Y Sủng Cuồng Phi


Hoàng hôn dần dần buông xuống, gió se se lạnh, trên bầu trời chỉ còn lại những vệt đỏ của áng mây chiều.
Mặt trời đã xuống núi, trong lúc nhất thời, Phong Nhược Ngôn cảm giác cả người mình bị một cỗ hàn khí của người kia xâm nhập đến.
Nàng có thể cảm nhận được hơi thở lạnh băng của người kia.
Ánh mắt Phong Nhược Ngôn không tự chủ được chuyển hướng nhìn về phía người đối diện , Hi Phong Dương nhắm mắt lại, làm cho nàng không thể nhìn ra điều gì.
Đồng thời, hắn thở dài một hơi, tựa hồ đối với hoàn cảnh xung quanh giống như không biết, không nghe, không thấy.
Phong Nhược Ngôn nghĩ, đây mới là phong thái của Thánh chủ Hi hòa cung chăng! Không nhiễm bụi trần, đứng trên tất cả mọi người.

Đồng thời, hắn như vậy mang cho nàng một cảm giác không thật, trong lòng nàng hiện lên một sự buồn chán.
Nhưng suy nghĩ trong chốc lát, nàng liền khôi phục lại tâm trạng như bình thường, nàng vốn là một người khách qua đường, tuy đang ở trong lãnh địa của hắn, nhưng trên đời còn có một ngoại lệ? Ai biết được sau khi xong việc ở đây, nàng sẽ được tự do, tự mình đi tiếu ngạo giang hồ.
Trong màn sương, Phong Nhược Ngôn thấy bóng dáng màu tím của hắn phiêu diêu, trong mắt nàng hiện lên một sự sáng tỏ, hướng Hi Phong Dương nói:“Hi Phong Dương, ngươi trúng độc !”
Hi Phong Dương vẫn nhắm mắt ngồi im, nửa ngày, mở to mắt, nhìn Phong Nhược Ngôn, ý bảo nàng nói tiếp.
Phong Nhược Ngôn cũng không để ý, không chút khách khí mở miệng nói:“Ngươi trúng độc , hơn nữa trúng độc rất nặng, mà các ngươi biết ta có thể giải độc! Cho nên đã bắt ta tới nơi này!”
Hi Phong Dương đem ánh mắt chuyển sang hướng khác, giống như thở dài, giống như cảm khái, giống như bất đắc dĩ, sai nó chậm rãi nói: “Ngươi nói không sai, có lẽ là vậy!”
Phong Nhược Ngôn nhíu mày, sau đó lại giãn ra, giọng nói tràn đầy sự trong trẻo và tự tin :“Cũng coi như các ngươi tìm đúng người, độc của ngươi ta có thể giải được , ta nghĩ trong thiên hạ này chỉ có mình ta mới có thể cứu được ngươi.”
Hi Phong Dương nghe xong lời nàng nói, cuối cùng thu hồi tầm mắt lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn người kiêu ngạo trước mặt hắn. Hắn rất muốn tìm hiểu kỹ nàng, nhìn nàng một thân hình mảnh mai, rốt cuộc trong người nàng có năng lực vĩ đại gì mà làm cho nàng có một khí thế rất cường đại, ngạo nghễ.
Phong Nhược Ngôn thấy Hi Phong Dương nhìn chằm chằm mìnhvới ánh mắt tràn ngập sự tìm tòi và nghiên cứu, trong lòng nhất thời nhất tức giận, hừ lạnh nói:“Ngươi không tin?”
“Ta tin!” Hi Phong Dương thản nhiên nói , trong lời nói ẩn hiện một sự vui mừng, cũng có sự than nhẹ. Hai chữ nói ra tuy rất nhẹ nhàng nhưng được suất phát từ nội tâm, nghe rất thật lòng.
“Ta có thể cứu ngươi, giúp ngươi giải độc, nhưng là, ta có điều kiện.” Phong Nhược Ngôn nghe Hi Phong Dương nói xong, liền mở miệng đi vào vấn đề chính.

“Nga?” Hi Phong Dương chỉ đáp một chữ, chậm rãi chờ nàng nói tiếp.
“Tần Hải là người của ngươi phải không, ta muốn hắn , không biết Hi công tử có thể bỏ qua thứ mình yêu thích được chứ?” Phong Nhược Ngôn mỉm cười, hướng tới Hi Phong Dương mà nói.
Ngữ khí của nàng rất thản nhiên mà trực tiếp, làm cho Truy Nguyệt nghe mà sợ hãi, nhìn Phong Nhược Ngôn như nhìn quái vật. sợ hãi lên tiếng: “ Phong tiểu thư, ngươi…… Ngươi như thế nào…… Làm sao có thể……”
Phong Nhược Ngôn nhìn bộ dáng giật mình củaTruy Nguyệt , nhịn không được mà khinh thường, nàng như thế nào? Không phải chỉ là biết Tần Hải là người của Hi Hòa cung sao, điều này có gì mà phải kinh ngạc.
Điều này cũng không kỳ quái lắm, phải biết rằng Phong Nhược Ngôn đến chỗ này mới chỉ có một thời gian ngắn ngủi, mà nàng chỉ tiếp xúc với Cửu Nguyệt, còn lại là quản gia của Thụt vương phủ -Tần Hải .
Người biết rõ nàng có thể giải độc trừ bỏ Tần Hải còn ai. Lần thứ hai nàng tiếp xúc cùng Tần Hải đã cảm thấy biểu hiện của hắn không đáng khinh như vậy.Hắn làm việc có mưu lược, ở hoa viên hắn lại giúp nàng xử lý đám cơ thiếp rất gọn gàng, chính điều này đã làm nàng nghi ngờ.
Rồi sau đó, khi đối diện với Quân Vân Doanh, nàng phát hiện thấy biểu hiện của hắn đối với Quân Vân Doanh không chân thành, Phong Nhược Ngôn liền nghĩ Tần Hải có lẽ không phải là người của Quân Vân Doanh.

Rồi sau đó nàng lại phát hiện có người âm thầm quan sát nàng, phải biết rằng nàng chính là một vương phi thất sủng của Quân Vân Doanh, một người như vậy có cái gì đáng để người khác quan sát nàng , trừ phi trong khoảng thời gian khi nàng đến đây đã có người âm thầm giám thị nàng .
Khi nàng ở Thiên Hạ lâu bị người bắt cóc, vì thế liền tương kế tựu kế theo bọn họ đến đây, bất quá kết quả cũng làm cho nàng có chút kinh ngạc , người bí ẩn ấy lại là người đại danh đỉnh đỉnh của Hi Hòa cung.
Cứ như vậy, chỉ cần suy nghĩ một chút liền có thể biết được Tần Hải cùng Hi Hòa cung tất nhiên là quan hệ chặt chẽ .
Mà Phong Nhược Ngôn đối với Tần Hải, trừ bỏ lần đầu tiên, nàng vẫn có chút thưởng thức , huống chi hiện tại nàng mới lấy được một đống gia tài từ Quân Vân Doanh, cái khác không nói, mà Tần Hải đã từng làm quản gia, vừa vặn có thể sử dụng được.
“Ha ha, ngươi biết Tần Hải là người của ta, vậy ngươi hẳn là biết Tần Hải trung với ta, ngươi không sợ hắn đến lúc đó cắn ngược lại ngươi một cái sao?” Tiếng nói ôn nhuận của Hi Phong Dương mang theo ý cười vang lên, đôi mắt thâm trầm lại hiện lên một tia hứng thú.
“Nha? Vậy Thánh chủ, nếu ngài ra lệnh cho hắn đi theo ta thì sao?” Phong Nhược Ngôn đáp lại câu hỏi của Hi Phong Dương, ánh mắt mang ý hỏi ngược lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui