Y Sủng Cuồng Phi




Phong Nhược Ngôn dõi mắt nhìn về phía sơn cốc đối diện. Nửa ngày sau Phong Nhược Ngôn rốt cuộc cũng lên tiếng: “Nếu lựa chọn tin ta! Như vậy, đốt lửa đi!” Ngọn lửa vẫn đang bốc lên, vàng óng ánh diễm lệ ở trong gió núi không ngừng phiêu diêu, tựa hồ như đang tấu vang một khúc nhạc kinh điển. Trên gương mặt tuyệt mỹ của Phong Nhược Ngôn cũng phản chiếu màu ngọn lửa, khẽ hồng, hợp với khung cảnh chung quanh thật đẹp, lại càng tăng thêm sức mạnh. Bốn người Cao Mạn Thanh, Yến Du Trần, Quân Dật Hiên và Truy Nguyệt đang nhìn, nghe được lời Phong Nhược Ngôn nhất thời hoảng sợ, đều đưa mắt nhìn lại nàng với vẻ không dám tin. “Đốt lửa? Nhược Ngôn, hiện tại lửa đã rất lớn, lại còn đốt thêm lửa, chúng ta không phải đang tự tìm đường chết sao?” Khuôn mặt Cao Mạn Thanh cũng bị khói lửa làm cho đỏ bừng. Nàng nhìn về hướng Phong Nhược Ngôn mà chất vấn, thái độ rõ ràng không đồng ý với quan điểm của Phong Nhược Ngôn. Nói xong lại thoáng chuyển ánh mắt nhìn qua Quân Dật Hiên, nhìn thấy ánh mắt Quân Dật Hiên vẫn như trước không hề nhìn tới mình lại lập tức ngẩng cao đầu, giấu nỗi mất mát vào tận sâu đáy mắt! Phong Nhược Ngôn im lặng không giải thích, chỉ dùng đôi mắt bình tĩnh, phẳng lặng như nước liếc về phía Quân Dật Hiên cùng ba người kia một cái, đáy mắt phản chiếu hình ảnh ngọn lửa đang nhảy múa, diễm lệ mà ngạo nghễ, cao quý mà nhiệt liệt. Nàng thản nhiên cười khẽ rồi lên tiếng, lời nói vào tai Yến Du Trần cùng Quân Dật Hiên lại mang theo mười phần mị hoặc: “Các người có tin ta không?” Quân Dật Hiên, Yến Du Trần nhất thời đều xao lòng, đưa mắt nhìn về Phong Nhược Ngôn, trong mắt chỉ còn lại nụ cười nhẹ nhàng phiêu diêu cùng khuôn mặt ửng hồng và tà áo đỏ lay động trong gió, như thể cả thế gian chỉ còn lại một mình nàng. Bất giác cả hai cùng bị Phong Nhược Ngôn cuốn hút, cảm thấy đời này họ chỉ cần nàng là đủ! Yến Du Trần hít sâu một hơi, khóe miệng hàm chứa ý cười ấm áp, lại mang theo một chút hơi thở tà mị: “Vì sao không tin? Ngôn Ngôn, kiếp này, ta chỉ tin nàng!” Chỉ là phóng hỏa thôi mà, hắn đường đường là Lạc vương tuyệt thế Yến Du Trần, chẳng lẽ ngay cả một lần phóng hỏa cũng không dám làm sao? Nói xong, hắn nhìn Phong Nhược Ngôn một cái, liền xoay người đi về phía sơn cốc. Truy Nguyệt nhìn Yến Du Trần đi qua mình, không nói thêm gì cũng đi theo Yến Du Trần. Quân Dật Hiên cũng liếc mắt nhìn Phong Nhược Ngôn một cái, ánh mắt tràn đầy phức tạp: “Nhược Ngôn, thực xin lỗi!” Nói xong, không đợi Phong Nhược Ngôn hiểu ra hàm nghĩa lời xin lỗi liền bước về sơn cốc, thể hiện rõ niềm tin tuyệt đối ở nàng! Cao Mạn Thanh nhìn ba người bắt đầu phóng hỏa, dậm chân, bọn họ rốt cuộc làm sao vậy? Không phải nàng vừa nói sao? Làm việc này chính là tự mình tìm đường chết, vì sao bọn họ lại không tin nàng? Trong mắt bọn họ chỉ có Phong Nhược Ngôn thôi sao? Cho dù trước mặt là cái chết, bọn họ cũng muốn nghĩa vô phản cố (làm tới cùng) sao? Giờ khắc này, trong mắt Cao Mạn Thanh điểm chút oán hận, không có vẻ trong suốt, cao quý như vốn có nữa. “Nhược Ngôn, làm như vậy sẽ chết , ngươi mau nói bọn họ quay lại đi!” Phong Nhược Ngôn nhìn Cao Mạn Thanh, ánh mắt có chút phức tạp, trong lòng cười khổ một tiếng. Lòng người đúng là khó lường trước được! Vẻ mặt không chút thay đổi, tiếng cười thanh thúy như ẩn chứa một tia lạnh lùng, Phong Nhược Ngôn nhìn lửa cháy bừng bừng, rồi sau đó lại nhìn tới ba người Yến Du Trần, Quân Dật Hiên, Truy Nguyệt đang châm thêm ngòi lửa ở xung quanh: “Có thể, nếu như ngươi có thể tìm được cách thoát khỏi đây!” “Ta……” Cao Mạn Thanh nhất thời bị Phong Nhược Ngôn làm cho nghẹn họng. Nàng có thể nghĩ đến biện pháp gì đây? Huống chi, loại tình huống này đối với một thiên kim tiểu thư cành vàng lá ngọc như nàng mà nói, không bị dọa đến ngất xỉu đi đã là một sự kiện đáng tự hào lắm rồi. Tuy rằng nghĩ như vậy nhưng Cao Mạn Thanh vẫn như trước, không cam lòng! “Nhưng mà, nếu nói như vậy nghĩa là ngươi cam đoan chúng ta có thể chạy thoát sao?” Ngữ khí Cao Mạn Thanh không khỏi có chút sắc nhọn, chất vấn Phong Nhược Ngôn. Có lẽ ngay cả chính nàng cũng không phát giác ra, Cao Mạn Thanh cao quý, thanh lịch, hiểu lễ nghĩa lúc trước kể từ khi biết ý trung nhân trong lòng mình có người khác, mà tình địch lại chính là bằng hữu tốt của nàng, Phong Nhược Ngôn, thì trong lòng mang theo một tia cố ý ghen tị cùng địch ý không sao xóa mờ! Nghe Cao Mạn Thanh hỏi xong, ánh mắt Phong Nhược Ngôn cũng đột nhiên sắc bén, bình tĩnh nhìn chằm chằm Cao Mạn Thanh, cười lạnh: “Mạn Thanh, ngươi cần phải hiểu rõ, ta không có nghĩa vụ cam đoan cho sinh mệnh các ngươi. Sống hay chết đều do các ngươi định đoạt!” Nói xong, liền bỏ qua Cao Mạn Thanh, đi về phía ba người kia. “Nhược Ngôn, ngươi……” Cao Mạn Thanh sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch, Nhược Ngôn, Phong Nhược Ngôn, nàng ta nói cái gì? Nàng ta có thể nào với nàng nói như vậy? Nếu không phải bởi vì nàng ta thì Cao Mạn Thanh nàng làm sao có thể bị hai kẻ điên Yên Phi Tuyết cùng Quân Lạc Nhi bắt cóc đến nơi này chứ? Hơn nữa nàng suýt nữa còn bị bọn họ vũ nhục, hiện tại lại đối mặt với tình huống sống dở chết dở như vậy, nàng ta còn có thể nói vậy sao? Từ chỗ Cao Mạn Thanh rời đi, Phong Nhược Ngôn nhìn ba người, trong lòng nàng không thể nào tự tin như bọn họ mà ngược lại, giờ phút này nàng cảm thấy bất an không thôi. “Tận lực đem mọi thứ có xung quanh, đốt lửa càng lớn càng tốt!” Phong Nhược Ngôn lạnh lùng mà quyết đoán phân phó, rồi sau đó chính nàng cũng kéo mấy mấy cây củi khô châm lửa làm đuốc, đi châm lửa sang những khu vực xung quanh. Chỉ chốc lát, cả sơn cốc và những khu vực xung quanh bừng lửa, cháy lan sang cả nơi mấy người Phong Nhược Ngôn đang đứng. Phong Nhược Ngôn lập tức hét lớn: “Mau chạy đi!” Rồi nhanh chân chạy tới điểm chính giữa chưa bén lửa. Ba người Yến Du Trần, Quân Dật Hiên, Truy Nguyệt thấy thế cũng chạy tới gần nàng. Lửa cháy càng dữ dội hơn. Một luồng khí nóng ập đến từ xung quanh khiến Phong Nhược Ngôn ngộp thở, hai mắt mê man. Trong lúc nhất thời nàng bỗng nhìn thấy một nam tử mặc y phục màu tím, giục ngựa từ trong màn khói hướng về phía nàng. Trên khuôn mặt Phong Nhược Ngôn lộ ra ôn nhu cùng nụ cười lóa mắt, ánh mắt không rời khỏi thân ảnh kia. Hiên Viên Lưu Phong, ở hoàn cảnh này chắc là chàng đang rất giận phải không? Chàng nhất định sẽ nói ta khiến chàng không thể yên tâm một phút nào, nói ta luôn thích ép buộc, càng có thể sẽ đem ta ở bên cạnh, không rời, sẽ hạn chế mọi hành động của ta! Bởi vì chàng luôn bá đạo nhưng lại luôn quan tâm ta! Làm cho ta không thể nào mà bài xích chàng cho được! Lão công của ta, kỳ thật, ta đều biết, hơn nữa, ta thực sự thích chàng quản ta, áp chế ta…… Nhưng là…… Lão công, chàng có biết, nếu thất bại, có lẽ ta sẽ không thể về bên chàng được? Lão công, chàng có biết, ta lúc này thật sự hy vọng có thể gặp lại chàng dù chỉ một lần? Lão công, chàng có biết…..Chàng có biết ta nhớ chàng cỡ nào hay không? Khung cảnh rực lửa, ánh sáng lửa ngập trời, Phong Nhược Ngôn lấy tay ôm ngực, nâng mắt nhìn lên. Bầu trời không tối như vốn có của bầu trời đêm! Tâm tư nàng rộn rạo…. Trong doanh trướng. “Hoàng thúc, người làm sao vậy?” Ngồi đối diện với Hiên Viên Lưu Phong, một thiếu niên tầm mười sáu mười bảy tuổi có vẻ thân thiết dò hỏi. Ở trong mắt Hiên Viên Diệc Li, hoàng thúc vẫn luôn là một vị thần, từ lâu cho đến tận lúc hắn đăng cơ trở thành Đông Thần quốc thiếu niên đế vương, hoàng thúc vẫn sắm vai phụ thân cùng lão quân sư. Cho nên, mặc dù bây giờ đã trưởng thành, dưới sự dạy dỗ của hoàng thúc, hắn đã có thể đảm đương tốt vai trò của một đế vương, nhưng là, đối với hoàng thúc Hiên Viên Lưu Phong, sự tôn kính, kính yêu, ngưỡng vọng trong hắn không có chút thay đổi hay giảm bớt! Trong mắt Hiên Viên Diệc Li, hoàng thúc Hiên Viên Lưu Phong của hắn tuyệt đối không phải người yếu ớt, nhưng vì sao giờ phút này hoàng thúc lại trưng ra vẻ thẫn thờ như thế? Lại còn dùng tay che ngực, có vẻ rất đau dớn, rất thống khổ đến thế? Hoàng thúc trong trí nhớ của Hiên Viên Diệc Li hàng năm cũng chỉ phát bệnh một số thời điểm nhất định. Nhưng mỗi lần đó, hoàng thúc đều có thể cắn răng kiên trì, cố chịu đựng, không thất lễ với người ngoài, chẳng lẽ, bệnh của hoàng thúc nặng thêm? “Hoàng thúc, người đã nói ra chiến lược yếu lĩnh, việc còn lại hãy để ta cùng các vị tướng quân chế định phương án đi, người hãy mau về nghỉ ngơi!” Hiên Viên Diệc Li khuyên nhủ, hoàng thúc nhiều năm qua đều là vì chính mình mới lưu hoàng cung, cho nên hắn nhất định phải mau chóng trưởng thành, không thể làm cho hoàng thúc thất vọng! “Ta không sao, chỉ là cảm thấy phiền chán mà thôi.” Hiên Viên Lưu Phong đứng dậy, vén cửa rèm trại lên, nhìn thoáng qua bầu trời đêm u tĩnh không có sao. Lồng ngực đau nhói vẫn chưa bớt khiến hắn mơ hồ cảm nhận được nỗi lo lắng, hốt hoảng cùng khó chịu! Bảo bối, là nàng sao? Là nàng đang gọi ta sao? Là nàng đang nghĩ về ta sao? Nàng lại sắp ép ta làm cái gì đây? Hay là…. Trăm ngàn lần không cần, bảo bối, ta nói rồi, cho dù phải đến tận cùng chân trời góc bể, ta cũng sẽ không để nàng rời khỏi ta đâu! Hiên Viên Lưu Phong lắc đầu, cố áp chế nhịp tim bất an của mình, xoay lại, ánh mắt sắc bén đảo qua toàn bộ người trong lều trại, hoặc quan tâm, hoặc xem xét. Đợi lúc tất cả ánh mắt theo dõi tò mò đều biến mất, những cái đầu đang ngẩng cao cũng cúi xuống, hắn mới trầm giọng mở miệng: “Lần này Bắc Triệt quốc cho một đại quân từ Bắc Triệt do thái tử Yến Tần Ngạo chỉ huy tới bao vây Tây Lưu, muốn phá hỏng lễ sinh nhật Tây Lưu Minh Nhân thái hậu. Nhưng hai ngày trước, Tây Lưu quốc phát sinh sự kiện kia đã đẩy sự việc nhanh hơn. Tây Lưu Thụy vương cũng đã đào thoát, mà ở cùng thời điểm, Thụy vương lại không ngừng triệu tập binh lính hướng về kinh thành bao vây. Thử phân tích kĩ xem, Thụy vương Quân Vân Doanh cùng Bắc Triệt thái tử Yến Tần Ngạo cùng hợp tác hiệp nghị, mục đích bọn họ rất rõ ràng, ta đã nhiều ngày triệu tập các ngươi lại đây vì việc này, nếu như chúng ta triển khai theo đúng kế hoạch, không có gì khác thường thì bọn họ cũng sẽ chuẩn bị triển khai chiến tranh!” Hiên Viên Diệc Li nhất thời anh khí bừng bừng phấn chấn nói: “Hoàng thúc, Hoàng Triệu lão tướng quân sẽ cấp ứng ngựa, người cho chúng ta Nhạn Môn, hai ngày sau sẽ có, còn lại các đạo nhân mã đều lấy đúng chỗ.” Hiên Viên Lưu Phong khẽ nhíu mày, trấn định hỏi: “Hoàng triệu? Sao lại thế này?” “Ngày trước Yến thái tử hành động phạm vi rộng, đồng thời, ở một phương khác còn phái sứ giả tới hoàng cung ở kinh thành. Mà bọn họ lúc này đây lại mở miệng nói muốn đưa Băng Nguyệt quận chúa mà Đông Thần quốc năm đó cấp mang về Bắc Triệt quốc. Băng Nguyệt quận chúa chính là tù binh bị bắt trong trận chiến năm đó của hoàng thúc. Nếu tìm cái lý do phủ quyết, ta tin là người của Bắc Triệt quốc không dám nhiều lời, nhưng là……” Hiên Viên Diệc Li nói đến đây thì dừng lại, ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Lưu Phong, ánh mắt có chút bất an không yên, đồng thời ánh mắt lộ ra ưu sắc. “Nhưng cái gì? Nói!” Ngón tay Hiên Viên Lưu Phong nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, tạo ra một chuỗi âm thanh lạnh lùng. Hiên Viên Diệc Li run lên, nhiều năm như vậy, nhưng khi đối mặt với hoàng thúc, hắn vẫn không khỏi run sợ! Rồi sau đó tự trấn định lại bản thân, đồng thời cho mọi người trong trướng lui ra ngoài, chỉ còn lại hai người, hắn mới mở miệng nói: “Nhưng ở Bắc Triệt quốc, có một đại thần nhân cơ hội đề nghị đem Băng Nguyệt quận chúa gả cho hoàng thúc, làm cho Đông Thần quốc cùng Bắc Triệt hòa thân, hoá giải ân oán năm đó. Nói ra thật xấu hổ, việc này hoàng nhi không ngăn cản được, mà mẫu hậu cũng đã tuyên chỉ đem Minh Nguyệt quận chúa ban hôn cho người, chỉ chờ người trở về liền cử hành hôn lễ! Mà theo hoàng nhi phân tích, trong triều đại thần hơn phân nửa đều là do mẫu hậu bày mưu đặt kế, nếu không bọn họ làm sao có thể có lá gan thừa dịp người ở bên ngoài mà ngáng chân? Mà Hoàng Triệu tướng quân cũng muốn đi cùng chúng ta nhưng vì Bắc Triệt quốc sứ giả tới liền bị mẫu hậu lưu tại kinh thành, an bài hắn hai ngày sau đến Nhạn Môn hợp với chúng ta!” “Được, tốt lắm!” Hiên Viên Lưu Phong hai mắt nheo lại, Yến Tần Ngạo, quả nhiên đủ ngoan cường, động tác quả nhiên rất nhanh, nhưng ngươi vẫn đánh giá sai ta rồi, cũng hoàn toàn không biết nàng nha…… Bọn họ, làm sao có thể vì một kẻ bất tài hèn mọn làm cho ly gián đây? Còn có nàng! Nàng là người rất thiếu kiên nhẫn nha!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui