Phạn Ca: nương tử con dơi, xin hãy cho biết vế sau của câu ‘Tình thâm quyển khiển ý triền miên’ phiên bản trên xe là gì?
Lâm Tiểu Tiên: “Eo mỏi lưng đau chân rút gân”…
Sau 132 phút 18 giây phản công của phản công, bạn học Tiểu Lâm rút kinh nghiệm xương máu khắc sâu ý thức: là một tiểu bạch yếu ớt giá trị công kích, thể lực, trí lực đều thấp, nếu không kê đơn, đánh ngất, quá chén hay một số thủ đoạn phi pháp khác, nàng đời này cũng đừng mong phản công Vi Nhất Tiếu thành công 100%
Sáng sớm hôm sau, Lâm Nhất Tần hoàn toàn đi không nổi, Vi Nhất Tiếu lòng mang áy náy xin lấy mát xa ôn nhu để bồi thường. Lâm Tiểu Tiên còn chưa hết cảm động, liền phát hiện hàm ý khác của việc ‘bồi thường’ – bra của nàng (gồm cả vừa may xong cùng vừa phục chế lại) đều biến mất không thấy. Nghiêm hình tra tấn + tung chiêu bài dấu răng, con dơi vẫn cắn chặt răng không chịu nói ra nguyên nhân, khiến Tiểu Lâm giận sôi lên. Cái yếm tuy rất có phong vận dân tộc, nhưng căn bản không thể ngăn cản địch nhân ‘rủ xuống’ tà ác…>_<
Từ nay về sau, tình tiết hủy y (phá bỏ quần áo) hoàn toàn bùng nổ, không thể nghịch chuyển.
Trước khi qua Ngọc Môn Quan hai ngày, hai người ở trấn nhỏ bổ sung trang bị lương thực, Lâm Nhất Tần đã đem chuyện xăng sắp cạn chính thức thông báo cho Vi Nhất Tiếu. Vùng quan ngoại bão cát hiểm ác, đường đi gian nguy, vạn nhất lợn rừng chết máy giữa sa mạc, trước tiên cần chuẩn bị đầy đủ đồ ăn nước uống để sinh tồn.
Nhưng điều khiến Tiểu Lâm kì quái chính là, Vi Nhất Tiếu có kinh ngạc, nhưng không hề lộ ra vẻ mặt khó xử.
Ngọc Môn Quan là thành lũy nhỏ giữa biển cát mênh mông, cô độc đứng giữa vùng sa mạc hoang vu, thê lương ‘Xuân phong bất độ Ngọc Môn Quan’ (Gió xuân chẳng đến được Ngọc Môn Quan).
Sa mạc từ vàng nhạt dần chuyển sang vàng đậm vô cùng, từ vàng sẫm chuyển sang bụi đen. Địa hình phức tạp lại đồ sộ, Lâm Nhất Tần không đi tìm cổ thành Lâu Lan đã mai một. Lữ trình giữa hoang mạc tuy xóc nảy gian nguy, nhưng nàng lại chỉ thấy quá ngắn. Đây là khoảng thời gian cuối cùng ở với lợn rừng. Ban đêm nhiệt độ xuống dưới 0 độ, Vi Nhất Tiếu ôm nàng thật chặt, thật chặt.
Hai ngày sau, dưới ánh hoàng hôn xinh đẹp, bên cạnh ốc đảo nhỏ nhắn, lợn rừng chính thức dừng lại.
Hai người xuống xe, tầm mắt vươn về phía xa, thấy một biển vàng mênh mông trải dài đến tận chân trời, xe việt dã xanh lẳng lặng đứng đó, tựa hồ đang chờ đợi chủ nhân trở về, trên tay lái còn lưu lại hơi ấm, ghế ngồi còn một chút ấn kí nhàn nhạt – đó là vết máu Vi Nhất Tiếu bị trọng thương lưu lại tẩy không hết; trong tủ lạnh nho còn chưa ăn xong, hết thảy đều bình thường như trước.
Chính là, nó đã ngủ say.
“Cảm ơn ngươi, lợn rừng, ngươi không cần phải nỗ lực như vậy nữa…”
Đây là kết nối cuối cùng của nàng với tương lai. Nó không biết mỏi mệt, bất mãn, phản bội, có thủy có chung thủ hộ bên nàng, là người nhà thân thiết. Lâm Nhất Tần kinh ngạc rơi lệ:
“Ngươi chậm rãi nghỉ ngơi đi.”
Vi Nhất Tiếu cho nàng một cái ôm thặt chặt đến mức không thở nổi:
“Đừng sợ, đường về sau có ta đi cùng nàng.”
Tạm biệt, wild boar
Tạm biệt, thành lũy trung thành nhất
Tạm biệt, ngôi nhà thứ nhất của chúng ta
Xa xa kia, gần ốc đảo nhất, thử thách vẫn còn đó…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...