Y Tá Nhỏ Của Tổng Tài Tàn Tật
Sau câu nói của Mặc Kính Đình, cảnh sát từ bên ngoài cũng nhanh chóng bước vào trước sự kinh ngạc của mọi người.
"Ở đây ai là Lạc Hướng Quang?
Lạc Hướng Quang hoang mang lo lắng đến mức không dám lên tiếng. Quay lại nhìn vào màn hình chiếu, giây phút này ông ta mới nhận ra. Vị trí mà Eric kia đang ngồi sao lại trông quen như vậy! Đây… đây chẳng phải là văn phòng chủ tịch sao?
“Rốt cuộc cậu là ai? Sao có thể tự tiện ngồi vào vị trí của chủ tịch như thế?”
Nghe câu nói của Lạc Hướng Quang, mọi người lúc này cũng ngước nhìn lên.
“Đúng thế, đây không phải là văn phòng của chủ tịch sao?”
Người trong màn hình kia lúc này mới bắt đầu quay lưng lại. Gương mặt của người ngồi trên ghế chủ tịch kia khiến Lạc Hướng Quang rụng rời, tay chân bủn rủn đến nỗi không đứng vững được nữa mà ngồi phịch xuống ghế. Mặc Kính Đình nhìn vẻ mặt của ông ta mà hài lòng nói.
“Lạc tổng có hài lòng với bất ngờ này của tôi không?”
Cảnh sát một lần nữa nhắc lại câu hỏi của mình.
“Tôi hỏi ở đây ai là Lạc Hướng Quang?”
“Là… là tôi.”
“Chào ông, chúng tôi là công an thành phố. Có người tố giác ông về tội tham ô, đồng thời chúng tôi tình nghi ông có liên quan đến vụ tai nạn xe của chủ tịch Mặc thị ông Mặc Kính Đình. Mời ông theo chúng tôi về sở cảnh sát để phục vụ điều tra.”
Lạc Hướng Quang được nhân viên cảnh sát còng tay đưa đi trước sự kinh ngạc của mọi người. Mặc Kính Đình lúc này cũng rời văn phòng chủ tịch đến trước cửa phòng họp, nhìn thấy Mặc Kính Đình lành lặn không có một vết thương nào làm ông ta vô cùng tức giận.
“Thì ra là mày đã tung tin giả để lừa tao sao?”
“Tôi chỉ tương kế tựu kế của ông mà thôi. Lạc Hướng Quang ông nghĩ rằng bản thân mình có thể một tay che trời sao? Vậy thì ông đề cao bản thân mình quá rồi.”
Lạc Hướng Quang bị cảnh sát đưa đi, trong khi ánh mắt căm phẫn của ông ta vẫn nhìn chằm chằm về phía Mặc Kính Đình. Tất cả mọi thứ ông ta đã chuẩn bị hầu như vô cùng hoàn hảo, vậy mà đến phút chót vẫn bị thằng nhóc chết tiệt này gài bẫy. Ông đã quá xem thường hắn rồi.
Mặc Kính Đình bước vào bên trong phòng họp, ngồi xuống vị trí của mình đưa mắt nhìn toàn thể các cổ đông nói.
“Nội bộ chúng ta xảy ra chuyện này một phần lỗi là do tôi đã quá sơ xuất. Tôi sẽ cố gắng không để chuyện tương tự xảy ra. Hy vọng các vị cổ đông có mặt tại đây sẽ tiếp tục cùng tôi dẫn dắt Mặc thị đến con đường thành công hơn. Cảm ơn các vị.”
Tất cả đều vỗ tay tán thưởng sau lời phát biểu của Mặc Kính Đình. Ai nấy đều rất vui mừng khi biết Mặc Kính Đình bình an vô sự. Từng người bọn họ bước đến chúc mừng Mặc Kính Đình may mắn bước qua cửa tử thần, không chỉ mừng cho anh mà họ còn mừng cho bản thân mình. Nếu Mặc Kính Đình vẫn tiếp tục là chủ tịch, với sự điều hành của anh thì cuộc sống sau này của họ không phải lo rồi.
…****************…
Lạc Dao thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuất viện. Một tuần nằm viện vết thương của cô cũng đã không còn gì đáng ngại nữa. Tuy tin tức cô nằm viện vì tai nạn trường quay đã được các mặt báo thông tin, nhưng ở bệnh viện nào thì đạo diễn vẫn giữ bí mật. Dù là thế nhưng khi rời bệnh viện cô vẫn rất cẩn thận ngụy trang để không ai nhận ra mình.
Vừa ra đến cổng, không hiểu phóng viên từ đầu vừa thấy cô đã vội ập đến. Nhưng vấn đề họ hỏi đến không phải là việc vì sao cô gặp tai nạn, mà là việc ba cô bị bắt vì tội tham ô và liên quan đến tai nạn của Mặc Kính Đình.
Lạc Dao hoàn toàn không biết gì về thông tin này. Cô cứ thế đứng ngơ ra trước những câu hỏi mang tính chăm chọc của phóng viên.
“Chúng tôi được biết ba cô là Lạc Hướng Quang vừa bị bắt về tội tham ô và liên quan đến vụ tai nạn xe của Mặc Kính Đình ba năm về trước. Xin hỏi cô có biết gì về việc này không?”
" Cô có biết gì về việc ba mình làm không?"
“Có phải cô thông đồng với ba mình hãm hại Mặc Kính Đình để chiếm đoạt Mặc thị không?”
…
Lạc Dao hoàn toàn bị sốc trước thông tin này. Chưa bao giờ cô cảm giác hoảng sợ như thế. Cô chỉ biết thụt lùi đưa tay che mặt tránh né đi những chiếc máy ảnh, camera đang hướng về mình liên tục bấm máy. Chợt có một bàn tay nắm lấy tay cô kéo ra khỏi đám đông, một chiếc áo choàng lớn trùm lấy che chắn cho cô, kéo cô vào lòng bảo vệ.
Cô không biết người đó là ai, chỉ nghe được mùi hương nam tính rất đặc biệt. Mùi hương có chút quen thuộc, cô cảm giác được sự an toàn khi ở trong lòng người này. Rốt cuộc người này là ai? Cô cứ thế miên man suy nghĩ cho đến khi được ăn toàn ngồi trong xe, khi xe bắt đầu lăn bánh cô mới chầm chậm kéo chiếc áo choàng xuống nhìn về phía người mà cô cảm giác thân quen kia. Ánh mắt có chút bất ngờ khi nhận ra người trước mặt mình.
“Là anh sao?”
Dư Trạch Nam lái xe với gương mặt không chút cảm xúc nói.
“Vậy cô nghĩ là ai? Mặc Kính Đình bạn trai tin đồn của cô sao?”
“Không, tôi nào dám có ý nghĩ là anh ấy chứ!”
“Cô làm diễn viên bao nhiêu lâu rồi, vậy mà chút phản ứng nhanh nhạy khi gặp chuyện này cũng không có. Bị thương đến nỗi não không hoạt động được sao?”
Lạc Dao không trả lời hắn, Dư Trạch Nam quay sang nhìn cô. Thấy cô nước mắt hai hàng, Dư Trạch Nam cũng im lặng không nói thêm. Lấy chiếc khăn từ trong túi áo đưa cho cô. Lạc Dao ngước nhìn anh đưa tay đón lấy chiếc khăn.
“Cảm ơn anh.”
“Bây giờ cô đi đâu?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...