Từ trong đám người vang lên tiếng quát to. “Đánh hắn!”
Hơn chục tên Hắc Miêu liền hùng hổ xông tới Hồ Tiểu Thiên, mà hắn cũng thật oan uổng. Hắn không để ý tới thái độ sống chết mặc bay, chưa nắm rõ tình huống đã xông lên bênh vực kẻ yếu. Bực nhất là Mộ Dung Phi Yên ném y phục qua cho hắn rõ ràng có ý dụ dỗ.
Trước tình thế này, Hồ Tiểu Thiên không thể giả như không biết. Đám Hắc Miêu cũng không đếm xỉa tới chuyện hắn có quan hệ với chuyện này hay không, biết hắn chính là đồng lõa của Mộ Dung Phi Yên liền lập tức rút vũ khí ở bên hông hùng hổ đuổi tới.
Chuyện hắn là đồng lõa của Mộ Dung Phi Yên không phải giả, nhưng hắn cũng không có ý phá hoại chuyện cướp dâu của người khác. Lúc này, hắn biết giải thích cũng là vô ích, liền quay người bỏ chạy. Chạy được mấy bước, quay người nhìn lại, hắn thấy đám Hắc Miêu đuổi theo không những không giảm mà còn xuất hiện nhiều hơn. Lý do thật đơn giản: nữ lang Hắc Miêu mặc áo đỏ đang cùng chạy với hắn, không biến thành đích ngắm cho bọn chúng mới lạ.
Ở phía xa, Mộ Dung Phi Yên đã giao thủ cùng mấy tên Hắc Miêu. Nàng không đánh giá cao sức chiến đấu của đám người này, một lúc địch lại năm người đối phương mà vẫn không phân cao thấp, nhưng trong thời gian ngắn khó mà rời đi để giải vây cho Hồ Tiểu Thiên được. Hồ Tiểu Thiên cũng chỉ biết cắm đầu mà chạy, theo sát hắn tất nhiên là nữ lang Hắc Miêu kia. Tới một chỗ có ngã ba trước mặt, hắn nảy ra một kế liền vừa thở vừa hướng nữ Hắc Miêu kia nói. “Ngươi rẽ sang trái, ta rẽ phải sẽ dễ dàng thoát thân hơn.”
Mục đích chính của hắn tất nhiên là thoát khỏi nữ nhân này, đường ai nấy đi. Vừa nói xong, hắn quay người rẽ sang phải. Chưa chạy được mấy bước đã nghe nữ lang kia hô to. “Bên phải là ngõ cụt đấy.”
Tiếng truy đuổi phía sau vang lên ngày một gần, hắn đành phải chạy theo hướng của nàng, chui tọt vào trong một ngõ hẻm. Con ngõ này không lớn nhưng có một cái chợ bán đồ ăn với đầy đủ các quầy hàng. Đám thương nhân thấy hắn nắm tay nữ lang chạy rầm rập qua thì lớn tiếng chửi rủa không ngớt, có người còn ném theo đủ loại rau củ quả và trứng gà.
Hai người nắm tay nhau chạy qua con chợ, trên người dính đầy rau quả và trứng gà vỡ. Hồ Tiểu Thiên vừa chạy vừa than, không biết hắn đã chọc phải người nào mà chuốc lấy phiền toái thế này đây!
Nữ lang Hắc Miêu có vẻ nắm rất rõ địa hình nơi này, nắm tay kéo Hồ Tiểu Thiên trốn đông núp tây, liên tục thoát khỏi sự vây khốn của đám người truy đuổi, xuyên qua mấy ngõ hẻm tiến vào một chỗ có tường bao ngăn cách. Nàng buông tay Hồ Tiểu Thiên, nhẹ nhàng nhảy lên mặt tường bao rồi nhìn xuống hắn mà hô. “Này, leo lên đi.”
Hồ Tiểu Thiên ngẩng đầu nhìn. Tường bao này cao hơn ba mét, phía trên lại trơn nhẵn không có chỗ nào để bám víu khiến hắn nhăn nhó mặt mày, lắc đầu quầy quậy. Âm thanh đuổi giết ngày một gần hơn.
Thấy vậy, nữ lang Hắc Miêu liền bảo. “Ngươi nhảy lên đi, ta sẽ đỡ ngươi lên.”
Hắn đành tặc lưỡi. Trước mắt chỉ có thể thử mà thôi. Lui về sau mấy bước, hắn lấy đà rồi lao vút lên, bàn tay chới với. Nữ lang Hắc Miêu rất nhanh đưa tay chụp lấy cổ tay hắn, sau đó vận lực giữ nguyên để hắn ôm tay nàng leo lên.
Hai người vừa trèo lên tường bao thì đám Hắc Miêu đuổi tới. Đợi tới lúc đám Hắc Miêu chạy qua một đoạn xa, Hồ Tiểu Thiên mới thở phào nhẹ nhõm, đưa tay lau mồ hôi lạnh đang chảy đầy trán. Ngày hôm nay thật xui xẻo, gặp đủ tai bay vạ gió. Giờ này vẫn không thấy bóng dáng Mộ Dung Phi Yên đâu, nhưng võ công nàng cao cường thế, đánh bại đám Hắc Miêu ấy thì khó, chứ bảo vệ bản thân chắc không vấn đề gì.
Nữ lang Hắc Miêu ở bên cạnh vui vẻ nhìn Hồ Tiểu Thiên. Hồ Tiểu Thiên thấp giọng hỏi. “Chúng ta xuống chứ?”
Nàng lắc đầu. “Bọn chúng tìm không thấy chúng ta sẽ quay trở lại thì sao?”
Quả nhiên đúng như nàng dự tính. Sau một lúc không tìm thấy mục tiêu, đám Hắc Miêu đã vòng trở lại.
“Không đúng,vừa nãy còn thấy bọn hắn chạy tới chỗ này, sao giờ lại đột nhiên biến mất?”
“Mọi người mau tản ra bốn phía tìm xem.”
Nữ lang Hắc Miêu vỗ nhẹ vào vai Hồ Tiểu Thiên, ghé sát tai hắn thì thầm. “Ngươi chờ ở chỗ này, ta sẽ dụ bọn chúng rời đi chỗ khác.” Không đợi Hồ Tiểu Thiên trả lời, nàng đã đứng dậy, khẽ lần theo đoạn tường bao ra một khoảng xa rồi phát ra tiếng kêu ầm ĩ, đám người đuổi theo quả nhiên nghe được liền kéo hết về hướng đó.
Nhìn nữ lang Hắc Miêu đang chạy ngày một xa, Hồ Tiểu Thiên than thầm. “Những chuyện khác không nói, chỉ nhìn cách nàng thuần thục nhảy lên tường bao như trên đất bằng là đủ biết võ công nàng không kém rồi. Vừa nãy chỉ dùng một tay đã đỡ mình lên trên tường bao, chỉ sợ đến Mộ Dung Phi Yên cũng chưa chắc đã làm được như vậy. Hôm nay sao lại lắm phiền toái như vậy chứ!”
Hồ Tiểu Thiên đang suy nghĩ thì chợt nghe phía sau phát ra tiếng gừ gừ. Hắn quay người nhìn lại thì thấy một con chó Ngao to như con nghé con đã đứng đó tự bao giờ. Hai chân nó trùng xuống rồi bật nhảy lên không, nhằm mông Hồ Tiểu Thiên mà cắn.
Hồ Tiểu Thiên sợ tới hồn phi phách tán, vội buông hai tay, cả người ngã xuống bên dưới tường bao. May cho hắn, bên này tường bao là một vườn hoa, mặt đất khá xốp nên hắn không bị thương. Con chó chụp hụt, vừa rơi xuống đất đã đuổi về phía hắn, Hồ Tiểu Thiên cũng không chậm, hắn lồm cồm bò dậy rồi cắm đầu cắm cổ bỏ chạy. Thân thể bị cành cây và gai góc cào xước nhiều chỗ.
Con chó Ngao đuổi ngày càng gần.
Đang lúc muốn khóc không được, muốn cười không xong thì trước mắt hắn hiện ra một hồ nước. Hắn không kịp suy nghĩ lao vội xuống hồ. Vừa mới ngoi lên đã thấy tiếng nước ì oạp phía sau. Hắn trợn mắt nhìn con Ngao đang bơi nhanh về phía mình, lắc đầu than không ổn.
Con Ngao bơi nhanh, chả mấy chốc đã tới gần hắn, há miệng cắn tới. Hồ Tiểu Thiên nhanh mắt đưa tay chụp lấy đầu nó rồi ấn chặt, vận sức và cả thân mình dìm nó xuống nước.
Trên đất bằng thì có cho tiền hắn cũng không dám, nhưng ở dưới nước, cả hắn và con Ngao này đều không có chỗ tựa để mượn lực. Hắn bơi không giỏi, nhưng ở trong nước sức chiến đấu của con Ngao cũng giảm đi đáng kể, muốn mở mồm cắn xé hắn là nước tràn vào mõm ngay. Nó giãy dụa một hồi vẫn không thoát được, theo thời gian, sức kháng cự giảm dần rồi cuối cùng im hẳn. Hiển nhiên là đã bị Hồ Tiểu Thiên dìm chết.
Chưa hết bực về con chó, đang muốn lên bờ thì lại nghe thấy âm thanh nói chuyện. Hắn vội trốn vào trong đám sen cành lá sum xuê. Từ trong đám lá, hắn thấy bên cạnh ngôi nhà trên mặt nước xuất hiện hai nữ tử, nhìn trang phục thì hẳn là một chủ một tớ. Nữ tử mang bộ dáng tiểu thư mặc áo tang, hướng đôi mắt đẹp trông ra mặt hồ mênh mông, khuôn mặt ảm đạm. Nàng có mũi cao, mắt sáng, làn da trắng như tuyết ngày xuân, ánh mắt rung động lòng người. Thật có thể khiến chim sa cá lặn.
Hồ Tiểu Thiên hớn hở, không tưởng tượng được một tiểu thành như Thanh Vân lại ẩn giấu một vưu vật như vậy. Thật muốn hại nước ương dân như thế, lại để cho hắn nấp trong đầm sen mà nhìn ngắm thỏa thê, không còn chú ý gì tới tỳ nữ bên cạnh nàng nữa.
Nữ nhân duỗi mấy ngón tay đẹp như hoa hái xuống mấy bông hoa màu trắng, vò vò cánh hoa rồi thả xuống mặt hồ. Gương mặt dâng lên vẻ phiền muộn, nàng nhẹ cất tiếng thở dài.
Chìm đắm trong ngây ngốc, Hồ Tiểu Thiên xem chừng dung mạo của nàng so với Hoắc Tiểu Như cũng là cùng một loài xuân lan thu cúc, lại nhìn xuống bộ váy áo tang nàng đang mặc trên người thì thờ dài, phiền muộn cũng tự nhiên mà dâng lên trong lòng.
Tỳ nữ đứng bên cạnh nàng lên tiếng. “Tiểu thư, chuyện xảy ra đã lâu, sao người không nghĩ thoáng lên một chút.”
Nữ nhân khẽ gật đầu, chán nản đáp. “Số ta thật là khổ!”
Âm thanh phát ra mềm mại khiến người nghe được không khỏi nhắm mắt hưởng thụ như đã được vuốt ve, xoa dịu. Tỳ nữ đứng bên mấy máy đôi môi anh đào ra chiều muốn khuyên nhủ thêm rồi lại không thể cất lời. Đúng lúc này, ở phía xa có một người đang bước qua cầu tới. Người này tuổi chừng ba mươi, dáng người cường tráng, toàn thân mặc y phục võ sỹ màu đen, tóc tết thành bím, đầu chít khăn vuông. Bên hông hắn đeo một thành trường kiếm. Khuôn mặt vuông vắn, khí thế đường bệ.
Nhìn hắn bước tới, nữ tử ngước mặt nhìn ra xa xa còn tỳ nữ đứng cạnh có chút lo lắng, cuống quýt thi lễ.
“Nô tài Thái Bình bái kiến Đại thiếu gia.”
Người này không để ý tới người tỳ nữ, ánh mắt chuyển sang nữ tử rồi mỉm cười. “Đệ muội ra đây hóng mát đấy chăng!”
Nữ lang lúc này mới xoay người lại, nhẹ đứng dậy thi lễ rồi đáp. “Không biết đại ca tới đây, có gì thất lễ mong đại ca thứ tội. Thái Bình, chúng ta đi thôi.”
Thái độ của nàng rõ ràng là muốn tránh mặt người này. Nàng vừa chuyển thân thì bị vị đại thiếu gia này ngăn đường, nở nụ cười cầu thân khẩn khoản. “Đệ muội chớ vội rời đi. Thái Bình, ngươi về trước đi, ta có chuyện muốn nói riêng với Nhạc Dao.”
Thái Bình ra vẻ khó chịu không muốn rời đi nhưng cũng không dám đắc tội với vị đại thiếu gia này. Đang khó xử thì nữ tử kia cất tiếng. “Thái Bình, ngươi ra ngoại viện chờ ta.”
Nữ tỳ đành phải rời đi, vẻ mặt rất không tình nguyện. Vị đại thiếu gia nhìn gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Nhạc Dao, sắc mặt bất chợt đỏ hồng. Đợi tới lúc nữ tỳ Thái Bình đi rồi mới ho khan một tiếng rồi bước lại gần.
“Nhạc Dao!”
“Đại bá, người có chuyện gì cần nói?” Nhạc Dao lui về phía sau một bước, cắn môi hỏi.
“Nhạc Dao, đệ đệ của ta ra đi khi tuổi còn trẻ, Vạn gia chúng ta từ trên xuống dưới hết mực bi thương, việc này cũng khiến nàng phải chịu không ít ủy khuất.”
Vị nam tử này hóa ra là đại thiếu gia của Vạn gia.
Nhạc Dao nghe xong thì lắc đầu. “Là đệ muội không có phúc phận chứ nào có chịu ủy khuất gì.”
“Nhạc Dao à, ta cùng đệ đệ của ta là huynh đệ tình thâm nghĩa trọng, chuyện của đệ ấy cũng là chuyện của ta. Dù đệ ấy có mặt ở đây hay không, ta cũng sẽ chăm sóc cho đệ muội thật tốt.”
Hồ Tiểu Thiên ở chỗ nấp nghe tới đó thì tí nữa cười sặc thành tiếng, thầm nhủ. "Tên đại bá này thật là vô sỉ. Nhìn cách ăn mặc của vị Nhạc Dao này là biết vẫn còn đang trong thời kỳ chịu tang, huynh đệ của hắn xương cốt còn chưa lạnh hắn đã muốn nhòm ngó đệ muội sao?"
Nhạc Dao hướng ánh mắt nhìn xuống dưới mặt đất, cất giọng tỉnh táo đáp. “Ý tốt của đại ca muội xin ghi nhớ, tuy nhiên hiện giờ, muội còn tự lo được cho bản thân mình.”
Trong lời nói đã có ý cự tuyệt đối phương nhưng tên đại thiếu gia này hình như quá nóng vội, tiến về phía trước bắt lấy cổ tay của Nhạc Dao. Nhạc Dao dùng sức giãy ra, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ và giận dữ, cả giận nói. “Đại bá, xin hãy tự trọng.”
“Nhạc Dao à…”
Vị đại thiếu gia còn chưa nói hết từ từ phía sau vang lên một hồi ho khan, sau đó có một vị trung niên đi vào trong hoa viên, tuổi chừng năm mươi, dáng người khôi ngô cường tráng. Hắn mặc trên người một bộ y phục màu nâu thêu thêm những sợi tơ vàng óng ánh, sắc mặt hồng nhuận. Trên cằm lún phún râu, mặt mũi tràn đầy chính khí, bộ dáng uy nghiêm.
Vị đại thiếu gia nhìn thấy người này thì cuống quýt lui về sau mấy bước, cúi đầu cung kính thưa. “Cha!”
Vị trung niên hừ lạnh, nhìn hắn tức giận: “Đình Xương, ngươi tới đây làm gì?”
“Cha, là con nghe nói thân thể em dâu không được khỏe nên tới đây hỏi thăm.”
Vị trung niên trừng mắt nhìn hắn. “Ngươi cứ du đãng chơi bời cả ngày như vậy, ta làm sao yên tâm đem cơ nghiệp của Vạn gia giao cho ngươi đây?”
Thì ra vị trung niên nhân này là Vạn viên ngoại của Vạn gia, là một thế gia giàu có nhất thành Thanh Vân này. Vạn Đình Xương trở nên ủ rũ, khúm núm đứng trước lão gia tử thề thốt. “Phụ thân yên tâm, hài nhi sẽ tận tâm tận lực chăm lo việc nhà chúng ta.”
Vạn viên ngoại phủi tay áo, xem ra rất không hài lòng với đứa con này. Vạn Đình Xương cũng không dám tiếp tục ở lại, quay sang phụ thân và em dâu cáo từ rồi quay đi. Tới lúc Vạn Đình Xương đi khuất rồi, gương mặt vị Vạn viên ngoại chính khí lẫm liệt này trầm hẳn xuống, rồi quay sang phía con dâu ôn nhu hỏi: “Dao nhi, tên hỗn đản kia có làm gì quá đáng với con không?”
Nhạc Dao lắc đầu: “Không có, huynh ấy vừa tới đây, cũng chỉ hỏi thăm con vài câu mà thôi.”
“Ừm, nhìn thần thái của con là ta rõ rồi. Lần sau nếu nó còn quá phận, còn cứ nói cho ta, ta sẽ chặt đôi chân chó của nó đi.”
Nhạc Dao cúi đầu cảm kích. “Cảm ơn công công!”
Vạn viên ngoại nhìn vị con dâu này không chớp mắt khiến Nhạc Dao xấu hổ muốn tìm chỗ nào đó mà trốn nhưng không được, đành nhỏ giọng nói. “Công công, Dao nhi xin phép về trước.”
Không ngờ vừa nói xong, vị Vạn viên ngoại này đã bắt được cánh tay nàng. “Dao nhi, chớ vội đi, ta còn có chuyện muốn nói với con.”
Nhạc Dao cắn môi, vừa cố gắng buông tay vừa nói. “Công công, người buông tay con ra, nếu có ai thấy được sẽ không hay đâu.”
“Sợ gì chứ, nơi này là hậu viên của nhà tam bên ngoài có gia đinh trông coi, sao có người vào được. Dao nhi, Đình Quang không may qua đời nhưng Vạn gia còn có ta ở đây, sẽ không để cho bất cứ ai khi dễ ngươi.”
Mắt thấy vị Vạn đại gia này muốn thuận tay kéo mình áp sát vào ngực, Nhạc Dao hoảng sợ thốt lên. “Công công, người không thể làm vậy, Nhạc Dao là con dâu của ngài mà…”
Vạn viên ngoại giữ chặt cánh tay Nhạc Dao đáp. “Đình Quang đã qua đời rồi, ta là cha hắn, chiếu cố tới con cũng là lẽ thường tình mà thôi.”
“Không được…, công công, không được!”
Tận mắt chứng kiến cảnh này, Hồ Tiểu Thiên chửi thầm trong lòng. Tên thất phu này đến loài chó cũng không bằng. Ngày thường ngươi làm ra vẻ ngoài đạo mạo, chính nghĩa là thế, phía sau thì đùa bỡn con dâu, vậy có còn là người không? Hắn hận mình không thể lao ra làm anh hùng giải cứu mỹ nhân. Chỉ sợ hắn vừa thò lên đã bị người ta hô hoán, không chết dưới đòn roi của đám gia đinh mới là lạ, cho nên chỉ biết cắn răng cho lửa giận thiêu đốt trong lòng.
Vạn viên ngoại bị sắc đẹp của người con dâu này mê hoặc, không còn nghĩ gì tới thân phận của mình nữa, lễ nghĩa cũng bị gạt sang một bên, cười dâm tà. “Dao nhi, chỉ cần con theo ta, say này chủ nhân của Vạn gia tất nhiên sẽ là con.”
Nhạc Dao không chịu được nữa, giãy giụa muốn thoát ra, lấy tay đẩy tên háo sắc sang một bên rồi nghiêm mặt nói. “Công công, xin hãy tự trọng!”
“Dao nhi, tới lúc này rồi mà con vẫn không hiểu tâm ý của ta sao?”
Nhạc Dao từng bước từng bước lùi về sau, một thoáng đã tới sát rìa bờ hồ: “Công công, người còn tiến tới là ta sẽ nhảy xuống đó.”
Vạn viên ngoại cười nói. “Nàng cứ nhảy xuống đi, ta sẽ cùng nhảy xuống với nàng. Chúng ta sẽ là một đôi uyên ương cùng nhảy xuống đó…”
Vạn viên ngoại chưa nói hết câu, Nhạc Dao đã nhảy xuống nước. Vạn viên ngoại lắp bắp kinh hãi, cũng may nước trong hồ không sâu, chỉ tới lưng chừng ngực nàng.
Vạn viên ngoại nhìn người con dâu đang trầm mình trong nước, càng nhìn càng thấy giống đóa hoa Bạch Liên không vương bùn đất, càng ngắm càng yêu nhưng vừa rồi thấy nàng không nói không rằng nhảy ngay xuống nước, hắn cũng biết tình nàng cương liệt, quyết không thể vội vàng. Vạn viên ngoại liền cất giọng khuyên bảo. “Dao nhi, nàng lên bờ đi, có chuyện gì chúng ta từ từ nói.”
Nhạc Dao cương quyết lắc đầu. “Công công, ngươi còn dám ép ta, hôm nay ta sẽ chết ở nơi này.”
Vạn viên ngoại vừa mới mở lời, đòi nhảy xuống cùng vị con dâu này nhưng hắn còn chưa có dũng khí đó. Hơn nữa việc này tuy lão ham hố nhưng cũng không thể để người khác biết, lão còn nhiều thời gian, có thể từ từ mà lung lạc nàng. Nghĩ tới đây, Vạn viên ngoại nhếch miệng thành nụ cười lạnh rồi gật đầu bảo. “Tốt, ta đi, ta đi đây. Nàng hãy từ từ mà suy ngẫm lại.”
“Ngươi đi mau!” Nhạc Dao hét lên.
Vạn viên ngoại lắc đầu, quay người rời đi được vài bước, chừng như vẫn còn luyến tiếc mà quay đầu thì thấy Nhạc Dao vẫn còn ở dưới nước, lão than thầm trong lòng. Thật là một kẻ không thức thời! Ngươi thật muốn vì nhi tử của ta mà thủ tiết cả đời, làm chuyện liệt nữ trinh tiết hay sao?
Vạn viên ngoại đã đi xa, Nhạc Dao vẫn còn ngây ngốc đứng im trong nước. Hồ Tiểu Thiên nấp trong đám sen nhìn nàng mà lòng đầy thương xót. Đúng là hồng nhan bạc mệnh! Vân số của nữ tử này thật là bi thảm. Trượng phu vừa bỏ mình, tuổi còn trẻ mà vẫn giữ tiết lễ đã khó, cùng lúc đấy lại còn bị cả đại bá và công công không ngừng quấy rối. Hắn không dám tưởng tượng đời nàng rồi sẽ ra sao.
Sau một lúc ngâm mình trong nước, nử tử quay người lại, đôi mắt tuyệt đẹp không có một vệt nước mắt. Hồ Tiểu Thiên vẫn nghĩ nàng sẽ cực kỳ bi thương, mềm yếu nhưng hắn lại chỉ thấy trên khuôn mặt như trăng rằm ấy một ý chí vô cùng kiên định.
Váy trắng thấm ướt dính chặt lấy thân thể làm nổi bật những đường cong hoàn mỹ không chút tỳ vết. Nàng bước từng bước về phía hắn, bóng dáng ngày gần vị trí của Hồ Tiểu Thiên. Vốn nàng bị hấp dẫn bởi đóa sen thanh lệ thoát tục trên đầu nơi Hồ Tiểu Thiên đang trú ẩn mà đi tới, nhưng chợt đụng phải vật gì đó mềm nhũn khiến nàng khẽ rùng mình, sau đó bình tâm nhìn kỹ thì thấy vật vừa nổi trên mặt nước chính là xác của con chó Ngao kia.
Nhạc Dao kinh hãi, sắc mặt trở nên trắng bệch, mồm lắp bắp muốn hét lên kêu cứu. Hồ Tiểu Thiên thấy tung tích của mình sắp sửa bại lộ, không kịp suy nghĩ gì cả liền nhào ra từ chỗ nấp, lấy tay bịt kín miệng nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...