Cổ Lục tranh vội vàng nói: "Đại nhân, xin người để tiểu nhân đi, xin đại nhân đừng đánh"
Hồ Tiểu Thiên nói: "Người đâu, bắt chúng lại, đánh mỗi tên mười gậy, giải ra ngoài cho ta." Trong giây lát đã thay đổi phán quyết.
Liên tiếp những tiếng kêu oan ức của hai kẻ bị đánh phát lên. Ngay sau đó Hồ Tiểu Thiên nhìn thoáng qua Mộ Dung Phi Yên, bắt gặp Mộ dung Phi Yên đang cười vui vẻ. Dường như rất hài lòng với hành động của hắn. Hồ Tiểu Thiên mừng thầm trong bụng. Rồi chợt nghĩ hai gã béo gầy kia khẳng định có âm mưu gì đó, các ngươi cho rằng cửa nha môn là nơi ai muốn vào thì vào được hay sao? Nhà lao này cũng không phải là nơi mà các ngươi muốn ngồi là được ngồi đâu.
Quách Thủ Quang xoa xoa mồ hôi trán, đang chuẩn bị bảo Hồ Tiểu Thiên lui đường để nghỉ ngơi ăn cơm ngoài cửa đột nhiên một hồi trống lại dồn dập vang lên. Không chỉ có hắn,mà tất cả quan lại lớn nhỏ khác đều cảm thấy ngoài ý muốn. Hôm nay cuối cùng rốt cuộc là sao vậy. Hơn nửa năm nay cũng không thấy có người đánh trống kêu oan. Vậy mà Huyện thừa mới xử xong đã có một vụ đã có vụ tiếp theo?
Hồ Tiểu Thiên lớn tiếng nói: "Người phương nào kích trống kêu oan?"
Nha dịch liền chạy vào thông báo: "Khởi bẩm Hồ đại nhân, người kích trống kêu oan chính là đại công tử của Vạn gia Vạn Đình Xương!"
Hồ Tiểu Thiên nghe vậy, thầm vui mừng. Được lắm, đúng là lúc tìm thì tìm hoài chả thấy, lúc lấy được thì chả phí chút công nào, lão tử còn chưa có tìm ngươi đã tự dẫn xác tới. Đúng là không uổng phí tâm tư của ta. Lão tử cũng muốn xem Vạn Đình Xương ngươi tìm tới tận cửa thực ra muốn giở trò gi? Vừa nghĩ đến đó liền mạnh mẽ đập kinh đường mộc. Lớn tiếng: "Truyền lên" Cảm giác đã tay thống khoái. Khiến hắn chợt phát hiện ra rằng đập Kinh Đường Mộc quả nhiên có thể gây nghiện. Tuy nhiên rất nhanh sau đó hắn đã hiểu đạo lý gây nghiện ở đây là chính là quyền lực. Còn kinh đường mộc chỉ là một cái biểu tượng.
Đại công tử Vạn gia Vạn Đình Xương nghênh ngang đi vào công đường. Phía sau hắn còn hai gã gia đinh Vạn phủ đi theo. Gia hỏa này tay cầm một cái quạt xếp. Khệnh khạng bước hình chữ bát (八), Tại đại đường này, đổi lại là dân chúng bình thường, không có ai dám nghênh ngang như vậy. Nhưng Vạn gia thì khác, trước giờ ngay cả Huyện lệnh Hứa Thanh Liêm cũng không để vào mắt, lại càng không cần phải nói một tên Huyện thừa mới tới.
Vạn Đình Xương bước tới đại đường, thị lực của gia hỏa này không tốt lắm, ngẩng đầu nhìn quan xử án, lờ mờ có thể nhìn ra đây không phải Hứa Thanh Liêm, nhưng cũng không nhìn rõ mặt, chẳng qua là chắp tay nói: "học trò Vạn Đình Xương bái kiến Huyện thừa đại nhân."
Hồ Tiểu Thiên gõ Kinh Đường Mộc độp một cái, lạnh lùng nói: "Dưới đó là người phương nào, thấy bổn quan sao không quỳ?
Vạn Đình Xương nghe thanh âm này có chút quen tai. Nhưng vô luận như thế nào thì gã cũng không có liên hệ vị Huyện thừa này với tên chiêu hồn sư giả thần giả quỷ ở nhà mình. Ngạo nghễ nói: " Học trò là tú tài, luật lệ đại khang viết rành mạch rằng, tú tài trên công đường thì không cần quỳ"
Hồ Tiểu Thiên nhìn thoáng qua Quách Tủ Quang. Quách Thủ Quang nhẹ gật đầu. Xác nhận quy củ này hoàn toàn chính xác. Hồ Tiểu Thiên lòng thầm nghĩ loại Vạn Đình Xương này mà cũng là tú tài, xem ra Đại Khang cũng khá dễ dãi trong vấn đề bằng cấp a)
Vạn Đình Xương dương dương đắc ý. Cho là mình đánh thắng một cuộc. Mặt hai gã gia đinh sau lưng gã cũng đầy ngạo khí. Vẫn đứng tại chỗ cơ bản không có ý tứ quỳ xuống.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Ngươi tới báo án?"
Vạn Đình Xương nhẹ gật đầu, vẻ mặt con kiêu căng hơn trước. Muốn thể hiện tại Thanh Vân huyện này. Gã không để một gã Huyên Thừa nho nhỏ vào nắt
Hồ Tiểu Thiên nói: " bước lên bục nguyên cáo trình bày."
Vạn Đình Xương khẽ giật mình. Tự nhủ cái tên tân nhiệm Huyện thừa này không biết mình là ai sao? Dám nói không khách khí như vậy? Gã hừ lạnh một tiếng, cất bước đi lên bục báo án. Đưa mắt nhìn về phía Hồ Tiểu Thiên. Nhưng phiền toái là nhìn như thế đều thấy không rõ khuôn mặt Hồ Tiểu Thiên . Công đường có quy củ công đường, không thể tùy tùy tiện tiện đến gần. Điều này làm cho gã có cảm giác vị Huyện Thừa này rất thần bí.
Hồ Tiểu Thiên tiếp tục lạnh lùng nói: "Vạn Đình Xương! ngươi có gì oan tình gì? Muốn tố cáo ai”
Vạn Đình Xương nói: "Ta muốn tố cáo con của chủ Hồ Xuân Đường Liễu Khoát Hải. Hắn ngang ngược vô lễ, hung tàn bá đạo! Ỷ vào thân thể khoẻ mạnh đến nhà ta gây sự. Đả thương người hầu trong phủ, gây mất trật tự, làm bại hoại thanh danh Vạn gia"
Hồ Tiểu Thiên nói: " giờ tên Liễu Khoát Hải kia đang ở đâu”
Chủ bộ Quách Thủ Quang đứng lên nói: "Khởi bẩm đại nhân, Liễu Khoát Hải bởi vì gây chuyện hôm nay đã bị bắt . Đang giam giữ tại phòng giam chờ thẩm vấn."
Hồ Tiểu Thiên nói: "Đem Liễu Khoát Hải lên đây cho ta! Bổn quan muốn đích thân thẩm tra xử lí chuyện này."
Quách Thủ Quang không thể không mặt dày mày dạn đến bên Hồ Tiểu Thiên ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói: "Hồ đại nhân, vụ án này Hứa đại nhân đã từng nói qua, phải đợi Hứa đại nhân trở về tự mình thẩm tra xử lí."
Hồ Tiểu Thiên hơi rụt người lại. Phẩy phẩy tay trước mũi: " ngươi không đánh răng buổi sáng à? Miệng ngươi thối lắm a!"
Quách Thủ Quang lúng túng ngượng tới đỏ mặt tía tai.Thầm lôi mười tám đời tổ tiên Hồ Tiểu Thiên ra ân cần hỏi thăm một lần. Ngươi đến cả một chút mặt mũi cũng không để cho lão phu.
Cả sảnh đường quan lại lớn nhỏ muốn cười lại không dám cười. Chỉ cảm thấy vị Huyện thừa đại nhân này không dễ ở gần a. Ngày đầu tiên nhậm chức đã làm nhục Chủ Bộ không thương tiếc. Rõ ràng là cố ý nhằm vào y, chẳng lẽ hai người đã có cừu oán từ trước.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Hứa đại nhân đường xa vạn dặm tâm huyết tổn hao, ta sao có thể nhẫn tâm lại để cho ngài bận tâm mấy chuyện nhỏ nhặt này. Triều đình phái ta đến Thanh Vân, chính là muốn giải bớt ưu lo cho Hứa đại nhân. Ngươi hiểu không?"
Quách Thủ Quang trong lòng tự nhủ ngươi muốn bịt mắt ta à? Không phải là muốn đoạt quyền sao? Dù sao cũng là người trẻ tuổi, mới vừa đến đã muốn thể hiện. Vừa nhìn đã biết rõ là không thấu được đạo lí đối nhân xử thế. Ngươi đợi đấy sớm muộn cũng bị rớt đài thôi.
Hồ Tiểu Thiên nói xong hai chữ "thẩm vấn", nhưng đợi cả buổi hai bên nha dịch vẫn không có động tĩnh. Nguyên cả đám vụng trộm nhìn qua Quách Thủ Quang. Hiển nhiên là đang đợi Quách Thủ Quang quyết định. Hồ Tiểu Thiên mới đến, tuy rằng mang theo chức danh Huyện thừa. Nhưng đối với đám quan lại nhỏ và nha dịch tai đây thì trong tâm bọn họ vẫn không có một chút tín nhiệm nào đối với hắn. Huống chi tại Thanh Vân huyện vẫn Huyện lệnh Hứa Thanh Liêm làm chủ. Trước mắt không tới phiên Hồ Tiểu Thiên làm chủ.
Hồ Tiểu Thiên giơ lên Kinh Đường Mộc lại vỗ xuống lần nữa: "Đem Liễu Khoát Hải dẫn tới cho ta!"
Quách Thủ Quang lặng lẽ liếc mấy tên nha dịch ra ý qua một cái. Gã coi như đã nhìn ra, hôm nay Hồ Tiểu Thiên khí thế hừng hực. Không chiều ý hắn thì nhất định hắn không dừng tay rồi. Có đạo là quan mới nhậm chức chỉ nên phát hỏa ba phần. Tên gia hỏa này lại muốn cháy sạch mười phần. Không khỏi quá mau a, tiểu tử, ngươi sẽ tự rước nhục thôi.
Được Quách Thủ Quang ngầm đồng ý đám nha dịch ngay lập tức thi hành lệnh, Không bao lâu Liễu Khoát Hải bị giải lên. Tiểu tử này tóc rối tung, quần áo rách nát, bất quá trên người cũng không có thương tích gì. Đi vào sảnh đường hai mắt nhìn hằm hằm Vạn Đình Xương. Thật đúng là là cừu nhân gặp nhau, gân cổ đỏ mặt, Gã há to mồm, như là dã thú gầm lên một tiếng với Vạn Đình Xương.
Vạn Đình Xương sơ sệt lui về phía sau một bước. Thoáng một phát liền từ trên bục thưa tội lui xuống, bước chân lảo đảo suýt nữa té ngã trên đất.
Hai bên nha dịch phải lấy hết sức mới khóa chặt được hai tay y. Ép hắn quỳ xuống, Liễu Khoát Hải vẫn như thường lệ cường ngạnh, đứng ở đó không nhúc nhích. Quách Thủ Quang đưa mắt liếc ra ý, một gã nha dịch xông lên lấy gậy công sai đập vào đầu gối Liễu Khoát Hải. Chỉ thoáng một phát, khiến Liễu Khoát Hải đau điếng, kêu lên một tiếng buồn bực. Nhưng vẫn quật cường đứng ở nơi đó, hai gã nha dịch tiến lên liên tục nên thêm vài gậy. Liễu Khoát Hải quá sức chịu đựng, lúc này mới hai đầu gối mềm nhũn rồi khụy gối xuống bục bị cáo. Hắn ngẩng đầu lên nhìn hằm hằm vị quan viên đang xử án. Ngay khi thấy Hồ Tiểu Thiên thì mắt hổ không khỏi trợn lên. Trên mặt toát lên vẻ không thể nào hình dung nổi. Nếu đem so với ánh mắt mà Liễu Khoát Hải nhìn Vạn Đình Xương tốt hơn nhiều. Phút chốc liền nhận ra Hồ Tiểu Thiên chính là vị đã giúp qua phụ thân hắn tại Phúc Lai khách trọ. Ngạc nhiên nói: "Ngươi không phải. . ."
Mộ Dung Phi Yên lo lắng cái tên này nói lộ ra thân phận Hồ Tiểu Thiên. Nghiêm nghị trách mắng: "Điêu dân to gan, dám bất kính với tận nhiệm huyện thừa Hồ Tiểu Thiên”
Liễu Khoát Hải coi như là có ngốc đi nữa, nghe được lời này của Mộ Dung Phi Yên của ngộ ra. Bây giờ gã đã có thể xác nhận, Hồ Tiểu Thiên và vị cô nương kia chính là hai vị ở tại Phúc Lai khách sạn ngày đó. Không ngờ người ta lại là tân nhiệm Huyện thừa đại nhân, Liễu Khoát Hải không khỏi thầm vui vẻ. Mình ở Huyện nha không quen biết ai, cô thân cô thế. Vị Hồ công tử này có thể ra tay giúp đỡ phụ thân chắc hẳn không phải người xấu. Rất có thể sẽ xuất thủ tương trợ mình. Tâm trí được giải tỏa, Liễu Khoát Hải nghiêm chỉnh thành thật thật quỳ gối tại Bị Cáo Thạch. Thấp giọng nói: "Tiểu nhân Liễu Khoát Hải tham kiến thanh thiên đại lão gia!" Xem ra tiểu tử này cũng không ngốc.
Hồ Tiểu Thiên không khỏi đắc ý nhìn Quách Thủ Quang cười cười với . Chỉ cần ngồi ở đây trên cái ghế huyện thừa này, không lo không ai gọi thanh thiên đại lão gia.
Vạn Đình Xương nói: "Hồ đại nhân, chính là tên hung đồ này! hắn ngang ngược vô lễ, ỷ vào thân thể khoẻ mạnh tới nhà ta gây sự, đả thương người hầu trong phủ. . ."
Hồ Tiểu Thiên mới nghe được một nửa đã không kiên nhẫn nổi, khoát tay áo nói: "Ngươi vừa mới không phải đã nói một lần rồi sao, nói vào trọng tâm đi? Sáng ý lên chút được không?"
Vạn Đình Xương nói: "Học trò chỉ nói sự thật."
"Còn có nhân chứng?"
Hai gã gia đinh sau lưng Vạn Đình nghe vậy tức thì đều lách mình đi ra. Vạn Đình Xương hai tay vung lên phía trước hô: "Cởi"
Hai gã gia đinh tại trước mặt mọi người liền đem áo cởi ra. Trên thân thể bọn họ chằng chịt những vết thương do bị cây quật phải. kỳ thật không cần cởi ra, thì trên mặt hai người cũng là tím xanh một mảnh. Vạn Đình Xương chỉ vào vết thương trên người hai gã gia đinh nói: "Nhân chứng đây, đại nhân thấy rõ chứ?
"Vật chứng. . ."
Vạn Đình Xương từ trường bào phía dưới rút ra một cây côn bằng gỗ to bằng cổ tay, hai tay trình lên nói: "Cái này chính là hung khí hắn mang theo đến nhà ta hành hung"
Hồ Tiểu Thiên hai tay chống cằm. "Bà mẹ nó! quả nhiên là chuẩn bị đầy đủ," rồi bỗng ha ha cười. Vạn Đình Xương tuy rằng không thấy rõ lắm, nhưng nghe được rõ ràng, Cũng hắc hắc nở nụ cười. Chưa kịp đắc ý lâu thì thình lình Hồ Tiểu Thiên đột nhiên dừng lại tiếng cười: "Ngươi cười cái gì?"
Vạn Đình Xương nói: " Đại nhân cười thì sao tiểu nhân không được?
"Ta là quan. . . . ! nơi này là công đường, ngươi không sợ ta phán ngươi tội khinh rẻ công đường?"
Vạn Đình Xương nói: "Hỉ nộ ái ố vốn là chuyện thường tình của con người. Học trò cũng xuôi theo cái lẽ thường tình ở đời, cũng không có ý coi rẻ công đường. đại nhân vừa rồi bật cười chẳng lẽ cũng là coi rẻ công đường sao?" hắn cố gắng nói lý lẽ để không rơi vào thế hạ phong.
Hồ Tiểu Thiên cười lạnh nói: "Tốt khéo mồm khéo miệng lắm! người tới!"
Vạn Đình Xương trong lòng rùng mình, chẳng lẽ cái này tân nhiệm Huyện thừa thực có can đảm không cho mình mặt mũi? Hồ Tiểu Thiên chuyển sang Quách Thủ Quang nói: "Coi rẻ công đường dựa theo luật lệ Đại Khang nên xử trí như thế nào?"
Quách Thủ Quang ngược lại hít một hơi hơi lạnh: "Ách. . . cái này. . ."
Hắn thật sự là không biết trả lời sao cho tốt, Mộ Dung Phi Yên nói: "Khởi bẩm đại nhân, coi rẻ công đường dựa theo luật lệ Đại Khang tại chỗ trăm trượng răn đe."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...