Ỷ Thiên Chi Nhất Tần Nhất Tiếu

Đồng hồ hoa sen là một loại dụng cụ đo tốc độ dòng chảy.

Vốn có bài thơ về đồng hồ hoa sen do Mao Bàng thời Bắc Tống làm, vốn miêu tả một năm mới đến, lúc đầu xuân se lạnh, liễu xanh lặng lẽ nảy mầm, cũng xem như cảnh tượng ở một dòng suối nhỏ ngoại ô huyện Phượng Dương này đi.

Một nữ tử trẻ tuổi chừng hai mươi, ống quần vén cao lộ bàn chân trắng như tuyết, tay cầm một chậu hoa sen xuống suối trêu chọc cá.

Nữ tử này mạc quần áo vàng nhạt, tóc xoăn xoăn mắt tròn mặt tròn, tướng mạo trông cũng bình thường.

Nhưng thắt lưng thon gọn, lả lướt thướt tha làm người gặp khó quên. Vốn chỉ có hai phần nhan sắc, lại hơn ba phần yểu điệu, thêm hai phần thanh xuân phấn chấn, vị chi cũng được sáu bảy phần tư sắc.

Trên người nàng xiêm y tuy là vải thô, nhưng…trong tay không phải hạng thường: chạm khắc bằng vàng tinh xảo, mười hai cánh sen khéo léo nở rộ tinh tế, mỗi vạch đều rõ ràng chuẩn xác, hình dáng cổ xưa, dưới đế còn khắc “Khâm thiên giám phụng chỉ giám chế” (Khâm Thiên Giám phụng chỉ chế tạo), đúng là dụng cụ được đặc chế.

Chỉ là nàng không dùng nó để đo dòng nước, cũng không quý trọng nó lắm, xem nó như chậu nước bình thường mà hắt nước chọc cá đùa vui hứng trí.

Lúc này tuy giữa trưa, ngoại ô thưa thớt người, nhưng nàng tuổi còn trẻ dám một mình chơi đùa nơi đây, không chỉ cổ quái còn không hợp thuần phong mĩ tục nữa.

Nhưng cẩn thận nhìn kĩ sẽ thấy trên gốc cây liễu cao lớn lại ẩn chứa một người.


Một nam tử trẻ tuổi áo xanh đang ngồi trên cành cây, vóc người không cao, gầy yếu đơn bạc, bị cành liễu che khuất tất nhiên là không dễ bị phát hiện.

Hắn dựa vào thân cây, lười biếng phơi nắng, khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt dỏ dài mang ánh nhìn trào phúng, ánh mắt không hề chớp nhìn theo nữ tử giữa sông, môi mỏng nhếch miệng cười ác liệt quái đản.

Nữ tử không biết đồi phong bại tục là gì chính là nữ chính xuyên qua Lâm Nhất Tần, mà vị trên cây kia hiển nhiên chính là Thanh Dực Bức Vương tương lai Vi Nhất Tiếu.

Hai người được mệnh danh giang hồ sát tinh, giả thần giả quỷ đem Tể Châu loạn thành gà bay chó sủa người thắt cổ, bọn họ cùng viện sĩ Quách Thủ Kính hắc bạch song phối giải quyết việc kênh đào, cùng thái sử dối trên lừa dưới, đến khi triều đình hạ chỉ cải thiện việc đối đãi với dân công mới dừng tay.

Đồng hồ hoa sen trong tay Lâm Nhất Tần chính là vật kỉ niệm mà Quách lão đầu đưa cho nữ chính xuất sắc nhất dòng phim kinh dị triều Nguyên.

Hai người làm xong việc ở Tể Châu, liền cáo biệt lão Quách, lái xe bắt đầu chuyến du hành phía nam.

Lần lữ hành này thoạt nhìn thoải mái vô cùng, nhưng một người mang thương, một người có bệnh, tự nhiên không giống chuyến du hành phương bắc tự do tự tại tùy tâm sở dục (thích gì làm nấy), mà là đi một chút lại dừng tìm danh y bốc thuốc, không chuyên chú vào chuyện tham quan danh thắng võ lâm nữa.

Một đường chậm rãi từ từ đi, mùa xuân cũng đuổi kịp bước chân họ.

Đến một ngày hai người lái xe đến phía bắc Phượng Dương, Lâm Tiểu Tiên tham luyến cảnh đẹp gió xuân, không vào thành ngay mà dừng xe ở ngoại ô, làm tiệc dã ngoại du xuân. Cơm nước xong xuôi, trong lúc rửa tay bên suối nhỏ liền phát hiện vài chú cá nhỏ len lỏi giữa đám đá cuội trong dòng nước trong suốt.

Lâm Nhất Tần nhất thời hứng trí liền cởi giày nhảy xuống suối hí thủy lao ngư (nghịch nước đùa cá). Vi Nhất Tiếu cũng không quản nàng, chỉ ngồi trên cây cười hì hì, thấy xa xa có người đi đường lại đây thì dùng vỏ liễu làm ám khí đuổi người.

Đến khi Lâm Nhất Tần chơi mệt, hắn mới từ trên cây nhảy xuống, nhận lấy đồng hồ hoa sen trên tay nàng, thấy trong đó có vài con cá nhỏ đang bơi qua bơi lại, cười nói:

“Nhỏ như vậy, ngươi muốn nuôi trong xe làm sủng vật (thú cưng) sao?”

Lâm Tiểu Tiên lắc đầu nói:

“Mang lên cho ngươi nhìn một cái thôi.”

Nói xong liền cầm chậu đồng, thả cá xuống nước:


“Cá ơi mau về nhà đi, tìm cha mẹ đi nhé!”

Hai người giấu xe, lững thững đi bộ vào thành.

Lúc này Phượng Dương còn gọi là Hào Châu, huyện Chung Ly. Theo sử sách, nơi đây nổ ra cuộc khởi nghĩa nông dân lớn nhất thời bấy giờ (cuộc khởi nghĩa của Chu Nguyên Chương), chỉ là đồng chí Chu Nguyên Chương chưa đầu thai, bởi vậy nơi đây vẫn chưa nổi tiếng. Hai người vào thành chỉ để bổ sung lương thực, thuận tiện hỏi thăm xem có đại phu tài giỏi hay không thôi.

Hỏi thăm một người dân địa phương, nghe được trong thành chỉ có một Vương thị y quán. Hai người hỏi đường tìm, đến y quán nhỏ, nộp một lượng bạc nhỏ, Lâm Nhất Tần liền vươn cổ tay cho lão đại phu râu dê xem mạch.

Đại phu này dựa theo quy củ nhìn, nghe, hỏi, chẩn, kê một phương thuốc trị đau bụng kinh truyền thống gồm hoa hồng, rễ sô đỏ,…

Phương thuốc cũng không sai, chỉ là loại thuốc này Lâm Nhất Tần uống chừng cả bồn rồi cũng không có hiệu quả gì, Vi Nhất Tiếu liền thuốc cũng chưa lấy, lôi kéo Tiểu Lâm ra khỏi y quán.

Lâm Nhất Tần đi tới cửa liền giữ chặt tay áo hắn nói:

“Vi Vi, vẫn nên để đại phu này xem mạch cho ngươi đi, nhìn một cái thôi. Có lẽ hắn không trị đau bụng kinh được, nhưng lại trị được nội thương thì sao?”

“Không sai, giống như ngươi thân không võ công, có lẽ giết người phóng hỏa lại làm tốt lắm sao?”

Xem ra Vi Nhất Tiếu vô cùng khinh bỉ vị Vương đại phu này.


“Ai nha, quê nhà chúng ta có nhiều loại: khoa nội, khoa ngoại, khoa nhi, phụ khoa, vân vân đâu, có lẽ hắn am hiểu trị thương trong võ công nha.”

Tiểu Lâm vẫn chưa hết hi vọng. Biết rõ xác suất xảy ra vô cùng nhỏ, nhưng lặn lội đường xa tới đây, không thấy ngõ cụt quyết không quay đầu.

Hai người tranh chấp ở gian ngoài, Vương đại phu nghe được liền đi ra. Hắn rõ ràng nghe thấy Vi Nhất Tiếu cười nhạo y thuật của mình, lại không tức giận, cười nói:

“Trừ bỏ bệnh của vị tiểu thư này, hai vị còn điều gì khó nói chăng?”

Lâm Nhất Tần trong lòng thầm mắng: “Cả nhà ngươi mới có chuyện khó nói.” Trong miệng lại hỏi: “À…Không sai, hắn, hắn bị chút nội thương, đại phu có thể xem chút sao?”

Vương đại phu lắc đầu nói:

“Ta y thuật đê hèn, xem bệnh bình thường đau đầu nhức óc đều có thể, nhưng chữa nội thương ngoại thương cho người trong võ lâm thì không có khả năng.”

Lâm Nhất Tần trong lòng mất mát, lại nghe Vương đại phu tiếp tục nói:

“Ta đi ra là muốn nói cho hai vị, tại Hồ Điệp cốc ven hồ Sơn Nữ ở Khấu Châu có vị lão phu nhân y thuật cực kì thần diệu, danh xưng ‘Thánh thủ đồng nãi’, chuyên trị mọi loại thương tật do võ công độc dược gây nên, các vị có thể tìm nàng xem bệnh.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui