Tiêu Thiên Mục lắc đầu đáp: "Tôi là một người mù lòa, thử hỏi trong quân doanh có ai sẵn lòng thu nhận một người khiếm thị. Tôi sống ở đây đã hơn hai mươi năm, là người sinh ra và lớn lên ở Thanh Vân."
Hồ Tiểu Thiên vui vẻ hỏi: "Tiên sinh và Chu đại ca quen biết nhau bằng cách nào?"
"Huynh ấy đã cứu mạng ta!" Câu trả lời vô cùng đơn giản, đồng thời cũng giải thích tường tận tại sao phải mạo hiểm trợ giúp Chu Bá Thiên.
Hồ Tiểu Thiên lại hỏi tiếp: "Cổ Đức Vượng và Cổ Lục cũng là người của Hổ Đầu doanh?"
Tiêu Thiên Mục nói: "Cổ Lục thì đúng, Cổ Đức Vượng không phải. Cổ Lục đi theo đại ca tôi lưu vong từ Phong Lang Cốc ra, tạm thời ẩn thân tại Hồng Liễu trang."
Hồ Tiểu Thiên lại hỏi: "Ta nghe Chu đại ca nói, huynh ấy ẩn thân ở chỗ này với mục đích chờ thời cơ báo thù?"
Tiêu Thiên Mục trả lời: "Sau trận chiến Phong Lang Cốc, đám huynh đệ dưới tay đại ca hầu như đã bị lũ đạo tặc kia giết chết hết, chỉ có sáu người còn sống sót. Ngoài đại ca của tôi vào tù trốn tránh, những người còn lại đều ẩn thân trong huyện Thanh Vân."
"Vì sao không chạy khỏi trốn nơi này?"
Tiêu Thiên Mục: "Nếu chạy trốn khỏi nơi đây, cả đời này sẽ không rửa sạch được oan khuất trên người. Đại ca của tôi luôn coi binh sĩ thủ hạ của mình như là huynh đệ ruột thịt. Lần này kể cả có phải mất mạng, huynh ấy cũng sẽ liều lĩnh báo thù!"
Hồ Tiểu Thiên nói: "Dẫu sao huynh ấy cũng là tướng lĩnh của Hổ Đầu doanh, bởi lo người khác phát hiện tung tích của mình cho nên mới nghĩ ra cách ẩn thân là trốn trong nhà giam. Tiên sinh chịu trách nhiệm về việc bên ngoài, bất cứ khi nào có tin tức gì quan trọng thì sẽ nghĩ biện pháp thông báo cho huynh ấy biết."
Tiêu Thiên Mục: "Vào nhà giam Thanh Vân chẳng phải là việc khó khăn gì, Hứa Thanh Liêm lòng tham không đáy, không bao giờ buông tha bất cứ cơ hội bóc lột vơ vét tài sản nào. Nếu con mắt một người chỉ chăm chăm nhìn vào tiền, kẻ đó sẽ lờ đi rất nhiều những vấn đề khác."
Chợt nhớ tới vụ kiện của Cổ Lục và Cổ Đức Vượng lúc trước, Hồ Tiểu Thiên không kìm được tủm tỉm cười. Hai kẻ này, vì muốn thông báo tin tức nên đã cam tâm chịu bị đánh không ít gậy. Nếu như không phải mình nhìn ra sơ hở bên trong, kế sách này coi như đã thực hiện được rồi.
Tiêu Thiên Mục lại nói: "Tôi nghe nói tình hình hiện thời của Hồ đại nhân không ổn cho lắm."
Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu lan xa ngàn dặm. Tiêu Thiên Mục cũng nghe nói tới sự việc vị tân nhiệm Huyện thừa này chỉ vì hiếu thắng đã bức bách dân chúng quyên tiền để sửa lại cầu Thanh Vân, hiện giờ đã rơi vào tình trạng chuột chạy qua đường bị người người hô đánh.
Hồ Tiểu Thiên đáp: "Chân ướt chân ráo tới vùng đất mới, lạ nước lạ cái, đương nhiên sẽ gặp phải những kẻ ma cũ bắt nạt ma mới. Bọn chúng tìm mọi cách vu oan giá họa lên người ta để ta mất lòng dân ngay từ ban đầu."
Tiêu Thiên Mục nói: "Mỗi hộ năm lượng bạc, nếu như thật sự thi hành, không biết sẽ làm cho bao nhiêu gia đình cửa nát nhà tan!" Y thong thả lắc đầu nói tiếp: "Tôi không tin một người thông minh như Hồ đại nhân sẽ đưa ra quyết định hồ đồ đến thế."
Hồ Tiểu Thiên: "Ta đã soạn thảo thông cáo rồi, chẳng mấy chốc sẽ dán lên, thanh minh rõ ràng chuyện này với tất cả dân chúng."
Tiêu Thiên Mục vừa cười lớn vừa nói: "Phòng miệng dân chẳng bằng phòng lụt. Không may vỡ đê, lúc ấy muốn ngăn chặn lỗ hổng đó còn khó hơn lên trời. Về cách đối nhân xử thế của Hứa Thanh Liêm, chắc đại nhân không hiểu rõ lắm. Mặc dù chỉ là quan cửu phẩm bé xíu, nhưng kẻ này cực kỳ am hiểu quyền mưu, dù là một tên chuyên đi vơ vét tài sản nhưng chính là một cao thủ đó."
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý. Mặc dù Tiêu Thiên Mục chỉ nói nhằm vào Hứa Thanh Liêm, nhưng bốn chữ 'cửu phẩm bé xíu' vẫn khiến cho Hồ Tiểu Thiên cảm thấy khó chịu. Quan nhỏ quá, toàn bộ dân chúng đều coi thường. Mặc dù vậy, Hồ Tiểu Thiên vẫn thừa hiểu, người ta thực sự không cố ý nhằm vào chính mình.
Tiêu Thiên Mục nói tiếp: "Ở Thanh Vân này, Hứa Thanh Liêm được mệnh danh là 'Thanh thiên cao tam xích'. Từ lúc lên nhậm chức đến nay, hắn bóc lột tàn nhẫn, trắng trợn cướp đoạt. Dân chúng Thanh Vân bị hắn hành hạ khổ không kể xiết. Trước khi Hồ đại nhân đến Thanh Vân, vị Dương Huyện thừa tiền nhiệm coi như là quan chính trực. Bởi vì không vừa mắt với hành động đám tham quan ô lại cho nên quyết liệt đấu lý với bọn chúng, cuối cùng lâm vào tình trạng bị chúng cô lập. Muốn chạy lên phủ lại Tiếp châu khiếu nại thì không có cửa, cuối cùng tức giận đến mức bệnh nặng thổ huyết. Ngay vào mùa thu năm ngoái, ngay thời điểm Thông Tế Hà vào đợt lũ mùa thu, ông ta còn mang bệnh trên người ra sát bờ sông thị sát, không may ngã xuống dòng nước lũ, đến bây giờ ngay cả thi thể vẫn còn chưa tìm thấy. Về chuyện này, dân gian có lời đồn đại, nói rằng Dương đại nhân bị người ta cố ý đẩy xuống."
Nghe đến đây, Hồ Tiểu Thiên không tránh khỏi sôi sục căm phẫn. Mẹ nó, ban đầu chỉ cảm thấy đám người Hứa Thanh Liêm chỉ có mỗi tội là lòng tham không đáy, nhưng thật không ngờ bọn chúng khơi khơi dám cả gan bày mưu giết người.
Tiêu Thiên Mục lại nói: "Hứa Thanh Liêm có căn cơ rất sâu ở quan trường Thanh Vân. Sau khi Dương đại nhân chết không lâu, ngôn luận bất lợi đối với Dương đại nhân đua nhau ầm ĩ nổi lên. Bịa đặt Dương phu nhân tòm tem với gian phu ngay lúc còn đang mặc đồ tang, bôi nhọ danh dự Dương đại nhân, dẫn Tam ban nha dịch xông vào Dương gia trắng trợn lùng sục trong căn viện Dương đại nhân ở, đào bới lên hai hũ bạc thỏi. Dương phu nhân nhục nhã quá nên đến đêm khuya đã treo cổ tự tử. Con của ông ta, Dương Lệnh Kỳ vốn đang trên đường vào kinh dự thi, nghe được tin tức phụ mẫu đều mất nên quay trở về nhằm đòi lại công bằng. Nhưng còn chưa kịp về đến Thanh Vân thì đã mất tích, đến nay vẫn chưa có tin tức gì."
Hồ Tiểu Thiên cả giận thốt lên: "Đám khốn nạn này, thật sự cho rằng không có thiên lý vương pháp nữa hay sao?"
Tiêu Thiên Mục nói: "Mặc dù tôi chưa từng làm quan, nhưng vẫn thừa biết, chữ quan có hai chữ khẩu, cả hai giống hệt như nhau, không cần quan tâm ngươi có lý hay không, chỉ quan tâm ngươi nói như thế nào, người khác nói ra sao? Từ xưa đến nay, quan trường chính là nơi tàn khốc nhất, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết. Đại nhân vừa mới tới Thanh Vân đã tỏ thái độ đối nghịch với Hứa Thanh Liêm trên mọi phương diện, sau nay e rằng phải cẩn thận hơn."
Hồ Tiểu Thiên chẳng những không hề cảm thấy sợ hãi, mà trái lại còn phá lên cười ha hả: "Xem ra, tiên sinh cũng đã mất công một phen để tìm hiểu về tôi."
Tiêu Thiên Mục đáp: "Nếu Đại nhân cảm thấy hứng thú đối với chuyện của chúng tôi như vậy, chúng tôi đương nhiên phải quan tâm đến đại nhân nhiều hơn."
Hồ Tiểu Thiên hỏi: "Tìm hiểu được những gì rồi? Nói nghe một chút."
Tiêu Thiên Mục chắp tay nói: "Đại nhân từ Kinh Thành đến, nghe nói là một vị công tử của thương nhân buôn muối ở Đông Hải, nhà giàu nứt vách, tiêu tiền xa xỉ, bên người có hai vị tùy tùng, vị Mộ Dung cô nương có võ công trác tuyệt, chịu trách nhiệm bảo vệ an nguy cho đại nhân. Sau khi đại nhân tới Thanh Vân, ngài không hề lập tức đến Huyện nha nhậm chức, mà cải trang vi hành khắp vùng Thanh Vân, hai ngày trước còn dựng bảng hiệu lang trung cứu sống nhị công tử Vạn gia là Vạn Đình Thịnh."
Hồ Tiểu Thiên chậc chậc cảm thán: "Tiên sinh không đi làm công tác gián điệp tình báo thật sự là đáng tiếc."
Nghe thấy vậy, Tiêu Thiên Mục khẽ giật mình, công tác gián điệp tình báo là cái quái gì? Y tiếp tục nói: "Dù đại nhân lên nhậm chức chưa được mấy ngày, thế nhưng quan hệ với Huyện lệnh Hứa Thanh Liêm có vẻ không hòa hợp. Hôm qua, đại nhân đã đến sông Thông Tế thị sát. Xem ra, Huyện lệnh đại nhân của chúng ta đã giao nhiệm vụ sửa chữa cầu Thanh Vân cho ngài. Trong vòng một đêm, dân chúng toàn bộ Thanh Vân huyện đều biết hết đến sự việc vị tân nhiệm Huyện thừa yêu cầu mỗi nhà bỏ ra năm lượng bạc để sửa cầu. Hoàn cảnh hiện thời của đại nhân có phải là tương tự như làm xiếc trên dây hay không?"
Hồ Tiểu Thiên đáp: "Khó thì đúng là khó một chút, nhưng vẫn chưa đến tình trạng cùng đường bí lối."
"Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng!"
Hồ Tiểu Thiên mỉm cười tiếp lời: "Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn."
Tiêu Thiên Mục hỏi: "Giờ đại nhân cần làm chuyện gì trước?"
Hồ Tiểu Thiên đáp: "Trước mắt, đối với ta, huyện nha Thanh Vân giống như một tấm sắt nguội. Nếu như tôi nhắm mắt đá bừa vào, chẳng biết chừng sẽ tự làm gãy chân chân chính mình."
Tiêu Thiên Mục lại hỏi: "Đại nhân thực sự muốn cắm rễ ở Thanh Vân?"
Hồ Tiểu Thiên: "Nếu muốn cắm rễ ở Thanh Vân thì nhất định phải tìm được một miếng đất phù hợp." Hắn đứng lên hỏi: "Căn viện của tiên sinh đang ở lớn như vậy, thực muốn biết độ phì nhiêu như thế nào?" Câu nói này giống như đang mượn lời ném ra cành ô-liu.
Tiêu Thiên Mục đáp: "Đại nhân có cho rằng, vùng đất Thanh Vân này có thể mọc lên một cây đại thụ che trời không? Đủ để cho dân chúng Thanh Vân tránh mưa núp gió, hưởng thụ bóng mát?"
Hồ Tiểu Thiên tràn đầy tự tin đáp: "Tuyệt không vấn đề!"
Tiêu Thiên Mục lại nói: "Đại nhân không nên đánh giá thấp đối thủ của mình, chuyện cầu Thanh Vân bị gãy tuyệt không phải việc ngẫu nhiên."
"Tại sao mã tặc Thiên Lang sơn lại phải xây đập trên thượng nguồn sông Thông Tế? Vì sao bọn chúng nhất quyết phải phá hủy cầu Thanh Vân?"
Tiêu Thiên Mục đáp: "Đi qua cầu Thanh Vân chính là con đường duy nhất thông từ nội huyện Thanh Vân đến Tiếp châu, Tây Châu."
Hồ Tiểu Thiên hỏi: "Không phải còn có đường thủy, bảy mươi dặm phía dưới nguồn còn có cầu Vĩnh Tế sao?"
Tiêu Thiên Mục đáp: "Khi đến thời kỳ lũ định kỳ, mực nước sông Thông Tế không ngừng dâng cao, nước chảy xiết. Cho nên, cứ đến tháng bảy, nhằm đảm bảo an toàn trên khúc sông, người ta sẽ cấm hoàn toàn thuyền bè qua lại. Nói cách khác, cầu Vĩnh Tế ở huyện Hồng Cốc đã trở thành một con đường thay thế. Bất cứ thương đội hay khách qua đường nào cũng phải đi qua cây cầu này."
Hồ Tiểu Thiên nói: "Nếu như mã tặc Thiên Lang sơn đã lựa chọn ra tay trên con đường này, tất nhiên chúng sẽ không thất thủ. Nhưng phá hủy cầu Thanh Vân. . . Chẳng lẽ bọn chúng muốn ra tay ngay bên trong huyện Hồng Cốc?" Nghĩ tới đây, trái tim Hồ Tiểu Thiên chợt nhảy đánh bộp một cái. Vì sao bọn cướp lại phải tìm mọi cách tránh né Thanh Vân? Nếu như vụ cướp xảy ra trong nội huyện Thanh Vân, đám quan lại của huyện tất nhiên khó thoát được trách nhiệm, kẻ đứng mũi chịu sào bị trách phạt nặng nhất chính là Huyện lệnh Hứa Thanh Liêm. Chẳng lẽ tên Hứa Thanh Liêm này đã cấu kết với bọn mã tặc Thiên Lang sơn?
Tiêu Thiên Mục cười đầy sâu xa, nói: "Hình như đại nhân đã suy nghĩ thấu đáo cả rồi."
Hồ Tiểu Thiên hỏi: "Rốt cục là đồ vật quan trọng đến mức nào mới khiến bọn chúng hao tâm tổn trí như thế?"
Tiêu Thiên Mục lắc đầu đáp: "Tôi thực sự không biết. Nhưng, sự việc đủ khiến cho mã tặc Thiên Lang sơn phải huy động nhân lực như thế, chắc chắn sẽ không nhỏ. Đối với chúng ta, có lẽ sẽ là một cơ hội báo thù. Đối với đại nhân, cũng có thể là cơ hội thuận lợi để cắm rễ ở Thanh Vân, diệt trừ cỏ dại không biết chừng!"
Lần đến Hồng Liễu Trang này của Hồ Tiểu Thiên có thể nói là có thu hoạch tương đối. Thông qua Tiêu Thiên Mục, trên cơ bản hắn đã tìm hiểu được nguyên nhân tại sao Thanh Vân Kiều bị phá hủy. Quan trọng hơn là Tiêu Thiên Mục đã tiết lộ cho hắn biết, có người trong quan trường Thanh Vân cấu kết với mã tặc Thiên Lang sơn. Đây không phải là chuyện đùa.
Trước khi Hồ Tiểu Thiên ra về, Tiêu Thiên Mục nhắc nhở: "Cẩn thận, thuyền chạy được vạn năm! Đại nhân, mọi chuyện tốt nhất vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn."
Hồ Tiểu Thiên cười đáp: "Thuyền đến đầu cầu tự nhiên qua, đa tạ Tiêu tú tài nhắc nhở."
Vì thế Hồ Tiểu Thiên mới lần lựa không dán thông cáo chính thức lên. Thực ra, Hồ Tiểu Thiên đã chuẩn bị sẵn tâm lý về vấn đề này. Lũ người Hứa Thanh Liêm không dễ dàng bỏ qua cơ hội đối phó với mình như vậy. Hiện nay, giữa quan trường Thanh Vân, bản thân chỉ có thể một thân một mình anh dũng đấu tranh. Nhưng năng lực một người có mạnh đến mức nào đi nữa cũng chỉ có hạn, nhiều khi nhất định phải mượn lực từ bên ngoài, liên hợp với Chu Bá Thiên chẳng qua chỉ là bước đầu tiên. Nếu muốn nhanh chóng đứng vững gót chân ở Thanh Vân, nhất định còn phải đoàn kết với thế lực tài phiệt bản địa. Người mà Hồ Tiểu Thiên nghĩ là đáng chọn lựa không ai khác ngoài Vạn Bá Bình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...