Phong Nhược Ngôn rút ra trâm cài trên tóc, hướng cổ tay của Hi Phong Dương đâm một cái, vài giọt máu tươi liền rơi xuống và đọng lại trên mặt nước trong chậu.
Đối với động tác thô lỗ của Phong Nhược Ngôn, Hi Phong Dương vẫn không có một chút nhăn mặt nào.
Một loạt động tác thuần thục, cuồng dã, Truy Nguyệt đứng bên cạnh nhìn thấy tim đập bùm bùm, thầm kêu không tốt. Nếu những người khác trong Hi Hòa cung biết có người dám làm hành động lỗ mãng như thế với Thánh chủ, chắc chắn sẽ có một trận phong ba nổ ra. Đồng thời, trong lòng cũng nâng cao sự ngưỡng mộ đối với Phong Nhược Ngôn
Chỉ có Phong Nhược Ngôn mở to hai mắt nhìn chằm chằm chậu nước bằng ngọc trắng, quả nhiên vài giọt máu tươi kai khi rơi vào trong chậu nước không khuếch tán đi, mà bằng mắt thường có thể nhìn thấy tốc độc chúng ngưng kết thành một chuỗi, chẵng những có màu sắc diễm lệ mà còn phản phất ra đôi mắt của ác quỷ.
Máu tươi lóa mắt, ánh mắt ác quỷ!
Đáy lòng Phong Nhược Ngôn trầm xuống, híp mắt nhìn phản xạ ánh sáng của chuỗi vòng máu tròn nước, trong mắt nàng hiện lên sự khiếp sợ.
Mà Truy Nguyệt cũng bị cảnh tượng trước mặt làm cho sợ tới ngây người.
Hi Phong Dương cũng chuỗi hạt bằng máu kia làm cho chấn kinh. Một người luôn luôn lạnh nhạt, dù trời sập sắc mặt cũng không đổi, đôi mắt âm trầm nhu hồ nước lạnh kia vậy mà lại lóe lên tia kinh nhạc cùng sợ hãi. Nhưng rất nhanh sau đó, chỉ một cái chớp mắt đã khôi phục lại bình thường.
“Xem ra thật đúng như lời của nàng nói, mạng của ta chỉ có thể có mình nàng cứu được” Hi Phong Dương mở miệng nói.
Phong Nhược Ngôn ngẩn ra, phục hồi lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn vào mắt Hi Phong Dương, nhìn thấy một đôi mắt ngạo nghễ, sau đó nàng mơi gật đầu, nói : “ Trong lúc vô ý ta đã đọc được một quyển Y thuật được lưu truyền từ rất lâu rồi, trong ấy có nói một chứng bệnh tương tự như chứng bệnh của Thánh chủ”.
Nói đến đây, ánh mắt Phong Nhược Ngôn mờ mịt, nhớ đến kiếp trước của mình. Gia đình của mẹ trước kia hành nghề y, ở nhà ông ngoại có rất nhiều y thư, ông ngoại đã từng dạy dỗ nàng học y thuật, làm quen với cơ thể người cùng vị trí các huyệt đạo. Bởi vì nhà ông ngoại chỉ có một mình mẹ là con gái, cho nên mọi kì vọng đều đặt hết lên người nàng, hy vọng nàng có thể kế thừa được , trở thành một thầy thuốc giỏi.
Mà trên thực tế, nàng cũng không làm thất vọng kì vọng của ông ngoại, nàng cũng có thể thoát khỏi vận mệnh trớ trêu này, nhưng tất cả đều do người đàn ông kia gây nên…
Ánh mắt Hi Phong Dương nhìn thẳng về phía Phong Nhược Ngôn, thấy trong mắt nàng ánh lên sự bi thương nồng đậm, chợt cảm thấy đau lòng, giọng nói khàn khàn trầm thấp, đánh gãy suy nghĩ của Phong Nhược Ngôn: “Có chuyện gì làm nàng đau buồn?”
Phong Nhược Ngôn trầm mặc , nửa ngày sau, mới phục hồi lại tinh thần, ánh mắt dừng tại chậu bạch ngọc, nói: “ Nay, chính ngài cũng thấy được, thân thể ngài không chỉ có mỗi hàn độc cùng với Di hồn độc. Máu của ngài tốt, khác hẳn với mọi người, không bị khuếch tan trong nước, mà còn có thể ngưng kết lại. Dưới ánh sáng bình thường thì máu có màu đỏ tươi diễm lệ, lúc trước bắt mạch cho ngài ta không phát hiện ra, mà ngài cũng không có phát hiện cơ thể mình thất thường. Như thể có thể thấy, các loại độc tố trong cơ thể ngài đang kiềm chế lẫn nhau, duy trì trạng thái cân bằng. Nhưng….”
Phong Nhược Ngôn nhìn tử y nam tử đang ngồi trước mặt, ánh mắt phức tạp, trong cuộc đời hành y của nàng, lần đầu tiên xuất hiện một dự cảm không tốt.
Hi Phong Dương nhìn thấu suy nghĩ của Phong Nhược Ngôn, ánh mắt vẫn bình tĩnh, lạnh nhạt mở miệng nói:“Sinh tử do trời, hôm qua mang nàng tới nơi đây là một chuyện ngẫu nhiên, vô luận kết quả như thế nào, chỉ cần nàng làm hết trách nhiệm của mình là được rồi!”
Phong Nhược Ngôn sửng sốt: “Sinh tử do trời?” . lời này được nói ra từ miệng Hi Phong Dương nghe thật có chút quái dị, không nhịn được tò mò, nàng cẩn thận nhìn kĩ Hi Phong Dương, sau đó nói: “ Thế nhân đều tôn sùng Thánh chủ ngài như thần tiên, hiện tại, xem ra ngài bất quá cũng chỉ là một người trần mắt thịt mà thôi!”
Nói xong, trên mặt Phong Nhược Ngôn bỗng nghiêm túc lại, nói: “ Nếu ta đoán không nhầm, ngoại trừ hai loại cực độc kia, còn có khả năng ngài còn trúng một loại độc mãn tính khác, mà tên của loại độc này rất đẹp. Được gọi là “ Lệ mỹ nhân”, cũng có thể gọi là mỹ nhân lệ! Độc tính của Mỹ nhân lệ có thể ở trong thân thể từ 25 đến 35 mà không phát tác, ở thời kỳ ủ bệnh người bệnh sẽ không hề phát hiện được các triệu chứng gì, cho nên sẽ bị xem nhẹ, coi thường. Nhưng đồng thời nhờ Mỹ nhân lệ nên mới làm giảm đi sự ảnh hưởng của hai loại độc tố kia, bất quá 3 loại độc này đã ngấm sau vào cơ thể ngài, nay đã muốn bộc phát ra ngoài!”
Hi Phong Dương lẳng lặng lắng nghe, ánh mắt không có tiêu cự, giống như đang trầm tư, lại giống như nhớ lại điều gì đó.
Phong Nhược Ngôn nhìn Hi Phong Dương, tiếp tục nói :“ Biểu hiện của Mỹ nhân lệ ngài cũng thấy rồi đấy, độc tố tiềm ẩn bắt đầu phát tác, màu của máu trở nên đỏ tươi dị thường, không tan trong không đông lại trong nước, theo thời gian màu sắc càng rực rỡ. Về phần độc Mỹ nhân lệ này, truyền thuyết xa xưa có từ một người con gái sống trong rừng rậm, nhưng than thể lại giống rắn, nước mắt có màu như máu. Hơn nữa nữ nhân này sau một đêm tóc hóa bạc trắng, loại độc này kết hợp máu, nước mắt và kì dược Túy hồng pha trộn mà tạo thành!”
“Truyền thuyết, loại độc này đối với người lớn đều không có ảnh hưởng gì, nhưng nếu khi đang còn nhỏ mà tiến hành hạ độc, hơn nữa phải là một bé trai và bé gái cùng nhiễm. Thời kì ủ bệnh thì cơ thể vãn bình thường, nhưng khoảng trên 10 năm trúng độc, nếu hai người nam nữ ân ái với nhau, sẽ tự giải độc cho nhau, sẽ không còn gặp biến chứng gì nữa. Nhưng nếu không gặp được nhau, cảm giác như xa một ngày mà như cách trăm năm, nháy mắt trong một đêm đầu tóc sẽ bạc đi, sau đấy sẽ chết đi, sẽ thành một bộ xương khô!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...