Y Tá Nhỏ Của Tổng Tài Tàn Tật
Mặc Kính Đình đến công ty trong tâm trạng vô cùng vui vẻ. Không hiểu sao hôm nay hắn cảm thấy không khí trong thành phố này thật tốt, tất cả mọi việc đều trở nên rất tuyệt vời. Cứ thế hắn cứ tự cười một mình trong suốt giờ làm việc.
Thư ký thân cận của Mặc Kính Đình không ít. Nhìn thái độ vui vẻ của hắn cũng khiến họ tò mò, không hiểu hôm nay sếp của mình có vấn đề gì mà lại vui đến vậy.
“Này Từ Ân, anh nói xem hôm nay chủ tịch có chuyện gì vui sao?”
Từ Ân liếc mắt vào bên trong căn phòng lớn rồi lại nhìn sang Tần Nhược Quân nói.
“Làm sao tôi biết được. Cô muốn biết sao không tự vào mà hỏi.”
“Ai dám chứ! Này, có khi nào chủ tịch của chúng ta yêu vào rồi nên yêu đời không? Mà cô bác sĩ riêng của chủ tịch mấy hôm nay sao không thấy nhỉ?”
“Chủ tịch bây giờ còn cần bác sĩ đi theo chăm sóc sao? Mà chủ tịch tâm trạng tốt như thế cô không vui à?”
“Đương nhiên là vui rồi. Thường ngày chủ tịch lúc nào cũng chau mày nhăn mặt, nhìn thôi tôi đã không dám thở ấy. Bây giờ vui thế này ai mà không thích chứ!”
“Tám chuyện gì đấy?”
Cả hai người đang tám chuyện thì giọng nói cất lên sát bên tai làm cả hai giật bắn mình. Tống Từ Liêm đứng sau lưng Từ Ân và Tần Nhược Quân đưa ánh mắt hóng chuyện nhìn hai người. Cả hai hoảng hốt vội tách nhau ra, Từ Ân nhìn Tống Từ Liêm nói.
“Không có gì đâu ạ. Tống thiếu gia đến tìm chủ tịch ạ?”
“Chẳng lẽ đến tìm cậu sao? Cẩn thận cái miệng mình đấy!”
Tống Từ Liêm vừa nói vừa đưa hai ngón tay chỉ và mắt mình rồi lại chỉ về phía Tần Nhược Quân rồi nhanh chóng đẩy cửa bước vào. Nhìn sắc mặt của Mặc Kính Đình, hắn cũng thấy những thư ký ngoài kia nói đúng. Sắc mặt hôm nay tốt thật đấy! Hẳn là lại yêu vào rồi đây. Nhìn thấy Tống Từ Liêm, Mặc Kính Đình nghiêm mặt nhìn hắn với ánh mắt thăm dò.
“Cậu đến đây làm gì? Không cần làm việc nữa sao?”
“Hôm nay tâm trạng tốt nhỉ! Nói nghe xem có chuyện vui gì sao?”
“Tôi lúc nào chẳng thế!”
“Vậy sao? Tôi còn nhớ chỉ mấy hôm trước ai mặt ủ mày ê, lúc nào cũng chau mày nhăn mặt. Giờ lại bày ra vẻ mặt yêu đời phơi phới thế kia, đúng là đáng ngờ mà. Yêu rồi sao?”
Mặc Kính Đình không nói gì chỉ liếc mắt nhìn Tống Từ Liêm rồi nở nụ cười vui vẻ. Tống Từ Liêm nhìn biểu cảm của hắn cũng đủ biết câu trả lời là thế nào rồi. Bày ra vẻ mặt hóng chuyện Tống Từ Liêm đến gần hỏi.
“Là ai xấu số vậy? Y tá nhỏ sao?”
“Cậu nói linh tinh cái gì thế?”
“À không, là ai may mắn vậy? Mà y tá nhỏ đâu rồi sao tôi không thấy?”
“Cô ấy đi làm rồi.”
Tống Từ Liêm đưa ánh mắt tò mò nhìn Mặc Kính Đình hỏi lại.
“Thật sự là y tá nhỏ sao?”
“Ừm, nhưng cô ấy vẫn chưa đồng ý.”
“Vẫn chưa đồng ý mà cậu vui như vậy sao?”
Tống Từ Liêm khó hiểu hỏi. Mặc Kính Đình ngừng làm việc đưa ánh mắt tự tin nhìn Từ Liêm nói.
“Tuy cô ấy chưa đồng ý, nhưng tình hình rất khả quan.”
“Ayza, thế thì cậu phải tấn công dồn dập vào chứ! Cứ im ỉm chờ đợi không phải là cách hay đâu.”
“Cậu nói hay vậy sao không nghiêm túc theo đuổi một cô xem có theo đuổi được không! Ở đó mà dạy tôi.”
“Yêu đương nghiêm túc thì được gì chứ! Cứ tự do như tôi không thoải mái à.Hôm nay đi với em này mai lại em kia, không thích thì chả cần em nào cả. Như thế là hưởng thụ cậu biết không?”
Dù nói là như thế, nhưng không hiểu sao trong đầu hắn lại hiện diện hình bóng xinh đẹp của Phó Thư Kỳ. Không biết từ lúc nào hắn đi đâu làm gì cũng nghĩ đến bà cô hung dữ đó. Đến nỗi hôm nay đang ngồi cùng mấy em nóng bỏng cũng cảm thấy nhàm chán mà tìm đến đây. Nhận thấy sắc mặt trầm ngâm của Từ Liêm, Mặc Kính Đình liền hỏi.
“Sao vậy, tìm được khắc tinh rồi sao? Miệng thì phản bác mà trong đầu lại đang nhớ à?”
“Làm gì có ai có khả năng là khắc tinh của tôi chứ? Tôi nói rồi, phụ nữ chỉ để giải khuây thôi. Tôi phải đi rồi, cậu làm việc đi!”
“Đến đây chỉ nói mấy câu như vậy à?”
Không trả lời Kính Đình, Tống Từ Liêm quay lưng đi đưa tay lên vẫy vẫy chào hắn. Mặc Kính Đình nở nụ cười nhìn theo khẽ lắc đầu.
Tống Từ Liêm rời khỏi công ty Mặc thị lái xe đến bệnh viện Tâm Đức tìm Phó Thư Kỳ. Vết thương của hắn tuy đã lành rất tốt có thể tự vệ sinh được, nhưng hắn vẫn cứ thích mỗi ngày đến làm phiền cô. Không hiểu sao ngày nào không thấy cô ấy xù lông trừng mắt với hắn, hắn lại cảm thấy ngày đó thật vô vị.
Đến phòng làm việc của Thư Kỳ, thấy trong phòng không có ai, đèn cũng không mở. Hắn đi khắp các phòng nhưng cũng không thấy cô đâu. Trong lòng dâng lên một cảm giác mất mác.
“Cô ấy trốn đâu mất rồi nhỉ?”
Nhìn thấy một nhân viên y tá đi đến hắn liền bước đến hỏi.
“Xin lỗi làm phiền cô một chút.”
“Anh muốn hỏi gì?”
“À, bác sĩ Phó hôm nay không đi làm sao?”
“À, bác sĩ Phó hôm nay bị bệnh nên đã xin nghỉ rồi ạ. Nghe nói cô ấy bị sốt, chắc mấy ngày nữa mới đi làm được.”
“Cô ấy bệnh rồi sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...