Phong Nhược Ngôn một trận lạnh run: “Ngôn Ngôn” . Nàng cùng hắn quan hệ không tốt đến nước này đi!
Về phần cái kia gọi là “Trò hay”, nàng đương nhiên biết Thụy vương phủ sẽ có một trò hay ra sân khấu, hơn nữa người thúc đẩy này trò hay phát sinh ra, vừa vặn chính là nàng!
Phong Nhược Ngôn vẫn như trước, không chút nào để ý tới hắn, cũng không thèm mở miệng nói chuyện cùng hắn.
“Khụ khụ, Ngôn Ngôn, ngươi không cần lấy loại ánh mắt này nhìn ta. Ta sai lầm rồi, hiện tại ta trịnh trọng hướng ngươi xin lỗi, về sau ta đều gọi ngươi Ngôn Ngôn! Cái kia, ngươi đối với sự việc xảy ra ở Thụy vương phủ không hiếu kỳ ư?”
Nghĩ đến hình ảnh thê thảm vừa mới xảy ra ở Thụy vương phủ, kia vô số con kiến, còn có một đám cương thi nữ nhân nằm trên mặt đất, cùng với tiếng khóc Chấn Thiên, tiếng kêu thảm thiết, mặc dù đã từng trải qua các hình ảnh rung rợn, trải qua quá vô số nguy hiểm, nhưng hắn thấy mà vẫn rợn tóc gáy.
“Vừa rồi, khi ngươi rời khỏi Thụy vương phủ không lâu, trong phủ liền xảy ra chuyện, các cơ thiếp trong Thụy vương phủ bị một loại tên là ‘Sí diễm’ tấn công, bộ dáng mọi người bị biến dạng vô cùng thê thảm, Quân Vân Doanh giận dữ, sẽ không bỏ qua cho hung thủ. Nhưng các nhân chứng cùng các cơ thiếp mơ hồ không nhớ rõ đã phát sinh ra tình huống gì? Không nhớ các nàng vì sao lại trúng độc?”
Yến Du Trần dừng ánh mắt trên gương mặt của Phong Nhược Ngôn , không buông tha một chút ít thay đổi cảm xúc trên mặt nàng.
Nhưng là , thần sắc nàng vẫn bình tĩnh như trước, trong ánh mắt không hề có một tia gợn sóng , trong lòng lại nhịn không được nghi hoặc , phải chăng chuyện này do nàng gây ra?
“Chẳng lẽ thật sự với ngươi không có một chút quan hệ?” Yến Du Trần thật sự là nhịn không được, bèn đánh liều hỏi nàng.
“Hẳn là muốn cùng ta có quan hệ gì sao?”
Phong Nhược Ngôn nghe được sự cả kinh trong lời nói của Yến Du Trần , sự tình đúng là nàng làm , bất kể sự tình phát sinh, mọi người trải qua đều mất trí nhớ.
Nàng cũng không nhớ rõ chính mình đối với bọn họ có thủ đoạn khác nha! Huống chi lúc ấy có người nhiều như vậy, bằng nàng, chính mình muốn làm nhưng có lòng có dư mà lực không đủ nha!
Nhưng vì sao lại biến thành như vậy?
Rồi sau đó, Phong Nhược Ngôn nghĩ đến cái gì, chẳng lẽ vẫn có người âm thầm giám thị mình sao? Nhưng sao nàng không cảm nhận được !
Lệ quang lóe lên trong mắt Phong Nhược Ngôn, mặc kệ người này rốt cuộc có mục đích như thế nào, nhưng là trăm ngàn không nên đụng tới cực hạn của nàng, nếu có như vậy, mặc dù mình không phải đối thủ của hắn, cho dù được ăn cả ngã về không, nàng nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.
Yến Du Trần bị Phong Nhược Ngôn hỏi lại , trong lời nói nhất nghẹn, nói không ra lời.
Lập tức nghĩ đến ánh mắt thị huyets kia của Quân Vân Doanh, nhất thời sắc mặt hắn nghiêm lại, nhíu mày, ánh mắt sâu như biển nhìn chằm chằm Phong Nhược Ngôn, nói: “Mặc kệ như thế nào, ngươi về sau đều phải cẩn thận một chút, Quân Vân Doanh cũng không người lương thiện gì, mà ngươi hôm nay tác oai tác quái, chờ hắn phục hồi lại tinh thần , nhất định là sẽ không từ bỏ ý đồ .”
Nói xong, liền lấy ra một khối ngọc bội xanh biếc, kéo tay Phong Nhược Ngôn qua, đem ngọc bội đưa đến cho nàng . Đụng tới Phong cánh tay nhu nhược, nhỏ bé như không có xương kia của Nhược Ngôn , tâm thần lại nhoáng lên một cái.
Phong Nhược Ngôn sửng sốt, khi Yến Du Trần đụng tới tay nàng, nhất thời theo phản xạ vung tay lên, muốn bỏ ra sự trói buộc trên tay, mà Yến Du Trần lại vẫn gắt gao lôi kéo không buông.
Phong Nhược Ngôn thẹn quá thành giận , hung tợn nói : “ Ai muốn của ngươi này nọ , buông tay thúi của ngươi ra! Bằng không tự gánh lấy hậu quả!”
Yến Du Trần có điểm tực giận, mở miệng thản nhiên nói: “Ngôn Ngôn, ngươi không cần cảnh giác đối với ta như thế, ta đối với ngươi không có ác ý , nếu ta nói ta hôm nay đến Thụy vương phủ mục đích là vì ngươi? Trở mặt với Quân Vân Doanh nguyên nhân cũng là vì ngươi, ngươi sẽ tin?”
Phong Nhược Ngôn nghe vậy, giãy dụa tay một chút, trong lòng hiện lên nghi hoặc cùng khó hiểu, vì nàng?
Yến Du Trần vừa lòng nhìn biểu tình của Phong Nhược Ngôn , nhất thời cười: “Ngươi có một hảo ca ca, thác ta đến kinh trợ ngươi thoát ly khốn cảnh này , đem ngươi rời khỏi Tây Lưu cùng Nam Viên quốc, từ nay về sau mai danh ẩn tích, nhưng là hiện tại xem ra ngươi cũng không cần như thế , mà ta cũng thay đổi chủ ý!”
Phong Nhược Ngôn nhìn hắn, hơi hơi có chút ghé mắt .
Trong trí nhớ của Phong Nhược Ngôn trước kia, ca ca Phong Thiên Hi là ca ca cùng mẫu thân với nàng, từ nhỏ cũng không ghét bỏ Phong Nhược Ngôn vụng về, hơn nữa vẫn che chở nàng, thẳng đến khi Phong Nhược Ngôn 10 tuổi , phụ hoàng của Phong Nhược Ngôn tin lời gièm pha, đem Phong Thiên Hi lưu đày rất hoang thiên , mà hiện tại nghe Yến Du Trần nói lời này, xem ra thực lực của ca ca Phong Thiên Hi rất mạnh!
Phong Nhược Ngôn mỉm cười, Phong Thiên Hi cũng là người đối với mình chân thành và rất tốt.
“Nha, vậy ngươi tính như thế nào?” Lúc này Yến Du Trần đã muốn nắm chặt tay nàng, mà Phong Nhược Ngôn cúi đầu nhìn ngọc bội trên tay, mày nhíu lại, trên mặt vẫn hiện lên sự phòng bị và lạnh lùng.
Yến Du Trần nhìn thấy ánh mắt bình thản cùng lãnh ngạo của Phong Nhược Ngôn, trong lòng cũng hiện lên một chút vui sướng, thanh âm sung sướng nói: “Đây là lệnh bài của bổn vương, khối lệnh bài có thể triệu tập thế lực của bổn vương ở các quốc gia, gặp lệnh bài như gặp bản nhân!”
Phong Nhược Ngôn nghe xong mạnh mẽ ngẩng đầu, nhìn đến biểu tình thận trọng trên mặt Yến Du Trần, cả người sung sướng.
Mà Yến Du Trần nhìn Phong Nhược Ngôn, thấy nàng nhìn hắn như vậy mà không nói gì, trong lòng suy nghĩ : “ Chẳng lẽ Ngôn Ngôn không muốn cái này, phải biết rằng trên thế giới có biết bao nhiêu người đấu tranh giành giật nhau vì điều này, nhưng đối phương là Phong Nhược Ngôn , hắn lại thật sự có chút nghĩ không thông rồi.
Hắn có chút không yên, mở miệng nói : “Ách, cái kia, hiện tại tình huống của ngươi thật sự là có điểm đặc thù, hơn nữa Quân Vân Doanh cũng ăn một quả đắng như vậy, mà ta cũng không thể lúc nào cũng đứng ở bên cạnh ngươi, cho nên vẫn là lưu trữ lệnh bài của ta , để ngừa vạn nhất hảo.”
“Ai nói ta không cần!”
Phong Nhược Ngôn trong lòng cười thầm, theo như lời hắn nói, vật tố như vậy mà mình không để ý tới thì thật là ngốc a.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...