Hai người cùng nhau quay vào trong phòng. Hồ Tiểu Thiên trải một tấm địa đồ Vạn phủ ra. Tấm địa đồ này do Vạn Trường Xuân vừa cho hắn. Hồ Tiểu Thiên rút một cây bút lông trong ống bút ra, chấm lên trên tấm địa đồ, nói: "Tôi đặt chín cái lư hương ở những chỗ này. Đêm nay, hai người chúng ta chia nhau ra làm việc, cô phụ trách tám chỗ này, còn tôi sẽ phụ trách một chỗ này thôi." Hắn dùng bút chấm vào vị trí căn viện tiểu quả phụ Nhạc Dao đang ở.
Mộ Dung Phi Yên bảo: "Ngươi chọn việc hay nhỉ, chỉ biết tránh nặng tìm nhẹ."
Nên nhớ, căn viện của Nhạc Dao và Thanh Trúc Viên mà đêm nay hai người ngủ lại chỉ cách nhau có một bức tường. Ngoài lười biếng ra liệu con hàng này còn có ý định xấu xa nào khác nữa không đây?
Hồ Tiểu Thiên cười hì hì: "Người tài giỏi đúng là luôn có nhiều việc phải làm, nếu như không có việc gì xảy ra, chúng ta đại để có thể ngủ một giấc tới tận sáng."
Mộ Dung Phi Yên bảo: "Anh là anh, tôi là tôi. Tôi là bộ khoái của quan phủ, đâu phải hộ viện riêng của vị địa chủ nào. Anh thích làm thế nào thì cứ làm, tôi đi nghỉ đây." Nói xong cô bỏ đi luôn. Mặc dù chỉ là một căn viện nhưng vẫn có nhiều gian phòng riêng biệt.
Hồ Tiểu Thiên cao giọng gọi: "Này! Không phải đã hứa là sẽ đi bắt quỷ hay sao?" Nhìn thấy cánh cửa sau lưng Mộ Dung Phi Yên đóng sập lại, Hồ Tiểu Thiên lắc đầu, tự lẩm bẩm: "Ngủ thì ngủ, cô nghĩ tôi không buồn ngủ chắc?"
Khi ngủ tới nửa đêm, Hồ Tiểu Thiên chợt nghe thấy tiếng đập cửa vang lên. Hắn dụi dụi đôi mắt nhập nhèm vì buồn ngủ, theo phản xạ lần mò ở đầu giường để tìm công tắc đèn. Đến khi mó vào khoảng không hắn mới chợt nhớ ra thời đại mà mình đang sống hoàn toàn không có cái món đồ trang trí đó. Vì vậy hắn lần mò xuống giường, kéo lê đôi giày vải đi ra cửa, ghé mắt nhìn qua khe cửa. Vừa nhìn ra bên ngoài, hắn đã thấy Mộ Dung Phi Yên mặc một bộ đồ đen thanh tú động lòng người đứng ở trước cửa.
Vì vậy hắn mở cửa phòng ra, cười hì hì hỏi: "Một mình không ngủ được à?"
Mộ Dung Phi Yên tức giận nguýt hắn một cái, gắt: "Mặc quần áo tử tế rồi đi theo tôi!"
Hồ Tiểu Thiên biết Mộ Dung Phi Yên nhất định đã phát hiện ra điều gì đó, bèn kéo hai ống giày lên, mặc nguyên cái áo cổ tròn và quần cộc thùng thình đi theo Mộ Dung Phi Yên tới tường bao ở khu vực phía bắc.
Mộ Dung Phi Yên chỉ vào cây nhãn trước mặt, thì thào bảo: "Leo lên đi!"
Hồ Tiểu Thiên nhìn ngó khắp bốn xung quanh, nhưng không tìm thấy đồ kê chân. Đang định quay về lấy cái ghế, hắn đã thấy Mộ Dung Phi Yên nhảy vọt lên trên rồi thò tay xuống vẫy vẫy mình. Trong lòng hắn không kìm được thầm than, vào cái thời đại này mà không có tí võ công nào thì quả thật là không thể nào lăn lộn được. Hắn vươn tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Mộ Dung Phi Yên, mượn lực kéo của cô để leo lên. Hai người ngồi trên chạc cây, náu mình sau đám cành lá nhìn xuống phía dưới. Từ vị trí của mình, họ có thể nhìn bao quát toàn bộ căn tiểu viện Nhạc Dao đang ở.
Trong căn viện không có một bóng người, Hồ Tiểu Thiên có phần khó hiểu liếc nhìn Mộ Dung Phi Yên, chả hiểu đang đêm khuya khoắt cô nàng này đánh thức mình lôi tới nơi này xem cái gì?
Mộ Dung Phi Yên ghé sát vào tai hắn bảo: "Cô gái này cực kỳ quái lạ, tới giờ vẫn chưa chịu đi ngủ."
Hồ Tiểu Thiên nhìn lại thì quả nhiên thấy đèn trong phòng Nhạc Dao vẫn còn sáng, nhưng vẫn vặn lại: "Nhỡ đâu người ta mất ngủ thì sao."
Mộ Dung Phi Yên nói: "Không biết vì cái sao tôi cứ cảm thấy cô ta là lạ thế nào ấy." Cô vừa dứt lời, ngọn đèn trong phòng Nhạc Dao đột nhiên vụt tắt.
Hồ Tiểu Thiên bảo: "Không thể ngờ được, cô cũng có hứng thú với người đẹp. Nói thật nhé, hai ta đúng là người đồng đạo rồi."
Mộ Dung Phi Yên trợn mắt liếc hắn một cái. Hai người núp trên tàng cây quan sát tình hình. Sau cơn mưa, lá cây ẩm ướt, lại bị không ít muỗi kéo tới đốt, nên chỉ được chốc lát Hồ Tiểu Thiên đã không chịu nổi được nữa. Ngay khi hắn chuẩn bị đề nghị đi về thì chợt có một bóng đen leo đầu tường ở mé bên. Mộ Dung Phi Yên là người đầu tiên phát hiện ra, cô dùng tay làm động tác ra hiệu với Hồ Tiểu Thiên đừng có lên tiếng. Bóng đen kia chạy vèo vèo trên tường bao. Độ rộng của bức tường bao chỉ tầm một thước, hơn nữa còn uốn lượn theo hình gợn sóng, nhưng kẻ mặc đồ đen đó lại lướt đi như chạy trên đất bằng. Bởi vậy có thể dễ dàng đoán ra, kẻ này có khinh công tuyệt cao. Hồ Tiểu Thiên vội vàng móc chiếc kính viễn vọng một ống lấy được từ chỗ Cổ Lục ra. Nhìn qua kính viễn vọng, hình ảnh được phóng đại tương đối, đáng tiếc là thiếu mất kính hồng ngoại nhìn ban đêm, cho nên nhìn cứ mờ mờ ảo ảo.
Kẻ mặc đồ đen đó che kín miệng mũi bằng một miếng vải đen, chỉ để hở ra hai con mắt sáng ngời ngời. Trong đêm tối, kẻ đó giống như một con báo lặng lẽ chạy. Khi đến góc tường bao, kẻ đó dừng lại, cảnh giác quan sát khắp bốn phía một lượt. Sau khi vững tin bốn phía không có người, kẻ này mới như một làn khói đen xà xuống. Qua động tác của kẻ này, Mộ Dung Phi Yên đã phán đoán ra được võ công của đối phương không tồi. Hồ Tiểu Thiên đã có vài phần nôn nóng, mục đích của kẻ đó cực kỳ rõ rãng, hiển nhiên là vì Nhạc Dao mà đến.
Kẻ đó rón ra rón rén lại gần cửa chính phòng Nhạc Dao, săm soi nhìn kỹ cánh cửa, bên cạnh cửa đã có người dùng vôi trắng đánh dấu sẵn một ký hiệu.
Mộ Dung Phi Yên ghé sát vào tai Hồ Tiểu Thiên thì thào: "Có người đã vẽ sẵn dấu hiệu chỉ đường cho kẻ này." Lúc trước, trong khi đi dò tìm, cô đã phát hiện điểm khác thường này, cho nên mới chọn phục sẵn ở chỗ này. Do làm bộ khoái nhiều năm, cô đã biết hết những thủ đoạn gây án muôn hình muôn vẻ.
Trái tim Hồ Tiểu Thiên chùng xuống. Kẻ vẽ dấu hiệu này có tới tám chín phần mười là người trong Vạn phủ, kẻ cướp trong nhà khó phòng. Xem ra, Vạn gia có người cấu kết với bọn trộm cướp bên ngoài. Nhưng vì sao bọn chúng lại nhắm mục tiêu vào cô nàng quả phụ đáng thương này? Hồ Tiểu Thiên ghé vào bên tai Mộ Dung Phi Yên giục: "Cô còn không đi cứu người?"
Không ngờ thái độ của Mộ Dung Phi Yên lại chẳng có vẻ gì là gấp gáp, cô khẽ đáp: "Chờ một chút xem sao."
Hồ Tiểu Thiên nóng nảy như kiến bò chảo rang: "Nhỡ có việc gì xảy ra thì sao?" Hắn lo Nhạc Dao sẽ bị làm hại.
Mộ Dung Phi Yên khẽ bảo: "Không có việc gì lớn đâu."
Hồ Tiểu Thiên không hiểu tại sao cô lại dám chắc như thế, tuy nhiên hắn có thói quen tín nhiệm tuyệt đối Mộ Dung Phi Yên. Hơn nữa, quan tâm quá sẽ hóa loạn. Bởi quá lo lắng cho sự an toàn của Nhạc Dao, trong lòng hắn mới nóng như lửa đốt.
Kẻ mặc đồ đen đó dùng một thứ hình như là ống trúc, từ từ thổi khói thuốc vào trong phòng. Lúc trước, Hồ Tiểu Thiên đã từng nhìn thấy Vạn Đình Thịnh hành động như thế này, nhưng giờ gã vẫn đang nằm chết dí trên giường an dưỡng, hơn nữa, gã cũng chẳng có khinh công cao như vậy.
Mộ Dung Phi Yên khẽ nói: "Đó là hái hoa tặc. Trước đó bọn chúng đã ngầm ước hẹn xác định mục tiêu, mục đích lần này là cướp người."
Hồ Tiểu Thiên thắc mắc: "Làm sao cô biết?"
Mộ Dung Phi Yên đáp: "Đừng quên tôi đang làm công việc gì."
Sau khi thổi hết khói thuốc, tên hái hoa tặc rút một cây chủy thủy bên hông ra, sau đó nhét nó vào khe cửa. Gã nhẹ nhàng gẩy then cài cửa ra rồi lập tức chui vào trong phòng.
Hồ Tiểu Thiên chụp lấy cổ tay Mộ Dung Phi Yên, thúc giục: "Hành động đi thôi, nếu không thì muộn mất."
Mộ Dung Phi Yên bất mãn lườm hắn một cái. Sao cái thằng ôn này lại quan tâm quá mức tới cô nàng tiểu quả phụ kia đến thế, sao không bao giờ thấy hắn khẩn trương như vậy vì mình? Ý nghĩ này vừa mới sinh ra trong đầu, Mộ Dung Phi Yên đã sợ hãi kêu lên thành tiếng. Trời ạ, sao mình lại có ý nghĩ như vậy? Tại sao lại phải để ý tới tình cảm của hắn chứ?
Đầu óc Hồ Tiểu Thiên lúc này đã rối tung khi nhìn thấy tên hái hoa tặc chui vào trong phòng, lại nghĩ đến tiểu quả phụ Nhạc Dao bị hôn mê vì khói thuốc. Cục cưng nõn nà tươi ngon của ta ơi, muôn ngàn lần đừng có để cho đồ chó hoang ở đâu chạy vào ngoạm đi mất đấy nhé!
Mộ Dung Phi Yên nhận ra hắn đang bất an, nếu như mình vẫn không ra tay, chỉ sợ con hàng này sẽ nhắm mắt làm bừa.
Tên hái hoa tặc vào phòng chẳng được bao lâu đã chạy ra. Tuy nhiên, lúc đi ra trên vai kẻ này đã có thêm một cái bao tải. Xét theo hình dạng bên ngoài của chiếc bao tải đó, bên trong có lẽ chứa người, nhất định là Nhạc Dao không còn nghi ngờ gì nữa. Nhìn bên ngoài, cái bao tải không hề cục cựa gì, xem ra Nhạc Dao đã hôn mê bất tỉnh.
Hồ Tiểu Thiên thầm mắng, cái đồ dâm tặc này đúng là gan ăn cướp lớn bằng trời, khơi khơi dám chạy tới Vạn phủ cướp Nhạc Dao đi.
Mộ Dung Phi Yên khẽ bảo: "Anh ở yên đây chờ tôi!" Cô nhảy vọt lên khỏi cành cây, liên tiếp lộn vài vòng trong bầu trời đêm rồi lướt nhào xuống, bay qua tường viện, từ trên trời sà xuống như một con chim ưng vồ thỏ tấn công tên hái hoa tặc. Khi thân hình vẫn còn đang giữa không trung, kiếm dài ba xích kiếm đã loảng xoảng ra khỏi vỏ, giống như một dòng thu thủy bắn vọt tới cổ họng tên hái hoa tặc.
Tên hái hoa tặc giật nảy mình, trong lúc cấp bách, vội vàng lấy cái bao tải chắn trước người mình. Mộ Dung Phi Yên ném chuột sợ vỡ bình, thế kiếm không thể không đình chỉ.
Tên hái hoa tặc gằn giọng nói: "Cho ngươi này!" rồi đột ngột ném cái bao tải về phía Mộ Dung Phi Yên. Ngay sau đó, kẻ này rút thanh loan đao đeo ở bên hông ra, rùn người bổ nhào tới Mộ Dung Phi Yên.
Mộ Dung Phi Yên tung chân đá thẳng vào cái bao tải. Cái bao tải bị cô bị đá bay vọt ra xa, vượt qua tầm năm trượng mới rơi xuống bãi cỏ. Hồ Tiểu Thiên cảm thấy lạnh hết cả gáy. Mẹ kiếp, bên trong là một người sống sờ sờ ra đấy. Phi Yên à Phi Yên, cô thật sự ra chân mà không ngán ngại gì sao. Nếu đổi lại là hắn thì dù có thế nào đi chăng nữa cũng không đành lòng nhắm mắt đá bừa như vậy. Qua đó có thể thấy, chính thức nhẫn tâm độc ác ra tay vùi hoa dập liễu cũng chỉ có thể là phụ nữ mà thôi!
Hồ Tiểu Thiên bò dọc theo cành cây, cẩn thận từng li từng tí leo lên tường viện, sau đó lại từ tường viện trượt xuống đất.
Bên kia, Mộ Dung Phi Yên và tên hái hoa tặc đã đánh nhau đến mức xoắn lại một chỗ, đao qua kiếm lại va chạm chan chát không ngừng. Hồ Tiểu Thiên chỉ thấy đốm lửa và ánh đao kiếm lấp loáng liên tục bay qua bay lại, hoàn toàn không nhìn rõ chiêu thức và động tác của bọn họ.
Lúc này mưa lại bắt đầu rơi, mặc dù không lớn, nhưng gió đêm thổi ào ào. Tiếng mưa gió đã át hết âm thanh của cuộc đấu bên này.
Đôi mắt lạnh lùng của tên hái hoa tặc dán chặt vào Mộ Dung Phi Yên, gã vừa đánh vừa lui với ý đồ tìm cách chạy trốn. Do đã nhìn thấu ý đồ của kẻ này, Mộ Dung Phi Yên ra tay trước chặn đứng đường lui của gã. Trường kiếm trong tay cô rung lên, hóa thành muôn vàn điểm sáng lạnh lẽo đổ ập xuống đầu tên hái hoa tặc. Dù tên hái hoa tặc đã cuống cuồng lùi về phía sau nhưng mũi kiếm của Mộ Dung Phi Yên vẫn kịp với tới khăn che mặt của gã, cô gẩy một cái hất tung miếng vải đen đó đi.
Một tia sét xẹt qua chân trời, chiếu sáng gương mặt tên hái hoa tặc, có thể thấy rõ đường nét gương mặt đó tương đối anh tuấn, đáng tiếc là lại mang đậm vẻ dâm tà. Khăn che mặt bị đánh rớt, tên hái hoa tặc lập tức mất hết ý chí chiến đấu. Gã mấy lần muốn chạy trốn nhưng lần nào cũng bị Mộ Dung Phi Yên chặn lại. Rơi vào đường cùng, gã chỉ còn cách dốc toàn lực đánh bại Mộ Dung Phi Yên thì mới mong thoát khỏi Vạn phủ. Loan đao trong tay gã vẽ ra một vòng tròn, tay trái vung về phía Mộ Dung Phi Yên. Póc! một làn sương mù màu hồng lan tỏa từ trong lòng bàn tay gã ra.
Vừa ngửi thấy một mùi hương dịu ngọt, Mộ Dung Phi Yên đã thầm kêu không ổn. Cô vội vàng nín thở, trường kiếm trong tay liên tục đánh ra ba sát chiêu. Nếu như vừa rồi Mộ Dung Phi Yên còn ra tay cầm chừng với ý định lưu người sống, nhưng đến giờ cô đã hoàn toàn buông tha ý nghĩ này. Không biết tính chất khói độc của đối phương ra sao, nếu không may trúng phải, không những bản thân rơi vào vòng nguy hiểm, ngay cả Hồ Tiểu Thiên và Nhạc Dao cũng sẽ bị uy hiếp đến tính mạng.
Tên hái hoa tặc không thể nào ngờ Mộ Dung Phi Yên lại đột nhiên tung ra ba sát chiêu liền. Dù đã tránh bên đông né bên tây nhưng gã vẫn không thể nào trốn thoát được sát chiêu của Mộ Dung Phi Yên. Bụng dưới bị đâm trúng một nhát, gã thét lên đau đớn rồi ôm bụng dưới, quay người bỏ chạy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...