Đường Thiết Hán giận dữ hét:
- Aaa! Tên hoạn tặc vô liêm sỉ, đúng là tức chết ta mà!
Gã giương nắm đấm gần bằng cái bát đựng giấm lên nện thẳng vào mặt Hồ Tiểu Thiên. Vốn tưởng một quyền là đánh tới Hồ Tiểu Thiên nát bét cả mặt, nhưng loáng một cái, thì không thấy bóng Hồ Tiểu Thiên đâu hết, một quyền đánh hụt, nhìn lại thì thấy Hồ Tiểu Thiên đang đứng rành rành ở bên phải gã, cười tít mắt nói:
- Thật ra em gái ngươi cũng rất xinh đẹp.
- Aaa! Lão tử phải giết tên dâm tặc này!
Lại một quyền nữa đánh tới. Hồ Tiểu Thiên trượt sang bên một cái lại thoát lần nữa, hắn lắc lắc đầu nói:
- Ngươi toàn nhắm sai không à. Đúng là kì lạ à nha! Ba huynh đệ các ngươi đều mặt giống phân trâu, tại sao em gái lại đẹp và tươi như hoa? Rốt cuộc có phải cùng một bà mẹ đẻ ra không vậy?
- Hoạn tặc, ta hỏi thăm tổ tông nhà ngươi!
Đường Thiết Hán giơ chân đá.
Lúc này thì Hồ Tiểu Thiên giơ chân đá lại. Hai chân đụng nhau, lấy cứng chọi cứng, “bùm!” một tiếng, Đường Thiết Hán cảm giác như đá vào cây côn sắt, đau đớn làm gã như muốn gãy cả xương, chân phải cà nhắc lui về phía sau. Đường Thiết Hán vẻ mặt hoảng sợ, thật sự không hiểu được tại sao tên này lại đột nhiên biết võ công.
Hồ Tiểu Thiên căn bản không để cho gã thời gian hoàn hồn. Khi Đường Thiết Hán lui về sau, thì cùng lúc Hồ Tiểu Thiên tiến sát tới chỗ gã, đá một cước thật nặng vào ngực gã. Thân thể to lớn của Đường Thiết Hán bay ngược lên tựa như diều bị đứt dây, bay cao tới hơn ba trượng, sau đó lại rơi xuống. Một động tác chó ăn phân tiêu chuẩn ngã sấp trong vũng lầy.
Bốn người đi cùng với Đường Thiết Hán đều ngẩn người. Sau khi chúng tỉnh táo lại, liền phóng ngựa xông tới chỗ Hồ Tiểu Thiên, muốn dùng ngựa đụng Hồ Tiểu Thiên té xuống mặt đất.
Ngay lúc bốn con ngựa cùng nhau vọt tới mục tiêu là trung tâm, Hồ Tiểu Thiên bay vút lên không trung, nhảy ra khỏi vòng vây của chúng. Hắn quay một vòng trong không trung, sau đó tiếp xuống mặt đất ngoài vòng vây trong tư thế “Bình sa lạc nhạn.”
]Hai con tuấn mã không kịp thu chân, không ngờ lại đụng vào nhau. Ngựa phát ra tiếng hí kinh hoàng, hai tên kị sĩ trên lưng ngựa bị hất văng theo quán tính.
Một cỗ xe ngựa xuất hiện ở chỗ không xa, thì ra là Cao Viễn lần theo dấu chân của họ mà tìm tới, cậu lớn tiếng gọi:
- Thiên ca, lên xe!
Hồ Tiểu Thiên vốn cũng không ham chiến, chạy nhanh qua bên đó, bay lên nhảy một bước tới xe ngựa, còn chưa đứng vững, Cao Viễn đã vung roi ngựa, xe ngựa chạy nhanh xông về phía trước.
Hồ Tiểu Thiên ngồi xuống trong buồng xe, nhìn ra phía sau, thấy mấy người Đường Thất Hán đã bị bỏ xa phía sau, không khỏi mở cờ trong bụng, bật cười ha hả. Chỉ tiếc tiếng cười của hắn không duy trì được bao lâu. Trên con đường phía trước, khoảng hơn mười tên kị sĩ đang phóng ngựa chạy tới, xếp thành hàng ngang bịt kín hết mọi đường đi. Thì ra là lão nhị Đường gia Đường Thiết Thành sau khi nghe tin, liền chạy tới báo thù.
Hồ Tiểu Thiên thấy tình hình không ổn, cuống quít nói với Cao Viễn:
- Tiểu Viễn, đệ mặc kệ ta, cứ chạy đi. Chuyện bên này cứ giao cho ta xử lý.
- Không!
Hồ Tiểu Thiên giận dữ nói:
- Nghe lời, dù sao ta cũng là người trong cung, chúng không dám làm gì ta đâu.
Hắn vén rèm xe lên rồi nhảy xuống xe.
Cao Viễn không chịu để hắn ở lại một mình, ghìm chặt cương ngựa rồi dừng lại.
Hồ Tiểu Thiên thấy tên tiểu tử này ngoan cố như vậy, kiên trì không chịu, nhất thời không còn cách nào khác, chỉ còn nước giải quyết nguy cơ trước mắt rồi tính.
Ba huynh đệ Đường gia hữu dũng vô mưu, tính tình của Đường Thiết Thành này còn dữ dằn hơn Đường Thiết Hán. Hôm nay y và đại ca cùng nhau tới Phố Đà, chỉ là hai ngươi chia nhau đi chọn ngựa, cho nên khi nghe được tin thì đã hơi muộn, nhưng cũng may vừa đúng lúc cản Hồ Tiểu Thiên lại trong lúc tên này đang bỏ trốn.
Khi chỉ cách Hồ Tiểu Thiên còn hai mươi trượng, bọn người Đường Thiết Thành đồng loạt giơ cây đoản côn ra. Trong Hoàng Thành chúng không dám khinh suất giết người, hôm nay chắc chắn phải đánh Hồ Tiểu Thiên một trận tơi bời.
Hồ Tiểu Thiên đứng ở đó, hai tay đang nắm chặt từ từ mở ra thành hình ưng trảo. Hôm nay phải xem coi uy lực của “Huyền minh âm phong trảo” lợi hại đến đâu.
Cao Viễn lấy cây côn gỗ từ trong xe ra, cũng nhảy xuống đứng sánh vai cùng Hồ Tiểu Thiên, thề cùng tiến cùng thoái với Hồ Tiểu Thiên. Thằng nhóc này tuy còn nhỏ tuổi, nhưng trọng tình trọng nghĩa, tràn đầy huyết tính. Đang lúc tình thế hết sức căng thẳng, bỗng từ xa vọng lại một âm thanh the thé:
- Ngừng tay! Toàn bộ ngừng tay hết cho ta!
Xa xa có ba người đang cưỡi ngựa chạy tới như gió to, cả ba người đều mặc trang phục cung đình. Người đứng đầu khoảng hơn ba mươi tuổi, mi nhỏ mắt dài, da trắng trẻo, dười cắm không râu, chính là Thiếu giám “Ngự mã giám” Phàn Tông Hỉ. Đứng sau y còn có hai tiểu thái giám đang cưỡi ngựa, một trong số đó không ngờ lại là tiểu thái giám Phúc Quý từng đứng canh cửa ở Thừa Ân Phủ.
Phàn Tông Hỉ cản bọn người Đường Thiết Thành lại trước khi chúng ép sát Hồ Tiểu Thiên, y giận dữ nói:
- Đường Thiết Thành, ngươi làm cái gì? Dám bất kính với Hồ công công?
Hồ Tiểu Thiên không quen biết Phàn Tông Hỉ, nghe y nói ra họ của mình, hiển nhiên là nghe Phúc Quý nói. Phúc Quý ở phía sau tay giơ ra sau thầm xua xua với Hồ Tiểu Thiên, hiển nhiên đang nhắc hắn đừng lên tiếng, tất cả chỉ cần xem họ sắp xếp. Tiểu thái giám này bề ngoài nhìn trung hậu, nhưng thực chất cũng là một con cờ do Quyền Đức An mai phục trong Hoàng cung, đúng là “ nhân bất khả mạo tướng” (con người không thể chỉ nhìn bề ngoài).
Đường Thiết Thành tuy hận Hồ Tiểu Thiên đến tận xương tuỷ, nhưng y cũng vô cùng kiêng dè bọn người “Ngự mã giám” này. Đừng thấy cha y là Giá bộ Thị lang, thường ngày cũng phải xem sắc mặt của đám công công “Ngự mã giám” làm việc. Đường Thiết Thành đưa tay cản đám thuộc hạ của y lại, ôm quyền hành lễ nói:
- Phàn công công, Thiết Thành thất lễ rồi. Người có điều không biết, người này là kẻ thù của Đường gia ta…
Còn chưa nói xong, thì từ xa vọng lại tiếng la của Đường Thiết Hán:
- Nhị đệ, dù thế nào đi nữa cũng không được cho tên hoạn tặc đó thoát!
Người nói vô tâm, người nghe có lòng. Tuy Phàn Tông Hỉ biết câu này là Đường Thiết Hán chửi Hồ Tiểu Thiên, nhưng thái giám kiêng kị nhất chính là nghe hai chữ “hoạn tặc”, sắc mặt y lập tức lạnh xuống.
Nhìn thấy Đường Thiết Hán phóng ngựa gần tới nơi, cả người Phàn Tông Hỉ đột nhiên bay lên khỏi yên ngựa, lộn vài vòng trong không trung, hướng thẳng chỗ của Đường Thiết Hán mà lao xuống. Đường Thiết Hàn hết hồn, vội ghìm chặt cương ngựa. Không đợi gã làm động tác phòng bị, Phàn Tông Hỉ giơ tay phải lên, một cái tát rất mạnh rất to đánh vào mặt gã, đánh cho Đường Thiết Hán té mạnh từ trên ngựa xuống.
Mũi chân của Phàn Tông Hỉ chạm lên lưng ngựa một cái, rồi bay trở lại ngồi trên ngựa của mình, nắm lấy dây cương, lạnh lùng nhìn Đường Thiết Hán đang ngồi dưới đất nói:
- Ngươi đang chửi ta?
Đường Thiết Hán lúc này mới nhìn rõ người đánh gã là Thiếu giám “Ngự mã giám” Phàn Tông Hỉ, cả khuôn mặt nghẹn tới tím ngoắt. Đối diện với Phàn Tông Hỉ, gã dám giận không dám nói, trong lòng biết rõ mình nói sai lời.
Đường Thiết Thành vội nói:
- Phàn công công, đại ca ta tuyệt đối không phải đang nói ngài…
Phàn Tông Hỉ hừ lạnh một tiếng:
- Nể mặt Đường đại nhân, chuyện hôm nay ta không tính toán với các ngươi, cút nhanh cho khuất mắt ta.
Đường Thiết Hán cả người tả tơi bò từ dưới đất lên:
- Phàn công công…
- Uhm? Không lẽ các ngươi thật sự muốn ta tâu chuyện hôm nay lên cho Hoàng Thượng?
Nghe Phàn Tông Hỉ nói như vậy, hai huynh đệ Đường Thiết Hán làm sao dám nói nhiều nữa, đem theo đám thủ hạ vội vã rời đi.
Phàn Tông Hỉ thấy toàn bộ bọn chúng đều rời đi, mới quay sang nhìn Hồ Tiểu Thiên. Thông minh như Hồ Tiểu Thiên, biết rằng hôm nay hắn nợ chắc ân tình này của Phàn Tông Hỉ rồi, vội ôm quyền hành lễ nói:
- Ti chức Hồ Tiểu Thiên tham kiến Phàn Thiếu giám!
Phàn Tông Hỉ khẽ mỉm cười, nắm chắc dây cương cơ thể hơi nghiêng về phía trước nói:
- Chúng ta đều là người trong cung, đương nhiên không thể để ngươi ngoài tuỳ tiện ức hiếp, hơn nữa ngươi còn là ân nhân của Phúc Quý.
Hồ Tiểu Thiên nhìn Phúc Quý một cái, hiển nhiên tên tiểu tử này cố ý chế một câu chuyện. Ngoại trừ Phúc Quý ra, trong cung rất ít người biết hắn là do Quyền Đức An đưa vào cung. Tên Phúc Quý này nhìn thì trung thực lắm, xem ra cũng không đơn giản, chắc là con tốt quan trọng mà Quyền Đức An xếp vào trong cung.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Phiền Phàn Thiếu giám quan tâm rồi.
Phàn Tông Hỉ nói:
- Đều là người nhà cả, không cần khách sáo.
Ánh mắt của y rơi vào con ngựa nhỏ cột ở phía sau xe ngựa, đôi mắt hí híp lại chỉ còn cái khe nhỏ. Con ngựa nhỏ thân ốm lông dài này hiển nhiên không khiến cho y thấy hứng thú, y quay sang Hồ Tiểu Thiên nói:
- Ta đi trước đây!
Phúc Quý cũng không ở lại, nhìn Hồ Tiểu Thiên một cái với ánh mắt đầy thâm ý, rồi chạy theo sau Phàn Tông Hỉ.
Hồ Tiểu Thiên lên xe ngựa của Cao Viễn, cậu đưa hắn tới nơi gần Phỉ Thuý Đường. Mấy người Sử Học Đông phụ trách mua đồ đã về, đều đang đứng đợi Hồ Tiểu Thiên tại nơi đã hẹn. Hồ Tiểu Thiên không nhắc một chữ về chuyện xảy ra hôm nay, trong lòng thì đang tính toán xem phải cho huynh đệ nhà họ Đường một bài học thật nặng mới được.
Chuyện tốt không ra khỏi nhà, chuyện xấu thì truyền đi khắp nơi. Hồ Tiểu Thiên vừa về Đồng Uyển Cục, thì bị thị Lưu Ngọc Chương kêu tới. Thì ra Lưu Ngọc Chương đã nghe nói chuyện hắn xung đột với huynh đệ Đường gia ở Phố Đà. Lưu Ngọc Chương kêu hắn đến không phải để trách mắng hắn, mà vì quan tâm hắn.
Hồ Tiểu Thiên nói ngắn gọn chuyện xảy ra hôm nay với Lưu Ngọc Chương, còn về việc sao hắn đi Phố Đà, thì một chữ cũng không nói.
Lưu Ngọc Chương không khỏi thở dài:
- Nói chung ngươi không chịu thiệt thì tốt rồi. Chuyện này ta sẽ nói một tiếng với “Ngự mã giám”, kêu họ cảnh cáo Đường gia một chút.
Hồ Tiểu Thiên cười nói:
- Lưu công công, chuyện nhỏ thôi mà, không cần ngài bận tân đâu. Thật ra hôm nay là nhờ Thiếu giám của “Ngự mã giám” Phàn Tông Hỉ giải vây cho tôi. Tôi đang nghĩ nên chuẩn bị chút lễ vật tặng cho ông ấy.
Lưu Ngọc Chương nói:
- Con người Phàn Tông Hỉ thích uống rượu, ngươi đến hầm rượu chọn rượu tốt tặng cho y là được.
Hồ Tiểu Thiên cười nói:
- Vậy tôi có tính là lấy việc công làm việc tư không?
Lưu Ngọc Chương nghe hắn nói vậy liền bật cười:
- Một khi chúng ta đã xem nơi này như nhà của mình, cái gì là công? Cái gì là tư? Ai có thể phân biệt rõ ràng?
Hồ Tiểu Thiên không khỏi đập bàn tán thưởng. Lời nói này của Lưu Ngọc Chương đúng là tuyệt không thể tả. Nếu đã xem Hoàng cung như nhà mình, lão tử còn phân biệt công tư gì nữa. Hắn thở dài một tiếng:
- Chỉ tiếc là hầm rượu bị Cơ Phi Hoa làm thành một đống hỗn độn, không ít rượu lâu năm dưới tầng thấp nhất đều bị y huỷ hết.
Thật ra lúc huỷ hầm rượu còn có Quyền Đức An. Hồ Tiểu Thiên lại đổ hết trách nhiệm lên người Cơ Phi Hoa.
Lưu Ngọc Chương nói:
- Hàng trữ càng ít, thì càng quý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...