Y Sủng Cuồng Phi


“Tất nhiên là được!” Hi Phong Dương cười nhẹ, lắc lắc đầu.
Phong Nhược Ngôn nghe xong, vừa lòng gật gật đầu: “Rất tốt, có hứa hẹn của Hi Hòa cung thánh chủ, tiểu nữ có thể yên lòng mà toàn tâm nghiên cứu cáh chữa bệnh cho ngài . Đây là điều kiện chữa bệnh,ngoài ra, còn mong Thánh chủ lưu ý thêm, bình thường ta không thích người khác chiếm tiện nghi, cũng không thích chịu thiệt thòi.”
Phong Nhược Ngôn nói xong, ánh mắt hướng về phía Hi Phong Dương
“Biết, ta đã biết rồi!” Hi Phong Dương cười sang sảng, tâm trạng rất vui vẻ.
Không biết hắn vui vẻ vì lời nói của Phong Nhược Ngôn hay là vì điều gì khác?
Phong Nhược Ngôn đứng lên: “ Trà anh đào Lạc Tuyết quả nhiên không giống vật phàm, hôm nay quả thật là làm cho Nhược Ngôn mở rộng tầm mắt, mong rằng ngày mai có thể được cùng thưởng thức trà cùng với Thánh chủ”
Nói xong liền hướng rừng đào bước đi, rồi sau đó Truy Nguyệt liền dẫn Phong Nhược Ngôn đến phòng để nghỉ ngơi.

Hi Phong Dương vẫn đứng trước thác nước, thẳng đến khi bóng dáng của Phong Nhược Ngôn biến mất trong rừng anh đào. Qua một hồi lâu, mới thu hồi tầm mắt, nhìn dưới ly trà của Phong Nhược Ngôn có kẹp một tờ giấy nhỏ, bỗng nhiên cười khẽ ra tiếng.
Mà lúc này, Truy Phong cùng Truy Ảnh cũng hiện thân từ trong rừng anh đào.
“Chủ tử” Truy Ảnh có chút lo lắng bước lên, hướng Hi Phong Dương khẽ gọi.
“Này…… Chủ tử, Phong tiểu thư thật sự có thể có biện pháp chữa bệnh giúp người sao?” Giọng nói của Truy Phong có chút run rẩy, trong đó cũng ẩn chứa một sự chờ đợi tha thiết.
“Chuyện trong thiên hạ vốn là điều bất ngờ, nào ai biết trước được điều gì?”
“Nhưng là, chủ tử, Phong tiểu thư, trước kia chưa từng nghe thấy nàng có thể chữa bệnh.” Quan tâm quá ắt hoảng loạn, Truy Ảnh vẫn chưa thể nào tin được chuyện này.
“Chuyện các ngươi làm hôm nay, ba người các ngươi tối nay phải đi vào rừng sương mù, một đêm không dược ra ngoài” . Giọng nói Hi Phong Dương vẫn thản nhiên như trước, nhưng ẩn chứa trong đó có một sự áp lực làm cho Truy Phong và Truy Ảnh cảm thấy có một cỗ nội lực mạnh mẽ ập đến.
“Dạ” Truy Phong và Truy Ảnh lên tiếng trả lời, hôm nay bọn họ một mình tự quyết định đem Phong Nhược Ngôn bắt đến đây, hiện tại ị chủ tử phạt một đêm trong rừng sương mù cũng không oan lắm.
Theo hình phạt hôm nay chủ tử đưa ra cho bọn hắn, có thể thấy rằng tâm tình chủ tử hôm nay rất tốt.
Truy Phong cùng Truy Ảnh đưa mắt nhìn nhau, như hiểu được điều gì nên cười, rồi cùng nhau biến mất.
Hi Phong Dương ngẩng đầu nhìn bầu trời, giờ này bóng đêm đã phủ kín nơi phía chân trời, mây đen bao phủ toàn bộ khuôn viên, nhìn thật cô tịch. Giây lát, Hi Phong Dương thu hồi tầm mắt, thong thả mà chậm rãi bước đi, hướng thác nước đi tới, rồi sau đó như biến mất trong không khí.
Phong Nhược Ngôn tâm trí dạt dào đi theo Truy Nguyệt đến tiểu viện dành cho khách trong Hi Hòa cung, cảnh vật bên ngoài vẫn là một rừng đào. Phong Nhược Ngôn hài lòng gật đầu, tiến vào trong phòng, vừa đi vừa đánh giá. Lúc này, Truy Nguyệt thức thời lui ra bên ngoài, nhường chỗ cho Phong Nhược Ngôn ở một mình.
Phong Nhược Ngôn đẩy cửa sổ ra, ngẩng đầu nhìn trời. Bầu trời trừ bỏ phía Tây Bắc le lói một ít ánh sáng, còn lại toàn bộ đều tối đen như mực. Trong đầu Phong Nhược Ngôn lại hiện lên một bóng dáng màu tím, nhất thời cảm thấy phiền muộn trong lòng.
Phong Nhược Ngôn một tay đóng cửa sổ lại, đưa toàn bộ bóng dáng nàng chìm vào bóng đê. Đứng một hồi lâu, cuối cùng nàng đi đến bên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đây là đêm đầu tiên nàng ngủ ngon giấc từ khi xuyên đến nơi này.
Ngủ một giấc thẳng đến lúc mặt trời lên cao, Truy Nguyệt đứng hầu bên ngoài nghe được động tĩnh của Phong Nhược Ngôn, biết là nàng đã tỉnh, liền tiến vào hầu hạ nàng
Sau khi rửa mặt, chải đầu và ăn điểm tâm xong, Phong Nhược Ngôn liền hướng thẳng đi đến rừng cây anh đào, đi mãi, đi đến cuối là thác nước. Hi Phong Dương vẫn một thân quần áo tím, khoanh tay đứng bên thác nước, nhìn nước đổ xuống ao. Trên người là tầng tầng lớp lớp sương mù, dưới ánh mắt trời rực rỡ, ẩn hiện lên sắc tím lay động mờ ảo
Trên bàn đá đã bày sẵn trà anh đào Lạc Tuyết. Hồ nước bên cạnh, từng đợt từng đọt sương mù tỏa ra, hòa theo thác nước phiêu tán đi khắp nơi. Cảnh vật này, con người này, làm cho người ta liên tưởng đến thần tiên trên trời đang thưởng trà.
“Ngươi đã đến rồi!” Hi Phong Dương chậm rãi quay đầu, thanh âm thản nhiên.
“Ừ, mới tới, tới vừa đúng lúc, không quá sơm cũng không quá muộn.” Phong Nhược Ngôn đi tới bên cạnh bàn đá rồi ngồi xuống.
Rồi sau đó xoay người nhìn Hi Phong Dương, chậm rãi nói:“Xem ra tâm trạng cảu ngài hôm nay rất tốt!”
Hi Phong Dương nghe Phong Nhược Ngôn nói, ngẩng đầu liếc nàng một cái, ánh mắt thanh u, giây lát, mỉm cười nói :“ Thuốc của Phong tiểu thư tốt như vậy, làm cho Phong Dương cảm thấy rất thoải mái!”
Phong Nhược Ngôn không để ý tới lời nói của Hi Phong Dương, thu liễm ý cười trên mặt, sắc mặt nghiêm túc, mở miệng nói: “ Ngài như vậy là tốt, thân là người bệnh nhất định phải nghe theo lời của thầy thuốc, nếu không thì sẽ tự làm khổ chính mình.Hy vọng ngài hãy nhớ rõ điều này để cho quá trình chữa bệnh có kết quả tốt đẹp, ngài hiểu chứ?”
Hi Phong Dương nghe Phong Nhược Ngôn nói xong, bản chất hắn vốn là người lạnh nhạt, giờ phút này không khỏi ngạc nhiên.

Phong Nhược Ngôn thấy được sự khác thường trong mắt Hi Phong Dương, trong lòng cảm thấy hào hứng, cuối cùng nàng cũng bắt gặp được một sắc thái khác của hắn.
Việc này có liên quan tới chuyện ngày hôm qua. Hôm qua khi tay nàng và hắn chạm vào nhau, nàng liền biết được bản thân hắn đang mang trong mình rất nhiều loại độc, mà hàn độc lại là một trong số đó. Hôm qua lại đúng thời điểm hàn độc phát tác, cho nên trước khi ròi đi, nàng đã để lại tờ giấy trên bàn, trên ấy viết một loại phương pháp nhằm hạn chế sự phát tác của hàn độc.
Nàng chỉ tùy tiện ghi ra mà thôi, không nghĩ tới Hi Phong Dương lại tin tưởng nàng, dựa theo phương pháp ấy mà làm, điều này làm nàng thật ngạc nhiên
Im lặng nửa ngày, Hi Phong Dương cũng mở miệng , mỉm cười gật gật đầu:“Ân, ta đã hiểu!”
Phong Nhược Ngôn liê s hắn một cái, rồi sau đó vân đạm phong khinh mở miệng nói:“Chúng ta bắt đầu đi!”
Ý Phong Nhược Ngôn bảo Hi Phong Dương đưa tay hắn ra để cho nàng bắt mạch.
Đợi đến lúc Phong Nhược Ngôn bỏ tay ra, thân hình Hi Phong Dương cứng đờ, mãi một lúc sau mới khôi phục lại bình thường.
Phong Nhược Ngôn nhíu mày, bình tĩnh nhìn Hi Phong Dương, sau đó phân phó Tuy Nguyệt mang một chậu nước sạch tới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui