Ỷ Thiên Chi Nhất Tần Nhất Tiếu

Hồ Thanh Ngưu cảm thấy bản thân thật sự là trời sinh mệnh lao lực.

Thật vất vả mới xong hôn sự của muội muội Hồ Thanh Dương, lại nhận đến tin từ tổng đàn bôn ba mấy ngàn dặm không nghỉ, chưa kịp cùng lão bà ôn tồn bảo dưỡng đã bị tha đi trị bệnh cứu người, hơn nữa lại còn gặp phải đối thủ một mất một còn nham hiểm bất hảo, không biết tôn trọng y thuật Vi Nhất Tiếu.

Hồ Thanh Ngưu thấy bộ dạng Vi nào đó hoảng loạn, liền biết bệnh nhân là Tiểu Lâm. Vốn đang muốn làm khó hắn một chút, nhưng thấy Vi Nhất Tiếu sắc mặt cực kém, trạng thái tinh thần cũng lâm vào cực hạn, nếu hù dọa kéo dài, không chừng sẽ bị giết diệt khẩu, rơi vào đường cùng đành dẫn theo hộp cứu thương xông vào.

Một đường chạy đến khám tại nhà.

Vào phòng nhìn đến, Ân Tạ hai vị Pháp vương cư nhiên đều ở. Hồ Thanh Ngưu gật đầu chào hỏi, nhìn lên vừa thấy cũng không khỏi hoảng sợ. Người trên giường mặt không còn chút máu, hô hấp mỏng manh, trên mặt huyết nhục mơ hồ, toàn thân cao thấp không có một chỗ nào sạch sẽ hoàn hảo.

“Có cứu được hay không?”

Vi Nhất Tiếu hỏi Hồ Thanh Ngưu.

Chẩn mạch xem xét thương thế, Hồ Thanh Ngưu thần sắc nghiêm túc, xoa cằm trầm ngâm không ngừng.

Vi Nhất Tiếu đè nát một mảnh ván đầu giường:

“Có cứu được hay không?”

Thần y nhẹ nhàng lắc đầu, xoay lưng đi không quay lại nhìn

“Có cứu được hay không? !”

Vi Nhất Tiếu sụp đổ, phác quỳ bên người nàng. Câu hỏi này mang theo bi âm tuyệt vọng.

Hồ Thanh Ngưu thân mình run nhè nhẹ, đi thong thả về phía sau hai bước, ẩn sau thân thể cao lớn của Tạ Tốn:

“Cứu cái gì mà cứu, nha đầu kia đang ngủ say. Đi ra ngoài hầm canh táo đỏ giò heo của ngươi đi.”

Quan cái mãn kinh hoa

Tư nhân độc tiều tụy

(Mũ lọng đầy kinh hoa

Một người này xơ xác)

Hai câu thơ này có thể khái quát tình trạng rầm rộ chưa từng có khi Lâm Nhất Tần tới đỉnh Quang Minh.

Một ngày này khi mặt trời vừa xuống núi, Ân Pháp Vương thường tại Giang Nam xử lí giáo vụ đột nhiên tới chơi tổng đàn. Núi Côn Lôn địa bàn quỷ quái từ trước nay tin tức bế tắc cỏ hoang mọc dài, bởi vậy trên đỉnh Quang Minh vô luận người rảnh rỗi hay bận bịu, đều vô cùng chú ý tới người đến chơi. Ân Thiên Chính lên núi mang theo người, tự nhiên đã nằm trong phạm vi bát quái của đám chó săn.


Trong lúc nhất thời tin tức từ bồ câu đưa đi bay đầy trời, ngày thứ hai trời còn chưa sáng, trong vòng mười dặm trên đỉnh Quang Minh, người Minh Giáo ai ai cũng biết Ân Pháp Vương mang theo một vị giáo hữu võ công cực cao tên là Vi Nhất Tiếu.

Vị cao thủ này bất hạnh thương bệnh trong người, mỗi khi phát tác phải uống máu nóng mới giữ được mạng.

Cố tình thê tử bị địch nhân bắt tra tấn, nhiều lần quá ngũ quan, trảm lục tướng đột nhập cứu người, bản thân cũng kiệt sức mà ngã xuống. Vi phu nhân vừa thoát thân khỏi tù ngục, thân mình suy yếu đến cực điểm, nhưng vì trượng phu, nữ tử suy nhược này dứt khoát cắt cổ tay đoạn mạch, tự hại mình giúp chồng. Ít nhiều khi Ân Pháp Vương kịp thời đuổi tới, Vi huynh đệ đã thoát khỏi hiểm cảnh, nhưng Vi phu nhân tới nay còn đang hôn mê bất tỉnh.

Tài liệu này kể chuyện xưa vô cùng chân thật, biến đổi bất ngờ, kinh tâm động phách, sinh ly tử biệt, sống mái có nhau, có địch nhân có ân nhân, có nam nhân có nữ nhân đầy khúc chiết, trong nháy mắt liền thịnh hành trên đỉnh Quang Minh. Chỉ tiếc tình hình tiếp sóng thực tế rất không thông thuận, vị Vi phu nhân thần bí rốt cục bộ dáng ra sao đến giờ còn chưa rõ ràng lắm.

Nhưng tin tức truyền bá thắng liền thắng ở ba chữ chưa rõ lắm. Cho dù là heo mẹ, trong trường hợp nội tiết tố quá thừa YY cũng có thể biến thành tiên nữ đẫy đà. Trong lúc nhất thời, Vi phu nhân sức yếu người nhỏ tình thâm nghĩa trọng liền trở thành lí tưởng khao khát trong lòng nhóm đàn ông độc thân trên đỉnh Quang Minh, là đối tượng đầy tiếc nuối mà đám nam sĩ đã kết hôn hướng tới.

Đạt được danh hiệu vinh quang ‘đối tượng lí tưởng’ trong phạm vi giống đực tựa hồ đã trở thành một rong những điều kiện thiết yếu. nhưng vị ET xuyên qua nhiều lần bị giống đực vắng vẻ vẫn không biết bản thân trong lúc vô tình nhận được vinh quang này, đến nay vẫn ngủ say trong hạnh phúc mà không biết…

Ước chừng nằm đủ hai ngày, bạn học heo mĩ nhân rốt cục tỉnh. Trợn mắt vừa thấy, trước mắt không phải là vương tử con dơi hiến hôn, mà là một mặt xanh tím ngự y Hồ Thanh Ngưu. Thần y mắt thũng liếc nhìn Tiểu Lâm một cái, nhìn thấy nàng tỉnh cũng không có một điểm kinh hỉ, trực tiếp bày ra vẻ mặt mẹ kế, giương giương khóe miệng phun ra hai chữ:

“Tai họa”

“Tai họa ngàn năm khó dời. Hơn nữa, xin gọi là là họa thủy.”

“Hừ, còn họa thủy…Mặt đều bị hủy, cùng lắm tính là nước rửa nồi.”

“Ngươi biết cái gì, chưa thấy qua Venus đi, cái này gọi là vẻ đẹp không hoàn mĩ. Con dơi nhà ta đâu?”

“Đang hầm canh. Cầu xin ngươi mau tỉnh lại, hai ngày nay nấu nồi canh dở tệ lại dở tệ, đỉnh Quang Minh trừ ngươi ra liền không còn heo bốn chân.”

“Oán giận cái gì, làm như ngươi ăn thiếu vậy.”

Một hương vị nồng truyền đến. Vi Nhất Tiếu mang theo nồi nóng hôi hổi đẩy cửa tiến vào, trước đổ ra một chén đặt trên bàn, lại đổ thêm chén nước ấm nâng Lâm Nhất Tần ngồi dậy cho uống.

Hồ Thanh Ngưu thu dọn mấy bản sách thuốc tán loạn trên bàn, thở phào nhẹ nhõm nói:

“Được rồi đi, có thể thả ta đi chưa?”

Vi Nhất Tiếu cũng không quay đầu lại, khoát tay áo nói:

“Người có thể đi, hòm thuốc lưu lại.”

Hồ Thanh Ngưu trán nổi gân xanh, cả giận nói:

“Ta nói con dơi ngươi đừng quá đáng, đường đường thần y đều nghèo túng đến đây, ngươi còn muốn cướp vật kiếm ăn của ta!”


Vi Nhất Tiếu cầm ly không đứng lên, lại bưng canh quay về:

“Vật kiếm ăn, không phải là ngươi tự há mồm sao? Trên đỉnh Quang Minh một nửa số móng heo vào bụng ai, thần y khẳng định rất rõ ràng.”

Hồ Thanh Ngưu trên mặt nháy mắt hiện lên một điểm hồng cực nhỏ bé, hừ một tiếng cầm sách phất tay áo đi rồi.

Lâm Tiểu Tiên ngạc nhiên nói:

“Hắn sao có thể ăn móng heo? Ngành nghề đặc thù có thể ngoại lệ không cần ăn chay?”

“Quy củ sửa lại.Nơi này lạnh chết, không ăn thịt, nội lực kém chút liền chịu không được.”

“Anh minh, rất anh minh thôi. Quyết định phù hợp với khuynh hướng xã hội phát triển như vậy do ai làm, chốc lát để ta thắp cho hắn ba nén hương đi.”

“Dương giáo chủ. Hương không cần thắp, hắn còn mạnh khỏe so với nàng nhiều.”

Lâm Nhất Tần hơi chút nâng nâng đầu, lập tức choáng váng đầu hoa mắt nổ sao kim, nhanh chóng khôi phục tiêu chuẩn nằm ngay đơ nhắm mắt dưỡng thần, canh giò heo một ngụm cũng uống không nổi nữa. Vi Nhất Tiếu đem canh để lại trên bàn, tưởng vươn tay ôm nàng, lại sợ nàng nhúc nhích khó chịu, cuối cùng dịch dịch góc chăn, nhẹ nhàng vuốt tóc nàng nói:

“Có phải rất khó chịu không, bên ngoài còn có cháo trắng nóng, muốn ăn ta lại đi làm.”

Lâm Nhất Tần cổ họng căng thẳng, nhắm mắt lại ong ong:

“Đừng phiền toái, nghe thấy từ ăn đã nghĩ nôn.”

‘Sổ tay chăn nuôi cùng quản lí heo nhà’ có một tiêu chuẩn thông dụng để phán đoán: nếu heo cự tuyệt ăn cái gì, không phải đầu óc hỏng rồi, vậy khẳng định là bệnh phi thường nghiêm trọng. Nếu không phải Hồ Thanh Ngưu nói uống máu cùng bổ máu cơ bản không có quan hệ gì, Vi Nhất Tiếu đã sớm cắt cổ tay lấy máu, đem sức sống đã xói mòn của nàng chảy ngược trở về.

Cảm nhận được một luồng oán niệm cường đại, Lâm Nhất Tần mở to mắt, liền nhìn thấy mặt người nào đó oán hận đến mức không thể không lập tức đâm chết người.

Lâm Nhất Tần thầm nghĩ vì sao mỗi lần ta gặp nạn lại còn phải kiêm thêm việc làm tâm lí trị liệu cho người nào đó. Thầm thờ dài, giọng điệu an ủi thoải mái nói:

“Đừng áy náy, nhiều lắm chỉ mất hơn 800cc máu thôi, em trước kia còn hiến gần 400cc máu đó, lần này bất quá gộp hai lần làm một thôi. Em ngủ lâu như vậy chủ yếu là do tinh lực cạn kiệt, cũng không phải do mất máu quá nhiều nha. Lại nói hiến máu có thể kích thích cơ quan tạo máu, xúc tiến sự trao đổi chất, tăng cường lực miễn dịch kháng bệnh, còn có thể phòng ngừa xơ cứng động mạch, bla bla…”

“… Chờ một chút, lấy máu? Hiến máu? Nàng trước kia thường thường mất máu?”

Vi Nhất Tiếu bị ET chập chờn làm hồ đồ ba giây, nhưng nhạy bén như hắn giây lát liền bắt được trọng điểm, bắt đầu nhớ lại trên người người nào đó có dấu vết lấy máu hay không.

“Đừng nghĩ, ống tiêm lấy máu không lưu lại sẹo.”


“Vì sao muốn máu của nàng, nàng ‘hiến’ cho ai?”

Nghe đến ý tứ cường điệu bao hàm vị chua, Lâm Tiểu Tiên cười hắc hắc, tàn nhẫn thổ lộ chân tướng vô cùng không may:

“Có người xa lạ cần a, ta thật thiện lương a ~~ ngượng ngùng đánh vỡ ảo tưởng lãng mạn ‘Trong ta có chàng, trong chàng có ta’ hay ‘chàng là duy nhất trong sinh mệnh ta’ linh tinh, máu của ta vô cùng có khả năng cứ được người già, đại thúc trung niên, trẻ em vị thành niên, nam nhân nữ nhân mọi loại sinh vật trong cơ thể có sức sống.”

“…”

“Nếu muốn nói đến mất máu, lão tử có kinh nghiệm phong phú hơn đám đàn ông rất rất nhiều. Mỗi tháng một lần, mỗi lần năm ngày, liên tục ít nhất ba mươi năm, một phần sáu đời người đều mất máu, chút này tính gì. Đối tượng hiến máu từ ‘tiểu vệ’ (BVS) đổi thành ‘tiểu Vi’ thôi.”

“… …”

Trên mặt Vi Nhất Tiếu quả nhiên lập tức mất đi biểu tình thống khổ hối tiếc ai oán, Lâm Tiểu Tiên cảm thấy tâm lý trị liệu của bản thân quả thực có thể đạt đến trình độ mở hàng bán quán, đắc ý dào dạt nói:

“Xem, lão bà chàng thật thiện giải nhân ý (khéo hiểu ý người) đi, cảm động đi? Vinh hạnh đi? Trong lòng thoải mái hơn đi?”

“… Quả thật …”

Chẳng qua lại khiến hắn sinh ra loại xúc động tự mình hại mình mà thôi.

Trải qua mối quan hệ dọc ngang trên dưới, bạn học VNT khẽ mỉm cười nghiến răng, bóp khớp tay ba ba vang, quyết định chờ tinh nhân vô sỉ khôi phục dáng vẻ vui vẻ lại chậm rãi tính sổ sau.

“Lại nói, nàng sao lại nghĩ đến việc cắt cổ tay, đây là máu người.”

“Ách, vừa nghĩ tới mà thôi.” Dù sao không thể nói là Kim Dung đưa linh cảm tới đi.

Vi Nhất Tiếu gật gật đầu, đột nhiên mở miệng:

“Nếu không phải là nàng, thật ra đây là một ý kiến hay. Khi phát tác nhất định là đang cùng địch nhân đánh nhau, có người sống còn có máu, về sau vạn nhất không tìm thấy động vật sống sẽ không sợ nội lực có vấn đề. Trước kia sao không nhớ tới biện pháp này đây?”

“Phốc! ! ! …”

Bạn học Tiểu Lâm hoàn toàn bị kinh hãi, tuy rằng Vi Nhất Tiếu thật nghiêm túc thật đúng đắn, nhưng nàng vẫn không chịu hết hi vọng mà khuyên nhủ:

“Vi Vi, máu người rất không vệ sinh, viêm gan B giang mai viêm não sốt rét chân voi chó dại xi-đa đều có thể lây qua máu, hơn nữa, hơn nữa…”

“Hơn nữa cái gì?”

“Cái kia, chàng bất giác bắt người liền cắn cổ, nếu đối phương là nam nhân, tư thế kia sẽ không phải rất…”

Máu gà cùng máu người đều là máu, QQ cùng Rolls-Royce đều là xe động cơ.

Uống máu gà cùng uống máu người chênh lệch cũng như lái QQ cùng lái Rolls-Royce đầy khác biệt.

Nếu đem những gì không hay ho Vi Nhất Tiếu trải qua đi chú giải chính là: Lang băm lầm người, sinh linh đồ thán.


Một ly ca cao nóng đã có thể giải quyết vấn đề lại bị vặn vẹo thành bệnh nan y cần uống máu, từ uống máu gà quá độ thành uống máu người, một thanh niên tiền đồ quang minh cực tốt đã bị ET sinh vật thần kì này mang đi theo lối rẽ, đi lên con đường con dơi hút máu không lối về.

Vi Nhất Tiếu ẩm thực đều không phải trời sinh vặn vẹo, nếu không phải Lâm Nhất Tần cắt cổ tay cứu máu cung cấp linh cảm, hắn sao có thể nhớ tới hành vi dùng máu người xua hàn độc tàn nhẫn?

Người luôn mong cả đời cùng trải qua, cùng chung nhịp thở, lúc này Tiểu Lâm bị kẻ xấu nhốt tra tấn, cơ hồ chết. Cố tình đối thủ người đông thế mạnh, giảo hoạt ác độc, suýt nữa đem hai người bức đến đến cùng.

Vi Nhất Tiếu từ đây khắc sâu đạo lí đối địch mềm lòng chính là đối mình tàn nhẫn, chỉ có càng thêm giảo hoạt ác độc hơn địch nhân, mới có thể bảo hộ người muốn bảo hộ, giữ gìn được tín ngưỡng cần giữ gìn.

Bị bất đắc dĩ uống máu người, vô tình chọn đây thành một hạng mục quan trọng.

Dương giáo chủ không chỉ anh minh thần võ, lại còn thiện lương chăm sóc, tự mình chọn khắp đỉnh Quang Minh đưa một tiểu viện cho vợ chồng Vi Nhất Tiếu ở lại, Dương phu nhân cũng sai người đưa đồ dùng hàng ngày, hai người lam lũ nghèo túng mới có thể tắm rửa nghỉ ngơi.

Lâm Nhất Tần mặc dù đem nguyên nhân mê man phân tích đạo lí rõ ràng, nhưng triệu chứng suy yếu không phải vài ngày là có thể dưỡng tốt. So sánh với nhau thì năng lực khôi phục của Vi Nhất Tiếu lại mạnh hơn nhiều, hơn nữa y thuật Hồ Thanh Ngưu thật linh nghiệm, nửa tháng sau công lực lại khôi phục như ban đầu.

Một ngày này, Tiểu Lâm vẫn nằm dưỡng thần như cũ. Vi Nhất Tiếu tiến vào cầm tấm áo xanh hoàn chỉnh, thay xuống bộ quần áo lao động bảo hộ phu nhân, nhét chủy thủ đen vào trong lòng, lại lấy thêm mấy khối lương khô.

Lâm Nhất Tần lẳng lặng nhìn hắn.

Thu thập sẵn sàng, Vi Nhất Tiếu đứng trước giường, bình tĩnh nhìn nàng, ánh mắt sáng quắc.

“Ra đi xem đi.”

“Em mở miệng nói không cần đi, chàng cũng sẽ không nghe đi?”

“…”

“Chỉ một mình Bạch Lộc Tử thôi, được không?”

“…”

“Chàng một mình không diệt được một môn phái, xin chàng, đáp ứng em, chỉ một mình bà ta thôi.”

“…Được, ta đáp ứng.”

“Đi đi…Em chờ chàng về ăn cơm…”

Mùa thu năm Trị Nguyên thời Anh Tông.

Vi Nhất Tiếu cùng thê tử lên đỉnh Quang Minh, mặc dù tướng mạo xấu xí, người lại khẳng khái dũng cảm, khinh công tuyệt đỉnh.

Cùng tháng, chưởng môn phái Côn Lôn Bạch Lộc Tử cùng một cao thủ Minh Giáo đánh nhau mà chết, không biết hung phạm, người trong môn phái đều nghi là Minh Giáo tả sử Dương Tiêu.

Bạch Lộc Tử không để lại di ngôn, đệ tử tranh đoạt ngôi vị chưởng môn, phái Côn Lôn đại loạn, dần suy yếu, thương tật phân nửa vì Minh Giáo.

Cùng tháng, Vi Nhất Tiếu lấy công trạng được phong Pháp Vương, danh hào “Thanh dực Bức Vương”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui