Y Sủng Cuồng Phi


Quân Vân Doanh nhíu mi nhìn Thủy Vũ Chiêu, trong mắt hiện lên sự hèn mọn cùng chán ghét.
Mà Thủy Vũ Thần nghe Thủy Vũ Chiêu nói nử tữ trước mặt là Phong Nhược Ngôn, trong lúc nhất thời không thể tin được, nhưng Thủy vũ Chiêu đã nói, cũng không thể nào không đề phòng được,lui ra sau vài bước, giở giọng trách mắng: “ Ăn nói xằng bậy, Quỳnh Hoa công chúa sao lại giết ngươi được, không thể ăn nói loạn xạ trước mặt Thụy vương gia!”
Thủy Vũ Chiêu sửng sốt, sao đại ca lại nói như thế được, không phải chính đại ca đã bảo…
Nhất thời, Thủy Vũ Chiêu ngẩn người, bỗng nhiên xoay người, hướng Thụy vương mà dập đầu : “ Thụy vương điện hạ, ngài nhất định phải cứu ta, Phong Nhược Ngôn này thật sự muốn giết ta. Thảm cảnh của muội muội Thủy Vũ Hinh lần trước cũng do nàng ta làm hại, muội muội ta bây giờ sống chết còn chưa rõ, nhưng ả lại tới đây muốn giết ta”
Ánh mắt Quân Vân Doanh phức tạp nhìn Phong Nhược Ngôn, hơi : “ Lời hắn ta nói là sự thật?” Hắn tưởng Phong Nhược Ngôn chạy đến đây là muốn phá hoại THiên Hạ lâu, nhưng thật không ngờ, Phong Nhược Ngôn tới đây để giết người.
Phong Nhược Ngôn thản nhiên liếc mắt nhìn hắn một cái, cũng không quan tâm tới Thủy Vũ Thần, nói : “Đứng vậy, ta muốn giết hắn!”
“ Ngươi…ngươi còn làm nhục Thủy Vũ Hinh?” Quân Vân Doanh không bỏ sót một chút biểu tình nào trên mạt Phong Nhược Ngôn, hắn rất muốn hiểu rõ nàng. Chỉ có hai ngày ngắn ngủi, một người làm sao lại có sự biến hóa lớn đến như thế, hắn rất muốn tháo khăn che mặt của nàng xuống, nhìn dung nhan đằng sau ấy rốt cuộc có phải là Phong Nhược Ngôn hay không?

“Cứ cho là vậy đi! Ta nghĩ Tụy vương điện hạ cũng không cần biết nhiều làm gì?” Phong Nhược ngôn bình tĩnh nói, thị huyết trong con ngươi chợt lóe lên, nhìn chằm chằm Thủy Vũ Chiêu : “ Ta nói rồi, hôm nay ta nhất định phải giết ngươi, nợ máu phải trả bằng máu.”
Quân Vân Doanh lạnh lùng nói: “ Con cái của Hầu gia, sao để cho ngươi tùy ý mà giết được, ngươi lui ra cho ta, chuyện ngày hioom nay coi như quên đi! Chúng ta sẽ không truy cứu nữa!”
Phong Nhược Ngôn không thay đổi sắc mặt nói : “Xin thứ lỗi, ta không thể nghe theo được!”
“Phong Nhược Ngôn, niệm tình chúng ta đã từng có quan hệ phu thê, đừng nháo loạn nữa!” Hắn đưa tay ra giữ Phong Nhược Ngôn lại, đồng thời trong lòng liền nảy ra một tia hy vọng, có thể nắm tay nàng mãi như thế này.
Phong Nhược Ngôn gạt tay ra, hồng y tung bay, cất giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng : “ Cút ngay, hôm nay ta phải giết hắn!”
Sắc mặt Quân Vân Doanh âm trầm lại, nữ nhân này thật sự là làm càn quá mức, lần trước cũng vậy, lần này cũng thế. Hiện tại lại kêu gào muốn giết người, hắn nhếch môi cười lạnh nhạt, nhìn qua Thủy Vũ Chiêu, đi thẳng đến bên cạnh Phong Nhược Ngôn.
“Phong Nhược Ngôn, ngươi đúng là rượu mừng không uống lại uống rượu phạt, Thủy gia này là nơi mà ngươi không thể động vào, nếu hôm nay ngươi muốn giết hắn,đừng trách ta không khách khí”
Ánh mắt Phong Nhược Ngôn u lãnh, hai tròng mắt phát ra lệ quang, cổ tay run lên, ngân châm bay ra dày đặc, tốc độ rất nhanh, hướng đến các tử huyệt của Thủy Vũ Chiêu.
Quân Vân Doanh vẫn luôn chú ý tới hành động của Phong Nhược Ngôn, nhìn thấy nàng pát ra ngân chân, nhất thời phi thân lên, ánh mắt chợt âm lãnh, sát khí lộ ra. Rồi sau đó một nư một con gió, đánh rót hết ngâm châm của PHong Nhược Ngôn.
Phong Nhược Ngôn thấy ngân châm không chạm tới người Thủy Vũ Chiêu mà đã bị Quân Vân Doanh đánh rớt, trong lòng cả kinh, đồng thời hàn khí tỏa ra càng nhiều.
Trước mắt mọi người, nàng bay lên, hồng y bay bay theo gió, tay cầm ngân châm lạnh lẽo, sát khí như Tu La đến từ địa ngục: “ Thật không? Không khách khí sao? Ta rất muốn xem hôm nay ngươi sẽ không khách khí như thế nào? Hôm nay ta nhất định phải giết hắn, cản trở ta, ta giết luôn”
Phong Nhược Ngôn nhạt roi trên mặt đất lên, đem toàn bộ khí lực ngưng đọng lại, hướng tới Thủy Vũ Chiêu đang núp đằng sau Quân Vân Doanh mà đánh.
Quân Vân Doanh ngây người, hắn không nghĩ Phong Nhược Ngôn tàn nhẫn như thế, muốn đánh nhau với hắn, nghĩ đến đây trong lòng liền tức giận.
Quân Vân Doanh né tranh ngân châm của Phong Nhược Ngôn, thân thể bay lên cao, lúc này còn chưa rơi xuống đất, liền thấy Phong Nhược Ngôn phóng roi tới trước mặt hắn, roi kia mang theo hơi thở như hủy diệt thiên địa, ánh mắt lãnh huyết, nháy mắt vây quanh người hắn.

Quân Vân Doanh cả kinh, sắc mặt ngưng trọng lại, toàn bộ nội lục đều tập trung vào hai tay tung chưởng ra, nhất thời không khí xung quanh liền lưu động, tập trung vào trong tay hắn. Trong lúc nhất thời, xung quanh người hắn bao bọc một tầng khí làm cho Phong NHược Ngôn không thẻ tiến tới được.
Hàn khí bao bọc quanh người Phong Nhược Ngôn, Quân Vân Doanh còn lợi hại hơn sơ với tưởng tượng của nàng, nghĩ như vậy, thừa dịp hắn dùng nội lực ngăn cản roi của nàng, khẽ điểm mũi chân, đem ngân châm lúc trước bị Quân Vân Doanh đánh rớt hất lên, hướng tới Quân Vân Doanh, rồi sau đó rút roi trở về, đồng thòi bước rất nhanh, chạy đến thị vệ Lăng Dạ đứng bên cạnh Quân Vân Doanh, rút kiếm của hắn ra, hướng về phía ngực của Quân Vân Doanh mà đâm tới. Động tác cực nhanh, chuẩn,tàn nhẫn, khí thế như chẻ tre.
Tại một góc tối trong phòng, một âm thanh tà mị tram thấp vang lên
“ Liệt Dương, ngươi thấy thế nào?”
“Vương gia, thuộc hạ nghĩ đến một từ để hình dung về Quỳnh Hoa công chúa!” Liệt Dương nhìn chằm chằm hình ảnh trước mặt mà trợn mắt há hốc mồm, một màn này thật sự làm cho hắn khiếp sợ.
“Nha?” Hiên Viên Phong Lưu cười khẽ, chờ đợi Liệt Dương mở miệng.
“Tàn nhẫn! Quỳnh Hoa công chúa thật sự quá mức tàn nhẫn, đối với địch nhân tàn nhẫn, đối với chính mình cũng tàn nhẫn!” Liệt Dương vẻ mặt kính nể, sung bái nói.
“ Nha! Nói như thế nào ta?” Hiên Viên Phong Lưu nhìn hồng y nữ tử đang đánh nhau ngoài kia, khẽ hỏi.
“Đầu tiên, thế tấn công của nàng có thể nói là hoàn mỹ, đối với thế tấn công của nàng, khi rút vè đã phải vận dụng nội lực, ngược lại nàng lại dùng ngân châm làm kiếm, làm cho Quân Vân Doanh được cái này mất cái nọ,chiêu này hiển nhiên làm cho nàng chiếm được thế thượng phong. Nhưng làm ra một loạt chiêu thức như thế, bản thân nàng chắc chắn sẽ bị phản phệ của nội lực mà bị thương, không phải là tàn nhẫn lắm sao?” Liệt Dương phân tích tình hình, nói nhẹ nhàng.
Hiên Viên Phong Luu khẽ cười một tiếng : “Nàng không có nội lực”

Nghe Hiên Viên Phong Lưu nói, thân mình Liệt Dương cứng đờ, không dám tin mà nhìn chủ tử của hắn, thất thanh kêu lên : “Cái gì?”
Mà Hiên Viên Phong Luu cũng không nói thêm gì nữa, nhìn bóng hình hồng y xinh đẹp kia, thần sắc khó lường được.
Quân Vân Doanh lúc này cũng bị hành động của Phong Nhược Ngôn làm cho sợ hãi, nữ nhân này thật sự quá ác độc, vì để đối phó với hắn mà không thương tiếc tổn hại đến bản thân, nàng thật sự chán ghét hắn như vậy ư?
Ba phương tấn công khiến hắn lung túng, chiếc roi bay đến đã bị hắn dùng chân cật lục mà đỡ, hướng đến vách tường, lưu lại một dấu vết thật dài và sâu.
Kiếm trong tay Phong Nhược Ngôn cũng bị tay Quân Vân Doanh kẹp lấy, Phong Nhược Ngôn bỏ kiếm ra, phi thân đi, ngân châm dày đặc bay đến bên người Quân Vân Doanh, nhưng dưới khí lực của Quân Vân Doanh đều hóa thành tro bụi.
Chỉ có một cây, bởi vì nội lực đã tan hết, tránh né không kịp, trực tiếp đam vào đùi của hắn.
Nhất thời, Quân Vân Doanh cảm nhận được một cỗ đau đớn lan ra toàn thân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui