bình công chúa:

- Chỉ có thể đi bộ lên phía trước tìm xem một chút thôi.

An Bình công chúa gật gật đầu, dưới sự trợ giúp của Hồ Tiểu Thiên xuống ngựa trước, Hồ Tiểu Thiên theo sau xoay người xuống ngựa, hắn vỗ mông ngựa, vốn định đem dây cương buộc ngựa trên nhánh cây nhưng lại lo lắng trong sơn cốc này có dã thú thường lui tới, đưa hay sờ sờ tai dài của nó, nói:

- Tiểu hôi, nếu như mi là nguyện ý chờ, vậy ở tại chỗ này chờ ta, nếu không thì tự mình đi về trước tìm viện binh.


Con ngựa phát ra tiếng phì phì trong mũi dường như hiểu ý của Hồ Tiểu Thiên.

Hồ Tiểu Thiên và An Bình dọc theo đường nhỏ trong cốc đi về phía trước tiếp tục tìm kiếm, dấu chân ngựa chuyển hướng qua phía trước sau núi đá thì biến mất, An Bình công chúa đi về phía trước vài bước, chân đột nhiên bị trượt, hô to một tiếng, suýt nữa từ sườn dốc ngã xuống dưới, may mắn Hồ Tiểu Thiên đúng lúc giơ tay níu lại cánh tay của nàng.

Hồ Tiểu Thiên xoa nước mưa trên mặt, chăm chú nhìn lại, thấy chung quanh đã tìm không thấy dấu vết vó ngựa, phía trước hơn một trượng đã không còn đường, cẩn thận đi qua nhìn nhìn, thì ra là trong cốc có cốc.

An Bình công chúa theo hắn đi vào sườn dốc bên cạnh, nhìn xuống phía dưới, đã thấy sơn cốc phía dưới mưa bụi mênh mông, căn bản thấy không rõ cảnh tượng phía dưới, càng nhìn không thấy thung lũng này đến tột cùng sâu bao nhiêu. Hồ Tiểu Thiên kêu to:

- Thất Thất!

Thực sự không phải là lòng hắn thiếu tôn trọng nàng, mà là hắn không muốn đưa tới phiền toái không cần thiết.

Thanh âm quanh quẩn ở trong thung lũng, rất lâu không có người lên tiếng trả lời.

An Bình công chúa không khỏi lo lắng, run giọng nói:

- Không phải là Thất Thất ngã xuống rồi chứ?

Hồ Tiểu Thiên không nói gì, tuy nhiên từ dấu dấu vết vó ngựa ở trong hiện trường, rất có thể như thế. Hắn nói với An Bình công chúa:

- Thung lũng này không biết sâu bao nhiêu, chúng ta lại không quen thuộc địa hình, hiện tại mưa lớn như vậy, chỉ có thể trước tiên quay về tìm giúp đỡ rồi nói sau.

An Bình công chúa lại biểu hiện quật cường hiếm có:

- Nếu muốn thì tự ngươi trở về, ta chờ ở chỗ này.


Hồ Tiểu Thiên không khỏi có chút đau đầu, đây là lần đầu tiên hắn thấy An Bình công chúa biểu hiện thái độ cương liệt như thế, xa xa truyền đến âm thanh Zsshi...i-it...của con ngựa, dường như cảm nhận được kinh hãi nào đó, Hồ Tiểu Thiên thấp giọng nói:

- Có người đến?

Trên mặt của An Bình công chúa cũng hiện ra sắc mặt vui mừng, nàng cũng cho rằng nhất định là những người trong trại ngựa theo dấu chân ngựa của bọn mà tìm tới.

Bảy đạo thân ảnh hiện ra phía sau trên sơn đạo, Hồ Tiểu Thiên hướng về bọn họ phất tay ra hiệu, nhưng khi đối phương càng chạy đến gần bóng dáng trở nên càng hiện ra rõ ràng, Hồ Tiểu Thiên chợt phát hiện, bảy người tiến đến tất cả đều che mặt, ở giữa có một người mang theo mặt nạ dữ tợn bằng đồng xanh, trên mặt sáu người còn lại che miếng vải đen.

Một cảm giác điềm xấu bao phủ nội tâm của Hồ Tiểu Thiên, An Bình công chúa cũng ý thức được tình thế không đúng, bởi vì khẩn trương nàng theo bản năng nắm cánh tay của Hồ Tiểu Thiên. Hồ Tiểu Thiên thấp giọng nói

- Trốn đi!

Mặc dù biết nên chạy trốn, nhưng phía sau bọn họ đã không đường thối lui, một trượng phía sau chính là thung lũng, Hồ Tiểu Thiên nắm tay An Bình công chúa lùi một bước về phía sau, đã dẫm lên rìa thung lũng.

Hắc y nhân đeo mặt nạ bằng đồng xanh mang găng tay kim loại đen đã dừng ở phía trên chuôi đao, “soẹt soẹt soẹt”, mọi người gần như đồng thời rút đao ra khỏi vỏ, mưa ngày càng dày đặc rơi trên mũi đao như băng, mưa bụi phản bắn tung tóe dệt thành từng đạo ánh đao lạnh căm căm.

Hồ Tiểu Thiên mím môi, tuy rằng hắn có được mười năm nội lực từ Quyền Đức An, cũng học xong Huyền Minh âm phong trảo, nhưng hắn không rõ thực lực chân chính của mình như nào, càng không nắm chắc đối mặt với bảy tên võ sĩ này, cho dù hắn nắm chắc, bên mình còn có An Bình công chúa thì không thể bảo đảm. Điều kiện tiên quyết phải đảm bảo An Bình công chúa bình an vô sự, hắn không thể dám dễ dàng mạo hiểm mạo hiểm được. Một trận thu gió thổi qua, bên trong thung lũng mưa bụi theo gió phiêu tán, Hồ Tiểu Thiên để ý xung quanh, có một gốc cây tùng lộ ra vách đá, cắm rễ lên một khối nham thạch nhô lên có thể đặt chân. Hắn nắm tay An Bình công chúa thấp giọng nói:

- Có thấy cây kia hay không?

An Bình công chúa rủ đôi mắt đẹp xuống nhìn lại, gió thu qua đi, mưa bụi cửa cốc một lần nữa tụ lại, cây tùng nháy mắt trở nên như ẩn như hiện, nàng gật gật đầu. Nhìn lại tình cảnh trước mắt, trong thâm tâm lại không khỏi cảm thấy sợ hãi, lại nhìn Hồ Tiểu Thiên, hắn nhìn nàng nở nụ cười ấm áp, nụ cười này như kỳ tích làm nỗi sợ hãi trong lòng An Bình công chúa tan rã.

Bảy tên võ sĩ đã triển khai trận hình công kích, tiến công hết sức căng thẳng. Sát khí hùng mạnh trên người bọn họ tản mát ra xung quanh, khí thế mạnh mẽ bức bách mưa bụi thổi quét hướng xung quanh nhưng làn sóng.

Ánh mắt của Hồ Tiểu Thiên dừng ở trên mặt võ sĩ chính giữa, mặt nạ bằng đồng xanh dữ tợn gần như hoàn toàn che khuôn mặt của đối phương, ánh mắt âm trầm theo lỗ thủng của mặt nạ phóng đến, tuy rằng cách xa nhau khoảng cách năm trượng nhưng Hồ Tiểu Thiên đã rõ ràng cảm nhận được đối phương không thèm che giấu sát khí mãnh liệt, hắn cầm lấy cổ tay của An Bình công chúa, đột nhiên xoay người nhảy xuống sơn cốc phía dưới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui