Lý Hồng Hàn và Hoắc Cách nghe Hồ Tiểu Thiên nói những điều mới mẻ mà thấy thú vị, kỳ thật trong lòng bọn họ ai cũng có tham vọng của riêng mình, hai người bọn họ đều có khát vọng được lên ngôi cửu ngũ chí tôn, Hồ Tiểu Thiên nói những lời này chính là hợp ý bọn họ, chỉ cần dân chúng có thể sống yên ổn thì ai làm hoàng đế có quan hệ chi?
Lý Hồng Hàn nâng chén cười nói:
- Được, ta khá khen những lời này của ngươi, nào chúng ta cạn ly thôi.
Hồ Tiểu Thiên lại uống vào một ly, lúc này hắn ý thức được rõ ràng địa vị của mình, chỉ cần cha hắn ở Đại Khang thất thế thì bản thân hắn cũng biến thành người hết khả năng lợi dụng. Sở dĩ hiện tại Lý Hồng Hàn không giết hắn có lẽ muốn dùng hắn làm vật trao đổi, kiềm chế cha hắn ở kinh thành, cũng có lẽ bọn người Lý gia còn lại chút đạo nghĩa trước mặt người ngoài làm dáng một chút. Hắn không thể nào so sánh được với Hoắc Cách, vì dù sao Hoắc Cách cũng là vương tử của nước Sa Già, sau lưng là cả một vương quốc ủng hộ còn y, mình thì không có gì cả, chuyện đêm nay cho thấy Lý gia ở Tây Xuyên và nước Sa Già đã liên minh cùng nhau, vì thế mình cũng đã miễn trừ nguy cơ hai mặt thụ địch.
Hoắc Cách nói:
- Ta từ Sa Già tiến đến Tây Xuyên, trên đường đi bị khá nhiều lần ám sát, nếu không có Lý huynh phái người đến bảo hộ chỉ sợ ta không an toàn đến được nơi này, Lý huynh, ta mời huynh một ly.
Lý Hồng Hàn nói:
- Sa Già và Tây Xuyên vốn là anh em một nhà, nên đệ đến Tây Xuyên đương nhiên an nguy của đệ do ta phụ trách, ta đã điều tra rõ rồi, bọn người ám sát chính là người của Thiên Cơ Cục, sau này bọn chúng dám lộ diện tại Tây Xuyên, ta sẽ giăng mẻ lưới bắt tất.
Lời nói này chắc như đinh đóng cột, khí phách ngất trời.
Hồ Tiểu Thiên cảm thấy có chút kỳ quái, không phải chính là Ngũ Tiên Giáo muốn tập kích sứ đoàn sao? Không phải trước kia Ma Sa Lợi của Sa Già có nói Ngũ Tiên Giáo từng giết chết bảy thành viên bọn họ đó sao, rồi hắn lại nghĩ đến mấy lần tập kích nhưng sứ đoàn Sa Già không ai bị tổn thất gì thì chợt hiểu ra, hắn liền biết được Ngũ Tiên Giáo tám chín phần đã cấu kết với sứ đoàn Sa Già, chính bọn chúng được Lý gia phái đi đặc biệt bảo hộ sứ đoàn Sa Già. Bên tai Hồ Tiểu Thiên như vang lên lời nói của Tịch Nhan với hắn "Ta khuyên người nên mở mắt mà nhìn thì tốt hơn, không đến cuối cùng mới biết bị người ta bán đứng đó".
Kỳ thật Tịch Nhan có ý định nói với hắn nhưng chỉ có điều hắn không để trong lòng, lúc ấy hắn chỉ cho rằng Tịch Nhan không có ý tốt, hắn thật không ngờ sự việc lại phức tạp ngoài sức tưởng tưởng của hắn. Tịch Nhan cũng nói với hắn người muốn giết Chu Vương chính là Tần Vũ Đồng, nhưng theo tình huống lúc này xem ra không đúng như vậy. Nhưng Tần Vũ Đồng lại xuất thân là người của Huyền Thiên Quán, nàng đi theo hắn hộ tống Chu Vương Long Diệp Phương đến Tiếp Châu hẳn là có mục đích mà không muốn người khác biết, chỉ có điều khi vừa đến Tiếp Châu nàng ta đã vội vàng rời đi, chẳng lẽ nàng ta đã nhận được tin tức của kinh thành ư.
Nghĩ đến tình huống này trong lòng Hồ Tiểu Thiên cảm thấy khó chịu khôn cùng, nếu Tần Vũ Đồng đúng là người của bọn phản loạn nhưng không nói một lời ẩn ý nào với hắn thật là không có tình người mà, hai người cùng đi từ huyện Thanh Vân đến tại sao phải để hắn ở nơi này? Trước khi chia tay còn lưu lại cho hắn một chiếc mặt nạ da người làm lễ vật, hiện tại có lẽ lễ vật này dường như có chút thâm ý, căn bản để cho hắn con đường chạy trốn.
Hoắc Cách và Lý Hồng Hàn chuyện trò vui vẻ, còn Hồ Tiểu Thiên thì trầm mặc hơn nhiều, Lý Hồng Hàn nhìn ra hắn không vui nên ân cần hỏi:
- Tiểu Thiên, dường như đệ có chuyện gì không vui.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Không phải là không vui mà không biết xảy ra chuyện lớn như thế, ở kinh thành cha ta bây giờ thế nào rồi.
Lý Hồng Hàn nói:
- Hồ thúc thúc đa mưu túc trí, đã quen với sóng gió, chuyện lần này chắc có lẽ không ảnh hưởng đến thúc ấy.
Trong lòng Hồ Tiểu Thiên thầm than, thay đổi triều đại không ảnh hưởng gì đến cha ta, nhưng lúc này Lý gia tạo phản, ta sợ cha ta bị Lý gia các ngươi làm liên lụy rồi.
Lý Hồng Hàn lại nhỏ giọng nói:
- Kỳ thật ta đã sớm phái người đến thông báo trước, nên Hồ thúc thúc sẽ sớm có chuẩn bị rồi.
Hồ Tiểu Thiên gật đầu nói:
- Đa tạ Lý đại ca đã nghĩ thấu đáo.
Vài ngày trước lúc Hồ Thiên Hùng đã đến huyện Thanh Vân thăm hắn vẫn hoàn toàn chưa biết đến tin tức này, nếu biết thì đã nói với hắn rồi. Hồ Tiểu Thiên liền kết luận Lý Hồng Hàn nói dối, vì cát cứ lập Vương không phải là việc nhỏ, dù Lý gia và Hồ gia có quan hệ thông gia nhưng cũng không thể nào báo tin cho biết trước, vì lòng người khó đoán, nhất là trong chuyện chính trị, Hồ Bất Vi và Lý Thiên Hành trước đó liên kết thông gia cũng mục đích cùng có lợi, lúc này Lý Thiên Hành quyết định tự lập làm vương chưa chắc Hồ Bất Vi đã đồng ý với lão.
Tuy chỉ trong thời gian một ngày nhưng tóc của Hồ Bất Vi đã chuyển màu, lão yên lặng ngồi trong phòng ngủ, vợ lão Từ Phượng Nghi hai mắt đỏ hoe cũng ngồi trên giường yên lặng nhìn chằm chằm ánh nến, hai người không nói lời nào cả.
Cuối cùng Hồ Bất Vi cũng phá vỡ không gian yên lặng, lão thở dài nói:
- Phượng Nghi, nếu bà cảm thấy đau lòng thì khóc to lên có thể sẽ khá hơn một chút.
Từ Phượng Nghi lắc đầu nói:
- Lúc này tôi khóc thì có tác dụng gì đâu?
Hồ Bất Vi mím môi, khóc không giải quyết được vấn đề, lần này triều đình thay đổi thật sự quá đột ngột, mặc dù lão có cảm nhận được nhưng vẫn không làm gì được.
Từ Phượng Nghi nghiến răng nói:
- Nếu không phải ông vì quyền lợi làm mờ mắt thì sao lại kết nối quan hệ với Lý gia? Đứa con của chúng ta đang yên lành thì ông lại tự nhiên đính hôn cùng đứa con gái bại liệt của Lý gia, nhưng đính hôn thì cũng thôi đi, ông còn thừa dịp tôi trở về Kim Lăng mà đưa con đến Tây Xuyên, Hồ Bất Vi ơi là Hồ Bất Vi, ông khôn khéo một đời nhưng hồ đồ trong phút chốc, ông đã đẩy con trai cả chúng ta vào hố lửa rồi.
Hồ Bất Vi cúi đầu lo lắng nhỏ giọng nói:
- Tôi bảo nó đi Tây Xuyên chính lo lắng triều đình thay đổi lớn sẽ ảnh hưởng đến Hồ gia chúng ta, nếu Hồ gia chúng ta gặp phiền toái thì ít nhất cũng có thể bảo vệ được độc đinh của dòng tộc.
- Ông cho rằng Lý Thiên Hành sẽ đối sử tử tế với nó sao? Trước kia Lý Thiên Hành nguyện ý kết thân cùng chúng ta vì ông là Hộ Bộ Thượng Thư của Đại Khang, tay nắm quyền tài chính của đất nước. Hiện tại Đại Hoàng tử lên kế thừa ngôi vị Hoàng đế, Thái tử bị giết, vua nào triều đó, ông sao có thể không hiểu điều này. Nhớ ngày trước Hoàng thượng phế truất Đại Hoàng tử ông đã phê phán người ta không ít, lúc này Đại Hoàng tử thắng thế sao có thể buông tha cho ông chứ! Lần này Lý gia công khai mưu phản, bề ngoài vì chính nghĩa, đánh cờ hiệu thanh quân trắc, nhưng thực tế Đại Hoàng tử mới chính thống, Lý Thiên Hành lập cát cứ ở Tây Xuyên, Tây Xuyên hiểm yếu, nếu trong thời gian ngắn thì không lo nhưng nếu lão ta tự lập làm Vương, Hồ gia chúng ta còn giá trị lợi dụng gì cho lão ta nữa, đứa con trai của tôi thật đáng thương.....
Từ Phượng Nghi nói đến đây lòng đau xót lệ rơi lã chã.
Hồ Bất Vi hiểu được điều vợ lão nói, lúc trước lão đã tính toán tường tận, nhưng thật sự người tính không bằng trời tính, lão thật không ngờ Lý Thiên Hành tạo phản. Lúc trước mang con trai đưa tới Tây Xuyên chỉ muốn tìm con đường lui cho Hồ gia, nhưng hiện tại lúc này xem ra lão đã giao con vào miệng hổ. Con người của Lý Thiên Hành lão quá rõ, người này tính tình quả quyết làm việc nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán, một khi quyết định thì không thay đổi, cát cứ tự lập không phải tự nhiên đưa ra quyết định, trước đây có lẽ Lý Thiên Hành đã suy nghĩ kĩ, hơn nữa đã chuẩn bị đầy đủ.
Lão nhớ đến lúc trước Lý Thiên Hành đưa cho lão câu đối: "Nam kiều đầu nhị độ như toa.
Hoành chức giang trung cẩm tú.
Tây ngạn vĩ nhất tháp tự bút.
Trực tả thiên thượng văn chương".
Giờ xem ra câu đối này đúng là có ý nghĩ xâu xa. “Giang trung” ý chỉ Đại Khang, “nhị độ như toa” ý chỉ Thái Long Diệp Khánh và Đại hoàng tử Long Diệp Lâm, vế trên chỉ hai vị Hoàng tử có sự thay đổi chức vị, nhưng ý nghĩa chân chính của câu đối chính là “Tây ngạn vĩ nhất tháp tự bút”. Lúc này lão mới biết được Tây Ngạn Vĩ chính là Tây Xuyên, bảo tháp chính là Lý Thiên Hành lão. Trong lòng Hồ Bất Vi thầm than trong long, Lý Thiên Hành đã sớm có ý đồ mà lúc này lão mới ngộ ra.
Kỳ thật vế dưới của câu đối là Hồ Tiểu Thiên vô tâm đối, lúc ấy không có nhiều ý nghĩ như vậy. Lúc này Hồ Bất Vi nghiền ngẫm mà đoán ý nghĩa của nó như thế.
Với cục diện lúc này Hồ Bất Vi có chút tiến thoái lưỡng nan, Hoàng thượng mới kế vị đang là lúc thần tử tranh nhau nguyện trung thành thì hôm nay truyền đến tin tức Lý Thiên Hành tự mình dẫn binh, nếu lão lập tức công khai đoạn tuyệt quan hệ với Lý Thiên Hành thì con trai lão sẽ bị Lý Thiên Hành ra tay sát hại, nên không thể được, nếu chọc giận Lý Thiên Hành lúc này, với tính tình của lão ta chắc chắn sẽ trút giận lên người con mình
Từ Phượng Nghi nhìn chồng đang im lặng không nói gì, bà ta không khỏi nôn nóng nói:
- Sao ông không nói gì, Hồ gia chúng ta chỉ có một độc đinh, nếu nó có chuyện gì thì ông bảo tôi sống thế nào.
Bà ta lại khóc thút thít, vừa lau dòng lệ nói:
- Đêm nay tôi phải đi Tây Xuyên, mặc kệ có bị thế nào thì tôi cũng phải mang Tiểu Thiên bình an trở về.
Đột nhiên bà ta đứng dậy.
Hồ Bất Vi nắm giữ cổ tay bà ta lại nói:
- Phượng Nghi, bà không được hồ đồ.
Từ Phượng Nghi hất bàn tay của lão ra, cả giận nói:
- Tôi hồ đồ ư? Nếu ông không mang đứa con đến Tây Xuyên thì tôi sẽ hồ đồ ư? Ông không dám đi thì tôi đi. Ông hãy viết thư bỏ vợ đi, Phượng Nghi tôi tự làm tự chịu, dù có xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến Hồ gia.
Con cái do mẹ dứt ruột đẻ ra nên lúc này Từ Phượng Nghi lo lắng cho con mình ở Tây Xuyên hơn cả tính mạng, bà ta lo lắng như đứng trên đống lửa, như ngồi trên than, hận bản thân không có đôi cánh nhanh chóng bay đến bên che chở cho con mình.
Hồ Bất Vi nói:
- Phượng Nghi, Tiểu Thiên cũng là con ta, ta cũng lo lắng cho nó, nhưng lo lắng thì có ích lợi gì? Ta đã cho Hồ Thiên Hùng dẫn người đến Tây Xuyên, tranh thủ thời cơ cứu Tiểu Thiên ra, mặc dù có cứu nó ra nó cũng không thể đến kinh thành được. Ta từng có lỗi với Đại Hoàng tử, nên sau khi lên ngôi gã ta nhất định sẽ không trọng dụng ta, ta nghĩ Chu Duệ Uyên chín phần sẽ trở thành Tể tướng đương triều, nếu lão ta thành Tể tướng ta đương nhiên không được ưu đãi rồi.
Nhớ đến lúc trước Chu Duệ Uyên bị giáng chức, chính lão cũng tiện tay đánh y một đòn, tuy rằng điểm xuất phát lúc đầu chính Chu gia hủy bỏ hôn ước. Lúc ấy lão nghĩ Chu Duệ Uyên sẽ mai danh ẩn tích không màng danh lợi nữa, không ngờ thời thế luân chuyển, cũng không ngờ Đại Hoàng tử Long Diệp Lâm bị phế truất lúc trước lại lên ngôi Hoàng đế, cho nên người ta nói cần lưu lại ba phần sống là điều thật tốt, Hồ Bất Vi đã vì chuyện ngày xưa của mình mà buồn bã khôn cùng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...