Phong Nhược Ngôn xuống xe ngựa. Sáng sớm, Thiên Hạ lâu đắm chìm trong một màu nắng ấm áp, rọi bóng xuống mặt hồ, nhìn thật yên tĩnh! Tối hôm qua Mục Thính Phong hành động thực nhanh chóng, hơn nữa Thủy Vũ Thần cũng phối hợp, mà Hiên Viên Lưu Phong cũng chặn ngang một cước, cho nên giờ phút này hoàn toàn nhìn không ra nơi này tối hôm qua mới trải qua một trận huyết chiến rửa tội. Thiên Hạ lâu, quả thật là một nơi rất tốt, về sau sẽ trở thành đại bản doanh của nàng. “Suy nghĩ cái gì đó?” Hiên Viên Lưu Phong vừa xuống xe liền nhìn thấy Phong Nhược Ngôn mang vẻ mặt trầm ngâm nhìn Thiên Hạ lâu, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, ôn nhu hỏi. “Không có gì!” Phong Nhược Ngôn thuận thế tựa vào Hiên Viên Lưu Phong, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, nàng thật sự là quá mệt mỏi ! Rồi sau đó lại bỏ thêm một câu “Thiên Hạ lâu thật tốt!” “Nhưng chỗ này cũng đã về tay nàng rồi, không phải sao?” Hiên Viên Lưu Phong nhíu mày nhìn mỹ nhân đang tựa vào người mình, cười đùa. “Ngô, ý chàng nói ta là loại nữ nhân tham lam, nhân lúc cháy nhà mà hôi của phải không?” Phong Nhược Ngôn không thèm để ý đến Hiên Viên Lưu Phong, cố ý hiểu sai mà thốt lên một câu. Tối hôm qua nàng làm như vậy, biết là không thể thoát khỏi tai mắt chàng, mà nàng cũng không có ý định giấu diếm. “Đồ ngốc, nàng dù thế nào cũng là bảo bối của ta. Nếu nàng thích nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, lão công ta nhất định sẽ giúp nàng. Cái gì của ta cũng là của nàng, nếu không phải, ta cũng sẽ cướp về cho nàng!” Hiên Viên Lưu Phong nắm chặt tay Phong Nhược Ngôn, môi ghé sát tai nàng chậm rãi nói, thanh âm kèm theo sự mềm nhẹ. “Thật sự? Nếu thế, chàng không thể nuốt lời!” Phong Nhược Ngôn nghe được lời Hiên Viên Lưu Phong, hơi hơi giật mình, lại nói tiếp. “Ta chưa từng nuốt lời với nàng!” Hiên Viên Lưu Phong nhẹ nhàng đẩy nàng ra, đầy sủng nịnh nhéo mũi Phong Nhược Ngôn. Phong Nhược Ngôn có chút kháng cự, nhưng nàng hiểu, hành động này của Hiên Viên Lưu Phong là sủng nịnh nàng. Hiên Viên Lưu Phong cũng liền như vậy lẳng lặng ôm nàng, thật tốt quá. Hắn trước kia luôn nghĩ phải làm gì mới có thể không phụ phó thác của hoàng huynh, bảo vệ giang sơn Hiên Viên bộ tộc. Nhưng, từ khi có nàng, hắn rốt cục cũng đã nghĩ đến sinh mạng mình. Kể từ khi ấy, hắn cảm thấy hắn tồn tại hoàn toàn có ý nghĩa! “Ngô, để ta nghĩ nào, ta thích bạc, thích ăn ngon , thích đẹp mặt , thích……” Phong Nhược Ngôn nói hăng say, nhưng cũng không quên đưa mắt liếc nhìn Thiên Hạ Lâu. “Vậy lão công ta sắp đổi nghề làm thương nhân được rồi?” Hiên Viên Lưu Phong mỉm cười, không khỏi nhẹ giọng trêu ghẹo, hắn cảm thấy bảo bối nhà mình càng ngày càng đáng yêu, vừa có vẻ lạnh nhạt lại thêm phần kiều mị. Hơn nữa tối hôm qua nàng hoàn toàn lột xác, cả người tản ra một lực hấp dẫn mạnh mẽ. Hiên Viên Lưu Phong đột nhiên có chút hối hận để nàng đi ra ngoài, như thế chẳng phải sẽ cho người khác cơ hội nhìn ngắm nàng sao? “Hiên Viên vương gia, Ngôn Ngôn, đến sớm vậy?” Yến Du Trần vừa đi ra liền nhìn thấy hai người, hơi sửng sốt, nhẹ giọng vấn an (chào hỏi). Phong Nhược Ngôn hơi hơi đảo mắt, nhìn về phía Yến Du Trần không khỏi sửng sốt. Yến Du Trần làm sao lại đi ra từ phía sau? Truy Ảnh không phải nói Thiên Hạ lâu có trò hay để nhìn sao? Nhìn hắn hẳn là còn không biết mới đúng nha! “Lần trước còn nợ ngươi một bữa cơm, hôm nay ta làm chủ, mời ngươi, thế nào?” Phong Nhược Ngôn mỉm cười. Trong lòng nàng thầm suy nghĩ không biết hôm qua đám người Truy Phong đem Yên Phi Tuyết biến thành cái dạng gì, Yến Du Trần có cảm tình với Yên Phi Tuyết, điều này khiến nàng cảm thấy không thích. Nhưng , nàng cũng không muốn làm tổn hại nam nhân này. Yến Du Trần nhìn Phong Nhược Ngôn không khỏi có chút ngây người. Giờ phút này Phong Nhược Ngôn đã bỏ đi vẻ mặt lãnh đạm ngày thường, cũng không mang vẻ liễm diễm như tối hôm qua. Lúc này thân mình nàng hơi tựa vào Hiên Viên Lưu Phong, thần thái bình tĩnh, an bình, đôi mắt trong trẻo như nước khẽ chớp, mang theo chút vẻ phong tình. Chuyển ánh mắt xuống nơi cổ nàng, trên đó còn có mấy vết hồng mờ mờ sót lại, tâm bỗng hiểu rõ. Hắn khẽ mỉm cười, bỏ qua nỗi đau đang âm ỉ tận sâu trong đáy lòng. Nàng hạnh phúc như vậy, chính mình…… Thấy Yến Du Trần trắng trợn nhìn chằm chằm vào bảo bối nhà mình, Hiên Viên Lưu Phong nhất thời cảm thấy khó chịu. Vừa nhìn là biết, Yến Du Trần có tình cảm với Nhược nhi bảo bối nhà mình. Nhưng là, mặc dù như vậy cũng không được! “Khụ khụ……” ánh mắt Hiên Viên Lưu Phong sắc bén nhìn chằm chằm Yến Du Trần, nhẹ giọng ho hai tiếng! Phong Nhược Ngôn mờ mịt, ngẩng đầu, nghi hoặc nói: “Chàng làm sao vậy? Cảm lạnh sao?” Yến Du Trần cùng Hiên Viên Lưu Phong tiếp xúc ánh mắt, đồng thời nhíu mi rồi không ai bảo ai dời ánh mắt sang chỗ khác. Hai trang nam tử, chỉ cần một ánh mắt đã có thể hiểu được ý tứ đối phương! “Ha ha, Ngôn Ngôn, ta thấy hắn đây là đang ghen!” Yến Du Trần thu hồi cảm xúc, khôi phục bộ dáng, nhân cơ hội liền không lưu tình chút nào hướng Hiên Viên Lưu Phong đả kích nói. “Phải không?” Phong Nhược Ngôn lại mơ hồ! “Nhược nhi bảo bối, chúng ta không cần để ý tới hắn, đi vào trước!” Hiên Viên Lưu Phong cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt, trực tiếp đem Yến Du Trần vứt sang một bên. Nhìn Hiên Viên Lưu Phong ôm lấy giai nhân chuẩn bị rời đi, Yến Du Trần cười khổ, rồi sau đó vừa đuổi theo vừa nói: “Ngôn Ngôn, nàng cũng thật là, gặp sắc quên bạn, vừa mới nói sẽ mời cơm ta! Rất không thành ý !” Vừa đến cửa, Yến Du Trần đụng phải Thủy Vũ Thần. Hai người cùng cười không nói. Đối với chuyện ngày hôm qua, cả hai đều xem như đã quên. Mà sáng nay, Thủy Vũ Thần cũng đã tuyên bố Thủy Ngạo Thiên đột nhiên phát bệnh nặng, nhưng cũng không hé lộ thêm tin gì cho người ta nổi sóng. Dù sao trong mắt người khác, Thuỷ Vũ Thần đã đủ vĩ đại tới mức có đủ thế lực để lật đổ cơ nghiệp Thuỷ gia! Chỉ cần Thủy gia không ngã, không chạm đến địa vị cùng lợi ích của bọn họ thì bọn họ sẽ không quan tâm nhiều! Cho nên cũng không có ai biết, kể cả Quân Dật Hiên cũng không biết, kỳ thật hiện tại sản nghiệp Thuỷ gia đều thuộc về Phong Nhược Ngôn. Mà Thủy Vũ Thần có lẽ vừa là tự nguyện vừa là vì muốn cứu Thủy Vũ Hinh một mạng, liền trở thành thủ hạ đắ lực của Phong Nhược Ngôn! Hiên Viên Lưu Phong cùng Phong Nhược Ngôn vừa bước vào Thiên Hạ lâu, quản sự ở đó nhìn thấy Thủy Vũ Thần, lập tức chạy lên như thấy cứu tinh: “Thiếu gia, thiếu gia, không tốt rồi, đã xảy ra chuyện!” “Chuyện gì khiến ngươi hoang mang rối loạn như vậy?” Thủy Vũ Thần nhíu mày, hơi bất mãn quét mắt liếc thủ hạ một cái. Hắn cũng không biết đêm qua Quân Vân Doanh xảy ra chuyện, cho nên giờ phút này đối với thái độ của thủ hạ thì có hơi bất mãn. Phong Nhược Ngôn hơi đảo mắt, xem ra chuyện của Quân Vân Doanh đã bị người ta phát hiện. Xem nét mặt sợ hãi, kinh ngạc, khó xử của người này, Phong Nhược Ngôn nàng cũng có chút tò mò. Chẳng lẽ Quân Vân Doanh dục hỏa khó nhịn, thấy ai liền thượng người đó? “Thiếu gia, chuyện này……” Quản sự kia giật mình, do dự một chút, thần sắc có vẻ phức tạp, khó xử. Băn khoăn nửa ngày, nhìn thấy vẻ mặt Thủy Vũ Thần có chút khó coi, hắn mới lại cẩn thận nói: “Thiếu gia, ngài vẫn nên đi trước nhìn xem đi! Này…… Thật sự là……” Cái chuyện kia thật sự là rất khó nói nha! “Không bằng chúng ta đi trước nhìn xem đi?” Phong Nhược Ngôn nhìn Thủy Vũ Thần, lạnh nhạt nói, nàng cũng rất muốn nhìn xem rốt cuộc là chuyện gì khiến cho quản sự kia trưng ra biểu tình như vậy. Mấy người đang lên lầu thì gặp được Quân Dật Hiên, Yến Tần Ngạo, còn có một đoàn người đi theo xem náo nhiệt. Mà những người này hoàn toàn đều là do Hiên Viên Lưu Phong cố ý an bài ! Hai người Quân Dật Hiên, Yến Tần Ngạo cũng thấy được dấu vết đỏ hồng trên cổ Phong Nhược Ngôn, rồi sau đó ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Hiên Viên Lưu Phong đang ôm nàng, ánh mắt không hẹn mà cùng lóe sáng, không ai nhìn thấu được tâm tư bọn họ. Mấy người khẽ gật đầu bảo nhau, theo quản sự đi tới phòng Quân Vân Doanh! Vừa mới đến ngoài cửa liền nghe thấy một tiếng rên rỉ cùng một tiếng gầm vọng ra. Hai âm thanh đó, một loại mang theo đau đớn mà phát ra, thở gấp, mà một tiếng gầm kia lại mang theo phóng túng, phát tiết, giống như muốn hủy diệt hết thảy mới cam tâm! Mọi người đều kinh sợ, mà Phong Nhược Ngôn vẫn như trước, tựa vào Hiên Viên Lưu Phong, đồng thời âm thầm trong lòng suy đoán, trong phòng là Quân Vân Doanh? Còn có Yên Phi Tuyết? Ân, đám người Truy Phong làm việc thật là…, hiển nhiên lại có thể nghĩ đến việc đem hai người nhốt lại cùng nhau, quả nhiên đủ phúc hắc! Nhưng kể ra cũng thực hợp với tâm ý của nàng, còn giúp nàng bớt phải lo nghĩ kế sách đối phó với nữ nhân kia. Nghĩ vậy, Phong Nhược Ngôn khẽ nhếch môi cười hài lòng. “Nhược nhi bảo bối suy nghĩ cái gì mà cao hứng vậy?” Ánh mắt Hiên Viên Lưu Phong từ đầu vẫn không rời khỏi Phong Nhược Ngôn, giờ phút này thấy nàng cười ngốc, có chút buồn cười hỏi. “Ân, ngày hôm qua đám Truy Phong không bị chàng trừng phạt đấy chứ?” Phong Nhược Ngôn nhíu mày hỏi. Nàng nghĩ hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho bọn họ. “Không được Nhược nhi bảo bối cho phép, lão công ta làm sao dám một mình hành động đây?” Hiên Viên Lưu Phong cảm thấy buồn cười, vật nhỏ này lại đi nhớ thương thủ hạ của mình. “Hừ, tốt nhất là chàng tự hiểu lấy!” Phong Nhược Ngôn nghiêng đầu, tìm tư thế thoải mái nhất mà tựa vào người Hiên Viên Lưu Phong! Phong Nhược Ngôn cùng Hiên Viên Lưu Phong thân mật trao đổi với nhau, khiến cho những người xung quanh trải qua đủ loại tư vị cảm xúc! Mà lúc này, người giữ cửa phòng đã mở cửa ra. Dẫn đầu đám người, Quân Dật Hiên thân mình đột nhiên cứng đờ, thẳng tắp vẫn không nhúc nhích đứng ở nơi đó, trên mặt tràn đầy vẻ không dám tin, tràn đầy kinh ngạc! Mà ở phía sau Phong Nhược Ngôn cũng rất nhanh đảo mắt nhìn lại, vẫn là gian phòng xa hoa lãng phí đó, nhưng là… Trong lúc nhất thời, Phong Nhược Ngôn cũng tràn đầy kinh ngạc. Nàng đã nghĩ đến rất nhiều tình huống, nhưng tình huống này thì thật sự nàng chưa có nghĩ qua. Giờ phút này, một nữ nhân trên mặt có vết máu, mơ hồ thấy không rõ khuôn mặt, thân mình trần trụi, nằm ở dưới thân Quân Vân Doanh. Mà Quân Vân Doanh hiển nhiên vẫn còn chưa hết mị nhược, chỉ biết ra sức ở trên người nữ nhân kia mà vận động, trên người nhiễm máu cũng không biết. Mọi người liếc mắt một cái nhìn lại,tận mắt thấy hai huyết nhân kia đang vận động kịch liệt, cảm giác thật là khủng bố! Mà càng làm cho Phong Nhược Ngôn cảm thấy kinh ngạc là, ở bên cạnh Quân Vân Doanh còn có một nữ nhân cũng trần truồng, trên người có nhiều dấu vết của một trận hoan ái, dưới thân lại có một đống hỗn độn, vết máu loang lổ. Có thể tưởng tượng, trận cuồng hoan đã qua với nữ nhân này là cỡ nào thô bạo! Mà nữ nhân ấy, không ai khác chính là Quân Lạc Nhi! Phong Nhược Ngôn không biết nên hình dung như thế nào mới phải. Đây là loạn luân sao? Lại còn là 3p – một nam hai nữ? Ngay lúc Phong Nhược Ngôn ngây ngốc nhìn chằm chằm, chưa phục hồi tinh thần, Hiên Viên Lưu Phong một tay kéo nàng sát lại, ép đầu nàng vùi vào ngực mình! Trong mắt là vẻ đố kị: “Không được xem!” “Chàng làm sao thế? Ta còn chưa thấy rõ mà?” Phong Nhược Ngôn phản kháng, nàng còn chưa nhìn ra được nữ nhân kia là ai đâu! Chẳng lẽ là Yên Phi Tuyết? Khuôn mặt kia…… “Như thế nào, nàng thấy thân mình Quân Vân Doanh so với ta còn đẹp hơn sao?” Hiên Viên Lưu Phong hung tợn nói. Nếu lời nói này giết được người thì hẳn là Phong Nhược Ngôn đã bị xử tử hình tại đây rồi! “Ách!” Trán Phong Nhược Ngôn có ba vạch đen (là thế này ạ -_-||| ). Lời này là sao? Hai chuyện này làm gì liên quan nhau? “Ta cũng đâu có nhìn Quân Vân Doanh?” Phong Nhược Ngôn kiên nhẫn giải thích. “Dù vậy cũng không thể xem, bẩn mắt!” Hiên Viên Lưu Phong vẫn bá đạo cường ngạnh như trước. “Nhưng là……” Phong Nhược Ngôn còn muốn nói cái gì! “Không nhưng nhị nữa! Ngoan, những người này đều không đáng lọt vào mắt nàng! Muốn xem? Nàng có thể xem ta mà.” Hiên Viên Lưu Phong trở mặt, nhẹ giọng dụ dỗ. (anh đây là đang ăn cả thùng phuy giấm chua mà) “Ngô, vậy chàng nói cho ta biết, nữ nhân kia là Yên Phi Tuyết sao?” Phong Nhược Ngôn nhẹ giọng, thật cẩn thận hỏi. “Phải!” Hiên Viên Lưu Phong trả lời rõ ràng. “Kia, ngày hôm qua…… Ân, mặt của nàng ta……” “Là ta làm, nàng ta đáng chết!” Nghĩ đến ngày hôm qua, mặt Hiên Viên Lưu Phong lại tràn đầy vẻ tàn nhẫn. “Vậy Quân Lạc Nhi cũng là do chàng……” Phong Nhược Ngôn tiếp tục hỏi ra nghi hoặc trong lòng. “Đứa ngốc, lão công của nàng cũng không xấu xa như vậy đâu. Về phần Quân Lạc Nhi, tốt nhất là hỏi chính bọn họ. Có lẽ bọn họ khao khát nhớ nhung nhau cũng không chừng.” Hiên viên Lưu Phong không chút để ý đáp. Mà lời này vừa ra, Phong Nhược Ngôn đen mặt! Hắn không xấu, vậy mà lại dám phá hỏng dung mạo của một nữ nhân? Dù gì người ta cũng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân nha! Khuôn mặt ấy về sau làm sao nàng ta dám mang đi đâu? Còn nói người ta khao khát nhớ nhung nhau ! Hắn nói cái gì đấy? Phong Nhược Ngôn hôm nay coi như đã thưởng thức trọn vẹn mức phúc hắc của nam nhân này rồi! “A!” Mà lúc này, một tiếng thét chói tai, đánh gãy suy nghĩ của nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...