Ỷ Sủng Mà Cưới


Hai mươi ba, đủ tuổi kết hôn rồi
Editor: littlesunflower05
Cách một tấm cửa kính phòng tắm.
Thân hình nam nhân thon gầy cao dài đứng ở trước gương, ánh đèn trắng đến chói mắt, một viên bọt nước trong suốt từ mái tóc lộn xộn nhỏ xuống, đột nhiên chảy qua quai hàm hoàn mỹ, hướng về phía hầu kết nam tính.
Cô đóng băng tại chỗ, kinh ngạc nhìn màn mỹ nam đang tắm này càng ngày càng rõ nét.
Như là có dự cảm gì đó, nhịp tim bỗng nhiên tăng tốc.
Ngay sau đó, anh từ phòng tắm cất bước ra, trên ngực da thịt ướt át, giọt nước kia, dọc thẳng theo cơ bụng tám múi gợi cảm của người đàn ông, đi xuống lọt vào trong chiếc quần dài bó sát người.
Trong một khoảnh khắc, lúc ngẩng đầu, đối thẳng mặt với cặp mắt tựa hồ sâu kia.
Hạ Thanh Trì mở mắt.
Phòng không bật đèn, cửa sổ đóng chặt, chung quanh một mảnh tăm tối.
Cô nằm im không nhúc nhích, một lúc sau, nhích những ngón tay trắng nõn, sờ soạng tìm điện thoại dưới gối.
Còn chưa có xem thời gian, sáng lên trên màn hình là hình nam người mẫu cơ bụng tám múi, chiếm trọn tầm mắt Hạ Thanh Trì đầu tiên.
Cô nhớ tới giấc mộng vừa mới mơ trong đầu, chắc là tối hôm qua ở Cung Bồng Lai nghe Tần Xuyên tẩy não quá nhiều, nếu không tại sao ngủ một giấc, lại sẽ mơ thấy Ôn Thụ Thần mới gặp qua một lần, còn đem mặt anh thay vào dáng người của nam người mẫu trong ảnh màn hình khóa(MHK-cho phép mình viết tắt nhé huhu).
Hạ Thanh Trì bình tĩnh hai giây, nghiêm trang mà quyết định đổi hình nền.
Lúc trước sẽ dùng ảnh này làm MHK, cũng không phải cô trầm mê nam sắc, hoàn toàn là bởi vì lão già ở nhà đối với việc cô vẫn luôn không có bạn trai rất kín đáo phê bình, có đoạn thời gian còn hoài nghi xu hướng giới tính của cô.

Hạ Thanh Trì trực tiếp lên mạng tìm một bộ ảnh của những nam người mẫu có cơ bụng tám múi, mỗi ngày đổi một cái, giả vờ để làm lão già yên tâm.
Cô ở phương diện này (xu hướng giới tính), so với bất kì nữ nhân nào cũng đều không thể bình thường hơn.
Hạ Thanh Trì chán đến chết mà mân mê di động, đầu ngón tay đột nhiên dừng lại, ma xui quỷ khiến mà mở ra xem tin nhắn đã gửi đi.
Tối hôm qua Tần Xuyên chó chết này, cô trên miệng nói bao nhiêu chuyện với anh ta, kết quả thế nhưng lại đoạt di động của nàng nhắn tin cho Ôn Thụ Thần!
Trong hộp thoại, trừ bỏ cái tin nhắn kia của cô: [ Xin chào Ôn tiên sinh, tôi là Hạ Thanh Trì, có thời gian ăn bữa cơm không? ] ra.
Suốt cả đêm qua, liền dường như đá chìm đáy biển, Ôn Thụ Thần cũng không có để ý tới việc cô quấy rầy.
Cũng may không để ý đến cô.
Nếu không, Hạ Thanh Trì nghiêm túc sống 23 năm, thật đúng là không học được cách chủ động đối với đàn ông, cô nhìn chằm chằm di động nửa ngày, đặt ở bên cạnh gối đầu, sau đó đem cơ thể của mình vùi ở trong chăn mềm mại, di chứng say rượu từ đêm qua, đầu còn choáng váng, thôi kệ đi, vẫn là chờ anh tìm cô bồi tiền xe đi vậy.
Hạ Thanh Trì mơ mơ màng màng lại ngủ một hồi, lúc tỉnh lại đã gần chạng vạng tối bốn giờ rưỡi.
Sau khi tỉnh táo, cô mở điện thoại lên, phát hiện có vô số thông báo từ Weibo nảy ra.
Trước đó bởi vì sự việc cự diễn nháo lên Hotsearch, về sau, Hạ Thanh Trì liền thoát ra khỏi tài khoản Weibo chính thức của cô, ngầm có một Weibo phụ, ngay cả người đại diện của cô cũng không biết, cương thi phấn (*) không vượt quá 5 người.
(*) Cương thi phấn(phấn phát âm giống từ 'fan' trong tiếng Trung): Fan Zombie, tiếng Anh là Zombie fans, là một thuật ngữ chung để chỉ những người dùng không hoạt động hoặc giả mạo trên Weibo, Baidu Tieba, Wechat (Nguồn: Baidu), nói nôm na là acc clone.
Lập tức nhìn đến nhiều tin nhắn chửi cô như vậy, Hạ Thanh Trì mới ý thức được mình bị bái áo khoác nhỏ(*).

(*) Các đại nhân cíu mình với, mình không hiểu chỗ này và cũng không tra được nghĩa????
"Sườn xám đệ nhất mỹ nhân chơi lớn cự diễn" cái đề tài này hôm nay như cũ treo ở top 10 hot search không đi xuống, các nhà truyền thông lớn cùng account marketing thay đổi biện pháp tới tìm đề tài cọ nhiệt, tin nhắn cùng bình luận, về cơ bản đều tố cáo, chống lại cô.
- - không muốn làm quách nữ lang, là muốn lên trời sao?
- - muốn đóng phim, trước hết cùng tiền bối học tập làm người đi, cự diễn lúc chuẩn bị khai máy, học bên ngoài nữ cố định lên giá đâu?
- - Hình ảnh đời thường của tỷ tỷ thật sự khiến tôi muốn liếm màn hình, sườn xám cặp chân dài tuyết trắng tinh tế thẳng tắp dưới sườn xám kia......!Phim này nghe nói có cảnh cởi quần áo, đột nhiên chờ mong cô ta có thể vì nghệ thuật hiến thân một lần!
- - tới xem náo nhiệt, cô này chắc là không bối cảnh chỗ dựa đi, liền công ty quản lý đều mặc kệ? Ha ha ha nếu là lấy không ra tiền bồi ngàn vạn kếch xù tiền vi phạm hợp đồng, lầu trên, nguyện vọng của ngươi tám phần có thể thực hiện!
Tiền vi phạm hợp đồng......
Nhìn thấy ba chữ này, đầu ngón tay Hạ Thanh Trì dừng một chút.
Nàng xốc chăn lên đứng dậy, trước tiên rót một ly nước uống, trực tiếp bấm số Tần Xuyên.
"Tần chó, tiền vi phạm hợp đồng việc này ông đến cùng là chuẩn bị giúp tôi thế nào? Lại dây dưa dây cà, tôi liền thật sự muốn đi vì điện ảnh nghệ thuật hiến thân!"
"Hiến thân ổn đấy nhỉ, cái dáng người ma quỷ này của bà......"
Tần Xuyên còn chưa có hưng phấn xong, Hạ Thanh Trì vô tình mà đánh gãy hắn: "Trước khi hiến thân, tôi sẽ đem ảnh ông từ lúc ba tuổi lộ ra con ch*m con đến mười tám tuổi còn mặc quần bốn góc hình Pikachu đăng lên Weibo, muốn chết cùng chết đi."
Xấu hổ!
Tần Xuyên lập tức đổi giọng: "Chuyện của bà tôi đã sớm giải quyết thỏa đáng, chó cái nhỏ à......!Bà trị không được đạo diễn, có thể đi thu phục người đầu tư mà."
Vừa mới nói xong, Tần Xuyên bên kia liền gửi địa chỉ một câu lạc bộ tới, chỉ cho cô một chiêu: "Tôi nghe được, đạo diễn bộ phim kia của bà hiện tại căn bản tìm không thấy nữ diễn viên thích hợp tới thay thế bà, cho nên vẫn luôn ở trên mạng lấy dư luận cùng tiền vi phạm hợp đồng bức bà đấy.

Bà chắc cũng đã nghe qua mấy cái nhà tư bản chống lưng cho diễn viên, muốn sửa kịch bản liền sửa, huynh đệ chỉ có thể giúp bà lần này, cố lên!"
......
Hạ Thanh Trì phục hồi tinh thần lại, Tần Xuyên một hơi nói xong cũng đã cúp điện thoại.
Một lát sau, cô hơi hơi cúi đầu cũng buông di động, xoay người đến tủ đầu giường lấy ra bao thuốc lá, dẫm lên thảm đi đến bên cửa sổ, một phen kéo ra bức rèm đóng chặt.
Bên ngoài là những tòa cao ốc san sát, cảnh đêm lộng lẫy mê người.
Tay Hạ Thanh Trì kẹp điếu thuốc, nhẹ nhàng điểm một cái, làn khói mịn bay lên, khiến gương mặt tinh xảo của cô trở nên có chút mơ hồ, tấm kính cửa sổ sát đất phản chiếu dáng vẻ của cô lúc này, thân ảnh tinh tế cũng nhạt đến gần như dung nhập vào bóng đêm.
Hạ Thanh Trì lẳng lặng mà đứng hồi lâu, chờ hút hết một nửa điếu thuốc.

Giống như vừa hạ quyết tâm, cô đi vào phòng để quần áo, tìm một bộ sườn xám màu xanh lá thay.
Bên ngoài mới vừa hạ trận mưa, nhiệt độ không khí thấp, trong không khí có chút lạnh.
Hạ Thanh Trì lần này đã rút ra bài học là không tự lái xe, đứng ở ven đường gọi xe taxi, 40 phút sau, đi vào địa chỉ Tần Xuyên gửi cho nàng.
Hội quán này tọa lạc tại khu hoàng kim của Giang thành, diện tích không lớn lắm, kiến trúc ba tầng màu trắng, mặt ngoài điêu khắc đồ án Mặc Thủy(*) tinh xảo, lộ ra một cỗ Giang Nam độc đáo ý nhị.

(*)Tranh thủy mặc: là một loại tranh hội họa khởi nguồn từ Trung Quốc.


"Thủy" (水) là nước, "mặc" (墨) là mực nên tranh thủy mặc chủ yếu chỉ là mực mài ra, pha với nước, về sắc thái chỉ có hai màu trắng đen.

Tranh thủy mặc là loại hình phát triển cùng với nghệ thuật thư pháp Trung Hoa.

Loại hình này bắt đầu xuất hiện vào thời Đường (618-907) và tạo nên sự ấn tượng, khác biệt so với các loại hình nghệ thuật vẽ trước đó.

Những đặc điểm mới của Tranh Thủy Mặc so với các loại hình nghệ thuât trước đó là chú trọng vào sắc đen hơn là pha trộn các màu sắc với nhau, tập trung mạnh vào nét vẽ và bản chất, tinh thần của vật thể, cảnh vật hơn là mô tả trực tiếp, bắt chước.

(Wikipedia)

Tranh thủy mặc( Nguồn: Internet)
Mới vừa đi vào, một nhân viên tạp vụ thực lễ phép mà ngăn cô lại: "Chào cô, xin hỏi có chuyện gì ạ?"
Giống như nhiều câu lạc bộ cao cấp khác, đều có chế độ hội viên, và những doanh nhân giàu có đến đây nói chuyện kinh doanh đều có phòng bao riêng, Hạ Thanh Trì bảo Tần Xuyên gửi số phòng cho cô, rồi nói với nhân viên tạp vụ.
Nhân viên tạp vụ như cũ lễ phép dẫn cô đến phòng bao lầu hai: "Mời đi bên này"
Hạ Thanh Trì theo hắn đi lên bậc thang, quẹo phải, xuyên qua hành lang an tĩnh, đi vào phòng bao phía trước.
Phía trên bảng số phòng, viết ba chữ "Một chút xuân".
Nhân viên tạp vụ gõ hai tiếng mới đẩy cửa ra, sau đó làm động tác mời.
Hạ Thanh Trì gật đầu mỉm cười, đi vào.
Một thanh âm nhẹ nhàng vang lên, cửa phòng ở phía sau cô khép kín.
Trong phòng bao rất yên tĩnh, trong không khí tràn ngập hương trà nhàn nhạt thanh nhã, Hạ Thanh Trì thấy bốn phía không có ai, trong bức bình phong(*) khắc hoa chạm rỗng hiện ra hình bóng một người đàn ông.

Ảnh minh hoạ bức bình phong( Nguồn: Internet)
Hạ Thanh Trì bước qua, ngước mắt lên, chỉ cách đó hai ba bước.
Cô thấy một người đàn ông khuôn mặt tuấn mỹ.
Anh lẳng lặng ngồi ngay ngắn ở sô pha, nhàn nhã pha trà, không giống như tối hôm qua mặc một thân âu phục màu xanh mực, đêm nay anh chỉ mặc sơ mi trắng quần tây đen, đường viền cổ áo được ủi phẳng phiu, toàn thân khí chất tự phụ như để người ta cao cũng không thể chạm.
Hạ Thanh Trì nghĩ anh hẳn là điệu thấp (giấu mình, không bộc lộ (tài năng, khả năng của) bản thân), chứ nhan sắc như vậy, nếu tùy ý xuất hiện ở tầm mắt đại chúng, chỉ sợ không có mấy người có thể chống cự được.
Càng không nghĩ tới......!Ôn Thụ Thần là nhà đầu tư cho bộ phim "Hồng trang" mà cô đóng vai chính!

Bất quá những cái này đều không quan trọng.

Bản thân Hạ Thanh Trì không có tiền để trả ngàn vạn tiền vi phạm hợp đồng, cô cần phải thuyết phục người đàn ông trước mặt mình.
Nếu không --
Hoặc là chấp nhận sắp xếp liên hôn của Hạ gia, hoặc chính là phải vì nghệ thuật hiến thân!!!
Ngón tay trắng nõn không tiếng động nắm chặt, giấu đi mồ hôi rịn trong lòng bàn tay, chủ động đi lên trước.
Còn chưa mở miệng, đôi mắt đen nhánh thâm thúy của Ôn Thụ Thần nhìn về hướng cô, an tĩnh một giây, thanh âm thấp đạm: "Là cô à?"
Tối hôm qua lái xe đâm anh, hiện tại lại có việc cầu anh.
Hạ Thanh Trì tự thấy xấu hổ, không biết vì sao, trong lòng bất ổn luôn cảm thấy liên hệ Ôn Thụ Thần không phải là chuyện tốt, mặc dù anh nhìn qua ôn lương vô hại, nhưng có thể chỉ là vẻ ngoài.
"Ôn tổng, lúc trước tôi là diễn viên chính bộ phim《 Hồng trang 》mà ngài đầu tư, đêm nay mạo muội đến đây quấy rầy ngài, là muốn cùng ngài nói một chút về bộ phim này." Hạ Thanh Trì cho rằng cùng Ôn Thụ Thần lôi kéo làm quen không có gì là tốt, cũng biết đối phương vừa rồi là kinh ngạc lúc mình xuất hiện.
Không muốn bầu không khí trở nên xấu hổ như vậy, cô chủ động lấy tập tài liệu cá nhân trong túi xách ra, đặt lên bàn trà, đi thẳng vào vấn đề.
Ôn Thụ Thần khẽ lướt nhìn tập tài liệu kia, lại lướt qua trên người cô,như suy tư gì đó, đánh giá cô thật lâu.
Một lát sau, anh định thần bình tĩnh pha trà, thái độ ôn hòa: "Mời ngồi."
Mời cô ngồi, chứng tỏ là còn đường sống.
Hạ Thanh Trì chậm rãi đi đến sô pha đối diện, cô vì muốn chứng minh mình hoàn mỹ phù hợp hình tượng nữ chính bộ phim này, ở trước mặt nhà đầu tư để có thể đàm phán có lợi thế, liền mặc sườn xám đến, cho nên khi ngồi xuống động tác chậm chạp quy củ, một đôi chân dài tinh tế dưới sườn xám, như ẩn như hiện, trắng như Bạch Tuyết.
Ánh mắt Ôn Thụ Thần trong lúc lơ đãng đảo qua, ngắn ngủi một giây.
Đôi mắt anh hơi nheo lại, bất động thanh sắc dời đi.
Ôn Thụ Thần kín đáo giấu đi suy nghĩ cùng tâm loạn, lặng im một lát không nói.Mà Hạ Thanh Trì lại không biết, chỉ nghĩ muốn thuyết phục anh dùng ưu thế nhà tư bản, làm đạo diễn cắt giảm lâm thời những cảnh diễn sắc tình trong bộ phim đó.
Cô thái độ thành khẩn nói hồi lâu, người đàn ông lặng im, không tỏ thái độ.
Hạ Thanh Trì đôi môi chậm rãi nhếch lên, không khỏi cảm thấy bầu không khí trong phòng làm cho cô khẩn trương.
Ôn Thụ Thần không nhanh không chậm đưa cho cô chén trà, giọng điệu lạnh nhạt: "Hạ tiểu thư, mời uống trà."
Hạ Thanh Trì ngẩn người, nhìn khuỷu tay Ôn Thụ Thần sạch sẽ thon dài lấy chén trà, đưa tới trước mặt mình.
Vô thức đưa tay nhận trà, dưới ánh mắt nhuộm đen tràn ngập chờ mong của cô.....
Ôn Thụ Thần rốt cục hạ mình cầm tư liệu cá nhân đang đặt trên bàn lên.
Tầm mắt người đàn ông, tại chỗ thông tin diễn viên đọc nhanh như gió.
Hạ Thanh Trì trên ảnh chụp là trang điểm, nhìn tuổi còn rất trẻ, khuôn mặt còn không to bằng bàn tay đàn ông, làn da trắng non, mười phần nén lòng mà nhìn ống kính, mặc sườn xám, bộ dáng giống như mỹ nhân xuất hiện trong truyện tranh.
"Hai mươi ba?"
Trong không khí đang an tĩnh, thanh âm Ôn Thụ Thần vang lên.
Hạ Thanh Trì đặt chén trà xuống, ngẩng đầu lên.
Câu tiếp theo của anh, nói một cách trầm thấp hàm súc: "Hai mươi ba, đủ tuổi kết hôn rồi."
Hạ Thanh Trì kinh ngạc nhìn người đàn ông vẫn đang liếc nhìn tư liệu cá nhân của cô.
Ánh sáng trong phòng làm cho khuôn mặt anh rõ ràng hơn, thần sắc như nghĩ ngợi một việc vô cùng quan trọng, ngón tay dài thoảng uốn lượn, nhẹ nhàng gõ chén trà vang lên.
Trong đầu cô đều bị câu "đủ tuổi kết hôn" kia chất đầy.
Vị này chắc sẽ không ghét bỏ cô hai mươi mấy tuổi mới tiến giới giải trí đóng phim nhỉ? Cũng không phải không có khả năng, dù sao hiện tại con gái mười mấy tuổi đã xuất đạo, cô mà nói, là chậm người ta một bước.
Hạ Thanh Trì miễn cưỡng bày ra gương mặt tươi cười, nói từng chữ một: "Trông tôi vẫn còn rất nhỏ."

Ánh mắt Ôn Thụ Thần dừng lại ở trên người cô, cũng công nhận lời này.
Anh nhấp miệng trà, bất động thanh sắc hỏi: "Hạ tiểu thư hiện tại độc thân à?"
Câu hỏi đầu tiên, Hạ Thanh Trì thận trọng gật đầu.
Kết quả là, người đàn ông này đưa ra câu hỏi thứ hai: "Có yêu thích nam nhân nào không?"
Hạ Thanh Trì thanh âm kẹt lại, hiện tại nhà đầu tư bị sao vậy?
Đầu tư bộ phim, còn phải nhọc lòng quan tâm vấn đề tình cảm của diễn viên sao?
Môi cô giật giật, lúc đang nghĩ xem có nên hay không trả lời Ôn Thụ Thần, cửa phòng từ bên ngoài bị đẩy ra, một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi xuất hiện ở cửa, người còn chưa tiến vào, thanh âm đã tiến tới trước: "Thụ Thần, bên ngoài nhân viên tạp vụ nói có vị nữ nhân xinh đẹp trẻ tuổi tìm anh, chú giúp anh tiếp khách à?"
Trong một câu nói, mỗi chữ đều làm Hạ Thanh Trì lâm vào mê mang thật sâu.
Nhà đầu tư《 Hồng trang 》 không phải anh ấy sao? Không phải anh ấy sao!?
Đôi mắt đen nhánh của cô vì kinh ngạc mà trừng lớn, quay đầu ngơ ngác mà nhìn Ôn Thụ Thần.
Vẻ mặt của người đàn ông ngưng trệ trong giây lát, thực mau quay lại dáng vẻ vân đạm phong khinh, buông phần tài liệu kia xuống: "Ở đây."
Người đàn ông trung niên cất bước đi tới, rõ ràng đây mới là chủ nhân chân chính của phòng bao này, rất nhanh chú ý tới Hạ Thanh Trì, dường như trong ấn tượng cũng không biết vị cô nương xinh đẹp này, hai mắt tỏa sáng: "Đây là? Chú còn đem theo một cô gái đến hẹn hò à?"
Hạ Thanh Trì đã nói không ra lời, đáy lòng bỗng dưng trỗi lên một cảm giác vi diệu.
Cô không hiểu, Ôn Thụ Thần không phải nhà đầu tư phim, vậy thì còn phí thời gian gài bẫy cô làm gì.
Tuy nhiên rất nhanh, âm thanh thông báo tin nhắn từ điện thoại vang lên, im ắng nhắc nhở cô cái gì đó.
Hạ Thanh Trì lấy điện thoại di động ra, tin nhắn trước đó còn chưa xóa: [ Xin chào Ôn tiên sinh, tôi là Hạ Thanh Trì, có thời gian ăn bữa cơm không? ]
Tiếp theo một tin nhắn mới xuất hiện.
Nhưng là một chữ ngắn gọn: [ Có.

]
Người gửi: Ôn Thụ Thần.
????????????
Tình hình là mỏi người mỏi mắt quá trời mọi ngừi oiiii ಥ‿ಥ (༎ຶ ෴ ༎ຶ).

Bộ này là một trăm bao nhiu chương í, thì tầm khoảng chục chương cuối là của cặp phụ( hình như zạy á????tại vì mình chưa đọc hết bản cv của bộ này), mình tính là sẽ không làm cặp phụ vì một chương đã rất dài, cặp chính thì lê thê hơn trăm chương mới trọn vẹn, mình thì khá bận (~‾▿‾)~etou có vẻ hơi vô trách nhiệm nhở.

Nhưng mà đừng vội trách mình nhá, nếu tương tác tốt thì mình vẫn sẽ cố làm trọn bộ truyện này♪┌|∵|┘♪.
___
Tiết lộ một chút về anh nhà:
Thích chị nhà từ cái nhìn đầu tiên aaaaaa.

Bình tĩnh hoi anh ơi, mới chương ba đã đề đề cập đến kết hôn rồi????????
Nhưng mà anh không cứ hở tí là đè ra hôn như mấy tổng tài bá đạo cường thế các kiểu nhé( tính đến chương trong bản CV mà mình đọc, còn về sau thì hong biết:)))).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui