Căn cứ vào người qua đường thiện lương Thường Trung trợ giúp hữu nghị, Vi Nhất Tiếu trộm người thành công…khụ, không phải, là đột phá vòng vây, hữu kinh vô hiểm cứu Tiểu Lâm ra.
Bạch Lộc Tử cơ hồ phát giận thành cuồng, hai mắt đỏ máu, khuôn mặt dữ tợn như mẫu Dạ Xoa, mặc quần áo liền mang theo một đám trâu ngựa đuổi theo, liều mạng bảo bối cũng không cần, thề đem hai người này thiên đao vạn quả chém sống cho đỡ tức. Nhưng Vi Nhất Tiếu chuyên hướng vách núi hiểm trở, bôn chạy nhảy bay xuyên cốc, rất nhanh đem địch nhân bỏ lại phía sau.
Phái Côn Lôn người đuổi cản không nổi, lấy ám khi ra loạn ném. Khoảng cách như vậy, người người trong lòng đều rõ lực cánh tay mạnh tới mấy cũng ném không trúng. Mà Bạch Lộc Tử xưa nay xây dựng ảnh hưởng lợi hại, đám trâu ngựa kia chỉ sợ không tận tâm trở về bị bà ta trách phạt.
Vì thế ám tiễn, phi tiêu, kim châm,…kim khâu này nọ một phen cuồng loạn, đinh đinh đang đang ném vào vách đá, nhưng không thể đến gần Vi Nhất Tiếu trong phạm vi ba trượng, chỉ có tiếng kêu gào nhục mạ từng thanh âm từng tiếng truyền đến.
Lâm Nhất Tần bị bắt một tháng, bị bao nhiêu nghẹn khuất tra tấn, lúc này cuối cùng được thả ra, quả thực hưng phấn như uống máu gà, ôm cổ Vi Nhất Tiếu nhìn lại phía sau, thấy tiếng mắng không ngớt, vô cùng cao hứng lớn tiếng đáp lễ:
“Kêu đi kêu đi ~ chó sủa loạn sẽ không cắn người ~~”
“Đám chó kia ~ các ngươi thật sự rất nghịch ngợm! Ta nói các ngươi không cần ném loạn, ám khí cũng là bạc, các ngươi ném như vậy cũng lãng phí quá đi…Ngươi xem ta còn chưa nói xong ngươi đã ném, có biết ném loạn gì đó sẽ ô nhiễm môi trường không? Nếu ném phải trẻ nhỏ thì sao bây giờ? Ngay cả không ném phải trẻ nhỏ ném đến hoa hoa cỏ cỏ cũng không tốt đâu ~~”
Khi Vi Nhất Tiếu thấy Lâm Nhất Tần, vết thương trên mặt căn bản không xử lí, nửa bên gò má huyết nhục mơ hồ, cực kì khiến người sợ hãi. Nhớ tới nàng từng ngã bị thương đầu gối khuỷu tay còn lo lắng sẽ để lại sẹo, lúc này bị hủy khuôn mặt, dù nữ tử nào cũng sẽ thống khổ.
Người trong lòng tuy rằng nhẹ đi không ít, nhưng thanh âm khí lực mười phần, đôi mắt sáng lấp lánh, là một con tin bị nhốt bị tra tấn gần ba mươi ngày, tinh thần thật sự có điểm tốt quá mức. Vi Nhất Tiếu không biết đây là bản tính amip ET (biệt xưng thể chất kháng ngược kháng mẹ kế của nữ chủ), trong lòng hơi có chút kì quái, cất tiếng hỏi:
“Ta nói, vết thương của nàng không đau? Thế nào lại có tinh thần như vậy?”
“Đều cầm máu, không chạm vào sẽ không sao. Chàng thích kiểu yếu đuối điềm đạm đáng yêu run nhè nhẹ nước mắt long lanh? Ok, chờ em chuẩn bị một chút đã.”
À, Quỳnh Giao a di lải nhải thế nào nhỉ?...
“Không phải…Ta là nghe nói nàng từ trước liền bắt đầu sinh bệnh, luôn sốt đến hỗn loạn.”
“Hiện tại không có việc gì, mấy ngày sau đều là giả vờ. Nếu tỉnh, mụ biến thái chết tiệt kia không biết còn nghĩ ra chiêu trò tổn hại gì để giày vò. Ít nhiều có một người tốt tên Cung Thường Trung vụng trộm chiếu cố, không phải đói đến chết đói, em tự thấy mình cũng gầy đi nhiều.”
Tám cân hai lạng (4 kí mốt), Lâm Tiểu Tiên trong lòng bổ sung. Này cần bồi bổ nhiều lắm, heo ít thịt khó cho ăn.
“Muốn ăn cái gì?”
“Gà hầm vịt nướng vịt quay heo quay bò hầm dê thui, tóm lại, thịt thịt thịt thịt thịt! ! !” Lâm Tiểu Tiên ánh mắt đói khát rực rỡ sắc xanh, kẽo kẹt kẽo kẹt mài răng.
“…” Tốt lắm, có hi vọng vỗ béo.
Vi Nhất Tiếu đi lại nhẹ nhàng, thân hình trầm ổn, đường sá hiểm trở như thế, Lâm Nhất Tần đều không có cảm giác bị xóc nảy, tựa như ngồi thuyền nhỏ trên biển thản nhiên trôi đi.
Kiểu ôm công chúa, đây là ôm công chúa trong truyền thuyết a! ! ~ Cảm thụ quả nhiên không giống người thường! So với kiểu vác bao tải tốt hơn nhiều a. Ôm cổ Vi Nhất Tiếu, Lâm Tiểu Tiên vừa lòng tựa như mèo lười nằm phơi nắng, híp mắt hừ hừ.
Vi Nhất Tiếu không lên tiếng nữa, lại chạy trong chốc lát, Lâm Nhất Tần đúng là vẫn còn đau lòng hắn tiều tụy, gọi hắn dừng lại nghỉ ngơi một chút đổi tư thế. Ôm công chúa tuy rằng hưởng thụ, nhưng hai cánh tay dùng lực cũng thật vất vả. Khuyên hai lần, Vi Nhất Tiếu chỉ nói chờ một chút, vạn nhất không chú ý ám khí ở sau phóng tới liền chịu thiệt, khoảng cách càng xa càng an toàn vân vân, chính là không chịu buông. Hai cánh tay vừa thu lại, ngược lại ôm càng chặt.
Chưa từng tách ra thời gian dài như vậy, trong thời gian đó còn khúc chiết đa đoan sinh tử chưa biết. Tiểu Lâm rúc vào lòng Vi Nhất Tiếu, tuy rằng một đám địch nhân còn đuổi theo chưa ngớt, nhưng trong lòng không còn khủng hoảng bất yên, chỉ còn bình an hỉ nhạc.
Âm no chưa giải quyết cũng không ngại dâm dục, vô sỉ ET tay lại không thành thật, từ cổ vuốt xuống bả vai Vi Nhất Tiếu, lại một đường xuống dưới, vuốt ve lưng. Ai ngờ một mảnh ướt át ấm áp, nâng tay lên nhìn, đúng là đầy tay máu tươi.
Lâm Nhất Tần hoảng sợ, lập tức giãy dụa muốn xuống. Lâm Nhất Tần thấy giấu diếm không được, chỉ đành buông tay. Tiểu Lâm quay ra sau nhìn hắn, chỉ thấy trên lưng Lâm Nhất Tần vết thương dài một tấc, máu ướt đẫm quần áo. Nhất thời trái tim đập loạn, không biết thương thế hắn rốt cục nghiêm trọng bao nhiêu, tưởng xé mở nhìn xem, lại không biết xuống tay như thế nào. Lâm Nhất Tần an ủi nói:
“Không đâm vào sâu, chỉ là máu ra hơi nhiều, cũng không đáng lo.”
“Cái gì kêu chỉ hơi nhiều? ! Đều chảy đầy đất, chàng tưởng bản thân là huyết ngưu à? Khi nào thì bị thương, thế nào cũng không chịu hé răng?”
“Không phải hôm nay, vốn đã tốt lắm, chỉ là vừa vặn đụng phải thôi.”
Lâm Nhất Tần tinh tế nghĩ lại, nhớ tới Hồng Môn Yến ngày đó khi Vi Nhất Tiếu rời khỏi cửa phòng cũng không xoay người, chỉ biết hắn bị thương trong kiếm trận, không chịu yếu thế trước mặt Bạch Lộc Tử. Lại nhìn sắc mặt Vi Nhất Tiếu, không phải trắng bệch như ngày thường, mà xám trắng tiều tụy, trên môi không có lấy một tia huyết sắc.
Nếu thương thế đã bại lộ, Vi Nhất Tiếu dứt khoát đem áo choàng cởi ra, xé thành mấy mảnh cầm máu qua loa. Thấy Lâm Nhất Tần ăn mặc đơn bạc, áy náy nói: “Có chút ô uế, khoác vào chắn gió đi.”
Vùng Côn Lôn độ ẩm rất thấp, bão cát tạp lên mặt người phát đau, trước mắt người toàn cành khô cỏ dại đá vụn, núi hoang vách đá.
Lúc này, trong núi không có động vật sống gì. Hai người vết thương đầy máu, y phục che đậy thân thể mỏng manh, nghèo túng đến cực điểm. Chỉ ngừng trong chốc lát, Vi Nhất Tiếu lại nghe tiếng hỗn độn phía sau, chỉ có thể lại ôm Tiểu Lâm bôn chạy.
Người phái Côn Lôn như giòi bọ, ỷ vào địa hình quen thuộc đuổi tắt đến đây.
Cứ như thế ba bốn lần, hai người chạy thoát gần một canh giờ. Lâm Nhất Tần chỉ cảm thấy Vi Nhất Tiếu trong ngực càng ngày càng lạnh, bước chân cũng không thoải mái vững vàng như ban đầu, vài lần đạp vách đá vụn kém chút trượt chân ngã xuống.
Thấy hắn thủy chung hướng tới phương hướng mặt trời chiều bôn chạy, Tiểu Lâm rốt cục nhịn không được hỏi:
“Vi Vi, nghỉ một lát đi, chúng ta rốt cục chạy đi đâu?”
Vi Nhất Tiếu nhìn mặt trời màu đỏ đang xuống dần phía chân trời, không biết đây là nảy sinh hi vọng, hay dấu hiệu tử vong.
“Đỉnh Quang Minh.”
Lâm Nhất Tần đem khí lực toàn thân trụ vững, đỡ người bên cạnh, chỉ cảm thấy người bên người bước chân ngày càng trầm trọng, độ ấm càng ngày càng lạnh như băng, lòng của nàng cũng càng ngày càng lạnh như băng.
Vi Nhất Tiếu giật giật môi, thanh âm cơ hồ thấp không thể nghe thấy:
“…Tốt lắm, để ta nghỉ ngơi một chút đi.”
“Không cần nghỉ, ta còn có lực. Chàng cơ biết sức chịu đựng của nữ nhân kì thực so nam nhân càng mạnh? Liền tính em giảm béo, năng lượng mỡ dự trữ cũng so với chàng nhiều hơn, chờ lão tử làm bản bí kíp luyện thành tuyệt thế võ công biến thành nữ chủ vạn năng, con dơi muốn cõng liền cõng, muốn ôm liền ôm…”
“Nàng nghe, hướng tây, có một tòa núi cực cao đầy tuyết gió…”
“Không nghe! Em là lộ si căn bản không biết đông tây nam bắc chàng không biết sao? !”
“…Đến Minh Giáo, nàng nói tìm Tạ Pháp Vương, nếu hắn không ở, liền tìm Ân Pháp Vương…”
“Ta không tìm, em chỉ biết Bức Vương…”
“…Bức Vương, Bức Vương…Nàng cái gì đều biết, lại chỉ không biết chuyện của chính mình…Về sau mọi sự cần cẩn thận…”
“Cũng sắp đến, ta đều thấy đỉnh núi, thật sự. Chúng ta đến đỉnh Quang Minh làm cháo tuyết ăn có được không? Kiên trì một chút, lại đi một chút liền đến,…”
Nhưng hắn rốt cục đi không nổi, chậm rãi té trên mặt đất, lẳng lặng nằm ở bụi cây.
“Ta cuối cùng sợ lợn rừng đem nàng mang đi, khi đó, trong lòng ta kì thực thật cao hứng…” Hắn thấp giọng lẩm bẩm nói.
“Đáng tiếc…” Hắn hơi hơi quay đầu, trong ánh mắt chỉ còn lo lắng cùng luyến tiếc không buông.
Đôi mắt tối đen nhẹ nhàng khép lại, lại nhìn không thấy lồng ngực phập phồng.
Lâm Nhất Tần ngốc lăng nhìn, trong lòng chỉ có một câu nói, vọng lại kích động, vang lên.
Ta muốn máu.
Máu nóng.
Ân Thiên Chính dẫn theo vài cấp dưới, vội vàng hướng đến phía tây. Hắn lần này đi tổng đàn báo cáo công tác, quan hệ đến tồn vong giáo hữu vùng Giang Nam, chỉ trông có thể sớm một khắc nhìn thấy Dương giáo chủ thương nghị đối sách. Nhưng đường sá gian nguy, xem ra đã không kịp trước khi trời tối đến được đỉnh Quang Minh.
Đi vòng qua chỗ vách núi, một cấp dưới thấp giọng báo:
“Bảo chủ, nơi đó có hai người.”
Ân Thiên Chính được xưng là Ưng Vương, ánh mắt cực lợi hại, sớm nhìn thấy. Nương một đường nắng cuối cùng, nhưng thấy bên tảng đá có hai người, một nam một nữ, đầy người máu tươi. Nơi này gần tổng đàn Minh Giáo, quan hệ chặt chẽ, là địch là bạn đều phải cẩn thận tra hỏi một phen.
Khi Ân Thiên Chính đến gần mới thấy, nhất thời chấn động. Thì ra là Vi Nhất Tiếu bạn giáo hữu kết bạn nơi Trường Bạch sơn cùng Lâm cô nương hắn thân thuộc.
Vi Nhất Tiếu hai mắt nhắm nghiền nằm trên một tảng đá lớn, trên môi, cổ, trước ngực vạt áo ướt sũng máu tươi, ngay cả tảng đá bên cạnh đều nhiễm đỏ. Ân Thiên Chính biết hắn võ công cực cao, lại không biết bị ai đả thương thành như vậy. Thân thủ tìm kiếm, cũng không thấy hắn có ngoại thương.
Lại nhìn Lâm cô nương nằm bên người hắn, mới phát hiện trên cổ tay nàng có một đạo vết thương dữ tợn đầy máu, da thịt bong, ồ ồ đổ máu. Thì ra máu trước miệng trước ngực Vi Nhất Tiếu đều là của nàng.
Lâm Nhất Tần nằm sấp hồi sức, nghe được có người lại đây, ngẩng đầu vừa thấy, dĩ nhiên là quen biết đã lâu.
Ân Thiên Chính vội giúp đỡ nàng ngồi dậy, một bên lấy ra thuốc trị thương, một bên hỏi:
“Là ai thương tổn ngươi? Vi huynh đệ như thế nào?”
Lâm Nhất Tần thở hắt ra, thầm nghĩ trời không vong ta, mẹ kế nhảy dù đưa khốc nam tới cứu mạng:
“Đa tạ Ân đại ca. Vết thương trên tay là ta tự cắt. Chàng hàn thương tái phát, chỉ có uống máu nóng mới bảo mạng…”
“Uống máu người mới bảo mạng? !”
“Máu động vật cũng được. Nhưng quanh đây ngoài ta không còn động vật sống khác. Chàng chưa bao giờ uống qua máu người, mà giờ đã hôn mê, chàng cũng không thấy được.”
Ân Thiên Chính trong lòng vô cùng cảm động. Cho tới giờ, vợ chồng vốn là chim cùng rừng, khi hoạn nạn đều tự bay. Không nghĩ tới nàng có thể buông tha tính mạng bản thân để cứu bạn lữ.
Lâm Nhất Tần mất máu quá nhiều, sao bay đầy trời, trước khi té xỉu còn nói thêm một câu:
“Ta không có nội lực, phiền toái Ân đại ca giúp chàng… Chàng nếu tỉnh lại có gì luẩn quẩn trong lòng, xin giúp cho…”
Cuối cùng sau khi giao xong kinh phí hoạt động, phát ngôn xong, Lâm Tiểu Tiên trong lòng thả lỏng, cúi đầu buông tay, bản thân đi gặp Marx.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...