Edit: Rika Nguyen
“Có thể chữa được!” Phong Nhược Ngôn nói lưu loát.
Trước không nói đến, kế hoạch của nàng có khả năng cần tới sự hỗ trợ của người nắm trên giường. Hoàng thất Tây Lương, con nối dòng đơn bạc, toàn bộ hoàng thất chỉ có hắn cùng với Quân Vân Doanh là nam tử, mà Quân Dật Hiên đến nay chưa có con nối dõi, nếu hắn chết, không phải là sẽ tiện nghi cho Quân Vân Doanh kia sao, nhưng dã tâm của Minh Nhân thái hậu cũng không đơn giản, mặc kệ tình huống ra sao, hy vọng không động tới nàng là được.
Huống chi…
Phong Nhược Ngôn đảo mắt nhìn người đang nằm trên giường, máu chảy rất nhiều, nếu chỉ một thời gian nữa mà không cứu chữa được sẽ mất màu mà chết, Tây Lưu quốc sẽ roi vào cảnh khốn đốn. Nàng thở dài trong lòng, bất quá chỉ là một người đáng thương mà thôi.
Mà nàng cũng không có chán ghét hắn, hướng chi cứu hắn còn có lợi cho mình! Cho nên mặc dù là Diêm Vương muốn người, nhưng nàng sẽ kéo hắn từ quỷ môn quan về! Bởi vì, Quân Dật Hiên, không thể chết được.
“Bất quá hắn trời sinh là thai dị dạng mà lớn lên, túi máu trong bụng đã trưởng thành cùng với thân thể, uống thuốc khó mà có thể giải trừ được hế, phải dùng dao mổ ra, đem túi huyết kia cắt bỏ ra ngoài” Phong Nhược Ngôn suy nghĩ một chút liền nói ra phương pháp trị liệu, loại tiểu phẫu này ở hiện đại làm rất dễ dàng, nhưng ở trong thế giới cổ đại này, thật sự làm cho người khác khó mà tin được.
Huống chi kết hợp với ngân châm phong huyết của nàng, mặc dù ở thời đại này trình độ chữa bệnh còn thấp, nhưng đối với nàng cũng không quá khó khăn.
Ngân châm? Nghĩ đến ngân châm, trong đầu Phong Nhược Ngôn hiện lên hình ảnh của Huyết xà, con rắn nhỏ màu đỏ có thể tùy ý truy đuổi con mồi ở trong tầng hầm của Thủy phủ, ánh mắt nàng chuyển tới người cao quý kia, Minh Nhân thái hậu, tâm ngoan khó lương, trong lòng nàng khẽ dự đoán….
Nghe có thể cứu chữa được Quân Dật Hiên, trong mắt bà ta hiện lên sự kích động, nhưng chưa kịp vui mừng thì đã bị câu nói của nàng “phải dùng dao cắt bỏ” liền khiếp sợ, đôi mắt đẹp lạnh như băng bỗng chốc hừng hực lửa đỏ, nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt kia làm cho bọn cung nữ và thái giám xung quanh hoảng sợ, không rét mà run.
Một hồi sau, Minh Nhân thái hậu mới hồi phục lại tinh thần, nghiến răng nghiến lợi, trầm giọng nói “Mổ bụng cắt túi huyết ư? Ngươi cho rằng, con trai ta là bát tử sao?”
Bà ta tức giận, hận không thể giết nàng, nhưng cũng chỉ có nàng mới cứu được con trai bà.
Ngữ khí Phong Nhược Ngôn thản nhiên, khẽ chu môi, phun ra năm chư “Ta đảm bảo không chết”
Rồi sau đó, xoay người hướng tới Quân Dật Hiên, đồn thời cũng phân phó mọi người “ Thời điểm ta chữa bệnh không muốn có ai quấy rầy, cho nên, trừ bỏ Đình tỏng quản ở trong này hầu hạ, tất cả mọi người ra ngoài, đương nhiên bao gồm cả thái hậu nương nương.”
Minh Nhân thái hậu không nói gì, đưa mắt nhìn Quân Dật Hiên đang nằm trên giường, sau đó chậm rãi đứng lên, các cung nữ xung quanh lập tức đi theo, trong thoáng chốc, chỉ trừ ba người Phong Nhược Ngôn,căn phòng không còn một bóng người nào cả.
Phong Nhược Ngôn đi tới bên cạnh cái bàn, rót một chén nước ra, từ trong tay áo lấy ra một gói thuốc, đổ vào chén nước, sau đó cầm chén nước đi tới giường của Quân Dật Hiên.
“Uống thuốc này vào, có thể giảm đay, vừa rồi ngươi cũng nghe ta nói rồi đó, đều không phải là do ngươi, hơn nữa ta sẽ chữa khỏi bệnh cho ngươi.”
Ánh mắt Quân Dật Hiên vẫn gắn chặt lên người nàng, nghe được giọng nói mềm nhẹ mà lạnh nhạt của nàng, trong đó ẩn chứa một sự quan tâm, bả vai thoáng run lên một cái, bên môi hiện ra một nụ cười xuất phát từ nội tâm, nhất thời sáng bừng cả khuôn mặt.
“Cám ơn!” Quân Dật Hiên nói xong liền đem thuốc trong tay Đình Thương uống vào, ánh mắt một khắc cũng không òi khỏi nàng.
Phong Nhược Ngôn nghe được tiếng cảm ơn liền sửng sốt, sau đó bình tĩnh lại và nói “Ngươi không cần cảm tạ, chỉ có thể nói là do vận khí của ngươi tốt, mà ta cũng không chán ghét ngươi! Huống chi, ngươi hẳn là người thông minh, hẳn là biết được ta – Phong Nhược Ngôn cứu ngươi hẳn là có mục đích.
Quân Dật Hiên nghe, ánh mắt sáng ngời, nhưng khi nghe đến câu cuối cùng, trong lòng dâng lên một nụ cười khổ, ánh mắt thay đổi phức tạp.
Ánh mắt ôn nhuận như ngọc, khóa miệng vẫn như trước, cười ấm áp “ Vậy người trước bắt cóc ngươi nguyên nhân cứu chữa là gì?”
Phong Nhược Ngôn ngạc nhiên ngẩng đầu, rồi sau đó nhẹ nhàng lắc đầu, nói “Chỉ là râu ria mà thôi”
Thần sắc Quân Dật Hiên hơi hơi cứng ngắc, ánh mắt sâu không thấy đáy, khóe miệng cười khổ, mà giờ phút này, thuốc tê của nàng đã có tác dụng, đầu Quân Dật Hiên nặng nề, hiển nhiên là muốn ngất đi.
Đang lúc nàng chuẩn bị hạ châm, Quân Dật Hiên lại trợn mắt nhìn nàng, cố sức nói “Lát nữa giải phẫu chấm dứt, nếu ta chưa tỉnh lại, ngươi cũng đừng có ngốc ngếch ngồi chờ, mau chạy ra khỏi hoàng cung, Đình Thương…”
Lời còn chưa nói xong, thuốc tê tác dụng, đem thân thể, ý thức của Quân Dật Hiên đi, hắn hoàn toàn bất tỉnh.
Phong Nhược Ngôn đưa tay bắt mạch cho Quân Dật Hiên, vừa rồi nàng đã bảo Đình Thương tới thái y viện lấy dược, nào là thảo dược tiêu độc, vải bố sạch, kéo…. Cả đống dụng cụ được chất đầy bên cạnh giường.
Trước tiên, Phong Nhược Ngôn lấy dao hơ trên ngọn lửa, rồi sau đó ngâm trong thảo dược để trừ độc.
Ròi sau đó, nàng xoay người lại, phân phó Đình Thương “ Dao cùng với các loại dược thảo ngươi trước tiên làm quen một chút, để trong quá trình trị liệu, ta cần gì ngươi lập tức đưa tới, còn có…”
“Vâng, công chúa!” Đình Thương trả lời nhanh gọn, hắn cũng không có ngu xuẩn như Dịch ma ma kia, hiện tại hắn đối với Quỳnh Hoa công chúa trước mặt này đã tôn kính như thần.
Phong Nhược Ngôn gật gật đầu, rồi sau đó tiếp tục nói “Ân, ngươi đem quần áo của chủ tử nhà người cởi hết ra, trừ bỏ quần ra, toàn bộ các thứ còn lại cởi ra hết.”
“Cái…cái… cái gì, cái gì, thoát…cởi quần áo?” Đình Thương lần đầu tiên nghe được có người muốn cởi đồ của vạn tuế gia, đồng thời lại là một nữ nhân nhưng mặt không đỏ, không đổi sắc, nhất thời khóe miệng co rút, trong mắt hiện lên sự nghi ngờ, không thể tin được, hai mắt hắn nhìn Phong Nhược Ngôn không chớp mắt.
Phong Nhược Ngôn không nói gì, liếc mắt qua, tức giận nói “ Ngươi lúc trước không nghe ta nói muốn mổ sao? Ngươi muốn cho hắn cứ mặc quần áo đẻ ta mổ sao?”
“Chuyện này…này…” Đình Thương biết rõ Phong Nhược Ngôn nói đúng, nhưng trước mắt bắt hắn cởi đồ Quân Dật Hiên quả thật rất khó khăn.
“Mau lên, nếu như người không muốn hắn chết” Ánh mắt Phong Nhược Ngôn chợt nghiêm túc, lớn tiếng quát Đình Thương.
Đình Thương nhất thời giật mình một cái, trong lòng động đậy, hiện tại bệnh tình của hoàng thượng nguy hiểm, chính mình ở đây làm sao lại bị lễ nghi làm phiền phức, nếu chậm trễ việc chữa trị của hoàng thượng? Nếu hoàng thượng có việc gì, hắn có chết cũng không đền hết tội.
Lập tức chạy đến bên giường, lưu loát đem đồ cởi ra hết, chỉ chừa lại quần.
“Công chúa, đã xong rồi!” Đình Thương quay đầu lại, thở ra một hơi, hướng về phía Phong Nhược Ngôn nói, trên mặt mồ hôi chảy ròng ròng.
“Ân, tốt lắm, chúng ta bắt đầu” Phong Nhược Ngôn đi tới bên giường, ngồi xuống, từ trong tay áo xuất ra ngân châm, ngâm trong dược thảo tiêu độc một chút, sau đó châm vào các huyệt đạo trên người Quân Dật Hiên, đợi cho toàn bộ mạch máu trong cơ thể Quân Dật Hiên tạm thời đình chỉ lưu thông, liền bắt đầu giải phẫu…
Nửa khắc sau, từ trong bụng Quân Dật Hiên, Phong Nhược Ngôn thuận lợi lấy ra một cục thịt chứa đầy máu, to ước chừng một nắm tay của nam nhân. Đình Thương trợn mắt, há hốc mồm, chưa kịp hoàn hồn thì nàng lại tiếp tục lấy kim khâu lại vết mổ, ước chừng qua ba phút sau, giải phẫu cuối cùng thuận lợi kết thúc.
Bởi vì thuốc tê của nàng là loại đặc chế, cùng với ngân châm phong bế huyệt đạo, cho nên trong toàn bộ quá trình giải phẫu, không xảy ra sự cố gì ngoài ý muốn.
Rồi sau đó, Phong Nhược Ngôn nhìn bàn tay đầy máu, trong lòng âm thầm nói: Xem ra, sau này nên bớt làm những chuyện như thế này đi.
Phong Nhược Ngôn đưa tay vào chậu dược thảo rửa sạch, sau đó phát hiện, phía sau lưng nàng, có một ánh mắt nóng rực đang nhìn mình chằm chằm.
Quay người lại, liền nhìn thấy được ánh mắt sâu thẳm của Quân Dật Hiên, Phong Nhược Ngôn bước tới, thuận thế ngồi bên giường, đưa tay đặt lên mạch trên cổ tay hắn, sau đó nhẹ nhàng nói “Cũng không tệ lắm, mạc tượng bình thường, nhưng nhớ kỹ, miệng vết thương vừa mới được khâu lại, mấy ngày này phải tránh đụng nước, cũng không được hành động lộn xộn, nếu không làm rách vết thương thì tự gánh lấy hậu quả”
Thâm mình Quân Dật Hiên khẽ run lên, ánh mắt nhìn nàng tăng thêm vài phần nóng bỏng, khóe miệng hơi hơi hoạt động, cũng chưa kịp nói gì, liền thấy Phong Nhược Ngôn lập tức đứng dậy, xoay người chuẩn bị rời đi.
“Nàng là quan tâm ta sao?” Quân Dật Hiên có chút vội vàng, gắt gao đưa tay giữ nàng lại, trong lòng hận không thể giữ chặt nàng bên cạnh cả đời.
“Ngươi là người thông minh, ngươi hẳn là biết ngươi hữu dụng đối với ta! Không có gì khác nữa.” Phong Nhược Ngôn lạnh nhạt nói, không nhìn tới ánh mắt phức tạp cảu Quân Dật Hiên.
Nói xong, liền rút tay mình lại, xoay người rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...