Sử Học Đông nghe hắn nói như vậy, không khỏi bị dọa tới sắc mặt trắng bệch, thấp giọng nói:
- Xong rồi, bọn họ nhiều người như vây. Chúng ta chỉ có hai, đêm nay chỉ sợ phải thua thiệt rồi.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Chúng ta mới tới ngày đầu tiên, cuộc sống sau này còn dài. Nếu không để bọn chúng biết sự lợi hại của chúng ta, bọn chúng sẽ càng lấn lướt trên đầu.
Sử Học Đông nói:
- Làm sao bây giờ?
Hồ Tiểu Thiên thấp giọng nói:
- Người không phạm ta, ta không phạm người. Ngươi tìm hộ ta thứ gì vừa tay, buổi tối hai huynh đệ chúng ta dạy bảo bọn chúng một trận.
]Sử Học Đông nghe Hồ Tiểu Thiên nói khí thế như vậy, cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào. Y gật đầu nói:
- Sớm biết vậy, nên ta đã vụng trộm cầm theo dao mổ lợn rồi. Con mẹ nó đứa nào dám trêu vào chúng ta, ta liền đâm chết nó.
Lúc trước y nói mấy lời độc ác đã quen. Trong khoảng thời gian này, bởi vì gia đạo sa sút, khí thế đã yếu đi rất nhiều, không mấy khi nói lơi kiêu ngạo như vậy nữa. Giờ nói ra cũng cảm thấy khí thế yếu đi rất nhiều.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Cần thứ đó làm gì? Để cho người ta bắt được, rồi lại vu cáo chúng ta giấu hung khí ý đồ mưu hại Thánh Thượng thì sao? Đây chính là tội lớn xét nhà diệt tộc đấy.
Sử Học Đông thở dài. Bốn chữ ‘Xét nhà diệt tộc’, y đã không còn xa lạ gì. Thừa dịp người xung quanh không để ý, y ngồi xổm xuống, lặng lẽ cậy nửa viên gạch, cầm thứ đó lên, giấu vào trong tay áo. Hồ Tiểu Thiên cũng nhân cơ hội này, cầm một viên gạch dấu vào trong tay áo.
Hồ Tiểu Thiên và Sử Học Đông đi vào phòng số hai. Có câu rằng không phải oan gia thì không gặp nhau. Hai người bọn họ vừa đi vào liền nhìn thấy hơn mười thái giám ngồi cạnh nhau, người ngồi giữa nhìn bọn họ như hổ rình mồi. Chính là tay thái giám mặt rỗ vung roi đánh Sử Học Đông vào buổi sáng.
Sử Học Đông thầm kêu xui xẻo. Phản ứng đầu tiên của y chính là cúi người, nhếch miệng nói:
- Xin lỗi, vào nhầm phòng.
Phía sau lao ra hai thái giám, đóng cửa phòng lại.
Trong mắt thái giám mặt rỗ toát ra vẻ ác độc. Y đánh giá Hồ Tiểu Thiên và Sử Học Đông, cuối cùng dừng ở ống tay áo phải của Sử Học Đông:
- Ngươi cầm gì trong tay vậy?
Sử Học Đông cười ha hả nói:
- Đại ca…đại ca bảo đệ à?
Thái giám mặt rỗ gật gật đầu.
Sử Học Đông nói:
- Không có cái gì.
Hai gã thái giám đi về hướng y, rõ ràng là muốn soát người.
Hồ Tiểu Thiên chậm rãi bước một bước về phía trước, nhìn thẳng tay thái giám mặt rỗ kia:
- Vị đại ca này, mọi người đều không dễ dàng, vào trong cung cũng chỉ là kiếm miếng cơm, hôm nay ngươi đánh thì cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, giết người chỉ là đầu chĩa xuống đất, huống chi về sau mọi người thường xuyên giáp mặt nhau, đều là huynh đệ sinh hoạt ở Ngưu Dương phòng…
- Con mẹ ngươi, ai là huynh đệ với ngươi? Lão tử vào cung đã bảy năm rồi, nhưng ta chưa từng thấy mặt ngươi? Huynh đệ? Ta nhổ vào! Muốn kiếm ăn ở chỗ này, cũng được! Chỉ cần về sau hầu hạ làm sao cho huynh đệ chúng tao thoải mái. Đi! Đi lấy nước rửa chân cho chúng tao đã!
Sử Học Đông bị hai gã thái giám bắt lấy cánh tay, nửa viên gạch giấu ở ống tay áo bị rơi ra ngoài.
Thái giám mặt rỗ nhìn thấy nửa viên gạch kia, vẻ mặt càng thêm dữ tợn. Y đương nhiên đoán ra Sử Học Đông dùng nửa viên gạch kia chính là để đối phó với mình. Cả giận nói:
- Có phải muốn cầm gạch đánh ta phải không? Ngươi ăn tim gấu gan báo phải không?
Sử Học Đông sợ tới mức hồn bay phách lạc:
- Ta…ta…
Ánh mắt y trông mong nhìn Hồ Tiểu Thiên, trong lòng thầm nói, hôm nay coi như bị vị huynh đệ kết nghĩa này hại khổ rồi. Con mẹ nó chứ, vừa nãy vì sao ta phải nghe lời hắn như vậy? Ta cầm gạch làm gì? Nếu muốn chơi gạch, sao Hồ Tiểu Thiên ngươi không tự mình cầm?
Hồ Tiểu Thiên cười tủm tỉm nói:
- Đại ca, người ta hỏi đại ca kìa. Có phải muốn dùng gạch đánh y không?
Lúc này Sử Học Đông chỉ muốn khóc rống lên. Hồ Tiểu Thiên à Hồ Tiểu Thiên, dù gì hai ta cũng từng kết bái huynh đệ, lúc trước đích thực là ta có lỗi với ngươi, nhưng hiện giờ chúng ta là đồng bệnh tương liên, gia cảnh suy tàn rồi, đã thảm tới nước này rồi, ngươi còn nhớ tới mấy chuyện kia, không quên lừa ta, phản bội ta….Ngươi là đồ phản đồ vô sỉ…Nhưng nếu muốn phân bua, thì viên gạch đích thực là ở trong tay y.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Muốn đánh liền đánh, đại ca, việc này là huynh không đúng. Nói là phải làm chứ?
Sử Học Đông nói:
- Ta không đúng? Ta không đúng chỗ nào?
Vẻ mặt y đau khổ, khóc không ra nước mắt.
Thái giám mặt rỗ kia cười lạnh nói:
- Đánh ta? Được! Có gan thì lên mà đánh! Có gan thì đập vào đầu ta đây này!
Lúc này Hồ Tiểu Thiên đột nhiên hành động, giống như một con báo săn lao tới, một bước xa đã vượt qua cửa phòng tới giường chung, sau đó nhảy lên không, tay phải giơ cao lên, một viên gạch rắn chắc liền đập vào mặt của tay thái giám mặt rỗ. Bùm một tiếng, máu văng khắp nơi. Tay thái giám kia đau tới mức kêu thảm một tiếng, ngã chổng vó xuống giường.
Hồ Tiểu Thiên vung tay phải bắt lấy đùi phải của tên này, dùng sức kéo, kéo cả người y xuống dưới giường, vứt xuống mặt đất.
Hơn mười thái giám xung quanh thấy tình thế không ổn, đều nhảy xuống giường bao vây Hồ Tiểu Thiên. Viên gạch trong tay Hồ Tiểu Thiên bay ra ngoài. Bốp, bốp, viên gạch đập trúng vào mặt một tay thái giám, khiến cho y ngã sấp xuống giường.
Đám thái giám kia vốn ỷ vào đông, đánh phủ đầu Hồ Tiểu Thiên, nhưng không ngờ rằng Hồ Tiểu Thiên lại dũng mãnh, ra tay ác độc như thế. Thái giám sau khi tịnh thân, về mặt sinh lý đã thay đổi không nhỏ, tự nhiên dẫn tới sự thay đổi về tâm lý, cho nên mới có rất nhiều thái giám biểu hiện âm nhu như một nữ tử. Nhìn hai gã đồng bọn máu tươi đầm đìa, phần lớn đều sợ tới mức hét rầm lên. Giơ hai tay, dùng lan hoa chỉ, hét lên như con gà mái:
- Chảy máu…chảy máu rồi! Giết người rồi…
Hồ Tiểu Thiên nhân cơ hội này thoát khỏi vòng vây của bọn chúng. Nhìn tay thái giám mặt rỗ ngay ở bên cạnh mình, giơ chân đạp một cước vào bụng y. Tay thái giám mặt rỗ đâu tới mức hét thảm, hai chân giơ cao.
Hồ Tiểu Thiên lạnh lùng nói:
- Tất cả ngậm con mẹ miệng cho ta. Ai còn dám kêu gào, ta se giết tên mặt rỗ này trước.
Lúc này truyền tới thanh âm của thái giám trực:
- Bên trong ồn ào gì đấy?
Hồ Tiểu Thiên lạnh lùng nhìn đám thái giám. Đám thái giám bị biểu hiện vừa rồi của hắn làm cho kinh sợ, không có người nào dám lên tiếng trả lời, giống như một đám gà con sợ hãi, chen chúc vào nhau.
Bên ngoài lại có người kêu tên Lâm Bính Thanh. Tay thái giám mặt rỗ dưới chân Hồ Tiểu Thiên nhịn đau nói:
- Viên công công…không có gì đâu…mọi người ngủ hết rồi…
Sử Học Đông giãy khỏi hai gã thái giám, nhìn thấy biểu hiện vừa rồi của Hồ Tiểu Thiên, y liền sinh lòng ác độc, giơ lên nửa viên gạch, đánh vào mặt tên thái giám mặt rỗ tên là Lâm Bính Thanh kia, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Lão tử đánh chính là ngươi…
Hồ Tiểu Thiên khẽ vươn tay bắt lấy tay y. Tuy Sử Học Đông đã dùng hết khí lực, nhưng tay vẫn bị Hồ Tiểu Thiên nắm lấy, cảm giác như là bị một cái khóa sắt khóa lại, không thể động đậy. Sử Học Đông thầm than, khí lực của vị huynh đệ mình thật là lớn.
Không phải Hồ Tiểu Thiên sợ Sử Học Đông đánh người, mà là sợ Sử Học Đông không biết nặng nhẹ. Nếu như đánh chết người thì rất phiền toái.
Thái giám mặt rỗ chảy đầy máu trên mặt. Vừa nhìn thấy Sử Học Đông giơ nửa viên gạch ân cần hỏi thăm đầu của y, sợ tới mức hồn phi phách tán, không ngờ lại ngất đi.
Sử Học Đông nhổ một bãi nước miếng vào người y, mắng:
- Đồ con rùa, đúng là nhát như chuột.
Hồ Tiểu Thiên đứng dậy, giống như không có việc gì, vỗ vỗ tay nói:
- Việc hôm nay tốt nhất chớ nói ra ngoài. Bằng không tất cả không tránh khỏi bị trách phạt. Về sau ai dám bắt nạt huynh đệ bọn ta, thì y chính là tấm gương. Còn nữa, trong cung mỗi ngày đều có người mất tích, từ trên xuống dưới có mấy vạn cung nhân, một hai người mất tích sẽ không có ai để ý. Các ngươi thấy có đúng hay không?
Đám thái giám này chưa từng thấy một nhân vật tàn nhẫn như vậy. Cả đám đều bị dọa tới câm như hến. Tay thái giám mới vừa rồi bị Hồ Tiểu Thiên ném đá vào mặt, băng bó qua, đi xuống giường.
Sử Học Đông chỉ vào y, nói:
- Ngươi đi đâu vậy?
Thái giám kia run giọng nói:
- Tiểu Trác Tử đi lấy nước rửa chân cho hai vị công công.
Bất luận thời đại nào, bất kỳ ở địa phương nào, đều không thoát khỏi quỷ luật, người mạnh làm chủ. Hồ Tiểu Thiên dùng gạch đánh hôn mê Lâm Bính Thanh, người có ý đồ bắt nạt hắn và Sử Học Đông, đã thành công tạo nên hình tượng mạnh mẽ, vì vậy chỗ tốt rất nhanh xuất hiện, không nói mỗi ngày có người cầm nước tới rửa chân, những việc nặng nhọc như khênh dê, bò, rửa phân gì đó, cũng chỉ cần làm dáng. Chỉ cần quản sự không ở đây, lập tức tìm một bóng cây ngồi xổm xuống, cùng mấy người Sử Học Đông nói chuyện phiếm. Thỉnh thoảng có tiểu thái giám nịnh nọt dâng lên một ấm trà Long Tỉnh, c đôi khi đưa trà Tiểu Cao Tử, có đôi khi là Tiểu Đặng Tử.
Là người đầu tiên được Hồ Tiểu Thiên sủng hạnh cho viên gạch vào mặt, Tiểu Cao Tử rất biết cách nịnh nọt. Rút kinh nghiệm xương máu, lập tức quyết tâm theo phe Hồ Tiểu Thiên. Còn có mấy người cũng suy nghĩ như y.
Hồ Tiểu Thiên cũng biết tầm quan trọng của việc lập đoàn đội. Ở một nơi có đông thái giám như hoàng cung, không có mấy người tâm phúc là không thể được. Sử Học Đông không thể nghi ngờ là một thành viên trung tâm trong tiểu đoàn thể của Hồ Tiểu Thiên. Tuy thằng này đã bị cắt đứt mệnh căn tử, nhưng hormone giống đực còn chưa mất hết. Bình thường nói chuyện phiếm với Hồ Tiểu Thiên, nội dung phần lớn là nhắc tới nữ nhân. Lúc đầu y nói tới mấy chuyện phong tình của y ở ngõ Yên Hoa Liễu, hoặc là y cưỡng đoạt dân nữ bên đường, bá vương như nào...v.vvv. Kể mấy chuyện vô sỉ tới nước miếng tung bay, vẻ mặt hưng phấn, không cho là nhục mà là vinh quang. Đối với việc này, hơn nửa thái giám là không thấy hứng thú, cho nên y chỉ kể chuyện đó với Hồ Tiểu Thiên. Nếu đổi là lúc trước, Hồ Tiểu Thiên nhất định sẽ đá văng tên vô sỉ này sang một bên. Nhưng giờ ở trong cung, tháng ngày buồn tẻ, nghe cho đỡ buồn. Những hồi ức ngày xưa chỉ khiến cho Sử Học Đông cảm thán mà thôi. Những lúc kể xong, thường thở dài một tiếng:
- Lão tử sống coi như đáng giá. Kiểu nữ nhân nào ta cũng đều thấy qua rồi.
Vào lúc này, Hồ Tiểu Thiên sẽ thoải mái nhấp một ngụm trà, cười tủm tỉm nhìn Sử Học Đông. Ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng lại nghĩ, ai bảo ngươi làm nhiều việc ác, giờ đáng đời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...