Y Thống Giang Sơn

Nói là chờ một chốc, thế nhưng Hứa Thanh Liêm lại nghĩ lại, trước hết cứ để cho cái tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng này ngoan ngoãn đợi nửa canh giờ đã rồi nói tiếp. Vì vậy Hứa Thanh Liêm liền cố gắng rời giường thật chậm. Chờ lão mặc quần áo, rửa mặt, thu thập xong thì thời gian đã tới. Lúc này, lão mới lắc lư đi ra, vừa thấy Hứa An thì đắc ý nói: "Hắn vẫn còn bên ngoài?"

Hứa An thấp giọng nói: "Hắn đang ở quán mì bên kia."

Nghe vậy, Hứa Thanh Liêm liền nhíu mày, đi vào trước cửa, đã thấy bên ngoài có một băng ghế dài, trên đó là một thanh niên trẻ, tay bưng một tô mì thịt bò to, đang ngồm ngoàm ăn, không phải Hồ Tiểu Thiên thì còn ai vào đây nữa chứ? Hồ Tiểu Thiên nghe thấy tiếng bước chân sau lưng liền quay đầu, lộ ra một nụ cười tươi rói: "Hứa đại nhân, người đã ăn điểm tâm chưa?"

Nghe vậy, Hứa Thanh Liêm sa sầm mặt, lắc đầu.

Hồ Tiểu Thiên cất giọng nói: "Lão bản, cho ta thêm một tô mì nữa tới đây!" Quán mì ở ngay đối diện, gọi cũng dễ.

Lúc này, Hứa Thanh Liêm có chút dở khóc dở cười ho khan một tiếng nói: "Hồ đại nhân, chúng ta thân là mệnh quan triều đình, cứ ngồi ăn mì ở bên ngoài như vậy, người đến người đi nhìn thấy, e rằng không hay lắm đâu." Tuy rằng diện mạo Hứa Thanh Liêm cũng không ổn cho lắm, thế nhưng vẫn cực kỳ coi trọng hình tượng của bản thân. Thực tế đây cũng là bệnh chung của đám quan viên, làm gì có vị quan nào lại không quan tâm hình tượng của mình chứ? Cho dù sau lưng toàn làm những việc nam đạo nữ xướng, những chuyện lừa gạt xấu xa thì bên ngoài cũng luôn biểu hiện ra một vẻ cương trực công chính, từ xưa tới nay đều như thế cả.

Hồ Tiểu Thiên vừa ngồm ngoàm nhai mì, vừa nói: "Hứa đại nhân, lời ấy sai rồi, dân dĩ thực vi thiên, chúng ta mặc dù là mệnh quan triều đình thế nhưng cũng không thoát lẽ ấy được. Cho nên chỉ ăn một tô mì thịt bò mà thôi, dân chúng nhìn thấy cũng sẽ không nói này nói kia được, cũng không thể vì chúng ta ăn bát mì mà nói chúng ta tham ô nhận hối lộ, cuộc sống xa hoa trụy lạc, ngươi nói có đúng hay không?"

Lúc này, lão bản quán mì bên kia đã bê một tô mì thịt bò nóng hầm hập tới. Tuy rằng lão đã mở quán mì này được một thời gian, thế nhưng đây là lần đầu tiên thấy Huyện lệnh đại nhân ăn mì của mình, điều này làm cho lão không khỏi có chút kích động, hai tay run lẩy bẩy, làm cho không ít nước mì tràn ra bên ngoài.

Hồ Tiểu Thiên giơ tay đón bát mì thịt bò, trả cho lão bản năm văn tiền rồi đưa bát mì cho Hứa Thanh Liêm: "Hứa đại nhân, ta mời, mì thịt bò ở quán này rất ngon."

Nghe vậy, Hứa Thanh Liêm chỉ đành đỡ bát mì, lão đã tiếp xúc với không ít quan viên lớn nhỏ khác nhau, vậy mà không người nào có phong cách giống như Hồ Tiểu Thiên cả. Lão bưng bát mì ngồi xuống bên người Hồ Tiểu Thiên, ăn một miếng, thấy hương vị bát mì này cũng khá ngon.


Bên kia đường, lão bản quán mì nhìn thấy một màn này thì vô cùng kinh ngạc, không nghĩ tới có một ngày huyện lệnh đại nhân và huyện thừa đại nhân lại cùng ngồi trên một băng ghế dài, thưởng thức mì thịt bò của mình.

Hứa Thanh Liêm nhấp một hớp canh thịt, chóp mũi đổ mồ hôi, mắt liếc qua góc phố bên kia: "Tối hôm qua vì sao Hồ đại nhân không đến?"

Hồ Tiểu Thiên nói: "Hạ quan tuy rằng trong lòng rất muốn gặp mặt Hứa đại nhân, thế nhưng nghĩ đến Hứa đại nhân ra ngoài thị sát, vất vả một ngày, buổi tối nên nghỉ ngơi. Chính vì vậy mới từ chối hảo ý của ngài."

Nghe thế, Hứa Thanh Liêm không nói chuyện nữa mà chăm chú ăn tô mì thịt bò trước mặt mình, dùng cách này để biểu lộ sự khinh bỉ với Hồ Tiểu Thiên. Muốn lừa gạt kẻ đã lăn lộn trong chốn quan trường gần ba mươi năm như Hứa Thanh Liêm lão ư? Không dễ như vậy đâu.

Bên kia, Hồ Tiểu Thiên cũng không nói gì nữa mà tiếp tục húp nốt số nước mì còn lại. Bát mì rất nhanh đã cạn tới đáy.

Hứa Thanh Liêm chậm rãi ăn xong bát mì, thở phào nhẹ nhõm nói: "Thực thoải mái, đã lâu mới ăn được thoải mái như vậy rồi." Sau đó lão đưa mắt nhìn Hồ Tiểu Thiên, nói: "Hồ đại nhân thật sự là khéo hiểu lòng người a!"

Hồ Tiểu Thiên cười nói: "Thanh Vân chỉ có một đại nhân là Hứa đại nhân ngài, ngài kêu ta Tiểu Hồ là được. Bằng không thì cứ gọi ta là Tiểu Thiên, nghe thân thiết hơn nhiều."

Trong lòng Hứa Thanh Liêm mắng thầm, ta rất quen thuộc với ngươi sao? Thế nhưng cũng chỉ gật đầu nói: "Vậy ta gọi ngươi là Tiểu Thiên nhé."

Hồ Tiểu Thiên nói: "Hứa đại nhân, tại hạ vừa tới huyện Thanh Vân làm quan. Về sau mong rằng Hứa đại nhân chỉ bảo thêm."


Hứa Thanh Liêm thầm nghĩ, ta là thượng Cửu phẩm, ngươi là hạ Cửu phẩm, ta hướng dẫn ngươi để ngươi lên nửa cấp rồi ngồi cùng với ta ư? Không phải là ta không muốn hướng dẫn mà ta cũng không có tư cách hướng dẫn nhà ngươi đâu. Hắn mỉm cười nói: "Là quan đồng liêu, đương nhiên phải chiếu cố lẫn nhau."

Hồ Tiểu Thiên nói: "Hôm nay, đại nhân thăng đường khi nào?"

Hứa Thanh Liêm nói: "Ta nghe nói hôm qua trên công đường, ngươi xử án cực kỳ công chính liêm minh, trong lòng thấy thật vui mừng. Trước kia mọi chuyện đều đổ lên đầu ta, bây giờ đã có ngươi, cuối cùng ta cũng có thể an nhàn hơn một chút rồi."

Hồ Tiểu Thiên cười hắc hắc nói: "Về sau ta nhất định sẽ học tập đại nhân nhiều hơn."

Hứa Thanh Liêm mắng thầm trong lòng, quả nhiên là trong núi không hổ hầu tử xưng đại vương, hôm qua lão tử cố ý để cho ngươi biểu hiện, không ngờ ngươi liền lộ bản tính ra ngay, rõ ràng là hận không thể đoạt quyền lực của lão tử đi ngay lập tức. Tuổi còn trẻ mà miệng nam mô, bụng một bồ dao găm, trong nụ cười ẩn giấu ác ý, khẩu phật tâm xà, vừa nhìn liền biết cũng chẳng phải người tốt lành gì. Trong lòng lão mắng chửi Hồ Tiểu Thiên, mà ngoài miệng vẫn cười vui vẻ: "Một năm nữa ta hết nhiệm kỳ, nơi này kiểu gì cũng thuộc về ngươi." Dù cho lão có nói những lời này tâm bất cam tình bất nguyện đến thế nào, thì cũng không xóa được sự thật này. Từ khi biết bên trên đã phái tới một huyện thừa trẻ tuổi là lão đã biết có người tới tiếp nhận vị trí của mình rồi. Chẳng qua là lão thật không ngờ bối cảnh của Hồ Tiểu Thiên lại thâm hậu đến vậy, căn bản là chưa từng coi một huyện lệnh như lão là gì cả.

Đối với chuyện tới đây nhậm chức, Hồ Tiểu Thiên đã suy nghĩ rất kỹ. Xem ra lão phụ thân nhà hắn đã gặp phải nguy cơ cực lớn, tới mức lão đã phải cân nhắc đến việc đưa con của mình tới trấn Thanh Vân làm quan. Vạn nhất lão có thất bại thì Thanh Vân núi cao, Hoàng Đế ở xa, có lẽ sẽ có thể tự bảo vệ mình, lưu chút hương hỏa cho Hồ gia. Còn nếu lão có thể thuận lợi vượt qua trận phong ba này thì chuyện mình đi làm quan ở trấn này sẽ viết lên một số công lao lớn trong lý lịch, làm nền tảng căn bản cho việc thăng chức sau này.

Bối cảnh bất đồng, mục tiêu đương nhiên cũng bất đồng, có những kẻ cả đời cũng chẳng trông ra xa được. Ví dụ như Hứa Thanh Liêm, cả ngày chỉ nghĩ xem quyền lực sẽ thay đổi như thế nào, làm sao trước khi cáo lão hồi hương mà có thể vơ vét thêm chút tài phú. Mà Hồ Tiểu Thiên thì ngược lại, hắn sẽ không chỉ nhìn vào một huyện Thanh Vân nho nhỏ, cũng chẳng bao giờ xem Hứa Thanh Liêm như đối thủ của mình, bởi chim yến thì không bao giờ sánh được thiên nga cả.

Còn Hứa Thanh Liêm, lão chưa từng nghĩ Hồ Tiểu Thiên là thiên nga, chỉ nghĩ hắn cũng là một con yến nhỏ như mình mà thôi, hơn nữa con yến này lại muốn đoạt bát cơm của mình nữa. Theo luật lệ Đại Khang, huyện lệnh đứng đầu một huyện, có nhiệm vụ tra án, xét xử, quản lý mọi chuyện lớn nhỏ trong huyện. Còn huyện thừa là trợ thủ của lão, vậy mà tên huyện thừa này lại biểu hiện ra vẻ hùng hổ dọa người như vậy, làm Hứa Thanh Liêm sinh ra cảm giác nguy cơ mãnh liệt. Nhiệm kỳ của lão còn một năm nữa, trong một năm này, lão nhất định phải đảm bảo quyền lợi của mình được toàn vẹn nhất.

Hai người đã ăn xong mì thịt bò, cũng không rời đi mà tiếp tục ngồi trên chiếc ghế băng đó. Hứa Thanh Liêm nói: "Ta nghe nói hôm qua ngươi đã cho người bắt hai tên gia đinh của Vạn gia?"


Hồ Tiểu Thiên gật đầu nói: "Đúng là có chuyện này, hai tên gia đinh này lấy oán trả ơn, vu oan hãm hại, vu hãm Vạn gia đại công tử Vạn Đình Xương."

Hứa Thanh Liêm nhíu mày, chuyện lão nghe được cũng không giống vậy, mà chủ bộ Quách Thủ Quang lại là thân tín của lão, sẽ không nói dối, vậy tại sao Hồ Tiểu Thiên lại nói vậy? Chẳng lẽ sự tình lại có biến chăng? Vạn gia bối cảnh thâm hậu, chỗ dựa cường đại, có lẽ Hồ Tiểu Thiên đã nghe nói chuyện này, cho nên mới đột nhiên thay đổi thái độ? Nếu thật là như thế, tiểu tử này cũng xem như thức thời. Hứa Thanh Liêm nói: "Chuyện này ngươi không cần hỏi đến nữa, ta sẽ tự mình tra xét."

Hồ Tiểu Thiên chỉ gật đầu rồi thay đổi chủ đề: "Hứa đại nhân, vậy ngài có chuyện gì cần giao cho ta làm không?"

Hứa Thanh Liêm nói: "Có, hai ngày trước mưa to ngập cầu Thanh Vân, mà cây cầu này lại nối thông với Tiếp Châu, Tây Châu. Ngươi đi xem hiện trường một chút rồi về thương lượng xem nên xử lý như thế nào."

Hồ Tiểu Thiên nhẹ gật đầu, nhưng trong lòng thầm hiểu Hứa Thanh Liêm không muốn để mình tiếp tục trong huyện nha nữa nên mới phái mình ra ngoài.

Sau khi Hồ Tiểu Thiên cáo từ Hứa Thanh Liêm, khi ra đến cửa huyện nha thì thấy chủ bộ Quách Thủ Quang và một đám nha dịch đang đi về hướng này. Hôm nay Quách Thủ Quang thần thanh khí sảng hơn hôm qua rất nhiều, tuy rằng cũng hành lễ với mình, thế nhưng đã có chút qua loa: "Hồ đại nhân!"

Hồ Tiểu Thiên cười nói: "Thật sớm a!"

Quách Thủ Quang nói: "Hôm nay Hứa đại nhân thăng đường thẩm vấn, cho nên đến sớm chuẩn bị một chút."

Nghe vậy, trong lòng Hồ Tiểu Thiên thầm mắng, xem ra hôm nay các ngươi đã chuẩn bị phúc thẩm rồi.

Quách Thủ Quang cố ý nói: "Hồ đại nhân đi đâu vậy?"


Hồ Tiểu Thiên nói: "Đi ngoài thành thị sát tình trạng ngập cầu Thanh Vân."

Kỳ thật trong lòng Quách Thủ Quang đương nhiên là biết chuyện này, đây chính là do hắn nói với Hứa Thanh Liêm, định ném tiểu tử vô lễ này ra khỏi nha môn, cho hắn khỏi múa tay múa chân nơi này làm lão ngứa mắt, nên cũng giả mù sa mưa nói: "Hồ đại nhân vất vả!"

Lúc này Mộ Dung Phi Yên đã dẫn theo Liễu Khoát Hải từ trong nha môn đi ra. Quách Thủ Quang vừa thấy Liễu Khoát Hải thì trong lòng nao nao, lớn tiếng nói: "Chạy đi đâu?"

Mộ Dung Phi Yên lạnh lùng nhìn hắn một cái rồi đi tới trước mặt Hồ Tiểu Thiên, chắp tay: "Hồ đại nhân, ta đã đưa Liễu Khoát Hải tới."

Hồ Tiểu Thiên nói: "Đi thôi!"

Quách Thủ Quang thấy Liễu Khoát Hải đi theo bọn hắn thì nhanh chóng chạy lên, ngăn cản Hồ Tiểu Thiên: "Hồ đại nhân, người này là tội phạm, tại sao ngươi lại... "

Hồ Tiểu Thiên ngoắc ngoắc ngón tay, lão liền đến gần, Hồ Tiểu Thiên hỏi: "Chủ bộ lớn hay huyện thừa lớn?"

"Ách. . . Hạ quan làm sao dám so sánh với Huyện thừa đại nhân chứ." Mặt Quách Thủ Quang có chút nóng lên nói.

Hồ Tiểu Thiên gật đầu nói: "Nhớ kỹ, việc của ta tốt nhất ngươi đừng nên quản."

"Ách. . ."

"Còn nữa, ngươi cách ta xa một chút, miệng của ngươi thực sự rất thối."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui