"Chủ quán, có thể giúp ta đem phong thư này đến Võ Đang không" nơi này cách Võ Đang không xa, chủ quán hẳn là có thể đưa đến a.
Chủ quán đang muốn tiếp nhận tín, đột nhiên ánh mắt hắn sáng ngời, chỉ vào
cửa, "Cô nương ngươi vận khí thật tốt, người trước cửa không phải người
Võ Đang sao."
Ta quay đầu, là Mạc Thanh Cốc, vẻ mặt hắn có chút
mỏi mệt, y phục màu xanh nhạt đã đầy bụi đường, tóc cũng có chút hỗn
độn, đây là ta lần đầu tiên nhìn thấy hắn chật vật như thế, thật là làm
mất phong độ a. Nhìn hắn nôn nóng bốn phía nhìn xung quanh, khi tầm mắt nhìn về phía ta trong mắt hiện lên một tia kinh hỉ, hắn bước nhanh về
phía ta. Đem ta còn đứng sững sờ ôm lấy, ta kinh ngạc nên đứng im cho
hắn ôm. Lòng tràn đầy hạnh phúc, kèm theo tiếng tim đập kịch liệt, ta
chân thật cảm nhận được một câu như vậy, “thiên toàn địa chuyển thời
gian đình trệ”.
Thẳng đến khi nghe thấy một tràn vỗ tay dồn dập,
chúng ta mới tỉnh cơn mơ, Mạc Thanh Cốc mạnh đem ta đẩy ra, gặp ta đứng
không vững, một bàn tay lại mang ta nắm lại. Ta chỉ cảm thấy khóe mắt ê
ẩm , có một cổ nhiệt lưu trào ra khỏi mắt. Nhìn thấy hắn, ta mới biết
được chính mình nhớ hắn bao nhiêu, hai ngày này trong lòng ta nôn nóng
bất an, rốt cục bây giờ cũng cảm thấy rõ ràng. Cho dù không muốn thừa
nhận, ta cũng biết ta đã động tình rồi, mà người đang đứng trước mặt ta
giờ đây chính là người nam nhân ta yêu thương.
"Sao ngươi lại tới đây" ánh mắt của hắn làm cho hoảng hốt, ta cần nói vài lời để giảm bớt loại cảm giác kỳ quái này.
Trong mắt của hắn có một ti tức giận hiện lên, "Ngươi còn không biết sao,
không phải ngươi vô thanh vô tức biến mất, ta cũng không phải . . . . .
." Hắn dừng một chút, không có nói thêm gì nữa, "Buổi trưa, gặp ngươi
vẫn chưa về, ta liền đi tìm ngươi, ai ngờ đụng phải mưa to." Hắn nhẹ
nhàng bâng quơ nói.
Đối với hình dạng bây giờ của hắn, ta không
biết vì sao lại nổi lên một cơn tức giận, ta xoay người, phân phó tiểu
nhị đi mua một bộ nam trang, liền lên lầu. Đi theo phía sau cước bộ
không có ngừng, ta biết hắn theo kịp .
Vào cửa phòng, hắn vội la lên, "Ngươi tức giận?"
Ánh mắt của hắn thực lo lắng, mang theo tia cẩn thận, mà mắt của ta lại bất giác đỏ lên, "Ngươi ở trên núi tìm ta một đêm sao?" Trong giọng nói
không tự giác có đau lòng.
Hắn ngượng ngùng cười, "Ta sợ đi
tránh mưa sẽ không tìm được ngươi." Nước mắt của ta rốt cuộc ngăn không
được, chảy ra. Hắn vừa thấy ta rơi lệ, nhất thời hoảng, luống cuống tay
chân, "Ngươi, làm sao ngươi khóc, ta, ta. . . . . ." Muốn dùng ống tay
áo lau nước mắt cho ta, phát hiện quần áo đã không có một chỗ sạch sẽ ,
chỉ phải ngôc nghếch dùng cánh tay thô ráp lau nước mắt cho ta.
Cảm giác được người khác che chở thật là tốt, nhưng mà ta lại thấy hơi thẹn thùng, giả bộ phẫn nộ một phen gạt tay hắn ra, "Ngươi làm đau ta." Hắn
khởi điểm này mặt mày đã đỏ lên, nghe ta vừa nói như vậy, lại lắp bắp,
"Ta. . . . . . Ta. . . . . . Ta. . . . . ." .
Lúc này, tiểu nhị
đưa tới quần áo, ta tiếp nhận, cầm quần áo đưa tới trong tay Mạc Thanh
Cốc, "Tốt lắm, là ta hay nói giỡn , đi đi thay đổi quần áo đi." Nói
xong, chỉ hắn tới sau bình phong.
Trong phòng yên tĩnh, truyền
đến âm thanh đang thay quần áo của hắn. Bốn phía truyền ra hơi thở, tạo
ra một không gian đầy mập mờ. Ta cảm thấy yết hầu có chút phát khô,
uống ngụm trà, phá vỡ tình huống im lặng muốn giết người này. Vội đem
chuyện của Ân Ly cùng Ân Dã Vương nói lại một lần.
Vừa kể xong,
hắn đã thay xong y phục, thay đổi bộ dạng chật vật vừa rồi, y phục màu
lam dài, bên hông một cái đai lưng màu đen, tóc dài đen nhánh đã búi lên cao. Bộ dạng quả thật không sai, đúng là một dạng ngọc thụ lâm phong a, làm cho người ta có cảm giác miêu ta không được. Xem ra tên tiểu nhị
kia cũng thật tin mắt nha, màu lam nhạt này quả thật rất thích hợp hắn.
"Khụ khụ" hắn Thanh Thanh cổ họng, trên mặt hơi hơi đỏ hồng. Ta sửng sốt,
mang theo ánh mắt dời, trên mặt giống như bị lửa thiêu đốt nóng dần lên.
"Mấy thứ dược liệu kia, Võ Đang vừa vặn có." Hắn nói.
"Thật sự?" Ta vui vẻ bắt lấy ống tay áo của hắn, "Nhưng là, sẽ rất phiền
toái Võ Đang có phải không. . . . . ." Lời của ta còn chưa nói hết, cái
trán đã bị gõ một cái, "Người một nhà có cái gì phiền toái không phiền
toái ."
Người một nhà? Ta không biết có phải hay không là ta nghĩ nhiều rồi, cũng không dám đi hỏi lại,ta sợ hãi sẽ thất vọng, vẫn là rốt cuộc thẹn thùng. Gặp ta không nói gì, Mạc Thanh Cốc ngượng ngùng thu
tay lại, nhất thời cũng không nói. Trong không khí cảm giác áp bách,
làm cho ta cảm thấy thật sự khó thở.
Đột nhiên, căn phòng cách vách vang lên tiếng đánh nhau. Chúng ta cả kinh, trao đổi ánh mắt, vội vàng chạy tới.
Chúng ta đuổi tới thì Ân Dã Vương vừa vặn bị một đám Hắc y nhân công kích,
cánh tay hắn tất cả đều là máu, nhìn thấy ghê người.Nhưng mày cũng không nhăn chút nào, gắt gao bảo vệ Ân Ly đang năm trong tay, Ân Ly suy
yếu dựa vào Ân Dã Vương, cả mặt đều là nước mắt. Nhìn thấy chúng ta,
đám kia Hắc y nhân vội vàng thoái lui, theo cửa sổ thả người chạy thoát.
"Phụ thân, phụ thân. . . . . ." Ân Ly đau lòng thất thanh khóc.
Ân Dã Vương suy yếu té trên mặt đất, khóe miệng mỉm cười, "Ly nhi, ngươi rốt cục cũng chịu gọi ta là cha rồi ."
"Phụ thân, ta không hận ngươi, không hận ngươi, ngươi đừng chết, đừng chết." Ân Ly sợ hãi ôm chặc lấy Ân Dã Vương.
"Ân Ly, ngươi trước buông ra, để cho ta tới bắt mạch cho cha ngươi" xem vẻ mặt Ân Dã Vương , có hả năng là bị trúng độc rồi.
Ân Ly vội tránh ra, tha thiết nhìn ta . Ta xem xét dưới miệng vết thương,
quả nhiên, máu chảy ra đều là màu đen . Mạch tượng hỗn loạn, độc tính
rất mạnh, giải dược lại rất khó tìm. Ta ý bảo Mạc Thanh Cốc che lại mấy
đại huyệt của Ân Dã Vương , phòng ngừa độc tính lan tràn. Xem ra việc
chữa trị cho Ân Ly phải dời lại rồi .
"Cửu tỷ tỷ, cha ta thế nào?" Ân Ly cẩn thận hỏi.
"Yên tâm đi, không có gì trở ngại" ta an ủi.
Những ngày tiếp theo, ta cùng Mạc Thanh Cốc tìm thuốc, phối dược, thuốc tiên. Ân Ly thức 24 giờ canh giữ ở trước giường Ân Dã Vương , vài ngày trôi
qua, cảm tình cha và con gái đột nhiên tăng mạnh.
Ba ngày sau Ân Dã Vương đã khỏe lại , cũng không xuất hiện di chứng gì. .
"Phụ thân, ngươi sao lại xuống giường rồi?" Gặp Ân Dã Vương ngồi ở trước bàn, Ân Ly vội hỏi.
"Phụ thân, cũng không phải người yếu ớt” Gặp Ân Ly tựa hồ mất hứng, lại nói, "Ngươi xem phụ thân đều tốt rồi, không tin, ngươi hỏi Lâm đại phu."
Nhìn thấy ta gật đầu, Ân Ly mới xem như yên tâm.
Ta cũng vậy ở
bên cạnh bàn ngồi xuống, nhìn về phía Ân Ly"chất độc của cha ngươi đã
được giải trừ, hiện tại nên tìm nguyên liệu chữa trị cho người thôi."
"Nhưng là, ta. . . . . ." Ân Ly nhìn xem ta, lại nhìn nhìn Ân Dã Vương, có chút do dự, có chút bất an.
"Đừng lo lắng, ta sẽ làm ngươi xinh đẹp như trước ." Ta vỗ vỗ tay nàng, an ủi.
"Ly nhi, đừng lo lắng, có phụ thân ở đây." Ân Dã Vương cũng vì nàng cổ vũ.
"Nhưng là, dược liệu. . . . . ." Ân Ly lại nói.
"Cái này ngươi đừng lo lắng, dược liệu đã có" hai ngày trước, Mạc Thanh Cốc
đi Võ Đang một chuyến, mang đến mấy thứ dược liệu thiếu , "Hiện tại,
ngươi chỉ cần thoải mái, buông lỏng tinh thần, bảo trì tâm tình vui vẻ,
là tốt rồi."
Ân Dã Vương hướng Mạc Thanh Cốc vừa chắp tay, thực
chân thành nói , "Đa tạ!" Mạc Thanh Cốc hừ nhẹ hai tiếng, không có tiếp lời. Hắn đối với kẻ gián tiếp hại chết Ngũ Ca hắn mặc dù không có cảm
giác thống hận như trước kia, nhưng cũng là không có cảm tình gì . Tuy
rằng, ta cũng không cho rằng cái chết của Trương ngũ hiệp, toàn bộ trách nhiệm đổ lên trên mình Ân Tố Tố, nhưng là mọi người đều có một cáh nghĩ riêng không trách được
Ta ở dưới mặt bàn cầm tay Mạc Thanh Cốc,
mặt hắn lập tức biến đỏ như lủa thiêu, sẽ cực kỳ nhanh nhìn ta liếc mắt
một cái, sau đó làm bộ như không có việc gì, đặt tay trên bàn vô ý thức
đùa nghịch ly trà. Ta cười hắc hắc, đưa tay buông ra, lại bị hắn giữ
chặt lại. Biến thành ta cũng mặt mày đỏ ửng, thẹn thùng cúi đầu.
Cũng may, hai người cha và con gái bên kia không chú ý đến mạch nước ngầm
bên này bắt đầu khởi động, ta âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
********************
Ân Ly cảm giác bồn chồn bất an ngồi ở trên băng ghế, Mạc Thanh Cốc bởi vì
tị hiềm, không có tiến vào. Ân Dã Vương bưng tới cho ta một ít thuốc mở
đã được chế tạo tột, đứng ở một bên, hắn cũng có chút khẩn trương.
Ân Ly nhìn chúng ta liếc mắt một cái, đưa tay lên khăn mặt, nhưng thế nào
cũng không chịu kéo xuống . Mắt to tràn ngập lo sợ, bất an. Ta ngồi xổm
người xuống, ôn nhu nói, "Đừng sợ, ta sẽ chữa khỏi của ngươi." Ân Ly
nhìn xem ta, lại nhìn nhìn về phía Ân Dã Vương, vừa nhắm mắt, cắn răng
đem khăn che mặt xé xuống, một khắc này ta nghe thấy thanh âm Ân Dã
Vương hút không khí, cái bát hắn bưng ở trên tay hơi run run.
Gặp Ân Ly sắp đem khăn lên che mặt lần nủa, ta vội ngăn lại, "Tin tưởng ta"
"Ly nhi, đừng sợ, phụ thân tại đây."
Ân Ly rưng rưng gật đầu, rốt cục cũng bình ổn lại tâm trang bất an .
Ta dùng nước thuốc đem mặt nàng lau sạch một lần, lại bôi thuốc mở đặc chế lên dùng vải trắng sạch sẽ đem mặt của nàng băng lại .
"Đừng có dùng tay đi chạm vào, ngày mai ta lại đến thay thuốc." Phân phó vài câu, liền xoay người ly khai.
Ân Dã Vương đi theo ra ngoài, thật sâu cúi mình "Đa tạ Lâm cô nương" . Ta
nhớ được khi ta giúp hắn giải độc, hắn cũng chỉ nói ra thanh âm thanh
nhiên, đa tạ. Nay, nhưng lại. . . . . . Xem ra, nử nhi này trong cảm
nhận của hắn, thật sự rất trọng yếu.
"Không cần khách khí"
"Mặt của Ly nhi . . . . . ."
"Nếu mặt của nàng trị không hết, ngươi. . . . . ." Câu nói kế tiếp ta cũng
không nói ra, nhưng ta biết Ân Dã Vương minh bạch ý nghĩ của nó.
"Mặc kệ nàng làm sao vậy, đều là nữ nhi Ân Dã Vương ta. Ta, đã thiếu mẹ con
nàng quá nhiều." Xem ra, vấn đề giữ hai cha con họ đã được giải quyết,
hắn đã nghĩ thông suốt.
Ta cười nói, "Yên tâm, ta sẽ trả lại ngươi một nữ nhi thật xinh đẹp ."
Ân Dã Vương cũng cười, " đại ân Lâm cô nương , Ân mỗ suốt đời khó quên."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tiếp theo thiên là Tây Du kí đồng nghiệp, viết là bạch long mã chính là cái kia vị hôn thê vạn thánh công chúa.
Này thiên đề cương đều viết xong rồi, ước chừng mai kia hội câu trên, hi vọng thân môn có thể tiếp tục ủng hộ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...