Xe ngựa vẫn như cũ, chậm rãi chạy trên đường, Phong Nhược Ngôn nhắm mắt nghỉ ngơi. Mà Yến Du Trần cũng không nói chuyện để tránh bị mất mặt, trong lúc nhất thời, bên trong xe yên tĩnh không tiếng động.
Sau một lát, xe ngựa chậm rãi ngừng lại, thị vệ của Yến Du Trần xuống xe, khom người nói với chủ tử bên trong : “Chủ tử, Quỳnh Hoa công chúa, đã đến Thiên Hạ lâu rồi.”
Yến Du Trần nhìn vẻ mặt hứng thú dạt dào của Phong Nhược Ngôn, bất đắc dĩ nói:“Ngôn Ngôn, đến, chúng ta xuống xe đi!”
“Ân!” Phong Nhược Ngôn hừ nhẹ một tiếng, tiêu sái bước xuống xe.
Chỉ thấy đập vào là một mặt hồ mênh mông bát ngát, một tòa kiến trúc nằm trong hồ, giữa đại môn của tòa kiến trúc ấy có thể nhìn thấy bảng “Thiên Hạ lâu”. Ba chữ cái được nạm vàng, phát ra kim quang rực rỡ. Mà bên cạnh hai là một bộ câu đối: “Thiên Hạ lâu trung tụ, lâu trung tài đức sáng suốt luận phong lưu”! ( Rika: ta không edit sát nghĩa câu này được, nên để nguyên văn lun, thông cảm cho ta).
Phong Nhược Ngôn nhịn không được tán thưởng Thủy gia gia chủ, lấy thiên hạ định vị, từ trước tới nay, Thiên Hạ lâu này thật đúng là nổi danh a.
Phong Nhược Ngôn chuyển ánh mắt, nhìn lại, đường đi đến Thiên Hạ lâu chật ních xe ngựa, các vương tôn quý tộc, thương nhân cự phú hoặc phe phẩy quạt, hoặc ôm lấy mỹ nhân trong lòng hướng bên trong Thiên Hạ lâu mà đi.
Lúc này Yến Du Trần cũng đã xuống xe ngựa, hướng Phong Nhược Ngôn u oán nói:“Ngôn Ngôn, chúng ta vào đi thôi.”
Nói xong liền muốn ôm lấy Phong Nhược Ngôn mà đi, lại bị Phong Nhược Ngôn một phen đẩy ra, lắc mình cách xa hắn ba bốn thước, đồng thời ánh mắt còn phát ra tia cảnh cáo cùng uy hiếp.
Mặt Yến Du Trần nhất thời xụ xuống, hận không thể tìm cái lỗ chui xuống! Hắn vốn nghĩ dù thế nào Ngôn Ngôn cũng sẽ không ở trước công chúng mà lại không cấp cho mình tí mặt mũi, cho nên vốn đang tưởng nhân cơ hội ăn chút đậu hủ, nhưng là không nghĩ tới chính mình lại một lần nữa thất sách .
Còn diễn một hài kịch miễn phí cho người ta nhìn!
Nhìn ánh mắt chỉ trỏ chung quanh, hắn lại một lần nữa cảm giác mua tư vị dây buộc mình, trong lòng ai thán: “ Ai, phỏng chừng ngày hôm sau, khắp mọi ngõ ngách sẽ đồn rằng hắn đã bị một nữ nhân khước từ như thế nào . Một đời thanh danh anh minh phong lưu của….. Liền như vậy bị hủy!
Thị vệ của Yến Du Trần nhìn thấy vẻ mặt xanh xao xấu hổ của Yến Du Trần, cũng là nhịn không được, hướng ánh mắt trắng dã tới chủ tử, thầm nghĩ: “ Hiện tại giờ mới hối hận ư? Quá trễ rồi”
Mà Phong Nhược Ngôn đối với ánh mắt chung quanh coi như không biết không thấy, cũng không dừng lại cước bộ, lạnh nhạt hướng bên trong mà đi.
Ngay tại bọn họ tiến vào cửa, toàn bộ ánh mắt trong đại sảnh ở lầu một đều hướng tới bọn họ.
Ánh mắt các nữ nhân nhìn Yến Du Trần có chút nóng rực, có chút nhiệt liệt. Sau đó hướng ánh mắt nhìn Phong Nhược Ngôn khi bên người hắn, trong đó không hề che giấu sự ghen ghét. Hận không thể đem Phong Nhược Ngôn ăn sống nuốt tươi, sau đó thủ tiêu xác nàng luôn.
Các ánh mắt của nam nhân trong đại sảnh đều hướng đến nữ tử che mặt đi bên cạnh Yến Du Trần, trong lòng đoán già đoán non. Lạc vương Yến Du Trần hôm nay như thế nào dẫn theo nữ nhân tới Thiên Hạ lâu ? Phải biết rằng Yến Du Trần tuy rằng phong lưu, nổi danh cùng Quân Vân Doanh, nhưng bên người hắn, trừ bỏ thiên hạ đệ nhất mĩ cơ Yên Phi Tuyết từng có một ngày làm bạn cho hắn ở ngoài, ngoài ra không còn nữ nhân nào có thể thân cận hắn, điều này làm cho nữ tử trong thiên hạ rất thương tâm.
Nhưng, nay bên người hắn có một nữ nhân?
Vì thế trong lòng mọi người âm thầm đoán thân thế của nàng.
Yến Du Trần nhìn ánh mắt háo sắc của đám nam nhân, trong lòng một trận phiền chán, trước kia hắn có thể chịu được ánh mắt như vậy, nhưng hôm nay hắn hận không thể móc mắt của đám nam nhân kia.
Hắn đảo mắt hướng tới Phong Nhược Ngôn, vụng trộm ngắm ngắm, thấy nàng đối với các loại ánh mắt này như không biết không thấy, không có tức giận, cũng không có để ý, trong lòng không khỏi có chút cảm giác ê ẩm.
Nhất thời tức giận, trừng mắt liếc đám nam nhân kia. Trong lúc nhất thời, không khí trong đại sãnh trầm xuống, lạnh như băng.
Mà Phong Nhược Ngôn lúc này đang quan sát toàn cảnh bên trong.
Toàn bộ lầu một rất lớn, đại khái có thể chứa hơn vạn người, chính giữa có đặt một đại vũ đài, các hoạt động lớn của Thiên Hạ lâu sẽ được tổ chức tại vũ đài này. Bên cạnh vũ đài các khán đài chạy vòng tròn, trên mái đính vô số khỏa dạ minh châu dùng để chiếu sáng, toàn bộ đại sảnh thoạt nhìn rất sáng, hoa lệ vô cùng, lại tuyệt mĩ không thể nói.
Trên mặt Phong Nhược Ngôn lộ ra biểu tình kinh hãi, thầm than: “ Thiên hạ này lâu quả thật là không có bôi nhọ tên.”
Đang cảm khái, có một gã nam tử cùng một thiếu phụ xinh đẹp hướng tới hai người bọn họ, trực tiếp lướt qua Phong Nhược Ngôn, hướng Yến Du Trần nghênh đón.
“Lạc vương điện hạ, ngóng trông ngài đã lâu, lâu ngày không thấy, Phi Tuyết chúng ta rất nhớ ngài!”
Nói xong liền tránh ra, nhất thời một đám người hầu đang đứng ở phía trước mở đường, đứng dạt sang 2 bên.
Mọi người nhìn theo thiếu phụ kia, nhất thời mọi người trong phòng cùng tề sưu sưu rút một ngụm lãnh khí.
Nàng kia một thân phù dung, sắc váy vân sam dài, tóc búi xinh tuyệt đẹp, mà khuôn mặt thiếu phụ ấy cũng là một tuyệt thế mĩ nhân, thế gian khó gặp.
Hương kiều ngọc nộn , so với hoa thì xinh đẹp hơn , tú diễm hơn , môi hồng răng trắng, một cái nhíu mi hay khẽ cười đều câu hồn người.
Phong Nhược Ngôn thản nhiên nhìn, trong lòng cảm thán, thế giới này gien thật sự là tốt không phản đối, mặc kệ nam nhân hay nữ nhân, một đám một đám đều xinh đẹp.
Bất quá cũng tốt, nhìn ai cũng đẹp thì cũng thật thoải mái.
Khi Phong Nhược Ngôn đang đánh giá Phi Tuyết mỹ nữ, mà nàng kia cũng thấy Phong Nhược Ngôn đang đứng bên cạnh Yến Du Trần, mắt phượng quét qua người bọn họ, trong mắt hiện lên một chút dị sắc, tuy rằng che dấu tốt, nhưng cũng không qua được ánh mắt của Phong Nhược Ngôn.
Phong Nhược Ngôn hướng Yến Du Trần nhẹ giọng nói:“Xem ra hồng nhan tri kỷ của ngươi đến rất mau, yên tâm đi, nếu như cho ngươi có phiền toái, ta sẽ giúp ngươi hảo hảo giải thích .”
Yến Du Trần nhìn Yên Phi Tuyết đang đi tới, trong mắt cũng hiện lên sự kinh diễm, trong lòng nghĩ, bọn họ mới cách nhau nửa năm, nhưng cả người Yên Phi Tuyết ý vị lại tăng lên, hiện tại nhìn thực sự làm cho người ta đuôi mù.
Trong khi hắn đang ngây người, nghe được âm thanh của Phong Nhược Ngôn
Nhất thời phục hồi tinh thần lại, trong lòng có chút nóng nảy, thầm hận chính mình, không phải chỉ là một cái mỹ nữ sao, sao lại ngẩn người như thế?
Vội vàng mở miệng giải thích: “Ngôn Ngôn, ngươi đừng hiểu lầm, chúng ta không phải là cái quan hệ như ngươi tưởng! Nha, không không, chúng ta trên thực tế không có quan hệ gì hết!”
Ánh mắt trong suốt của Yên Phi Tuyết nhìn Yến Du Trần, đi tới gần hắn, nháy mắt thu hút rất nhiều ánh mắt hướng về phía này.
Nhưng khi vừa đến cách bọn họ không xa, nghe được lời nói của Yến Du Trần, nhất thời sắc mặt trắng nhợt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...