Y Tá Nhỏ Của Tổng Tài Tàn Tật
Diệp Lan Vy hí hửng bước ra ngoài pha cà phê cho Mặc Kính Đình. Nhưng cô chợt nhớ sực lại là cô chẳng biết chỗ pha cà phê ở đâu cả. Cô loay hoay nhìn ngó định quay lại hỏi Mặc Kính Đình thì nghe tiếng Từ Ân hỏi.
“Diệp tiểu thư tìm gì sao?”
“À may quá gặp anh ở đây. Chỗ pha cà phê ở đâu vậy? Chủ tịch muốn uống cà phê.”
“Chủ tịch muốn uống sao? Để tôi làm là được rồi, Diệp tiểu thư không cần làm đâu.”
“Không cần đâu, anh cứ chỉ chỗ cho tôi, tôi tự làm là được rồi.”
“Vậy Diệp tiểu thư đi đến cuối hành lang rồi rẽ trái nhé! À, chủ tịch thích uống cà phê ít đường, Diệp tiểu thư cho ít đường thôi nhé!”
“Tôi biết rồi, cảm ơn anh.”
Diệp Lan Vy vui vẻ đi theo hướng dẫn của Từ Ân. Vừa đến nơi còn chưa bước chân vào phòng đã nghe tiếng một số nhân viên nữ bàn tán.
“Này cô nói xem, cô gái ở trong phòng chủ tịch là bác sĩ thật sao? Tôi thấy dáng vẻ cô ta không giống tí nào.”
“Đúng đấy, trông cô ta cứ thảo mai thế nào ấy, chắc là gắn mác bác sĩ để tiếp cận chủ tịch chúng ta rồi.”
“Chủ tịch chúng ta trước giờ không phải hạng người ăn tạp. Sao lại thích một người như cô ta vậy? Nhìn cô ta cứ thấy quê mùa thế nào ấy, chắc chắn tiếp cận chủ tịch vì tiền rồi.”
“Tôi nói các cô nghe, phụ nữ bây giờ đa phần đều thích bám gót đại gia, chỉ cần có tiền thì dăm ba chuyện liệt chân hay què tay thì có là gì chứ!”
Diệp Lan Vy đứng bên ngoài nghe thấy hết những lời họ nói xấu mình. Bàn tay cô xiếc chặt lại, ánh mắt tức giận nhìn vào bên trong. Cô hít một hơi dài rồi mạnh dạng đẩy cửa bước vào trước ánh mắt ngạc nhiên của những người đang có mặt trong phòng.
“Thế nào? Sao không nói tiếp đi?”
Diệp Lan Vy dùng ánh mắt lạnh bước đến từng người một nói.
“Cô nhìn thấy tôi quyến rũ chủ tịch của cô?”
“Cô nhìn thấy tôi bám gót đại gia?”
“Cô nhìn thấy tôi tỏ vẻ thảo mai để tiếp cận chủ tịch? Sao vậy, chẳng phải vừa rồi còn rất mạnh miệng đánh giá tôi sao? Sao bây giờ tôi hỏi lại không dám trả lời vậy? Tôi nói cho các cô biết, bằng bác sĩ của tôi thuộc loại giỏi đấy, mà chuyên môn của tôi là chuyên về khâu và mỗ. Nếu tôi phát hiện được các cô nói xấu tôi thêm một lần nào nữa, tôi không ngại rạch miệng các cô ra rồi khâu lại đâu.”
Nhìn dáng vẻ hùng hồn của Diệp Lan Vy, những cô gái kia không dám nói gì thêm, lặng lẽ kéo nhau rời khỏi phòng. Diệp Lan Vy cảm thấy tâm trạng bực tức đến cực độ. Sao trên đời này lại có những thể loại thích mang chuyện người khác ra bàn luận như thể chuyện của họ vậy chứ! Đúng là bực mình mà.
Cô cầm lấy tách lấy cà phê ra pha cho Mặc Kính Đình. Vì đang tức giận nên cô quên mất việc Từ Ân dặn cô, pha xong cà phê cô cứ thế mang đến cho Mặc Kính Đình mà chẳng bỏ một hạt đường nào.
Mặc Kính Đình thấy cô đi pha cà phê khá lâu mà vẫn chưa thấy trở lại. Trong lòng lo lắng định ra ngoài tìm. Vừa đến cửa đã thấy cô trở lại với vẻ mặt không mấy tốt. Đặt tách cà phê lên bàn cho anh cô trở lại sofa ngồi với thái độ khó chịu. Mặc Kính Đình trở về chỗ của mình nhìn cô thắc mắc hỏi.
“Có chuyện gì sao?”
“Không có.”
“Không có thật sao?”
“Thật.”
“Vậy sao mặt mũi lại cao có thế kia? Nói đi, ai chọc giận em sao?”
Diệp Lan Vy liếc mắt nhìn Mặc Kính Đình định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn kiềm nén quay đi nói.
“Không có gì.”
Mặc Kính Đình biết vừa rồi hẳn là đã xảy ra chuyện gì nên cô mới bực mình như thế. Hắn không hỏi nữa đưa tay cầm lấy tách cà phê vừa uống vừa kiểm tra camera. Nhưng ngụm cà phê vừa uống vào miệng làm Mặc Kính Đình khẽ trợn mắt nhìn lại tách cà phê rồi nhìn cô. Rốt cuộc ai đã chọc giận cô ấy vậy. Cố nuốt xuống ngụm cà phê, hắn kiểm tra lại camera. Nhìn thấy chuyện xảy ra trong phòng mà sắc mặt hắn đanh lại. Ấn số nội bộ hắn gọi Từ Ân, rất nhanh Từ Ân đã có mặt trong phòng.
“Chủ tịch cho gọi tôi.”
Mặc Kính Đình vẫy tay gọi Từ Ân đến gần, chỉ vào màn hình máy tính đang phát lại đoạn video chuyện lúc nãy nói.
“Từ khi nào họ được bước chân đến đây vậy?”
“Là sơ xuất của tôi.”
“Đuổi việc bọn họ cho tôi.”
“Vâng, tôi sẽ đuổi việc họ ngay thưa chủ tịch.”
Từ Ân nhận lệnh nhanh chóng rời đi. Diệp Lan Vy cũng không chú ý đến chuyện của Mặc Kính Đình và Từ Ân nói. Cô rút điện thoại trong túi sách ra nghịch để giải tỏa tâm trạng.
“Kỳ Kỳ nhắn tin cho mình sao?”
Cô vội ấn trả lời tin nhắn của Phó Thư Kỳ. Mặc Kính Đình đến gần cô cô cũng không phát hiện. Hắn trầm giọng hỏi.
“Em bực mình làm gì, chẳng phải em cũng đã dạy dỗ họ rồi sao?”
Lan Vy ngước lên nhìn Mặc Kính Đình, cô có chút bất ngờ khi hắn biết chuyện lúc nãy. Cô đặt điện thoại xuống nhìn hắn nói.
“Sao tôi lại không được bực mình? Họ bôi nhọ tôi như thế tôi không được quyền bực mình sao?”
“Chó sủa vì ganh tị em để tâm làm gì? Nhưng mà họ nói cũng có chuyện đúng đấy chứ!”
Diệp Lan Vy nghe Mặc Kính Đình nói thế thì liền cao mày nhìn anh hỏi.
“Đúng??? Đúng chuyện gì chứ!”
Mặc Kính Đình tiến đến gần cô hơn, đưa tay nâng cằm cô nhìn vào mắt mình nói.
“Em ngày ngày đều quyến rũ tôi, không phải sao? Diệp Lan Vy em thành công rồi, tôi thật sự đã bị em thu hút em có biết không?”
Diệp Lan Vy đang cao có mặt mày, nhưng khi nghe câu nói của Mặc Kính Đình cô cảm giác giống như có một tiếng nổ lớn bên tai. Anh ta nói thế là ý gì đây? Cô đẩy tay anh ra khỏi cằm mình nói.
“Anh… lại nói linh tinh gì đấy? Tôi đang bực mình đấy, không thích đùa đâu.”
“Căng thẳng như vậy là không còn bực mình nữa rồi nhỉ? Bây giờ trả lời tôi xem, em đã cho bao nhiêu cà phê vào đây thế? Tôi uống ít đường chứ không phải không đường với lượng lớn cà phê thế này đâu.”
Diệp Lan Vy nhìn tách cà phê trên tay Mặc Kính Đình. Cô mới nhớ ra lúc nãy vì tức giận nên cô cũng không nhớ là mình đã bỏ bao nhiêu cà phê, vã lại còn chẳng bỏ một hạt đường nào. Cô vội cầm lấy tách cà phê nhìn anh cười khắc khổ.
“Tôi… lúc nãy tôi vô ý quá. Để tôi pha lại cái khác cho anh nhé!”
Diệp Lan Vy cầm lấy tách cà phê vội vã rời khỏi phòng. Mặc Kính Đình nhìn theo dáng vội vã của cô mà không khỏi công môi cười khổ.
“May mà em chỉ tức giận một chút thôi, nếu em thật sự nổi giận thì không biết tôi sẽ thê thảm thế nào nữa.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...