Y Tá Nhỏ Của Tổng Tài Tàn Tật
Sau bao ngày chờ đợi, hôn lễ của Mặc Kính Đình và Diệp Lan Vy cũng diễn ra. Đứng bên trong lễ đường, Mặc Kính Đình dáng người chuẩn soái trong bộ vest trắng sang trọng, nhìn anh cứ như một bạch mã hoàng tử bước ra từ trong truyện cổ tích vậy. Hai bên lễ đường là đôi phụ dâu phụ rể Tống Từ Liêm và Phó Thư Kỳ. Mặc phu nhân ngồi hàng ghế đầu, nhìn con trai mình hạnh phúc trong ngày trọng đại làm bà cũng hạnh phúc không kém.
Cánh cửa lễ đường mở ra, Diệp Lan Vy xinh đẹp trong chiếc váy cưới trắng được thiết kế riêng ôm trọn dáng người nhỏ nhắn được Sơ Bạch Vân dắt tay bước vào. Ánh mắt cô hướng về phía Mặc Kính Đình nở nụ cười hạnh phúc. Mặc Kính Đình nhìn cô bằng ánh mắt mê đắm cùng nụ cười yêu chiều. Sơ Bạch Vân trao tay Lan Vy cho anh, Mặc Kính Đình nhẹ đưa tay ra nắm lấy tay cô bước lên lễ đường.
Hai ánh mắt yêu thương cả hai người dành cho nhau trong suốt thời gian cử hành hôn lễ. Sau khi vị cha xứ đọc xong hôn phối, ông quay sang nhìn Mặc Kính Đình hỏi.
“Mặc Kính Đình, con có đồng ý lấy cô Diệp Lan Vy làm vợ? Sẽ giữ lòng chung thủy với cô ấy, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe, sẽ yêu thương và tôn trọng cô ấy suốt đời chứ?”
“Con đồng ý.”
“Diệp Lan Vy, con có đồng ý lấy Mặc Kính Đình làm chồng? Sẽ giữ lòng chung thủy với anh ấy, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe, sẽ yêu thương và tôn trọng anh suốt cuộc đời chứ?”
“Con đồng ý.”
“Hai con trao nhẫn cho nhau.”
Cả hai nhìn nhau bằng ánh mắt tình tứ, cùng trao nhẫn cưới cho nhau. Sau khi nghi thức đã xong, cha xứ tuyên bố.
“Ta tuyên bố bây giờ hai con đã là vợ chồng.”
Sau lời tuyên bố của cha xứ, cả lễ đường đồng thanh vỗ tay chúc mừng. Ai nấy đều tung hô câu.
“Hôn đi! Hôn đi!”
Diệp Lan Vy nhìn cả lễ đường ai nấy đều hướng mắt nhìn về mình, cảm giác ngượng ngùng làm cô đỏ ửng mặt. Bàn tay Mặc Kính Đình choàng qua eo cô kéo cô đến gần hơn, nhìn cô ngượng ngùng Mặc Kính Đình khẽ nói.
“Sao vậy, vẫn còn ngượng sao?”
“Đông người như thế… sao có thể không ngượng chứ!”
“Một lát nữa sẽ hết ngượng thôi.”
Vừa dứt lời, Mặc Kính Đình đặt lên môi cô một nụ hôn thật ngọt ngào, cả lễ đường càng vỗ tay to hơn. Tống Từ Liêm đứng cạnh bên Phó Thư Kỳ khẽ nghiêng đầu nói khẽ vào tai cô.
“Em có muốn một hôn lễ lãng mạn hơn như thế không?”
“Anh hỏi làm gì?”
“Lát nữa anh bắt được hoa thì em phải đồng ý lấy anh đấy!”
“Anh đang ra điều kiện với em sao?”
“Anh nào dám chứ! Anh chỉ đang hỏi ý kiến của em thôi.”
Phó Thư Kỳ không trả lời hắn chỉ lặng lẽ cười, nụ cười như biểu đạt hết ý của cô. Tống Từ Liêm nhìn cô nở nụ cười yêu chiều, đưa tay nắm chặt lấy tay cô nhìn về phía hai nhân vật chính.
Phó Thư Kỳ lấy điện thoại ra chụp lại khoảnh khắc hạnh phúc của Lan Vy và Kính Đình. Nhìn xuống bàn tay mình thấy Từ Liêm vẫn nắm chặt tay cô, Thư Kỳ thuận tay chụp lại bàn tay Từ Liêm đang nắm chặt tay mình. Xem lại chiến lợi phẩm của mình, Thư Kỳ vui vẻ đăng ảnh vừa chụp lên mạng xã hội.
“Hy vọng sẽ mãi nắm tay nhau đi đến suốt cuộc đời.”
Tống Từ Liêm nghe âm thanh thông báo từ điện thoại, hắn cũng thuận tay lấy điện thoại ra kiểm tra. Thấy bài đăng đầu tiên của người bạn thân khác giới qua mạng, hắn cũng tò mò ấn vào xem. Nhìn dòng trạng thái cùng hình ảnh, hắn cũng chẳng có cảm xúc gì.
Cho điện thoại lại vào túi chợt hắn nhận ra điều gì đó, hắn vội lấy điện thoại ra kiểm tra lại lần nữa. Hình ảnh bàn tay này sao có chút quen nhỉ! Đây không phải là tay của mình sao? Tống Từ Liêm giật mình nhìn xuống bàn tay mình đang nắm lấy tay Thư Kỳ, rồi lại nhìn vào hình ảnh bài đăng người bạn thân khác giới kia. Chẳng lẽ…
Tống Từ Liêm đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn sang Thư Kỳ. Cảm giác ánh mắt Từ Liêm nhìn mình đầy vẻ kinh ngạc, Thư Kỳ mỉm cười khó hiểu hỏi.
“Sao anh nhìn em bằng ánh mắt ngạc nhiên như vậy? Mặt em dính gì sao?”
“Kỳ Kỳ, em có thể cho anh mượn điện thoại một chút không?”
“Được chứ! Nhưng có chuyện gì sao?”
Tống Từ Liêm không nói gì, nhanh chóng mở thư mục ảnh của cô ra xem. Tấm ảnh trong điện thoại của cô và tấm ảnh người bạn kia vừa đăng hoàn toàn giống nhau, nói vậy… Thư Kỳ và người bạn khác giới kia của hắn là một! Hắn và cô ấy quen nhau bao nhiêu năm, cùng chia sẽ không biết bao nhiêu chuyện vui buồn, vậy mà hắn lại không hề biết người đó là người hắn yêu. Trái đất này có tròn quá không, hay đó gọi là duyên phận?
“Anh sao thế?”
Tống Từ Liêm không nói gì, chỉ lặng lẽ cười rồi mở tài khoản mạng xã hội của mình đưa cho cô xem. Nhìn thấy tên Lãng Tử hiện thị Thư Kỳ vô cùng kinh ngạc.
“Anh… Anh là người đó thật sao?”
“Trái đất này cũng tròn thật đấy! Bà Tống, anh cũng hy vọng sẽ mãi nắm tay em thế này đi đến hết cuộc đời.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...