Mọi người bị âm thanh thu hút nhất tề nhìn về phía chủ tọa Hiên đế cùng Minh Nhân thái hậu! Quân Dật Hiên cũng không nhìn ánh mắt đau thương của Minh Nhân thái hậu, ý cười trong suốt như trước nhìn về phíaPhong Nhược Ngôn, đồng thời hạ lệnh cho Đình Thương đứng bên cạnh ! Đình Thương hầu hạ hoàng thượng cũng không chỉ một sớm một chiều, tự nhiên hiểu được tâm tư của Quân Dật Hiên, nhưng bởi vì hiểu được, mới cảm thấy đáng sợ , lại không thể không nghe theo chỉ thị của Quân Dật Hiên , Đình Thương không ngừng lau mồ hôi lạnh trên khuôn mặt , cung kính tiến về phía Phong Nhược Ngôn cùng Hiên Viên Lưu Phong, cúi đầu trước mặt hai người nhẹ giọng nhắc nhở : “Tụng Hiền hoàng hậu, hoàng thượng thỉnh ngài đi qua !” Phong Nhược Ngôn quét mắt liếc Quân Dật Hiên một cái , liền nhìn thấy con ngươi Quân Dật Hiên lộ ra ý ép buộc , phượng mâu hơi đổi , đảo qua phía Yến Tần Ngạo , không hề ngoài ý muốn , liền nhìn thấy cặp con ngươi lộ ra vẻ xem kịch vui , còn có ở trong góc khuất là Mạc Liên cung chủ với ánh mắt hâm mộ ghen tị và phẫn hận ! Phong Nhược Ngôn cười nhạo một tiếng , muốn xem kịch vui sao , xem ra không thể phật ý mọi người rồi! Phong Nhược Ngôn ngẩng đầu , quả nhiên nhìn thấy mặt Hiên Viên Lưu Phong đã không thể đen hơn được nữa , khóe miệng tạo thành một đường cong hoàn mỹ , sau đó lôi kéo Hiên Viên Lưu Phong hướng vị trí đi tới ! Nhận thấy động tác của Phong Nhược Ngôn , mắt Hiên Viên Lưu Phong sáng lên , trong lòng cũng thoải mái không ít , mặc dù ở trong mắt Quân Dật Hiên chính mình vẫn không thể nào ra hồn , hắn đối với vật nhỏ nhà mình cũng yên tâm, nhưng bị Quân Dật Hiên khiêu khích uy nghiêm của chính mình như vậy , lại trắng trợn biểu lộ chiếm giữ nữ nhân của mình như vậy , cho dù là người giỏi nhẫn nhịn tới đâu cũng phải phát hỏa nha! Xem ra , Quân Dật Hiên đến cùng vẫn muốn vị trí hoàng đế này , nghĩ như vậy , ánh mắt Hiên Viên Lưu Phong hơi hơi nheo lại , lộ ra ngoan tuyệt! Mà mọi người nhìn thấy hành động của Phong Nhược Ngôn không hẹn mà đều rớt cằm , bọn họ tuy rằng biết hiện tại Phong Nhược Ngôn đã không còn giống Phong Nhược Ngôn ngày xưa , nhưng cũng không nghĩ tới sẽ kiêu ngạo đến như vậy , thế nhưng lại ở trước mặt mọi người trong Tây Lưu hoàng cung cự tuyệt không nhìn phía Tây Lưu đế vương, hỏi làm sao bọn họ có thể không kinh ngạc , tuy rằng Hiên Viên Lưu Phong rất lợi hại , nhưng ai cũng biết , Tây Lưu đế vương không phải người dễ chọc , mà Nhiếp chính vương phủ cũng không phải nơi dễ chơi đùa , huống chi vẫn là Nhiếp chính vương phi , muốn tiến tới vị trí kia quả là khá gian nan! Cho nên nói , Phong Nhược Ngôn đi theo Hiên Viên Lưu Phong có vẻ không có sáng suốt , mà hiện tại Tây Lưu đế quân hứa với nàng vị trí vạn người mê , nếu là nữ tử bình thường , nhất định là mừng rớt nước mắt , nhưng Phong Nhược Ngôn lại không như vậy , mà là cuồng ngạo cự tuyệt Những người có mặt ở đây ngày hôm nay mới có thể thấy hết được sự cuồng ngạo đó của Phong Nhược Ngôn ! Yến Du Trần đem chén rượu giơ lên bên miệng , nở nụ cười , Phong Nhược Ngôn , quả nhiên không hổ là Phong Nhược Ngôn , nhớ rõ lần đầu tiên gặp mặt , nàng không giống bây giờ , cuồng ngạo lại bí ẩn , mang theo ánh mắt có thể nhìn thấu tâm tư người khác , bọn họ là bằng hữu , tốt lắm tốt lắm bằng hữu , nhưng Yến Du Trần lại không biết , đến tột cùng là càng chạy càng xa hay vẫn là càng chạy càng gần! Mà giờ phút này ánh mắt Quân Dật Hiên ngày càng lạnh , trong ánh mắt càng nhiều tia không cam lòng , ánh mắt hắn chớp động , làm cho người ta nhìn có chút kinh hãi , sau đó phát ra tiếng cười nhẹ :“Ngày hôm trước nghe nói Bắc Triệt quốc có ý đem Băng Nguyệt quận chúa hứa gả cho Hiên Viên vương gia , mà trẫm đã hạ chỉ đem phong Quỳnh Hoa công chúa làm Tụng hiền hoàng hậu , mong rằng Hiên Viên vương gia cùng hoàng hậu của trẫm bảo trì khoảng cách !” Nói xong , Quân Dật Hiên giơ Kim Bôi trong tay lên , lạnh nhạt uống rượu! Lúc này các đại thần ủng hộ Quân Dật Hiên cũng đang đứng ngồi không yên , bị lời nói của Quân Dật Hiên làm cho một thân mồ hôi lạnh toát ra , bọn họ nguyên bản cảm thấy phong Phong Nhược Ngôn làm hậu có chút không thoả đáng , bọn họ cho là Quân Dật Hiên nhất thời xúc động , chỉ cần không cử hành nghi lễ , chuyện này liền không tính toán gì hết , nhưng hiện tại Quân Dật Hiên thế nhưng lại công khai ở trên đại điện cùng Hiên Viên Lưu Phong tranh phi , điều này làm cho bọn họ kinh hãi không thôi! Cho dù hiện tại nội loạn ở Tây Lưu quốc đã dẹp xong thì đã sao , cho dù Quân Dật Hiên hiện tại nắm quyền như thế nào , ở trong mắt Hiên Viên Lưu Phong này đó tính là gì , bọn họ có thể tưởng tượng , nếu Chiến thần Hiên Viên Lưu Phong thực sự nổi giận , e rằng Tây Lưu quốc sẽ rơi vào tay của hắn mất . Bọn họ hiện tại đang rối hết lên , chính là không biết nên ủng hộ Tây Lưu đế hay là can ngăn Tây Lưu đế đây ! Quân Dật Hiên đem thần sắc của mọi người thu hết vào đáy mắt , trong lòng nở ra một nụ cười lạnh , bọn họ có thể nghĩ đến chuyện này , Quân Dật Hiên hắn lại không thể nghĩ ra hay sao , đối đầu với Hiên Viên Lưu Phong , hắn đã đem mỗi một bước đều tính toán rất tốt , trước không bộc lộ ra là vì hắn đang âm thầm bồi dưỡng thế lực , cũng không thể khinh thường , huống chi hiện tại quân đội của Hiên Viên Lưu Phong ở ngoài thành , đội quân của Yến Tần Ngạo cùng quân đội Hiên Viên Lưu Phong kiềm chế lẫn nhau , cái gọi là rút giây động rừng , hơn nữa Yến Tần Ngạo cùng Hiên Viên Lưu Phong lại không có khả năng liên thủ , cho nên, quân đội ở ngoài thành cần gì phải e ngại? Thừa dịp này , hắn không tính để cho Phong Nhược Ngôn chạy mất , mặc dù nàng cùng Hiên Viên Lưu Phong thân thiết như thế nào hắn cũng tin tưởng , chỉ cần cho hắn một thời gian , hắn có thể làm so với Hiên Viên Lưu Phong còn tốt hơn ! Hiên Viên Lưu Phong đem thần sắc của Quân Dật Hiên thu vào đáy mắt, trong mắt dần hiện ra một tia đùa cợt , sau đó nghe được Quân Dật Hiên thế nhưng muốn châm ngòi ly gián , nhất thời lông mi nhíu lại , đanh định lên tiếng lại bị Phong Nhược Ngôn chặn lại! Phong Nhược Ngôn vốn muốn cấp cho Quân Dật Hiên một cơ hội , nhưng hiện tại…… Phong Nhược Ngôn hướng về phía Quân Dật Hiên đùa cợt cười khẽ ra tiếng, như trước tà tà nằm ở trong lòng Hiên Viên Lưu Phong , nhàn nhã lắc lắc ngón tay, nói:“Hiên đế bệ hạ, có lẽ ta chỉ gọi ngươi như vậy một lần này nữa , có lẽ sẽ không có lần sau , đầu tiên sửa lại vài cái sai lầm của ngươi , thứ nhất, cái gì mà Tụng Hiền hoàng hậu , chẳng lẽ thủ hạ của ngươi không nói cho ngươi biết là thánh chỉ kia ta đã thiêu rồi hay sao? Thứ hai, hắn, Hiên Viên Lưu Phong là nam nhân của Phong Nhược Ngôn ta , hơn nữa là nam nhân duy nhất của ta , không ai có thể nhúng chàm, về phần quận chúa kia , ta sẽ xử lí , ta không ngại nói chuyện với nàng! Quân Dật Hiên, ngươi và bổn công chúa cũng không phải mới quen biết ngày đầu , cho nên, ngươi tốt nhất nên thu hồi ý định đó của mình đi , ta sợ ngươi không gánh nổi hậu quả ! Lời này của Phong Nhược Ngôn muốn bao nhiêu kiêu ngạo , cuồng vọng có bấy nhiêu , Hiên Viên Lưu Phong nghe được lời nói của Phong Nhược Ngôn trên mặt dần hiện ra tràn đầy thỏa mãn, đồng thời ở trong lòng nhịn không được mỉm cười , nhưng mà người khác, lại không như vậy , họ bị lời nói đó của Phong Nhược Ngôn làm cho kinh hãi , từng đợt âm thanh hút không khí vang lên , tất cả mọi người đều bị nàng dọa sợ đến mức trợn mắt há hốc mồm, trong lòng đã không còn lời nào để miêu tả tâm trạng của họ bây giờ! Làm sao có thể như vậy , cái gì nam nhân của mình ta , đường đường một Chiến thần Hiên Viên vương gia mà lại là nam nhân của nàng ? Thế gian làm sao có thể còn nữ tử kiêu ngạo như nữ tử này? Nhưng càng làm cho người ta sửng sốt chính là, người ở chiến trường như Tu La , lại là một Đông Thần Chiến thần Nhiếp chính vương, cư nhiên một chút cũng không thấy có gì không ổn , cũng không có một tia tức giận , thân thủ nhanh chóng đem nữ tử ôm vào trong lòng , trên mặt lộ ra tia sủng nịch , tán dương, bao dung tươi cười, còn khẽ hôn một cái lên thái dương Phong Nhược Ngôn , rồi sau đó ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào vẻ mặt khó coi của Quân Dật Hiên, âm thanh lạnh lùng nói: “ Nhược nhi bảo bối đã nói như vậy , ta nghĩ, Hiên đế tất nhiên không cần bổn vương lại lặp lại một lần đi!“ Hai bàn tay Quân Dật Hiên nắm chặt , trên mặt tràn đầy lửa giận, săc mặt thâm trầm , lộ ra hàn ý lạnh lẽo : “Phong Nhược Ngôn, ta đều đã cho nàng những gì tốt nhất, tôn quý nhất , bao gồm cả tình yêu của Quân Dật Hiên ta, nàng còn có gì không vừa lòng , vì sao trong mắt nàng chỉ có Hiên Viên Lưu Phong, Quân Dật Hiên ta thua kém hắn ở điểm nào!“ Ghen tỵ , lửa giận, cuồn cuộn nổi lên! Phong Nhược Ngôn sửng sốt, trong lòng nhịn không được thở dài một tiếng, Quân Dật Hiên, mảnh tình cảm kia có lẽ ở lúc chữa khỏi bệnh cho hắn , cũng đã chết! Phong Nhược Ngôn tao nhã từ trong ngực Hiên Viên Lưu Phong đứng dậy, vừa hành động , đều toát ra sự thanh nhã đến tột độ , xinh đẹp đến lóa mắt , rung động lòng người, mọi người không nhịn được cùng nhau thoảng thốt , Phong Nhược Ngôn tiêu sái tiến đến giữa Kim Loan điện , đôi mắt đẹp nhìn Quân Dật Hiên tràn ngập khinh thường cùng trào phúng! Đúng vậy, đối với Quân Dật Hiên hiện tại , trong mắt Phong Nhược Ngôn , chỉ còn lại có trào phúng, đối với Quân Dật Hiên, không lâu trước kia, còn nhớ rõ chính mình đã từng nói với hắn họ có thể trở thành bằng hữu , nhưng hiện tại…… Ánh mắt Phong Nhược Ngôn trực tiếp nhìn Quân Dật Hiên, chống lại ánh mắt cuồng nhiệt kia của Quân Dật Hiên , không có ý thoái nhượng “ Quân Dật Hiên, ngươi có biết ngươi có bao nhiêu buồn cười không , ngươi cho ta ngôi vị hoàng hậu thì ta phải nhận sao ? Quả thực buồn cười, ở trong mắt ngươi nó tôn quý nhưng ở trong mắt Phong Nhược Ngôn ta thì nó ngay cả cái rắm cũng không bằng , ngươi hỏi vì sao trong mắt ta chỉ có hắn , nhưng tại sao ngươi không tự hỏi bản thân là vì sao trong mắt ta lại chỉ có hắn không!” Quân Dật Hiên nghe xong lời Phong Nhược Ngôn nói, trong lòng nhói đau, thanh âm có chút run run! Mà Phong Nhược Ngôn lại không có một tia đồng tình, tiếng cười trầm thấp của Phong Nhược Ngôn từ từ vang lên, càng cười, thanh âm càng lớn, trong điện đều rõ ràng có thể nghe, phong tình vô hạn:” Đúng vậy, chính là buồn cười, buồn cười đến cực điểm, ngu xuẩn đến cực điểm!“ Phong Nhược Ngôn nói xong, ánh mắt mang thần sắc khó lường nhìn Mạc Liên cung chủ , sau đó lại mở miệng , âm thanh lạnh lùng vang lên nói:” Có lẽ ta nói lời này, ngươi không cam lòng, như vậy, ta sẽ làm cho ngươi tâm phục khẩu phục!“
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...