Phàm mọi chuyện không nên quá mức, chín quá hóa nẫu, nghi ngờ của Hồ Tiểu Thiên lần này đã lộ rõ không thỏa đáng, Mộ Dung Phi Yên nhận thấy lời nói này không giống phong cách bình thường của hắn. Trong lòng trộm nghĩ, lẽ nào tên này cố ý giả bộ hồ đồ?
Nàng nhíu mày hồ nghi lập tức bị Hồ Tiểu Thiên nhìn thấu, tức thì hắn chuyển sang chuyện khác, ngáp một cái rồi nói:
- Ta mệt quá, Phi Yên, còn có chuyện khác không? Không có chúng ta nên đi ngủ sớm thôi!
Mày liễu Mộ Dung Phi Yên dựng đứng, không ngờ tên này tính nết không thay đổi, không ngờ lại nói lời như vậy, trừng mắt nhìn hắn nói:
- Có phải da lại ngứa rồi không?
Hồ Tiểu Thiên thè lưỡi, đứng lên nói:
- Nam nhi không đấu với nữ, không cùng cô hàn huyên nữa, ta về ngủ đây
Mộ Dung Phi Yên lại kêu hắn:
- Ngươi nhớ lấy, hôm nay bất luận họ hỏi ngươi cái gì, ngươi chỉ cần nói ta đến chỗ chỗ Nhạc Dao bị ốm, ta đến đó chăm sóc giúp đỡ.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Nàng ta bị ốm ta nào biết được? Vạn gia nô tì vúgià nhiều như vậy, tại sao chúng không đi báo cho họ? Nói dối cũng không nên để người ta tóm được chỗ hở, lời cô nói thực là nhiều sơ hở.
Mộ Dung Phi Yên nói:
- Vậy làm thế nào? Vừa rồi Vạn phu nhân đã đến chỗ đó, ta đã nói lý do này với bà ta rồi.
- Ta biết rồi!
Mộ Dung Phi Yên vẻ mặt kinh ngạc:
- Ngươi tỉnh rồi sao?
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Khi bà ta vào ta thì ta tỉnh rồi, chính xác ai trong số hai nàng nghĩ ra chủ ý tồi này? Đem giấu ta trong chăn, dưới giường không được sao? Trong tủ không được sao?
Mộ Dung Phi Yên nghĩ lại việc vừa nãy quả nhiên có sơ hở, chỉ là việc xảy ra tối nay thực là quá khó xử, khi đó óc nàng hỗn loạn, xưa nay chưa nghĩ chu đáo như vậy. Giờ Hồ Tiểu Thiên nhắc nhở mới phát hiện nhiều kẽ hở.
Hồ Tiểu Thiên lại nói:
- Ta khi đó dù hôn mê, nhưng bất cứ lúc nào đều có thể tỉnh lại, nếu nhỡ khi Vạn phu nhân ở đó ta đột nhiên tỉnh lại, không biết kêu to lên, vậy thế nào mới là tốt đây? Danh tiết của Nhạc Dao, danh dự của ta chẳng phải bị hủy hoại trong tay các cô sao?
Mộ Dung Phi Yên bị hắn hỏi miệng câm không nói nên lời, đúng vậy, vừa nãy khi đem hắn giấu trong chăn thì nên điểm huyệt hắn, chẳng qua do mình mất bình tĩnh, mấu chốt quan trọng như vậy lại không chú ý tới. Trong lòng Mộ Dung Phi Yên thừa nhận mình sai rồi, ngoài miệng không phục còn cãi:
- Chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, dù sao ngươi cũng không bại lộ.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Ta nghĩ lại mà vẫn sợ, cô có biết loại quan như ta sợ nhất là gì không? Sợ nhất chính là tác phong sinh hoạt, sẽ bị người ta hiểu nhầm quan hệ giữa ta và Nhạc Dao. Ta có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch, rửa không sạch cũng không sao, cái chính là tiền đồ sau này của ta sẽ mất hết.
Mộ Dung Phi Yên chớp mắt, Hồ Tiểu Thiên nói là sự thật, nhưng biểu hiện đau lòng của tên này làm nàng không có được chút lòng cảm thông nào. Sững sờ một hồi nàng mới đáp lại một câu:
- Sao ta cứ cảm thấy ngươi đang khoe mẽ vậy?
Hồ Tiểu Thiên bỗng nhiên ý thức được đây chính là hiểu biết lẫn nhau, khi mình càng lúc càng hiểu rõ Mộ Dung Phi Yên, nàng hiểu đối với mình cũng sâu đậm hơn. Hành vi hiện tại của mình không phải là khoe mẽ rẻ rúng sao, nói càng nhiều, sơ hở càng lớn, cho nên tốt nhất vẫn là đi ngủ.
Thế là Hồ Tiểu Thiên mang thương tích đầy mình do hai mỹ nữ tặng cho, còn đem theo mùi hương son phấn của hai người và hồi ức kiều diễm lãng mạn đi ngủ.
Rạng sáng ngày thứ hai quản gia Vạn phủ Vạn Trường Xuân đã qua gõ cửa, tối qua Vạn gia lại bị ma ám rồi, Hồ Tiểu Thiên bố trí chín lư hương, lần này tất cả bị lật tung. Số lá bùa hắn vẽ cũng bị xé rách hết, xem ra con ma này tương đối hung hãn, đến pháp trận của Hồ Tiểu Thiên cũng không phát huy tác dụng.
Nhìn thấy đầu mũi Hồ Tiểu Thiên sưng đỏ, Vạn Trường Xuân không khỏi ngơ ngác. Vốn là công tử tuấn tú phong lưu, sao chỉ một đêm sao lại biến thành sắc mặt này?
Hồ Tiểu Thiên sờ mũi, vừa sưng vừa đau, dù đã bôi kim sang dược của Dịch Nguyên Đường nhưng dường như hiệu quả không cao. Hắn quay sang Vạn Trường Xuân cười nói:
- Đêm qua dậy đi tiểu, mơ mơ màng màng đụng vào tường đấy mà.
Người nói vô tâm người nghe hữu ý, trong lòng Vạn trường Xuân kinh ngạc, không phải là bắt quỷ bị quỷ đánh lại sao? Ông ta liền nói chuyện xảy ra đêm qua, Hồ Tiểu Thiên chăm chú nghe, Vạn gia hoàn toàn không biết chuyện dâm tặc lẻn vào chỗ Nhạc Dao tối qua.
Vạn Trường Xuân nói:
- Vạn Viên ngoại khẩn thiết mới Hồ đại nhân cùng qua ăn sáng.
Hồ Tiểu Thiên ngáp một cái uể oải nói:
- Ta phải đi tắm rửa, thay bộ quần áo mới, đúng rồi, hôm qua đi vội quá, vẫn chưa đem quần áo để thay, phủ các ngươi có hay không?
Vạn Trường Xuân gật đầu nói:
- Tôi đi lấy cho đại nhân.
Không bao lâu sau Vạn Trường Xuân quay lại, ông ta mang đến một bộ quần áo màu xanh da trời. Bộ quần áo này là của nhị công tử Vạn Đình Thịnh, vừa may xong rồi nhưng chưa kịp mặc, kết quả bị Hồ Tiểu Thiên vụt một gậy phải nằm trên giường, gần đây phải tĩnh tọa dưỡng thương, trong thời gian ngắn không có duyên với quần áo mới. Hồ Tiểu Thiên cũng không khách sáo, bảo Vạn Trường Xuân về trước phục mệnh, còn mình sẽ lập tức qua.
Sau khi Vạn Trường Xuân đi rồi, hắn mới chậm rãi thay quần áo, không ngờ người mình và Vạn Đình Thịnh khá tương đương nhau, bộ quần áo này mặc vào vừa vặn. Thay xong quần áo, lại pha một bình trà thơm, ngồi trong Thanh Trúc viên tắm gội hưởng thụ những tia nắng và không khí thoáng mát sau cơn mưa, cảm giác thật thoải mái.
Mộ Dung Phi Yên cũng từ trong phòng đi ra, vẫn là quan phục đó, tuy nhiên vẻ mặt thần thái đã hoàn toàn khôi phục bình thường, không giống vẻ áy náy và ngượng ngùng tối qua. Điều này chứng minh lời nói dối của Hồ Tiểu Thiên tối qua là thành công, để nàng tin chuyện xảy ra tối qua chỉ có một mình nàng rõ, Hồ Tiểu Thiên và Nhạc Dao dường như không nhớ gì cả, chỉ có như vậy Mộ Dung Phi Yên mới có thể tiếp tục thản nhiên đối diện với hắn.
Nhìn thấy Hồ Tiểu Thiên ngồi ở trong đình viện uống trà, nàng chào hỏi:
- Chào buổi sáng!
Hồ Tiểu Thiên gật đầu:
- Chào buổi sáng!
Mộ Dung Phi Yên lại nói:
- Quần áo rất đẹp đấy!
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Mấu chốt là vóc dáng người đẹp.
Ánh mắt của Mộ Dung Phi Yên từ dưới lướt lên mũi sưng đỏ của hắn, không nén nổi bật cười, cười đến run rẩy cả người, làm cho ánh hào quang sáng sớm cũng u ám thất sắc.
Hồ Tiểu Thiên đương nhiên hiểu rõ ẩn ý nụ cười không có ý khen ngợi của nàng, hắn hít sâu một hơi, vốn không phải khoa trương như vậy, nhưng mũi sưng to làm xoang mũi trở nên hẹp, tự nhiên hô hấp không thoải mái, phải nói là mình bị rơi đến tình cảnh trước mắt này, tất cả đều do Mộ Dung Phi Yên ban tặng:
- Cười trên nỗi khổ người khác! Tỏ vẻ thông cảm có được không?
Mộ Dung Phi Yên hai tay chắp sau lưng, động tác như vậy làm ngực nàng ưỡn lên, ánh mắt Hồ Tiểu Thiên lập tức sáng lên. Mộ Dung Phi Yên vô ý làm như vậy nhưng lại chạm đến chỗ đau, ngực trái bị Hồ Tiểu Thiên nắn mạnh nên một lần nữa lại nhói đau, nàng theo bản năng che ngực trái, hít sâu.
Mấy động tác này lọt trong mắt Hồ Tiểu Thiên vô cùng gợi cảm. Hắn giả vờ hỏi:
- Cô…sao thế? Có phải bệnh không? Cần ta khám giúp cô không?
Mộ Dung Phi Yên ửng hồng hai má, trợn mắt nhìn hắn, trong lòng nghĩ thầm ngươi làm như tốt lắm, tối qua chộp vào chỗ này của ta, nhưng chuyện này chỉ có thể đánh gẫy răng cửa nuốt vào trong bụng, bất luận thế nào cũng không được nói ra, nàng lắc đầu, tay vội giữ lấy cổ:
- Có thể là sái cổ rồi.
Hồ Tiểu Thiên nghe nàng nói dối suýt nữa cười bể bụng, rõ ràng là đêm qua bị mình sờ mó mà, nhớ lại khi đó mình đúng là bị hai cô gái áp sát gần, nếu không sao mình có thể ra tay mạnh với Mộ Dung Phi Yên như vậy:
- Có cần ta giúp cô chữa trị không?
Mộ Dung Phi Yên lắc lắc đầu:
- Không cần!
Sái cổ chỉ là màn che, đau ngực tìm người chữa trị cũng không tìm ngươi
Lúc này Vạn Trường Xuân lại đến mời, xem ra Vạn Bá Bình thật sự là không nén được giận nữa rồi, Hồ Tiểu Thiên mới cũng ông ta đi, Mộ Dung Phi Yên không đi cùng họ mà nói mình còn có việc phải làm.
Vạn Bá Bình ở trong thủy tạ hậu hoa viên nghểnh cổ chờ đợi. Trên bàn gỗ hồng đã bày xong bữa sáng, nhìn thấy Hồ Tiểu Thiên đến, lão vội nghênh đón, tươi cười nói:
- Hồ đại nhân, ngài cuối cùng đã đến rồi!
Sau khi vào mới phát hiện mũi Hồ Tiểu Thiên vừa sưng vừa đỏ, không khỏi có chút kinh ngạc:
- Hồ đại nhân, mũi của ngài…
Hồ Tiểu Thiên thở dài, đầu mũi đỏ khiến mọi người chú ý, hắn ngồi bên bàn, bị giày vò một đêm nên đã đói:
- Ăn cơm trước, nói chuyện sau.
Vạn Bá Bình đành nén tò mò trong lòng, cùng hắn ăn cơm. Hồ Tiểu Thiên chăm chú đánh chén món ăn mỹ vị trước mắt, không để ý đến Vạn Bá Bình. Vạn Bá Bình thấy hắn chuyên tâm ăn, cũng không tiện làm phiền hắn, đợi hắn ăn tương đối, mới cẩn thận hỏi:
- Đại nhân đêm qua ngủ có ngon không?
Hồ Tiểu Thiên bưng cháo tổ yến lên, uống một ngụm nói:
- Nếu nói ngủ thì cũng đúng, chẳng qua nửa đêm dậy đi tiểu, không tìm thấy cái bô, thế là ra cửa trong Thanh Trúc viên giải quyết, nhưng trời tối đen ngòm, ta nhìn không rõ đường, không cẩn thận mặt va vào tường, nên trở thành thế này.
Vạn Bá Bình dường như thở hắt ra:
- Thì ra là thế.
Hồ Tiểu Thiên buông cái chén đã hết nói:
- Tối qua cũng kỳ lạ, ta cảm thấy dường như có người đẩy một cái sau lưng ta.
- Cái gì?
Hồ Tiểu Thiên nghiêng người quay đến Vạn Bá Bình, nói nhỏ:
- Ta định không muốn nói, nhưng…trong phủ ông quả thực có tà môn đấy.
Trong chốc lát mặt Vạn Bá Bình trở nên biến sắc, run giọng nói:
- Hồ đại nhân, tối qua chín bình lư hương đều bị đánh đổ rồi.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Vạn viên ngoại, ta sẽ cho người trả lại cho ông ba trăm lạng vàng, chuyện cửu đỉnh trấn tà này coi như trước nay chưa từng xảy ra.
Vạn Bá Bình nghe hắn nói như vậy không khỏi kinh hãi:
- Hồ đại nhân, sao lại như vậy?
Kỳ thực trong lòng lão đã rõ rồi, đêm qua Hồ Tiểu Thiên chắc bị quỷ quấn vào, nên mới trở thành bộ dạng như vậy. Tên này biết khó mà lui, chủ động trả lại mình ba trăm lạng vàng, không nguyện giúp đỡ đuổi quỷ rồi.
Hồ Tiểu Thiên cười khổ nói:
- Ta phát hiện chuyện phủ ông không chỉ là đuổi oan hồn là đơn giản vậy đâu.
Vạn Bá Bình nói:
- Mời Hồ đại nhân nói rõ hơn.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Ông thật muốn biết chân tướng?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...