Y Sủng Cuồng Phi


Edit: Rika Nguyen
“Quỳnh Hoa công chúa, đến!”
“Ân” Phong Nhược Ngôn thản nhiên đáp lại một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa, xoay người bước thẳng vào trong phòng.
Phong Nhược Ngôn đối với cái thế giới thữa thãi mỹ nam đã miễn dịch rồi, Quân Vân Doanh đàng hoàng, Yến Du Trần tà mị, Sở Thính Phong yêu nghiệt, Hiên Viên Lưu Phong khí phách, cho nên thẩm mỹ của nàng cũng đã thăng cấp, quan trọng hơn, nàng không phải là người coi trọng sắc đẹp, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy người đang nằm trên giường, nàng vẫn kinh ngạc một phen.
Trên giường, là một nam tử khoảng tầm hai mươi tuổi, dung nhan phi phàm, mắt phượng hẹp dài, ôn hòa mà bình tĩnh! Phong Nhược Ngôn cảm nhận được, ẩn sâu trong đôi mắt đó là có một chút gian xảo, bộ dạng cũng tương tự Quân Vân Doanh. Hơn nữa, Minh Nhân thái hậu tựa hồ rất quan tâm tới người này.

Trong lòng,nàng đại khái cũng đoán được thân phận của người này.
Cách giường chừng một thước, có hai cung nữ đang túc trực đứng đó, trong phòng im ắng không một tiếng động.
Phong Nhược Ngôn bỗng dưng giật mình, đưa mắt nhìn kỹ người đang nằm trên giường, sắc mặt người nọ tái nhợt, trên trán còn rịn ra mồ hôi, cả khuôn mặt hiện lên sự đau đớn kịch liệt.
Phát hiện ra có người đang quan sát mình, nguyên bản đang đau đớn kịch liệt, liền khôi phục lại bộ dáng bình thường, đưa mắt nhìn nàng, ánh mắt hơi mơ màng, sau đó hiện lên vẻ mặt không dám tin, trừng mắt nhìn cho thật kỹ, xác thật mình không phải là đang nằm mơ! Đợi cho tinh thâng hồi phục lại, ánh mắt mê man liền tan biến, thay vào đó là sự mát lạnh, trong trẻo như sương tuyết.
“Chủ tử, nương nương mời Quỳnh Hoa công chúa đến, ý thuật của công chúa rất cao, có thể chữa được bệnh của ngài đó” Đình Thương nhìn ánh mắt biến hóa của người trên giường, trong lòng thấp thỏm không yên, hắn biết hoàng thượng đang tức giận, nhưng hắn biết hoàn thượng cũng có thiện cảm với vị công chúa này, nếu hắn nói trước vói hoàng thượng, chỉ sợ là cho dù mình có chịu đau đớn tra tấn tới mức nào, cũng không chịu để cho nàng tới chứng kiến tình trạng thê thảm của mình. Cho nên hắn chấp nhận mạo hiểm, đối đầu với hoàng thượng một lần, đem chuyện của Phong Nhược Ngôn bẩm báo cho thái hậu, như vậy ít ra còn tìm được một cơ hội nha!
Quân Dật Hiên thu hết thần sắc của Đình thương vào trong mắt, rồi sau đó thở dài, đưa mắt nhìn Phong Nhược Ngôn, giọng nói ôn nhuận vang lên, mà bởi vì đau đớn, cho nên có chút run rẩy “Hôm nay, phiền toái Phong tiểu thư!”
Phong Nhược Ngôn nghe được âm thanh của Quân Dật Hiên, sửng sốt, Đình Thương đã bẩm báo với hắn thân phận của mình, nhưng sao hắn vẫn gọi nàng là Phong tiểu thư? Hắn có ý gì đây?
Còn có, nàng nhìn thấy Quân Dật Hiên sắc mặt biến đổi liên tục, trong lòng nàng chợt dâng lên một ý niệm, người này, nàng đã gặp qua? Hay là, người này nhận thức nàng?
Phong Nhược Ngôn nhíu nhíu mi, nhìn sắc mặt Quân Dật Hiên, có thể thấy là do mất máu quá nhiều, trường giường còn đọng lại một ít máu chưa đông lại, làn da tái nhợt. Nhưng nếu là căn bệnh bình thường, Minh Nhân thái hậu hẳn sẽ không tìm đến nàng, mà nàng cũng không tin đường đường là một Thái y viện của hoàng cung Tây Lưu quốc lại chẳng có một người nào ngay cả cái việc cầm máu cơ bản thế này cũng không làm được?
Khả năng duy nhất chính là, bệnh của người này không đơn giản! Phong Nhược Ngôn nhấc chân bước đến bên giường, người trên giường không kịp trở tay, đã bị nàng xốc chăn lên.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, mặc dù khi làm đặc công nàng đã giết người vô số, chữa bệnh cũng rất nhiều, gặp qua nhiều trường hợp đổ máu, nhưng hình ảnh trước mắt này, làm nàng phải hit một ngụm khí lạnh.
“Ngươi…” Quân Dật Hiên sắc mặt trắng xanh biến đổi không ngừng, vết thương trên người đau nhức, vốn định ngăn cản hành động của Phong Nhược Ngôn, nhưng chưa kịp động thủ, đã bị nàng nhìn thấy hết.
Rồi sau đó nghe được tiếng hít thở dài của nàng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười vô lực, trong lòng thở dài. Nàng cũng bị cảnh tượng này dọa cho kinh hãi sao? Vốn tưởng rằng nàng là người đặc biệt, nhưng… Cũng vậy thôi, hắn vốn là người xấu, chính mình còn chán ghét bản thân mình, đối với người khác cần gì phải cưỡng cầu?
“Để cho Phong tiểu thư chê cười rồi!” Nghĩ thông suốt, Quân Dật Hiên mở miệng nói, ánh mắt trong sáng, bình thản như nước.
Phong Nhược Ngôn thấy tâm tình biến hóa của Quân Dật Hiên, trong lòng thoáng thở dài, người này quả thật là đáng thương, sống trong ở thời đại này, sinh ra ở nhà đế vương, có địa vị cao nhất thiên hạ, thế nhưng bệnh tật vẫn không chừa bất cứ ai, có thể nghĩ, mấy năm nay, hắn cũng rất khổ sở rồi.
Phong Nhược Ngôn vươn tay phải ra, nhẹ nhàng đặt lên trên cổ tay Quân Dật Hiên, trong nháy mắt, nàng cảm nhận được thân thể người trên giường đột nhiên cứng ngắc, đồng thời tay chân run nhẹ, không biết là bởi vì đau, hay là nguyên nhân khác?
Ước chừng qua một khắc(15 phút) , Phong Nhược Ngôn mới buông tay ra, không để ý tới Quân Dật Hiên đang dùng ánh mắt sáng rực nhìn nàng, nàng hướng tới Đình Thương nói “Đem biểu hiện của người này nói cho ta biết, càng tỉ mỉ càng tốt, còn các thái y đã xem qua bệnh tình của người này, mau bảo họ tới đây, nói ra các chẩn đoán của bọn họ”
“Việc này…” Đình Thương đưa mắt nhìn Quân Dật Hiên, tiếp thu ánh mắt của chủ tử, sau đó xoay người, nhìn Phong Nhược Ngôn rồi nói

“…Từ lúc chủ tử được mười tuổi, hàng tháng đúng giờ đều cảm thấy đau bụng, đã mời rất nhiều danh y tới, các chẩn đoán cũng không giống nhau, đã uống rất nhiều thuốc, nhưng thủy chung vẫn không thấy có gì tiến triển cả, nhưng lúc đó tình trạng không có kinh khủng như bây giờ. Khi đó….”
Đình Thương tựa hồ dừng lại một chút, sau đó mới cả gan nói tiếp “ Khi đó cũng chỉ là đau bụng mà thôi, thật sự không có ảnh hưởng gì lớn, nhưng từ năm mười bốn tuổi, không biết vì sao, hàng tháng lại đúng ngày đúng giờ đau bụng, lại như…giống như nữ tử, hằng tháng có kinh nguyệt, thân dưới bắt đầu chảy máu. Mỗi tháng khi phát bệnh, cơ hồ chỉ có thể nằm trên giường, bốn, năm ngày sau thì hết. Vốn tháng nào cũng sẽ có thời gian cố định, thật không ngờ, tháng này, tái phát trước mười ngày…”
Đình Thương nói ra, Phong Nhược Ngôn hơi trầm ngâm, rồi sau đó lại hỏi “Các thái y chẩn đoán bệnh nói như thế nào?”
Đình Thương lại đưa mắt nhìn chủ tử, thấy trên mặt Quân Dật Hiên không có biểu hiện gì, mới tiếp tục nói “ Các thái y trong cung nói, hoàng thượng khí huyết cao, nội tạng bị rỉ máu, cũng có vài vị lão thái y, nói…” Mồ hôi lạnh trên nguời Đình Thương tuôn ra tí tách, sau đó hắn cắn răng một cái, nói một mạch “ Nói hoàng thượng giống như nữ tử, hàng tháng sẽ có kinh nguyệt”
Phong Nhược Ngôn gật gật đầu, rồi sau đó suy tư đứng lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui