Edit & Beta: Rika Nguyen
Phong Nhược Ngôn đi theo người nọ vào một căn phòng, trong phòng có một người mặc hắc y đang đứng đưa lưng lại, nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, ngón tay gõ gõ lên song cửa, cả căn phòng im ắng một cách quỷ dị.
Lát sau, nam tử kia xoay người lại, ánh mắt nhìn thẳng vào người nàng, một đôi mắt trí tuệ nhưng lạnh khá lạnh.
Phong Nhươc Ngôn yên lặng đánh giá nam tử trước mặt, người này ánh mắt thâm thúy lạnh như băng, mũi cao nhọn, lộ ra một cỗ kiêu căng lạnh lùng của hoàng thất, một thân hắc y, đầu mang một khỏa ngọc, chỉ tùy ý đứng nơi đó, nhưng khí thể mạnh mẽ, lạnh lẽo, làm cho người ta không rét mà run.
Chỉ liếc mắt một cái, Phong Nhược Ngôn liền hiểu được, người này trừ bỏ Hiên Viên Lưu Phong ra, thì chắc hẳn là thái tử nổi danh của Bắc Triệt Yến Tần Ngạo.
Đôi mắt sắc bén của hắn làm cho người ta thực sợ hãi, khuôn mặt góc cạnh lạnh lùng, toàn thân là một màu đen, vẻ mặt lãnh khốc cô tuyệt, thế nhân truyền rằng tính cách hắn âm lãnh, thủ đoạn tàn nhẫn, thâm độc. Quả nhiên lời đồn là thật, từ đôi mắt âm trầm kia có thể nhìn ra được hắn ta là một người rất âm ngoan và khôn khéo.
Nhưng không thể phủ nhận, hắn cùng với Hiên Viên Lưu Phong thật giống nhau, tuyệt đối là rồng trong biển người.
“Phong Nhược Ngôn, nàng là nữ nhân đầu tiên mà ta muốn biết được suy nghĩ trong đầu nhất” Yến Tần Ngạo từng bước bước lại gần nàng, ý cười lạnh lùng khẽ hiện lên trên mặt.
“Có thể được Yến thái tử để tâm, ta thực vinh hạnh” Phong Nhược Ngôn không chút để ý trả lời, nhìn không ra thần sắc đặc biệt gì trên mặt nàng cả.
“Nha! Nàng biết ta sao?” Hình ảnh Yến Tần Ngạo phảng phất có chút độc lập, trong mắt lóe lên một tia sáng.
“Yến thái tử của Bắc Triệt là người có một không hai, làm sao ta lại không biết được” Phong Nhược Ngôn thản nhiên nói.
“Thật là một nữ tử thông minh, thật là làm cho ta thêm yêu thích. Vậy nàng cũng biết nguyên nhân vì sao ta mời nàng đến?” Yến Tần Ngạo cười ôn hòa, ý tứ hàm xúc không rõ ràng, ánh mắt khôn khéo, người trong hoàng thất vốn phức tạp, mà người trước mặt này có thể sánh ngang cùng Hiên Viên Lưu Phong, thì chắc hẳn không phải người đơn giản gì, huống chi giờ hắn còn có hứng thú với nàng, chẳng phải là đang hứng thú với thế lực nàng đang gây dựng sao?
Yến Du Trần? Quan hệ huynh đệ? Hay là Hiên Viên Lưu Phong?
Không đợi nàng mở miệng, Yến Tần Ngạo nói tiếp “ Khi ta đến các huyện phụ cận kinh thành đã có nghe đồn về một nữ nhân, là người Nam Viên quốc, công chúa háo sắc, mười ngày bị hưu”
“Nhưng ta thấy biểu hiện cùng suy nghĩ của nàng không giống như tin đồn, lúc gần nắm chắc được tâm tư nàng thì lại cảm thấy vụt mất” Phong Nhược Ngôn thản nhiên tiếp nhận lời nói của hắn, không có tức giận hay vui mừng gì.
Ánh mắt Yến Tần Ngạo chợt lóe, đối vói nàng chỉ cười nhẹ “ Thật sự khác biệt, ta quả thật rất điên đảo vì nàng đó”
“Cho nên, hiện tại ngươi muốn gì ở ta?” Phong Nhược Ngôn nhún nhún vai, tỏ vẻ không để ý, bảo Yến Tần Ngạo nói tiếp.
“Ngôi vị hoàng đế của Bắc Triệt đang có sự tranh đấu, nhưng ta thấy nàng và Yến Du Trần hình như quan hệ có vẻ khá tốt?”
“Hiện tại, ở Tây Lưu quốc không ta thể làm hành động gì táo bạo được, tránh việc rút dây động rừng. Yến thái tử lại hợp tác với Thụy vương.Sự xuất hiện của ta cũng không ảnh hưởng gì tới cục diện của các ngươi, nhưng tuyệt đối ta sẽ không hợp tác với các ngươi đâu!” Phong Nhược Ngôn cứng rắn nói, nếu đã rơi vào trong vũng bùn này, bản thân nàng trước đây cũng đã trải qua, cục diện hiện tại, nàng sao không thể biết được?
Ánh mắt Yến Tần Ngạo hiện lên sự tán thưởng, thở dài nói “Nàng quả nhiên là thông minh, nếu sớm biết nàng, ta chắc chắc sẽ không để cho nàng lưu lạc tới mức này”
Phong Nhược Ngôn nhíu mày, từ chối cho ý kiến.
Nhìn bộ dáng vân đạm phong kinh của Phong Nhược Ngôn như thế, ánh mắt Yến Tần Ngạo lạnh lùng, nháy mắt chuyển thành bộ dáng âm trầm “Nàng cũng không nên giúp đỡ họ!” Nguyên lai hắn muốn dựa vào Quân Vân Doanh, hắn không thể trơ mắt nhìn kế hoạch bọn họ mưu tính nhiều năm bị phá hỏng được. Chuyện hưu thư lần trước hắn không tiện ra tay, nhưng mọi chuyện lúc ấy vẫn bình thường, mà hiện giờ nàng lại tính không buông tha cho Quân Vân Doanh.
“Nha, ý thái tử là ta xứng đáng để cho bọn họ làm nhục, để yên cho bọn họ hãm hại mà không làm gì sao? Bọn họ muốn giết ta, ta còn phải rửa sạch cổ mà chờ sao?” Giọng nói Phong Nhược Ngôn lạnh lẽo, hừ, nghĩ nàng dễ khi dễ lắm sao, bọn họ đụng tới nàng, thì đừng mơ mà thoát được.
Phịch một tiếng, tiếng đập bàn vang lên, giọng nói Yến Tần ngạo lạnh lẽo phát ra “Lời này của ngươi thật không đủ thông minh, bản thái tử ta hiện tại có hứng thú với ngươi, vậy mà ngươi dám nói với ta như thế, muốn làm gì thì làm sao? Bằng thân phận hiện tại của ngươi, còn chưa đủ tư cách ở nơi này!” (Rika: Bởi vì tức giận cho nên ta đổi cách xưng hô từ nàng sang ngươi)
Nghe vậy, Phong Nhược Ngôn không giận mà còn cười, mắt híp lại, giọng nói lạnh giá, rét thấu xương “Thật không? Ta không xứng? Được, tốt lắm, thái tử Yến Tần Ngạo, không bao lâu nữa ta sẽ cho ngươi biết Phong Nhược Ngôn ta có phải hay không là quả hồng mềm, rốt cuộc xứng hay không xứng. Phong Nhược Ngôn ta rất công bằng, người không phạm ta, ta không phạm người, nếu đụng tới ta, dù bị thiên hạ chỉ trích ta cũng làm tới cùng”
Khí thế ngạo nghễ, lời nói ra làm cho Yến Tần Ngạo kinh ngạc không ít.
Nhìn vào mắt nàng có thể thấy được, mỗi lời nói mang theo sự kiên định, khí thế cao ngạo, cả người toát ra hàn khí, làm cho người đối diện phải tin là nàng đã nói được thì sẽ làm được.
“Ngươi… “ Yến Tần Ngạo kinh ngạc nhìn nàng.
Mà chỉ trong nháy mắt, hàn khí trên người nàng cũng biến mất, khóe miệng gợi lên nụ cười lạnh nhạt mà xa cách “Đa tạ Yến thái tử chiêu đãi, tuy rằng ngay cả nước trà cũng không được một chén. Hiện tại ta phải về rồi, đa tạ, cũng không cần ngài tiễn”
Yến Tần Ngạo nghe nàng nói xong, lúc này mới phục hồi tinh thần, khóe miệng co rút.
Nàng trách hắn không mời nàng uống một ly trà ? Nữ nhân này, thật sự là…..
Nhìn bóng dáng Phong Nhược Ngôn sắp rời đi, bỗng nhiên hắn chợt nghĩ tới điều gì, vẻ mặt thay đổi, liền đứng lên.
“Phong Nhược Ngôn, nàng nên cách xa Hiên Viên Lưu Phong một chút, bằng không…” Yến Tần Ngạo nhìn thấy vẻ chăm chú lắng nghe của nàng, ánh mắt phức tạp, trong lòng âm thầm nói
Phong Nhược Ngôn ngẩn người, Yến Tần Ngạo, hắn đây là đang cảnh cáo mình sao? Nghĩ như thế, sắc mặt nàng trầm xuống.
“Yến thái tử nói lời này tựa hồ không thỏa đáng, thật sự là có ý muốn ép buộc người khác” Một giọng nói đột nhiên vang lên từ trong không trung, trong lòng nàng khẽ động, mà Yến Tần Ngạo cũng cả kinh, ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy người tới, trong lòng sinh ra vạn phần kinh ngạc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...