Edit: Loli
Beta: Rika Nguyen
“Sao vậy, nàng ta bị thương làm chàng đau lòng ?”
Phong Nhược Ngôn nhíu mày, nghiêm túc nhìn Hiên Viên Lưu Phong nói!
Hiên Viên Lưu Phong nghe xong bật cười “Thiên hạ này ngoài nàng còn ai có thể làm bổn vương đau lòng chứ!”
Hiên Viên Lưu Phong nói có chút ngông cuồng, nhưng trong lòng hắn chính là nghĩ như vậy, thiên hạ này, cho dù mỹ nữ ba ngàn thì hắn cũng chỉ cần một mình nàng là đủ!
Phong Nhược Ngôn dĩ nhiên hiểu được lòng hắn, nhưng chính mắt thấy nam nhân của mình bị kẻ khác nhòm ngó ái mộ, trong lòng đặc biệt thấy khó chịu! Hơn nữa kẻ đó cùng Hiên Viên Lưu Phong có chút quan hệ, điều này làm nàng để ý!
Mà giờ phút này, trong lòng Hiên Viên Lưu Phong như được ăn cả hũ mật ngọt, nàng để ý như vậy chính là đang ghen nha, hiện tại trong lòng nàng nhất định đã có mình nên mới như vậy!
“Yên Phi Tuyết đúng là người của ta, nhưng lại không trực tiếp nghe theo lệnh ta! lần này ta không biết nàng ta cũng sẽ tham gia!” Hiên Viên Lưu Phong nắm bàn tay nhỏ nhắn của Phong Nhược Ngôn, giọng nói ôn nhu tươi mát, lộ ra một chút buồn bã cùng chút bất đắc dĩ, khi nói đến ba chữ Yên Phi Tuyết, trong mắt lóe lên tia sát ý!
Phong Nhược Ngôn sửng sốt, lông mày khẽ cau lại, Yên Phi Tuyết là người của hắn nhưng không nghe lệnh hắn, như vậy? Yên Phi Tuyết thực tế là đi theo bên người để giám thị Hiên Viên Lưu Phong! Mà nam nhân này lại không nói cho nàng lí do?
Chợt nghĩ tới độc trên người Hiên Viên Lưu Phong ……
Xem ra, Thiên Thần quốc cũng không thái bình như bên ngoài vẫn thấy!
Rồi sau đó Phong Nhược Ngôn chuyển mắt nhìn Hiên Viên Lưu Phong ý cười dịu dàng nói “Một khi đã như vậy, Hiên Viên vương gia có thể nhịn đau bỏ những thứ mình yêu thích mà giao nàng cho ta chứ?”
Hiên Viên Lưu Phong sửng sốt, tất nhiên cũng biết nàng đang muốn giúp hắn thanh lý môn hộ, mỉm cười nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Phong Nhược Ngôn yêu chiều nói!
“Nàng thật là, chuyện gì cũng muốn gánh trên người , được, nàng cao hứng như vậy cứ theo ý nàng, nhưng đừng ép buộc mình quá, chỉ trách số nàng ta không may mắn”
Phong Nhược Ngôn có chút buồn bực , hung hăng trừng mắt lườm Hiên Viên Lưu Phong, trong mắt mười phần uy hiếp nói! “Cái gì gọi là ép buộc? Chàng cũng không nhìn xem ta lo lắng vì ai? Hả?”
“Ta sai rồi!” Không đợi Phong Nhược Ngôn lại phát tác, Hiên Viên Lưu Phong lập tức tước vũ khí đầu hàng.“Là ta không biết tốt xấu, Nhược nhi bảo bối có lòng tốt giúp ta thanh lý môn hộ , làm sao lại là bị ép buộc cơ chứ!”
Lúc này Thủy Vũ Thần cũng tìm đến nơi, dự kiến bên trong sẽ gặp được Phong Nhược Ngôn, không nghĩ tới Hiên Viên Lưu Phong cũng có mặt!
Thủy Vũ Thần hướng Hiên Viên Lưu Phong làm động tác chào, Hiên Viên Lưu Phong chỉ trầm giọng coi như đáp trả, không nhiều lời dư thừa!
Mà Phong Nhược Ngôn nhìn một thân chật vật của Thủy Vũ Thần , đã không còn bộ dáng công tử đạo mạo ngày trước, trong lòng đã hiểu rõ
“Đã để kẻ đó trốn thoát ?” Không chờ Thủy Vũ Thần trả lời, Phong Nhược Ngôn lại nói tiếp
“Điều này cũng không trách ngươi, mị thuật của nữ nhân này quả nhiên lợi hại, lần sau có gặp lại ngươi nhớ cẩn thật một chút!”
Trên mặt Thủy Vũ Thần hiện lên vẻ xấu hổ , đặc biệt giờ phút nay đối diện với Phong Nhược Ngôn, bị Phong Nhược Ngôn nói như vậy càng thấy xấu hổ, người nọ rõ ràng đã bị thương nặng, nhưng do bản thân phút chốc sơ suất tạo cơ hội, dĩ nhiên giúp ả ta trốn thoát!
Nghĩ đến người nọ tung ra những chiêu thức cổ quái khiến người khác khó phòng bị, trong lòng Thủy Vũ Thần nhịn không được lạnh run!
“Công chúa, ngài biết người nọ?” Thủy Vũ Thần hỏi ra nghi hoặc trong lòng! Nếu không biết, tại sao biết kẻ đó lòng dạ khó lường vẫn thả hổ về rừng!
Hắn cũng không cho rằng nếu nàng đích thân ra tay, nữ nhân kia còn có cơ hội trốn thoát!
Mà Phong Nhược Ngôn vẫy tay ngắt lời nghi hoặc của Thủy Vũ Thần “Ta biết hay không ngươi không cần biết, hiện tại ta hỏi ngươi, ngươi đã hiểu ta nói gì rồi chứ?”
……
Giờ phút này, Thủy Ngạo Thiên vẫn ẩn mình trong bóng tối, dưới thân có thêm một người
Thủy Vũ Hinh sắc mặt hồng thuận như vừa trải qua hoạt động mạnh! Nhưng trong mắt lại tràn đầy hận ý cùng nhục nhã!
Thủy Ngạo Thiên vươn tay ra bắt lấy nơi đẫy đà trên người Thủy Vũ Hinh mà xoa nắn, thế nhưng trên mặt lão lại không có một chút dục vọng, nhìn chằm chằm sòng bạc không chút động tĩnh khác lại, vẫn cứ náo nhiệt như thường kia, lông mày gắt gao nhíu chặt, mồ hôi vì hoạt động nhiệt tình cùng vội vàng trong lòng mà không ngừng chảy xuống trên mặt!
Lúc này, Thủy Ngạo Thiên đẩy mạnh Thủy Vũ Hinh ra, hướng chỗ tối bên cạnh âm ngoan trách mắng “Ngươi mau đi xem cho ta, là chuyện gì đang xảy ra. Tại sao vẫn chưa hành động!”
Nhưng không đợi ẩn vệ trả lời, một tràng cười xinh đẹp ngắt lời, cùng lúc đó một nữ tử tuyệt sắc xuất hiện ở trước mặt Thủy Ngạo Thiên!
Nhìn hồng y nữ tử từng bước lại gần, Thủy Ngạo Thiên nhất thời hít ngụm khí lạnh, dục vọng vừa mới tiêu tán lập tức trỗi dậy!
“Không biết Thủy vương gia còn ở đây chờ ai hành dộng? Nếu là những người bên ngoài, chỉ sợ sẽ làm Thủy vương gia thất vọng rồi, bọn họ không tới nữa đâu!” Phong Nhược Ngôn mặt mang ý cười, nhưng nhìn tới khuôn mặt biến thái đáng khinh của lão, trong mắt hiện lên sự ghê tởm không che dấu!
“Ngươi……” Thủy Ngạo Thiên vừa nghe vậy trong lòng hoảng sợ, nữ nhân này là ai, sao có thể biết kế hoạch của lão, đã vậy còn nói……
Rồi sau nhìn người đi bên cạnh là Thủy Vũ Thần, đột nhiên ngộ ra, cười lạnh nói “Được, Được lắm! Ta mặc kệ ngươi là ai, hôm này đừng mong toàn mạng ra ngoài!” Thủy Ngạo Thiên chỉ chỉ Thủy Vũ Thần sau lưng Phong Nhược Ngôn, vẻ mặt không nén được giận dữ!
“Thật không? Thủy vương gia, lão gia hỏa nhà ngươi có phải hồ đồ rồi không, bản công chúa không phải vừa nói với ngươi sao, những người bên ngoài của ngươi, một người đều không còn, tất cả bọn chúng đều bị bản công chúa thu phục rồi, như vậy kế hoạch của ngươi có thể thành công sao?”
“Cái gì…… Ngươi……”
Nếu vừa mới Thủy Ngạo Thiên còn có chút hi vọng trong lòng, thì hiện tại bị những lời Phong Nhược Ngôn nói làm cho hoàn toàn kinh sợ!
Công chúa? Chẳng lẽ nữ nhân này là……
“À, đã quên tự giới thiệu với Thủy vương gia, ta chính là Quỳnh Hoa công chúa mà ngươi hạ lệnh phải giết bằng được kia, Phong Nhược Ngôn!” Sau đó Phong Nhược Ngôn chuyển chủ đề, nói ra vấn đề khác làm Thủy Ngạo Thiên gần như lảo đảo!
“Đương nhiên, ta còn là Hắc y nhân mà ngươi nằm mơ cũng muốn trừ bỏ!”
“Ngươi? Là ngươi……” Thủy Ngạo Thiên cảm thấy trong lòng tràn đầy lạnh lẽo, ngạc nhiên nhìn Phong Nhược Ngôn, kinh động trong lòng không ngôn ngữ nào có thể miêu tả, mỹ nhân dáng người nhỏ nhắn tinh tế trước mặt dường như không chút uy hiếp nào thế nhưng lại có thủ đoạn đáng sợ như vậy!
“Ta? Không thể là ta sao? Rất khó nghĩ đến vậy à? Ngươi tự nhận mình là thiên y vô phùng*, mạnh mẽ vang dội, khiến người ta khó lòng phòng bị, cố gắng làm cho mọi người không biết hôm nay Thủy Ngạo Thiên ngươi hành động, thế nhưng cứ như vậy bị ta phá tan, làm cho ngươi khó tưởng tượng thật không!” Phong Nhược Ngôn dáng vẻ nhàn nhã, cười thật tiêu sái.
* Thiên y vô phùng: ý là chỉ quần áo do tiên trên trời khâu nên không có dấu vết kim chỉ. Trong này ý chỉ mọi an bài của Thủy Ngạo Thiên vô cùng chu đáo, không có chút sơ hở nào (Rika)
Phong Nhược Ngôn đi thong thả vài bước lại khoan thai nói “Kỳ thật chúng ta cũng không có cùng chung đường, ta lại càng không quan tâm ngươi muốn đoạt vị ra sao , nhưng ngươi lại ra tay với người của ta, hừ, người của Phong Nhược Ngôn ngươi có thể động sao? Vẫn là câu nói kia, giết người đền mạng, ta phải lấy máu ngươi đền lại!”
Nghe một loạt lời nói như vậy, Thủy Ngạo Thiên đứng trên đất mà như bị hụt chân, kinh sợ, toàn thân run rẩy, uổng công lão trăm phương nghìn kế tính toán, ngỡ rằng thần không biết quỷ không hay, ai ngờ tất cả đều bị nữ nhân này hủy hoại, ở lúc lão không hay không biết đem mọi đường sinh tồn phong kín, chặn lại đường lui của lão!
Thủy Ngạo Thiên Thần sắc ảm đạm, run tay chỉ vào Thủy Vũ Thần giận dữ hỏi “Thần nhi, ngươi sao có thể cấu kết với ngoại nhân ăn cây táo, rào cây sung*? Cùng đối phó với phụ thân ngươi?”
*Ăn cây táo, rào cây sung: tục ngữ, ý trong này nói Thủy Vũ Thần là con của Thủy Ngạo Thiên, nhưng không giúp đỡ lão mà đi giúp cho Phong tỷ, là cho ông ta bị thua cuộc.(Rika)
Thủy Vũ Thần sắc mặt bình tĩnh, nhìn Thủy Ngạo Thiên giống như nhìn một người xa lạ nói “Phụ thân? Ông có bao giờ coi chúng tôi là con ông sao?”
Lời này nói ra, trên mặt Thủy Vũ Thần hiện lên nụ cười tự giễu lạnh lẽo!
Thủy Ngạo Thiên bắt gặp thần sắc chút dao động Thủy Vũ Thần , liếc liếc mắt liền thấy Thủy Vũ Hinh bên cạnh không rõ vẻ mặt, trong mắt đột nhiên loét lên tia sáng u tối, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tại đemThủy Vũ Hinh kéo tới trước mặt mình, một bàn tay gắt gao chế trụ cổ Thủy Vũ Hinh, hướng hai người Phong Nhược Ngôn, Thủy Vũ Thần giận dữ nói “Thả ta đi, nếu không…… Ôi ôi, thần nhi, không phải ngươi rất yêu thương muội muội ngươi sao? Ta không ngại giết nó đâu!”
“Ông là tên súc sinh, nó là con gái ông!” Thủy Vũ Thần trong lòng vạn phần kinh ngạc, hét to ra tiếng!
“Hừ, nữ nhi, ngoại trừ để ta phát tiết thì còn làm được gì! Ngươi cũng là con của lão tử, không phải cũng cấu kết với người ngoài đối phó ta sao, hãy bớt sàm ngôn đi, thả lão tử đi!”
“Thủy vương gia, ngươi có vẻ đã hỏi sai người rồi, thả hay không thả ngươi hẳn phải do ta quyết định, không phải do hắn!” Phong Nhược Ngôn nhìn hai phụ tử giằng co, còn có Thủy Vũ Hinh như người chết trong tay Thủy Ngạo Thiên, khẽ nhấc mi, nhìn Thủy Ngạo Thiên từ tốn nói!
“Ngươi……”
Phong Nhược Ngôn đánh gãy những lời Thủy Ngạo Thiên muốn nói, nhếch mi, giọng nói lạnh lùng “Người trong tay ngươi là kẻ đầu sỏ của mọi vấn đề! Ta sao lại có thể quan tâm nàng ta sống hay chết! Thủy vương gia,ngươi không nhìn xem tình huống bây giờ thế nào, hừ, ngươi không xứng cùng ta đặt điều kiện đâu!”
Thủy Ngạo Thiên bị lời Phong Nhược Ngôn làm cho kích động ,buông Thủy Vũ Hinh ra, trong mắt hiện đầy vẻ không cam lòng, sau đó tay phải đột nhiên hướng ngực vỗ một chưởng, một ngụm máu đen phun ra phía trước, cùng lúc trong vạt áo lão bỗng bay ra một cỗ khói đen màu sắc quái dị, nhằm thẳng đến trước ngực Phong Nhược Ngôn !
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, Phong Nhược Ngôn chỉ kịp vươn ống tay áo ý muốn ngăn cản, khi cỗ khói đen ô thanh dị sắc bay đến trước mắt mới thấy rõ ràng, đám khói này rõ ràng có chứa kịch độc!
Con mẹ nó! Phong Nhược Ngôn trong lòng thầm mắng Thủy Ngạo Thiên chết đến nơi còn ra tay thâm hiểm như vậy!
Thân mình rất nhanh chuẩn bị tránh đi, bất ngờ bên hông chợt cứng đờ, một lực đạo rất lớn đem nàng giữ chặt lại, ngăn không cho Phong Nhược Ngôn di chuyển. Phong Nhược Ngôn trong lòng kinh hãi, ánh mắt chuyển xuống hông mình, lại thấy Thủy Vũ Hinh lúc trước vẫn giữ vẻ trầm lặng giờ đang cười hết sức quái dị
“Phong Nhược Ngôn, ta hận ngươi, tất cả của ta đều bị ngươi hủy hoại , hôm nay, ta muốn ngươi chết, ta muốn ngươi chết…… Ha ha ha ha……”
Thủy Vũ Hinh vẻ mặt dữ tợn, điên cuồng cười!
Mà Thủy Vũ Thần cũng phát hiện sự khác thường, trên mặt đầy sợ hãi, đồng thời hướng Thủy Vũ Hinh nói “Hinh nhi, không cần, như vậy muội cũng sẽ chết !”
Mà Thủy Vũ Hinh lại như trước gắt gao ôm Phong Nhược Ngôn, trên mặt vẫn giữ nụ cười điên cuồng mà độc ác!
Phong Nhược Ngôn trong lòng cũng kinh ngạc vạn phần, đồng thời trong lòng thầm than, cái gì kêu đại ý thất Kinh châu*, lần này nàng xem như được lĩnh giáo!
*Đại ý thất kinh châu: ý chỉ sự sai lầm (Rika)
Toàn thân Phong Nhược Ngôn không thể động đậy , đành trơ mắt nhìn đám khói đen bay tới, nhưng ngay tại thời khắc mành treo chuông này, một lực đao mạnh mẽ nhanh chóng đem tay Thủy Vũ Hinh mở ra, đồng thời tay kia ôm Phong Nhược Ngôn tránh sang một bên, đám cổ trùng đều rơi trên mặt đất chỗ Thủy Vũ Hinh vừa đứng,toàn bộ khuôn mặt Thủy Vũ Hinh dính độc, chảy ra một mảnh máu đen vô cùng dị thường.
“Nhược Ngôn!” Một thân xiêm y đen tuyền gọi nàng, đây không phải Mục Thính Phong thì còn là ai? Vẻ mặt hắn khẩn trương quan sát Phong Nhược Ngôn , lòng còn hết sức sợ hãi mà ôm chặt nàng, vừa rồi thật nguy hiểm! Hắn đem những người trong chỗ tối xử lí cẩn thận, sau mới đến tìm nàng! Lại không nghĩ rằng vừa tới đã thấy cảnh tượng kia, nếu hắn tới trễ một bước, chỉ sợ……
Phong Nhược Ngôn hơi hơi nhíu mi, bất động thanh sắc rời đi cánh tay ôm ấp của Mục Thính Phong, trên mặt thản nhiên nói “Cám ơn!”
Mục Thính Phong cúi nhìn vòng tay trống không, trong lòng dâng lên một cỗ mất mát!
Nhưng cũng không để hắn có thời gian nghĩ nhiều, một loạt tiếng kêu sắc nhọn vang lên!
Mục Thính Phong không thèm nhìn Thủy Vũ Hinh lăn lộn trên đất, nguyên bản khuôn mặt mỹ mạo giờ đây chỉ còn một mảnh thịt đen thối rữa, trong mắt sát ý nổi lên!
Giơ tay muốn một đao kết liễu Thủy Vũ Hinh, mà Thủy Vũ Thần đứng một bên vôi ngăn “Không cần giết nàng!”
Ánh mắt lại nhìn sang Phong Nhược Ngôn đứng một bên không rõ thần sắc!
Phong Nhược Ngôn thản nhiên nói “Bằng hành động của nàng, cho dù chết trăm lần cũng không đủ, trước đây ta đã đáp ứng yêu cầu của ngươi, không có tìm nàng tính sổ, tha cho nàng một mạng, nhưng ngươi mau xem xem, nàng không có cảm kích ta đâu?”
Rồi sau đó Phong Nhược Ngôn chuyện vừa chuyển, lạnh lùng nói:
“Cho nên, bất luận cái gì, nàng, đều là gieo gió gặt bão*! Mà ta cũng sẽ không buông tha cho người giờ khắc nào cũng muốn giết ta!”
* Gieo gió gặt bão: Người nào độc ác, gây nên nhiều chuyện tầm bậy sẽ gặp quả báo
Thủy Vũ Thần nghe vậy có chút vội vàng, hướng Phong Nhược Ngôn nói “Chỉ một lần này thôi, ta thề, ta nhất định sẽ quản chặt muội ấy, nhất định sẽ không cho muội ấy làm chuyện điên rồ, hơn nữa ngươi xem, hiện tại muội ấy đã biến thành như vậy, chắc chắn sẽ không có khả năng gây bất lợi cho ngươi!”
Mà Phong Nhược Ngôn vẫn thản nhiên im lặng!
Mục Thính Phong cầm kiếm bước từng bước tới gần!
Thủy Vũ Thần ôm đã Thủy Vũ Hinh đã muốn ngất xỉu, nhìn Phong Nhược Ngôn vẫn như trước không cử động, cắn răng nói một câu “Ta đem Thiên Hạ lâu cho ngươi, cầu ngươi buông tha cho Hinh nhi một mạng!”
Nói xong, mắt không dám chớp nhìn chằm chằm Phong Nhược Ngôn!
Nửa ngày, Phong Nhược Ngôn mới thở dài một tiếng, nhìn Thủy Vũ Thần nói “Ngươi cũng biết, dù ta tha, nàng cũng không sống nổi!”
Rồi sau đó hướng Mục Thính Phong phân phó nói “Chúng ta đi thôi!”
Lúc này, Thiên Hạ lâu, tại đại sảnh nơi diễn ra sự kiện tứ quốc tranh tài!
Giờ phút này, lầu một Thiên Hạ lâu không bị một màn gió tanh mưa máu bên ngoài ảnh hưởng, vẫn như trước một hồi phồn hoa náo nhiệt!
Các tiếng than sợ hãi liên tục vang kên, nói ví dụ, một nữ tử nhìn người bên ngoài thét to “Hiên đế nha! Thụy vương gia! Yến thái tử! Lạc vương Yến Du Trần! Trời ơi , trời, còn có Hiên Viên vương gia! A, có phải ta đang nằm mơ không!”
“Thật sao, nếu có thể gả cho một người trong số đó, đời này ta, không không, kiếp sau, kiếp sau nữa đều mãn nguyện nha!”
Bị tiếng các nàng kinh hô, mọi ánh mắt đều bị kéo về trên người những nam tử quyền cao chức trọng kia!
Mấy người bọn họ đều tự ngồi ở vị trí của mình, Quân Vân Doanh ngồi ngay ngắn ở phía tây bắc khán đài, đối với những ánh mắt háo sắc xung quanh hiện tia trào phúng, sau nhìn nam tử áo đen xa lạ bên cạnh nói “Ngươi có nắm chắc vạn phần sao?”
Nam tử áo đen sắc mặt bình tĩnh, mặt không chút thay đổi, hướng Quân Vân Doanh cung kính nói “Xin Thụy vương điện hạ yên tâm, người của ta nhanh nhẹn trước nay chưa từng thất bại, lần này cũng vậy, chờ hắn tìm được cơ hội sẽ xuống tay với người nọ, Thụy vương điện hạ cứ chờ tin tốt của ta đi!”
“Được!” Quân Vân Doanh vừa lòng gật gật đầu, đối với cách làm việc của người này rất yên tâm, hứng thú trong mắt phát ra càng nhiều.
Phong Nhược Ngôn, ngươi lần này, trốn không thoát !
Quân Dật Hiên ngồi cách Quân Vân Doanh không xa, nhìn vẻ mặt đắc ý của Quân Vân Doanh, trong lòng hiện lên tia lo lắng!
Đồng thời ánh mắt theo bản lăng quét qua toàn sảnh, cũng không có phát hiện thấy bóng dáng ngày đêm hắn tưởng nhớ, trong lòng không tránh khỏi có chút hụt hẫng!
Mà Đình Thương bên cạnh hiểu rõ tâm tình hoàng thượng , mở miệng nói “Hoàng thượng, người cứ yên tâm đi, nếu Quỳnh Hoa công chúa đã kêu ngài đến xem náo nhiệt, cho người một điều ngạc nhiên, dĩ nhiên sẽ không làm người thất vọng , người cứ an tâm đi!”
“Ngươi sao biết ta đang nhớ nàng!” Quân Dật Hiên cười khổ một tiếng, cũng không nói thêm điều gì!
Mà Hiên Viên Lưu Phong vẫn như trước, một thân tử y ngồi ở phía đông, tuy dáng vẻ tùy ý, nhưng hắn một thân cường khí khiến người khác khó lòng bỏ đi ánh mắt, giờ phút này nghe Truy Nguyệt báo cáo tình huống bên ngoài, khóe môi khẽ nhếch lên, sủng nịnh trong mắt tràn đầy!
Mà vẻ mặt tươi cười của Hiên Viên Lưu Phong, cũng làm cho Yên Phi Tuyết cùng Quân Lạc Nhi đang chuẩn bị biểu diễn tim thiếu chút nữa nhảy ra ngoài!
Quân Lạc Nhi giờ phút này không lo lắng nghĩ tới chuyện Phong Nhược Ngôn vì sao đến giờ còn chưa tới, trong mắt chỉ còn bóng dáng màu tím kia!
Hiên Viên vương gia, hắn biết chính mính sắp biểu diễn nên mới tới cười cổ vũ sao?
Đã biết rõ,người xinh đẹp cùng xuất sắc như vậy, ai có thể so sánh với nàng, cho nên, nàng, Quân Lạc Nhi nhất định có thể chiếm được trái tim Hiên Viên Lưu Phong!
Trong mắt Quân Lạc Nhi hiện lên kiên định, trong lòng lại âm thầm nghĩ kế tiếp phải biểu diễn thật tốt, phải khiến mọi người kinh diễm, đem những kẻ khác lu mờ, đoạt Tê phượng tiêu cùng trái tim người đó!
Rồi sau đó Quân Lạc Nhi chuyển mắt nhìn tình địch lớn nhất của mình, Yên Phi Tuyết, giờ phút này Yên Phi Tuyết đã đổi trở lại một thân váy sam màu tím, mà Quân Lạc Nhi nhìn thấy nàng một thân quần áo lụa mỏng màu tím kia, vô thức cảm thấy thật chói mắt!
Yên Phi Tuyết cũng chống lại tầm mắt Quân Lạc Nhi, sau đó Yên Phi Tuyết trào phúng cười lạnh, sau liền dời mắt, không tự giác chuyển nhìn về bóng dáng mê người đó !
Yên Phi Tuyết con ngươi sâu thẳm lưu chuyển, đáy mắt có tia sáng phức tạp khó dò, vương gia…… Hắn nhìn thấy xiêm y hôm nay kình mặc, liệu có nhận ra tình ý của mình?
Rồi sau đó Yên Phi Tuyết chuyển mắt nhìn lên phần thưởng trên đài cao, Tê phượng tiêu!
Người khác có thể không biết ý nghĩa của nó, nhưng Yên Phi Tuyết nàng lại không thể không rõ!
Nếu chính mình được Tê phượng tiêu kia…..
Ánh mắt Yên Phi Tuyết lại đặt lên trên người Hiên Viên Lưu Phong!
Như vậy, ta có đủ tư cách đứng bên cạnh ngài phải không?
Mà lúc này, người bên cạnh cũng là vô cùng náo nhiệt!
Bởi vì ngày ấy ở Bích Ba lâu, Tây Lưu quốc Phượng Dương công chúa Quân Lạc Nhi cùng Nam Viên Quỳnh Hoa công chúa Phong Nhược Ngôn đánh cuộc so tài!
Không biết kẻ lắm chuyện nào mở một ván bài, cùng đặt xem Quân Lạc Nhi và Phong Nhược Ngôn rốt cuộc ai thắng ai thua!
Này mọi người không cần nghĩ, Phượng Dương công chúa Quân Lạc Nhi danh tiếng ai ai cũng biết, mà Phong Nhược Ngôn lại chính là bao cỏ công chúa cái gì cũng không biết, không khí đánh bạc rất sôi nổi, đa số đều đặt cược cho Quân Lạc Nhi !
Nhưng cũng có một vài người ngoại lệ, hơn nữa ảnh hưởng của những người đó lại không thấp, nói ví dụ lão bản phía sau của Bích Ba lâu , còn của hàng gần đây nhất khai trương, đề cập các ngành các nghề, đều đem đặt cược trên người Phong Nhược Ngôn!
Liền ngay cả Hiên Viên Nhiếp chính vương thế nhưng cũng đặt trăm vạn lượng hoàng kim rằng Phong Nhược Ngôn sẽ thắng!
Cứ như vậy, nhũng kẻ muốn đầu cơ trục lợi âm thầm suy nghĩ! Bất quá cuối cùng vẫn vì danh tiếng bao cỏ công chúa của Phong Nhược Ngôn mà lùi bước!
Cho nên khi thấy đã qua thời gian tỷ thí mà Phong Nhược Ngôn còn chưa xuất hiện, những người này trong lòng đều đoán rằng Phong Nhược Ngôn bởi vì sợ hãi xấu mặt, nên không dám tới!
Đồng thời vì một đám người đặt Nhược Ngôn thắng mà thương cảm, lại vì tính toán của chính mình mà vui sướng, ánh mắt Quân Lạc Nhi nhất thời đều nóng rực lên !
Bản thân Quân Lạc Nhi cũng đang hưởng thụ cảm giác được người khác chú ý, vốn trong lòng đang rất uể oải vì việc Phong Nhược Ngôn chưa tới, kế hoạch chính mình không thể thực thi cũng vì những ánh mắt này mà tâm tình tốt lên rất nhiều !
Mà lúc này, danh sách những người so tài cầm kỳ thi họa đều đã tỷ thí gần xong, chỉ còn lại Quân Lạc Nhi cùng Yên Phi Tuyết!
Các nàng hai người tiến hành tỷ thí cuối cùng!
Tranh đoạt Tê phượng tiêu, đồng thời, cũng tranh đoạt ánh mắt người trên đài!
Người chủ trì ra hiệu mọi người im lặng, chuẩn bị tuyên bố cuộc so tài cuối cùng bắt đầu!
Mà lúc này, một giọng nói vang lên “Chậm đã!”
Một nữ tủ toàn thân đỏ rực phi thân từ ngoài vào, chậm rãi đáp xuống chính giữa vũ đài, tà váy lay động, dáng người thướt tha, động tác uyển chuyển như múa, đem vẻ đẹp của nữ tử đó bộc lộ không sót.
Khi nữ tử nhẹ nhàng đáp xuống vũ đài, cũng là lúc mọi người có mặt nhìn rõ khuôn mặt của nàng, khiến ai nhìn cũng hít một ngụm khí lạnh, đó là nữ tử như thế nào? Dáng người linh động, cánh tay trắng tuyết nổi bật dưới hồng y khẽ phất qua khuôn mặt cười như không cười của nàng , con ngươi thâm thúy tản ra ánh sáng tựa như dạ minh châu, theo mỗi động tác của nàng, đoạt đi hơi thở xung quanh!
Ánh mắt hút hồn, không chút để ý đảo qua những người dưới đài, khiến cho mọi nam nhân phía dưới không ngừng nuốt cổ họng lên xuống.
Đúng là một mỹ nhân câu hồn! Liếc mắt một cái, thật dễ dàng làm cho rất nhiều nam nhân bất giác sinh ra cảm giác khô nóng toàn thân!
Hiên Viên Lưu Phong cũng đang ngây ngốc nhìn nàng phong tình vạn chủng trên đài, vốn biểu tình thâm trầm giờ đã không còn, như si như ngốc nhìn nàng không dời mắt, biểu tình trên mặt vô cùng kì lạ, hoặc chính là không nhìn ra biểu tình gì.
Đợi đến khi hắn phản ứng lại, trong mắt Hiên Viên Lưu Phong cháy lên ngọn lửa hừng hực, quét qua một loạt ánh mắt lang sói đang nhìn nàng, lý trí trong hắn bị thiêu rụi không còn một mảnh, nghiến răng nghiến lợi kêu tên nàng “Phong Nhược Ngôn!”
Hiên Viên Lưu Phong ánh mắt không đổi, bất chấp tất cả, oán hận tung người nhảy lên đài, ôm chặt cái người làm hắn hận không thể thu nhỏ đút vào túi ái này lại, không cho tầm mắt nàng cơ hội nhìn đông nhìn tây!
Trong lòng lại âm thầm hối hận, chính mình không có việc gì lại đưa nàng quần áo! Giờ thì tốt rồi, chính mình gieo gió gặt bão mà!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...