Sau một lát, cửa đột nhiên bị đẩy ra, hai người tiến vào, 1 nam 1 nữ, một nha đầu sắc mặt kích động tiến vào, nhìn căn phòng lộn xộn,thất thanh kinh hô,” Công chúa, ngươi làm sao vậy?”
Cửu Nguyệt thật không ngờ, khi tiến vào phòng lại thấy một hình ảnh như vậy, nàng mới ra ngoài một hồi, muốn đi cầu quản gia giúp công chúa tìm đại phu . Nhưng, nàng vừa đi, trong phòng giống như đã trải qua một hồi ác chiến .
Đây, là chuyện gì đã xảy ra?
Mà Tần Hải cũng sửng sốt, hắn nghĩ đến khả năng phải nhìn thấy là Phong Nhược Ngôn nằm ở trên giường chỉ còn một hơi thở, dù sao một thiếu nữ nhận 50 đại bản cũng không thể sống nổi . Nhưng sự thật hắn thấy không phải như thế. Hắn nhìn thần sắc bình tĩnh của nữ tử trước mặt. Ánh mắt sắc bén đang nhìn bọn họ.
Tần Hải cả kinh, bất quá lập tức liền hiện lên thần sắc khinh thường. Thầm nghĩ: “Hừ, bất quá là một công chúa thất sủng qua đời mà thôi” . Nhưng là quản gia của Thụy vương phủ , trừ bỏ hộ vệ Lăng Phong bên người vương gia, tại vương phủ hắn là thứ hai .
Trên mặt liền thể hiện sự vênh váo cùng tự đắc, đứng lên kỳ quái nói: “Quỳnh Hoa công chúa, ngươi tỉnh là tốt rồi, bệnh phải chết, không sống nỗi thì đỡ phải làm cho vương phủ dính xui.”
Lam Thiến Huyên nghe xong, nhướng mày.
Cửu Nguyệt nguyên bản còn có chút lo lắng, nháy mắt sắc mặt trắng bệch, lập tức đi tới che chở cho Phong Nhược Ngôn, nghiêm mặt nói: “Tần quản gia, ngươi như thế nào có thể nói công chúa như vậy, công chúa tốt xấu cũng sẽ làm vương phi của các ngươi, ngươi vẫn là nhanh tìm đại phu lại đây, bằng không công chúa xảy ra chuyện gì không hay, ta sẽ không tha cho các ngươi.”
Nghe thế, sắc mặt quản gia hiện lên sự tức giận, đôi mắt âm trầm, hung ác, nham hiểm nhìn chằm chằm Cửu Nguyệt, cười lạnh nói:
“Không tha cho ta, hắc hắc, ta thật muốn biết ngươi sẽ làm như thế nào a?. Bất quá ta không sợ nói cho các ngươi biết, cho dù ta đùa chết chủ tớ ngươi, hai người cũng có thể trở về.”
Tần Hải không thèm nhìn đến Cửu Nguyệt, nhất thời đắc ý, hắc hắc cười không ngừng: “Hừ, một đôi vong quốc nô các ngươi, vương gia với ngươi chưa bái đường liền hưu ngươi , còn nơi nơi quyến rũ người, trời sinh tiện nhân bại hoại, ngươi mà cũng xứng đáng làm vương phi của chúng ta ư? Hừ, ngươi cấp cho ta bán đi kỹ viện cũng không thèm”
Nói xong, khóe mắt đảo qua mặt Phong Nhược Ngôn, trong mắt không chút nào che dấu sự chán ghét.
Lam Thiến Huyên nghe hắn nói nhưng mặt không chút thay đổi .
Nàng là công chúa?
Này công chúa làm cũng thật đủ uất ức .
Sắc mặt Cửu Nguyệt đỏ lên, nổi giận nói: “Ngươi nói bậy, công chúa chúng ta đến đây hòa thân, hoàng thượng tự mình chỉ hôn , làm sao có thể bị hưu, con người ác độc này, ngươi nói hươu nói vượn.”
Tần quản gia thấy Cửu Nguyệt không tin, từ trong lòng lấy ra hưu thư ở trong tay , khinh thường nói: “Nhìn thấy không, đây là hưu thư, hừ. Ta hôm nay đến đây là để truyền lệnh .”
“Nam Viên phụ quốc Phong Nhược Ngôn, ngày tám tháng sáu năm Thiên Kì thứ ba mươi, được tứ hôn cho Thụy vương. Trong lúc Phong thị chưa qua cửa, đã có quá nhiều lỗi. Nào là ghen tị, loạn cương, võ mồm, nhiều lời, dâm dật. Giờ đây bị hưu ra khỏi vương phủ, giải trừ hôn ước, lui về dịch quán của dị quốc, ngày sau mặc cho tái giá, hai bên không quan hệ. Ngày tám tháng sáu năm Thiên Kì thứ ba mươi”.
“Thế nào, hừ, các ngươi tốt nhất nhanh chóng ra khỏi vương phủ, đừng ở đây làm mất mặt vương phủ .”
Sắc mặt Cửu Nguyệt trắng đến nhợt nhạt, cắn chặt một đến chảy máu.
Lam Thiến Huyên ghé mắt nhìn , nàng có thể cảm giác được Cửu Nguyệt đang rất lo lắng cùng phẫn nộ.
Cửu Nguyệt như có một quyết định, cắn răng một cái, cầm lấy tay Lam Thiến Huyên , hướng Tần quản gia nói:
“Tần quản gia, công chúa nhà ta hôm kia mới bị đánh trọng thương, vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết, thân mình lại suy yếu. Nay lại có thể nào chịu được đả kích như thế. Huống chi bị hưu thê, về sau muốn nàng sống như thế nào? Chúng ta có gì để về lại Nam Viên quốc, ta biết ngài ở trước mặt vương gia rất có uy, cầu Tần quản gia nói với vương gia lời hay, thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, nô tỳ vô cùng cảm kích.”
Nói xong, nàng liền dập đầu xuống đất, chỉ chốc lát trên trán liền chảy máu.
Tần Hải mắt lạnh thoáng nhìn: “Hừ, ngươi vừa rồi không phải bảo ta nói ta nói hươu nói vượn, còn không tha cho ta nữa cơ mà?”
Cửu Nguyệt vẫn dập đầu như cũ: “Thực xin lỗi, đều là do nô tỳ, ngài là đại nhân há lại chấp tiểu nhân, van cầu ngài .”
Nói xong lại khóc lên.
Ánh mắt Tần Hải xoay chuyển, thấy Cửu Nguyệt dáng người linh lung xinh đẹp, làn da phấn nộn , lại khóc làm cho hắn nổi lên dục vọng.
Thầm nghĩ, công chúa mất nước kia mặc dù khó coi, nhưng tiểu nha đầu này cũng là một tiểu mỹ nhân, tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng phát triển đầy đặn . Nếm thử chắc hẳn có 1 tư vị rất ngon.
Tần Hải ở trong lòng âm thầm cân nhắc, hướng nàng nói:“Ân, ta giúp các ngươi càu tình cũng được,nhưng……..”
Cửu Nguyệt vừa nghe, giống như vớ được một tia hy vọng, vội vàng nói: “Tần quản gia, cầu ngài , chỉ cần ngài có thể giúp công chúa, chúng ta nhất định báo đáp ngài .”
Mà bên này, Cửu Nguyệt cuối cùng cũng nhìn thấy vẻ mặt gian trá của Tần quản gia, ánh mắt đáng khinh quét qua quét lại trên người nàng mà đánh giá. Trong lòng vừa tức, lại có điểm giận, run run nói:“Ngươi…… Tần quản gia, ngươi……”
Mà lúc này Tần Hải hướng móng vuốt sói tới Cửu Nguyệt , một phen ôm Cửu Nguyệt, một tay xoa bóp bàn tay nhỏ bé của nàng, một tay tiến vào nọi y của nàng .
Cửu Nguyệt kinh hãi, muốn lùi về sau, lại bị hắn kiềm chế, Tần Hải dùng sức , âm hung hăng nói:
“Hừ, tiểu tiện nhân, không biết phân biệt phải trái, ngoan ngoãn nghe lời, ta có thể cho ngươi đi theo ta, về sau cho ngươi vinh hoa phú quý . Chứ ngươi đi theo một công chúa mất nước mà còn quái dị như thế há có được nhiều đãi ngộ tốt như theo ta?.”
Nhìn đến thân hình trắng noãn sạch sẽ dưới thân mình, Tần Hải cảm thấy cả người như có lửa nóng. Hắn cũng đã chơi đùa rất nhiều nha hoàn, nhưng nha đầu này chính là từ Hoàng gia Nam Viên quốc mà lớn lên, ắt hẳn có điều bất đồng, trong lòng suy nghĩ, hiện lên một tia xao động, mà thú tính của hắn lại không kiềm chế được, động tác thô lỗ hơn .
Lúc này, hắn cũng quên phòng trong còn có một người.
Cửu Nguyệt sắc mặt đỏ lên, trong lòng lại cảm thấy nhục nhã, giãy giụa, hét lớn:“Tần quản gia, ngươi là tên hỗn đản , đây là cách Tây Lưu quốc Thụy vương phủ các ngươi đãi khách sao?”
Nàng thật không ngờ, quản gia của vương phủ lại là người hạ lưu thế này, nàng không nghĩ mình và công chúa xa rời đất nước, lại nhận lấy sự đãi ngộ nhục nhã này.
Lúc này Tần Hải cũng không kiềm chế được, mà đây cũng không phải là lần đầu tiên , không chú ý đến hoàn cảnh của tiểu nha hoàn này. Hắn lại dùng thủ đoạn cường ngạnh, hắn lại đưa ra đủ diều hứa hẹn, tiểu nha đầu này hẳn sẽ ngoan ngoãn mà phục tùng hắn.
Huống chi, nơi này lại xa xôi như vậy, đây là một cơ hội tốt trời cho, tiểu mỹ nhân nhu mỳ ngoan ngoãn thế này, hắn đâu thể suy nghĩ thêm gì nữa, hiện tại làm sao có thể buông tha đây.
Hắn sẽ để nàng dưới thân mà ăn, ăn ngay cả xương cốt cũng không chừa, sau đó đưa đến kỹ viện. Hừ, dù sao cũng là một nô lệ mất nước, làm sao lại không nghe theo hắn được?
Trong lòng hắn hung tợn nghĩ.
Nghĩ như vậy , hắn liền bắt đầu cởi quần áo của chính mình.
Cửu Nguyệt đình chỉ giãy dụa trong chốc lát, trong lòng dâng lên sự tuyệt vọng, nàngcó chuyện gì cũng không sao, nhưng đáng thương nhất chính là công chúa của nàng, thực xin lỗi nương nương, nàng không chiếu cố công chúa công chúa thật tốt . Nhắm mắt lại, nàng muốn cắn lưỡi tự sát.
Nhưng khi vừa mới nhắm mắt lại, liền nghe được một tiếng kêu thất thanh, tiếp theo đó là hét thảm một tiếng.
Lam Thiến Huyên nhìn ánh mắt nha đầu kia khi nhắm lại, biết nàng muốn làm cái gì, trong lòng dâng lên một sự đau xót.
Không hề nghĩ ngợi, cầm trong tay trâm gài tóc, một phen hướng tên quản gia trần truồng đáng khinh kia mà đâm tới, tiếp theo đá một cước thật mạnh, làm hắn báy xa ra ngoài ba trượng ( Một trượng có rất nhiều loại, ta lấy một loại Trong hệ đo lường cổ Trung Hoa, do thước Trung Quốc cổ dài khoảng 0,333 mét, một trượng Trung Hoa dài 3,33 mét, vậy ba trượng bằng 9,99 mét.)
Tần Hải lúc này đang thoát quần áo, cả đầu y đang tưởng tượng tới bóng dáng mềm mại dưới thân, hắn thật vui vẻ và khoái trá mà phát dục. Cổ bỗng dưng đau xót, tiếp theo bị một cỗ đại lực đá bay . Sau một phát kinh hoàng, hắn đau đớn phục hồi lại tinh thần, hắn cảm thấy xương cốt dường như bị cú đá này chặt đứt. Trong lúc nhất thời, hắn cất tiếng kêu kinh thiên động địa. ( haha, đáng đời. Ta cứ nghĩ cái cảnh hắn đang … mà bị đá…. há há há, tức cười quá đi mất)
Lam Thiến Huyên cũng không để ý tới hắn, đi đến phía Cửu Nguyệt đang ngây ngốc trước mặt, đem quần áo mặc lại cho nàng, tay vỗ nhẹ nhẹ lên lưng nàng, ôn nhu an ủi nói: “Không cần sợ, không có việc gì .”
Nói xong, liền đỡ Cửu Nguyệt đứng lên.
Nghe Lam Thiến Huyên nói xong, Cửu Nguyệt ngẩng đầu, chuyển ánh mắt nhìn về phía công chúa, trong lúc nhất thời cảm thấy giống như gió xuân thổi qua, thổi đi sự sợ hãi,khẩn trương cùng bất an. Ánh mắt nhất thời kinh ngạc , ngây ngốc kêu lên :“Công chúa.”
Lam Thiến Huyên ôn nhu gật đầu nhìn nàng, mà Cửu Nguyệt lúc này như tìm được điểm tựa, khi nãy suýt bị làm nhục nhưng đã được công chúa giải thoát, ánh mắt nàng hồng hồng lên, hiện lên sự đau xót, bổ nhào vào trong lòng Lam Thiến Huyên khóc lên.
Lam Thiến Huyên nhíu mày, nàng thật sự là không thích người khác thân cận nàng. Bất quá, lại không đẩy nàng ra. Tùy ý nàng phát tiết.
Đợi cho nàng bình phục lại, Lam Thiến Huyên đi đến trước mặt Tần quản gia, từ trên cao nhìn hắn.
Tần Hải giờ phút này đau như chết đi sống lại, hắn thật không ngờ chính mình bị một cái nữ nhân yếu ớt đá đến xương cốt rã rời, dám phá hư chuyện tốt của hắn, ánh mắt hắn lập tức lộ ra tia hung tàn, âm ngoan mà uy hiếp, nói
“Tiện nhân chết tiệt, ngươi chết chắc rồi. Ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết.”
“Nga, thật không? Thật là khéo , những lời này ta cũng đang định nói với ngươi .” Lam Thiến Huyên sắc mặt như thường, không thèm để ý nói.
“Ngươi……!”
Tần Hải giọng điệu ngưng lại. Trong lòng hận không thể giết chết nữ nhân xấu xí kia. Hắn , Tần quản gia ở vương phủ muốn gió được gió muốn mưa được mưa, làm sao có thể chịu được nỗi nhục này. Bất quá , trong đầu lại có điểm nghi hoặc, bao cỏ công chúa này như thế nào đột nhiên trở nên lợi hại như vậy ?
“Yên tâm đi, ta sẽ cho ngươi hảo hảo hưởng thụ .” Lam Thiến Huyên cũng không để ý tới hắn, hướng Cửu Nguyệt nói:
“Hiện tại ta cho ngươi cơ hội báo thù, hắn vừa mới khi dễ ngươi, trong lòng ngươi muốn đối phó hắn thế nào liền làm như thế, không cần hạ thủ lưu tình. Đánh chết cũng không quan hệ.”
Vẻ mặt Cửu Nguyệt bất khả tư nghị nhìn Lam Thiến Huyên. ( bất khả tư nghị: không thể suy nghĩ được, không thể hiểu được)
Trong đầu suy nghĩ, công chúa như vậy thật đáng sợ nha, nàng chẳng những một cước đem Tần quản gia đánh ngã xuống đất không dậy nổi, bây giờ còn kêu nàng, công…… Công chúa nói cái gì nha. Nàng…… Nàng thế nhưng.
“Công chúa, này……”
“Như thế nào, ngươi không dám sao? Hắn vừa mới đối với ngươi như thế nào , nếu ta không đá hắn, ngươi hiện tại chính là một cỗ thi thể lạnh băng a . Ngươi đã có dũng khí lựa chọn cái chết, vì sao ngay cả cái tên thiếu chút nữa trở thành hung thủ giết người kia ngươi không hạ thủ được? Đối phó địch nhân nhất định phải độc ác, nếu không, sự tình hôm nay, ngày mai, ngày kia…… Chuyện thế này sẽ phát sinh, ngươi có mấy cái mạng nhỏ có thể chết?”
Cửu Nguyệt mắt đỏ ngầu, nhìn vẻ mặt tự tin, hào quang vạn trượng của Lam Thiến Huyên, run giọng kêu lên:“Công chúa……”
“Còn không mau đến đây, trút hết nỗi uất hận lên người hắn, cơ hội chỉ có lúc này thôi.” Sắc mặt Lam Thiến Huyên không kiên nhẫn, thúc giục nói.
Cửu Nguyệt do dự, lại có chút chờ mong, tiêu sái bước đến trước mặt Tần quản gia , nhìn đến ánh mắt hung tợn của hắn.
Trong lòng Cửu Nguyệt có chút nhút nhát, có chút sợ hãi. Chuyển ánh mắt hướng Lam Thiến Huyên xin giúp đỡ.
Nhìn đến ánh mắt cỗ vũ của công chúa, nàng bỗng nhiên tự tin hẳn lên, không còn sợ hãi. Lúc này, nàng cảm thấy công chúa chính là thần tượng, là thần hộ mệnh của nàng. Lời nói của công chúa giống như thánh chỉ, chỉ cần nơi nào có công chúa, sẽ không có chuyện gì xảy ra hết.
“Này con tiện tì kia, ngươi mà cũng dám mơ tưởng sao, ngươi nếu dám đánh ta, ta nhất định sẽ đem ngươi chơi đùa nghìn lần, sau đó đem ngươi bán cho kỹ viện. Hừ, ngươi có thể tưởng tượng rõ ràng .” Tần Hải bốc hỏa, hung tợn uy hiếp nói.
Nói chưa dứt lời, Cửu Nguyệt nghĩ đến mới bị hắn nhục nhã, một cước hướng trên người hắn đá tới, đây là cú đá mà nàng dã dùng hết khí lực, lnhưng vẫn thấy chưa hết giận, tiếp theo lại một quyền đấm , một cước đá.
Tần Hải vốn bị thương, hơn nữa nữ nhân này đang phẫn nộ, khí lực cũng không thể coi thường.Ttrong lúc nhất thời,hắn đưa tay phải ôm đầu, tay trái ôm bụng, miệng liên tục kêu rên, muốn có bao nhiêu buồn cười có bấy nhiêu..
Cuối cùng , hai tay ôm đầu, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, dập đầu xuống đất.
“Tiểu cô nãi nãi, van cầu ngươi, đừng…… Đừng đánh đừng đánh , tiểu nhân có mắt như mù, có bao nhiêu mạo phạm mạo phạm, tiểu nhân cho ngươi bồi tội, cầu ngài không cần đánh ta .”
Cửu Nguyệt cũng đánh đến mệt mỏi, tóc có chút hỗn độn, thở hổn hển, chạy về bên người Lam Thiến Huyên, nhìn tới Tần quản gia, hiện tại ôm đầu quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, nhìn bộ dáng này , trong lòng lại hết giận, lại là một trận buồn cười, mây đen trong lòng trong nháy mắt liền tan thành mây khói.
“Hiện tại cầu xin tha thứ, xoay người sau lại quay đầu trả thù? Ngươi thấy ta sẽ thả hổ về rừng sao?” Lam Thiến Huyên nói xong một cước đá vào mông hắn, làm hắn nằm bẹp trên mặt đất.
“Không, công chúa, ta cũng không dám nữa , thật sự không dám .” Tần Hải chịu đựng sự đau nhức trên người, cũng là không dám lại kêu to, quỳ rạp trên mặt đất ôm đầu hối lỗi.
“Ta nói rồi, ta sẽ làm ngươi sống không bằng chết, ngươi khinh người, lòng dạ hiểm ác, ta phải làm thế ngươi mới nhận thúc được lỗi lầm của chính mình.” Ánh mắt Phong Nhược Ngôn đông lạnh như tuyết, bàn tay nhanh như điện chợt ra tay.
Chỉ nghe thấy “Răng rắc” Một tiếng, xương sườn Tần Hải bị nàng một cước đá chặt đứt.
“A……!” Tần Hải cũng rốt cuộc nhịn không được thét chói tai, đầu ngất ngưỡng, thân mình liền đổ, đau đến ngất xỉu.
Cửu Nguyệt nhìn, thân mình không tự chủ được mà run lên, có chút bất an nói:“Công chúa, hắn……”
Lam Thiến Huyên quay đầu, nhìn nàng ,trấn an cười.
Lam Thiến Huyên ngồi xổm xuống, đưa tay bấm vào huyệt nhân trung, Tần Hải vừa mới ngất xỉu đi liền mở to mắt, nhìn thấy trước mặt là công chúa, trong mắt hắn hiện lên sợ hãi, run run lắp bắp,kêu lên:
“Ma…… Ma quỷ, ngươi là ma quỷ!”
Lam Thiến Huyên hiện lên vẻ mặt khinh bỉ, khẽ cười nói:“Ma quỷ? Ngươi nói đúng, ta chính là ma quỷ! Hừ, thật vô dụng, lúa ngươi khi dễ người khác có nghĩ đến hậu quả không? Mới đau đớn một tí đã ngất xỉu, thật đáng khinh.”
Tiếp theo, nàng nheo mắt lại :“ Nhìn ngươi thế kia hẳn trước kia đã khi dễ rất nhiều nữ tử đàng hoàng, cũng không biết có bao nhiêu cô gái vô tội bị ngươi chà đạp . Tuy rằng ta không phải người tốt gì, nhưng hôm nay ngươi không may gặp ta, ta không thể nhắm mắt làm ngơ.”
Tần Hải nghe xong lời này, hắn mạc danh kỳ diệu*, trong lòng còn suy nghĩ về ý tứ của lời này. Nhưng lúc này, hắn lập tức phát hiện bóng dáng trước mặt dùng bàn tay trắng nõn ở sau lưng hắn nhẹ nhàng điểm một chút, sau đó lại điểm bên hông hắn một chút, nhất thời hắn cảm thấy toàn thân đau lên, thân mình có chút nóng lên, rồi sau đó liền khôi phục bình thường,máu huyết lưu thông. Nhưng mà hắn lại cảm thấy đáy lòng có một cỗ hàn khí ập đến, hắn sợ hãi không biết đó là cái gì?
(* Mạc danh kỳ diệu : Không hiểu ra sao cả, quái lạ)
“Nếu ngươi làm điều tác quái, ta liền giúp mọi người trừ bỏ ngươi trừ, đỡ phải đi nơi nơi tác quái. Không chừng một ngày nào đó, ngươi lại sống thọ sao, dù sao không phải ai cũng có lòng tốt như ta .” Lam Thiến Huyên nhìn gương mặt suy nghĩ của hắn,tươi cười khả ái nói.
“Ngươi…… Ngươi đã làm gì với ta?”
“Ta không phải vừa mới nói sao, giúp ngươi chữa thương thôi, tốt lắm, ngươi cút đi, đừng để ta nhìn thấy ngươi. Mặt khác, cho ta cái viện này, đừng cho mấy cái loại cặn bã, mèo chó đến nơi này. Nếu không……”
Lam Thiến Huyên đưa ánh mắt băng lãnh nhìn hắn, nhìn xem hắn trong lòng run sợ. Hắn cũng không để ý tới hiện tượng kỳ lạ trong thân thể mình, nhất nhất đứng lên. Liên tục nói:
“Tạ ơn công chúa đã không giết, tiểu nhân nhất định nghe theo phân phó của công chúa.” Sau đó liền hướng phía ngoài phóng đi.
“Chậm đã!”
Một âm thanh như nước, kiều mị vang lên, nguyên bản như là âm thanh của trời đất, nhưng Tần Hải nghe vào trong tai lại giống như địa ngục câu hồn, làm cho hắn nguyên bản đang hướng phía ngoài chạy đi, không kịp suy nghĩ thế nào té trên mặt đất.
Chính là hắn chưa kịp cảm nhận sự đau đớn, vẻ mặt a dua nói:“Công chúa, ngài…… Ngài còn phan phó điều gì nữa ạ.”
Lam Thiến Huyên nhìn người trước mặt, nhìn gương mặt xấu xí toàn là mồ hôi lạnh, châm chọc nói: “Ngươi ra vẻ rất sợ ta, ha ha, đừng lo lắng, ta là người không thích động đao giết người . Ta thích giết người không thấy máu.”
Tần Hải nghe xong câu trước tâm liền thả xuống, chính là sau khi nghe được một câu Ta thích giết người không thấy máu, tâm tình đang thả lỏng của hắn bỗng dưng đông cúng. Hắn tin tưởng lời nàng , tuyệt sẽ không hoài nghi. Hắn tin tưởng, nàng muốn giết người không thấy máu thật sẽ có hàng trăm phương pháp để làm.
“Tốt lắm, đem hưu thư lại đây, ngươi là có thể đi được rồi.” Lam Thiến Huyên cũng lười nhìn hắn, thản nhiên nói.
Tần Hải thấy khó chịu như ngày hôm nay, hắn chưa bao giờ cảm thấy kinh hoảng, hắn cảm giác tâm của chính mình tâm đều bị áp lực nặng nề, hít thở không thông .
Giờ phút này, Lam Thiến Huyên đưa ra yêu cầu . Hắn lập tức lấy ra hưu thư giao cho Lam Thiến Huyên. Đưa cho nàng xong, hắn dùng mười phần tốc độc hướng ngoài cửa mà chạy .
Lam Thiến Huyên cầm lấy Hưu thư, lâm vào trầm tư.
Trong miệng không tự giác phun ra bốn chữ: Mười ngày bị chồng ruồng bỏ?
Là nàng sao?
***************************
Mà tại một nơi khác trong vương phủ.
Hoa thơm bướm lượn, cầu cong uốn khúc hòa với hoa trong nước tôn nhau lên, khắp nơi cảnh sắc tươi đẹp, xa hoa, mây khói lượn lờ thoáng như trong mộng.
Cảnh trí như thế, lầu các rộng lớn, toàn bộ thiên hạ, cũng khó tìm được mấy chỗ.
“Thánh chủ, theo ý kiến của ngươi, ta nên tiến hành bước tiếp theo như thế nào?”
Trước mắt là một nam tử anh tuấn phi phàm, thần sắc như vẽ, mi bay như kiếm, ánh mắt phiêu lãng, mũi như đao khắc, khóe miệng vi kiều, mỉm cười lộ vẻ thản nhiên như gió xuân, một thân bạch y, cả người ôn nhu mà tuấn mỹ, phảng phất như mây trắng cao nhã cùng ôn nhuận.
Nhưng mà,khuôn mặt tuấn tú ấy lại hiện ra vẻ âm trầm, bất an.
Ở trước mặt hắn, tử y nam tử khoanh tay lạnh nhạt đứng, nhìn như tượng gỗ,ánh mắt thản nhiên nhìn ra phương xa.
Ngay khi bạch y nam tử trên mặt hiện lên sự lo lắng, ánh mắt vô hồn, người nọ ý tứ hàm xúc không rõ hỏi lại một câu:“Ngươi cảm thấy phải làm như thế nào? Thụy vương điện hạ.”
Tiếng nói trầm thấp, lạnh nhạt xa xưa, ánh mắt thâm trầm nhưng thản nhiên, lại làm cho Quân Vân Doanh có cảm giác run sợ trong lòng, hình như có một cỗ áp lực vô hình hướng hắn đánh úp lại.
Một thân tử kim trường bào theo gió mà động, phảng phất như đế tiên hạ phàm, một đầu tóc dài tùy ý thả bay lả tả, trên mặt hiện ra mặt nạ bạc, ánh mắt tối đen như bóng đêm , âm trầm mà thâm thúy.
Rõ ràng tùy ý đúng như vậy, rõ ràng giọng điệu ôn hòa, lại làm cho người ta nhịn không được muốn cúng bái, thần phục.
Quân Vân Doanh nghe vậy, đáy lòng nhịn không được hiện lên tia mạo hiểm.
Bước nhanh đi đến bên người tử y nhân, thần sắc có chút dị động:“Thỉnh thánh chủ cho phương pháp giải quyết, nay thế cục không tốt, khắp nơi thế cục hỗn loạn. Hơn nữa, ta đã tùy tiện hưu Quỳnh Hoa công chúa. Lại……”
“Tự làm tự chịu, chính ngươi tự giải quyết cho tốt đi. Chúng ta cũng chỉ là hợp tác quan hệ.” Trong miệng t ử y nam tử bốn chữ thốt ra này, trong mắt hiện lên một tia sát khí.
Chờ Quân Vân Doanh phục hồi lại tinh thần, lại có một bóng dáng, người này ngay cả một tia hơi thở đều không có, làm cho hắn một trận kinh hãi, người này đến tột cùng đạt tới cảnh giới gì? Thật sự là đáng sợ.
Trên mặt hiện lên một tia cười khổ: Bảo Hổ lột da đi, nói hắn đi.
Bất quá, một ngày nào đó, ta, Quân Vân Doanh sẽ đem bọn ngươi hết thảy dẫm nát dưới chân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...