Nghe Hiên Viên Lưu Phong nói xong, Phong Nhược Ngôn nhất thời không tự chủ được khẽ động khóe môi, nam nhân thật sự là bá đạo, nàng nói, nàng là người đã từng chết qua một lần, là Quỷ Hồn chiếm cứ thân thể, đây không phải là mê tín sao, chẳng lẽ hắn lại không sợ?
Thế nhưng Phong Nhược Ngôn ngẫm lại cũng hiễu một chút, người này được xưng là Chiến thần vương gia, chuyện ma quỷ thần thánh phỏng chừng trong mắt hắn cũng chẳng là cái gì.
Nghe Hiên Viên Lưu Phong nói ra những lời này, nàng không cảm động thì đó là giả, nàng gắt giọng: “Ai nói có người muốn mang ta đi, ta đây lại cứ ỷ lại chàng cả đời đấy.”
“Ha ha, vậy ta đây liền mở rộng cửa lòng đón nàng ở lại!
Rồi sau đó, Hiên Viên Lưu Phong vừa động, vươn tay, đầu ngón tay ấm áp như thiêu đốt người, Phong Nhược Ngôn khẽ run lên, tay của Hiên Viên Lưu Phong đã xoa hai má mềm mại của Phong Nhược Ngôn, phảng phất như đang ôn nhu vuốt ve trân bảo tốt nhất thế gian, đôi mắt sáng nhìn chăm chú Phong Nhược Ngôn, thật lây cũng không dời đi, lời nói ôn nhu vang vọng bên tai Phong Nhược Ngôn.
“Mặc kệ kiếp trước hay kiếp này, đều đã qua, nàng chính là Phong Nhược Ngôn, thê tử duy nhất của ta.”
Phong Nhược Ngôn không nói gì, lẳng lặng tựa vào trong lòng Hiên Viên Lưu Phong, viền mắt long lanh giọt nước chứng tỏ giờ phút này nàng thật sự không bình tĩnh trong lòng được.
Hiên Viên Lưu Phong tiếp tục cảm khái nói: “Ta không thích nàng nói mình như vừa rồi, giết người thì sao, Hiên Viên Lưu Phong ta tung hoành trong Thiên Thần đại lục, người chết trong tay ta không ít, nếu thật sự mà so sánh tính toán, ta và nàng đúng là tuyệt phối, cho nên ta không muốn nghe những lời tiêu cực phát ra từ miệng nàng, đó không phải là nàng.”
Phong Nhược Ngôn đột nhiên ngẩng đầu, nàng đúng là không nghĩ tới Hiên Viên Lưu Phong thế nhưng sẽ nói ra những lời như vậy.
Hiên Viên Lưu Phong vẫn tiếp tục nói:“Lại nói tiếp, Nhược nhi, có đôi khi ta quả thật hận sự thông minh của nàng, hận sự bình tĩnh của nàng, nàng rõ ràng có thể đứng ở phía sau ta, rõ ràng có thể đem hết thảy mọi chuyện trở thành không biết gì, nhưng nàng lại không làm thế, nàng biết rõ ràng mình muốn làm gì, cho nên chỉ cần một chút manh mối, nàng liền lập tức hành động, làm việc quả quyết, nàng giống như đem mọi chuyện tính toán rõ ràng, mọi chuyện đều tận dụng một cách triệt để, ở trong mắt người khác nàng tàn nhẫn vô tình, nhưng những người nàng để ý thì hết thảy đem bảo bọc trong lòng, không để cho ai bị thương tổn, nếu như không thể ngăn cả được, nàng chỉ có thể đem nó cất giấu vào chỗ sâu nhất trong lòng, nàng vừa mới kể chuyện xưa cho ta, nàng giống như đang phẫn nộ, nhưng trong đó lại lộ ra sự vô lực trầm trọng, nàng quả thực không hận người mà nàng nói là cha, người đã làm nàng chết, nàng chỉ hận chính mình không có năng lực bảo vệ người thân, còn những người chết trong tay nàng, có lẽ bọn họ quả thật đáng chết, nhưng cũng có không ít người không phải chết vì nàng, nhưng nàng lại hết thảy đem mọi chuyện gánh vác trên lưng mình, còn chuyện của Tây Lưu quốc, thì vốn dĩ đã có mâu thuẫn căng thẳng, có thêm nàng thì chỉ là một mồi lửa nhỏ làm thổi bùng lên trận hỏa hoạn lớn mà thôi, thay đổi ba hoàng đế, nhưng nàng lại cho rằng đó là lỗi của mình, cho nên hết thảy, nàng đều tàn nhẫn, quả quyết, lạnh lùng, vô tình đối mặt thế nhân, người khác có lẽ không hiểu, Nhược nhi, nhưng nàng hãy tin ta, ta hiểu, ta rất hiểu nàng. . .”
Thân mình Phong Nhược Ngôn đột nhiên cứng đờ, Hiên Viên Lưu Phong, hắn, thế nhưng hiểu nàng đến thế, thậm chí so với nàng còn hiểu nhiều hơn, trong lòng nàng có rất nhiều điều, nàng vẫn còn sống, vui vẻ khi sống, nhưng trong lòng nàng cũng thường xuyên dâng lên những nỗi bi ai khó hiểu, nàng thật không hiểu, có lẽ kiếp trước còn đọng lại một chút gì đó trong lòng nàng, mặc dù không nhiều, nhưng nàng không khống chế được, nhưng mặc kệ thế nào, nàng biết, nàng cho tới bây giờ vẫn không có cảm giác rõ ràng mình nắm được một thứ gì đó trong tay, càng không thể nói là nàng có thể hiểu rõ được chính bản thân mình, đối với suy nghĩ của mình có đôi khi lại bài xích, nhưng Hiên Viên Lưu Phong hắn lại đem hết thảy đặt vào trong mắt, Phong Nhược Ngôn nhất thời bừng tỉnh, có lẽ nàng đã tìm và nắm được điều gì đó quan trọng nhất đối với mình.
Phong Nhược Ngôn chủ động hôn lên cổ Hiên Viên Lưu Phong, cả người dán chặt vào người hắn, khóe miệng nở nụ cười thoải mái: “Ta không sao, huống chi, ta sợ cái gì, hừ, trong bụng ta còn một đứa bé, nếu ta có chuyện gì, chẳng lẽ chàng không đau lòng sao?”
Nghe Phong Nhược Ngôn nói như vậy, hắn khẽ cười, bởi vì giờ phút nay được Phong Nhược Ngôn nhiệt tình ôm như thế, trong lòng càng ngọt ngào hơn nghe vạn lời nói, cho nên mặt mày tất nhiên là hớn hởn.
Mà từ trong đáy lòng Phong Nhược ngôn không còn thương cảm nữa, trong giọng nói mang theo một chút hạnh phúc cùng ngọt ngào: “Chàng làm sao lại có thể đúng thời điểm cởi bỏ khúc mắc của ta thế?”
“Bởi vì ta là trượng phu của nàng, nàng là thê tử của ta.”
……
Mùa xuân trăm hoa đua nở, vạn dặm hương thơm, lúc này cách lúc ở hoàng cung xảy ra chuyện kia cũng đã hai tháng, mà bụng Phong Nhược Ngôn cũng đã lớn hơn. Sáng sớm khi nàng tỉnh dậy từ trên giường, thì mặt trời cũng đã lên cao.
Chuyện đáng nói, là giờ phút này chỉ có mình Phong Nhược Ngôn ở lại kinh đô.
Cái này cũng phải lui trở lại cái ngày cung yên ấy, sau ngày đó, Phong Nhược Ngôn cũng đã kêu người trong Thiên Hạ lâu chậm rãi an bài, âm thầm điều tra thái hoàng thái hậu Mạc Vân, cật lực tìm mẫu thân của Hiên Viên Lưu Phong – Doãn phi nương nương, nhưng chuyện Doãn phi mất tích cùng với sự liên quan của thái hoàng thái hậu Mạc Vân được che giấu quá sâu, tìm kiếm mấy tháng rồi mà cùng không thể phát hiện ra một chút dấu vết nào. Kỳ thật Phong Nhược Ngôn đối với kết quả này thế nhưng cũng không quá bất ngờ, năm đó Hiên Viên Lưu Phong cùng với nhân lực trong Hi Hòa cung, lấy thế lực như thế mà cẫn không thể điều tra đưuọc, thì với nhân lực của nàng làm sao dễ dang tìm hiểu được tin tức, cho nên, nàng cũng không ôm hy vọng quá lớn, chỉ là nghĩ mình cần thay đổi sách lược.
Mà đang lúc Phong Nhược ngôn suy nghĩ về việc thay đổi phương pháp, biên quan đột nhiên cấp báo đến, Bắc Triệt quốc bởi vì Băng Nguyệt quận chúa ở Đông Thần quốc bị nhục, cho nên phái đại quân đi tới biên cảnh, mà Chiến thần vương gia Đông Thần quốc cùng với Yến Tần Ngạo của Bắc Triệt quốc là đối thủ một mất một còn, cho nên ‘Việc nhân đức không nhường ai’, Hiên Viên Lưu Phong liền đi tới biên cảnh.
Hiên Viên Lưu Phong đã tới biên cảnh một tuần, lúc đầu muốn dẫn theo Phong Nhược Ngôn đi, nhưng nàng thực không muốn, tuy rằng nàng cũng muốn lúc nào cũng ở bên cạnh hắn, nhưng nghĩ đến kế hoạch của mình còn chưa thực thi được, mà nàng lại không chịu dừng tay, huống chi thái hoàng thái hậu Mạc Vân ngày ấy bị ngạc nhiên đến giờ cũng đã khôi phục lại tinh thần, cũng không biết bị Lạc Vân Cơ kia hoa ngôn xảo ngữ nói cái gì, trong khoảng thời gian này cũng không đánh động gì đến nàng. Cho nên vì tránh cho Hiên Viên Lưu Phong xuất chinh tiền tuyến mà làm xuất hiện mâu thuẫn, Phong Nhược Ngôn đương nhiên muốn ở lại kinh thành, huống chi nàng còn muốn để khuấy động bọn họ, để bọn họ hành động đối phó nàng.
Nếu gió êm sóng lặng không tìm được người, chỉ bằng khuấy vũng nước đục một chút, thử xem cái cảm giác đục nước béo cò, phỏng chừng có thể thu hoạch được chút ít.
Hiên Viên Lưu Phong không lay chuyển được nàng, tuy rằng hắn tuyệt đối tin tưởng thực lực của nàng, nhưng vẫn lo lắng cho hài tử trong bụng nàng, cho nang, Hiên Viên Lưu Phong để cho Hi Phong Hiểu mang toàn bộ người ở Hi Hòa cung vào kinh thành, bố trí ở bên ngoài Hiên Viên vương phủ, một thế trận như thế làm nàng cứng lưỡi, càng thêm bội phục.
Hi Hòa cung quả thật có đủ người của các ngành nghề, sau khi thấy bọn họ, Phong Nhược Ngôn tuyệt đối tin tưởng, chỉ cần người của Hi Hòa cung xuất thủ, tuyệt đối có thể đem thiên hạ đảo điên, đem Thiên Thần đại lục bốn phần chia năm xẻ bảy.
Cho nên, không thể không nói, thái hoàng thái hậu Mạc Vân đối với Hi Hòa cung, vẫn rất để ý.
Mà trong những người này, đáng nhắc tới là một người khoảng chừng bốn bảy, bốn tám tuổi, nam tử trung niên này toàn thân cao thấp tỏa ra một cỗ hơi thở phiêu dật xuất thần, mang theo chút phong thái tiên nhân, so với Hiên Viên Lưu Phong khá giống, cũng là một mỹ nam nhất đẳng, tuy nói đã quá tứ tuần, nhưng trên mặt hắn vẫn không nhìn ra dấu vết của năm tháng. Mà hắn khi nhìn Phong Nhược Ngôn, trong mắt cũng tràn đầy ý cười, vẻ mặt ôn hòa, rồi lại gật đầu, xem ra đối với Phong Nhược Ngôn rất là hài lòng.
Mà Phong Nhược Ngôn cũng nhìn ra, người này có một chút giống với Hi Phong Hiểu.
Phong Nhược Ngôn lúc này liền hiểu rõ, liền nói: “Người là phụ thân của Hiểu Hiểu!”. Không phải là câu hỏi, mà là câu khẳng định, khi nàng nói ra lời này trong giọng nói còn mang theo sự kính trọng.
Phong Nhược Ngôn nàng tuy rằng cuồng ngạo, nhưng đó là đối mặt với người ngoài, đối với người thân, dù là kiếp trước hay kiếp này, bạn bè hay gia đình, tuy không phải là phụ thân thân sinh của Hiên Viên Lưu Phong, nhưng từ Hiên Viên Lưu Phong nàng được biết, người này đối với Hiên Viên Lưu Phong như phụ hoàng, vừa là cha, vừa là thầy, vừa là bạn. Cho dù không phải thế, ông cũng là tiền nhiệm cung chủ của Hi Hòa cung, người như thế, đáng để Phong Nhược Ngôn tôn kính.
Mà người đó cũng không đối với Phong Nhược Ngôn cậy già lên mặt, ôn hòa nói: “Ta gọi là Hi Vô Hàn, ta cũng là phụ thân của con.”
Phong Nhược Ngôn nghe Hi Vô Hàn nói như thế, thoàng sửng sốt, ban đầu nàng không kêu tôn xưng của Hi Vô Hàn, cũng không nghĩ đường đột như thế mà gọi, huống chi nàng cũng không biết thái độ của Hi Vô Hàn đối với nàng như thế nào, bởi vì Phong Nhược Ngôn nghe nói Hi Hòa cung đối với chuyện hôn phối đều là từ trưởng lão trong Hi Hòa cung quyết định, mà đối tượng hôn phối còn lại được Hi Hòa cung bồi dưỡng thành thánh nữ, cho nên, Phong Nhược ngôn đối với Hi Hòa cung vẫn là một người ngoài, cũng không biết bọn họ có thừa nhận hay không, cho nên, nàng khi chưa hiểu rõ tình huống cũng không đi nhận thức người, đến lúc đó bị người ta khinh thường, mặt nóng dán mông lạnh, Phong Nhược Ngôn nàng sẽ không làm.
Hiển nhiên nàng cũng không nên lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, nàng cũng là người biết sai thì sửa, người ta nói như thế, nàng nói thêm nữa sẽ giả tạo lắm, vì thế Phong Nhược Ngôn lúc này thoải mái làm con dâu, kêu một tiếng phụ thân.
Hi Vô Hàn nở nụ cười, trong mắt ẩn chứa sự tán thưởng.
“Đã sớm nghe Hiểu nha đầu thường xuyên nhắc tới con, hôm nay vừa thấy, đứa nhỏ Lưu Phong kia quả thật là có phúc, ta nhìn nó từng ngày lớn lên, một tay dạy dỗ, nó, giờ thấy nó được hạnh phúc ta cũng yên lòng.
Phong Nhược Ngôn nghe lời này có chút gì đó không thích hợp, rốt cuộc Hi Vô Hàn cùng mẫu thân của Hiên Viên Lưu Phong có quan hệ như thế nào, xem ra Hi Phong Hiểu cũng chưa đem tin tức về mẫu thân nói cho Hi Vô Hàn, sợ ông thất vọng, mà giờ phút này ông ấy đến đây tìm mình, hẳn là tám chín phần ông nghĩ Doãn Ngân Sương đã mất, ông cảm thấy sống cũng không còn ý nghĩa nữa.
Kỳ thật Phong Nhược Ngôn cũng từ trong miệng Hiên Viên Lưu Phong biết được một ít chuyện xưa của họ, vẫn là tam giác tình yêu cẩu huyết, hai nam tranh một nữ, mẹ của Lưu Phong cùng Hi Vô Hàn lưỡng tình tương duyệt, bị một đế vương chặt đứt đường tình, sau đó rồi sau đó, có được nàng, rồi có Hiên Viên Lưu Phong, nhưng Doãn Ngâm Sương vốn là người dám yêu dám hận, mất đi người yêu, nàng không còn ý nghĩ muốn sống nữa.
Sau Doãn Ngâm Sương gặp lại Hi Vô Hàn, mà hoàng đế cũng có tâm tư, muốn chiếm đoạt thế lực của Hi Hòa cung, sử dụng kế làm cho Hi Vô Hàn cùng Doãn Ngâm Sương tư thông, lấy điều này áp chế Hi Vô Hàn, nhưng tiên đế chưa kịp hưởng thụ thành quả thắng lợi, cũng bởi vì độc ác mà đi đời nhà ma, mà một đêm kia, đã có Hi Phong Hiểu. Sau khi sinh Hi Phong Hiểu, Doãn Ngâm Sương đột nhiên mất tích.
Mà mấy năm nay Hi Vô Hàn cũng tự trách mình không bảo vệ tốt Doãn Ngâm Sương, do đó ông rất cố gắng tìm kiếm bà.
Phong Nhược Ngôn khi nghe kể lại chuyện xưa như thế cũng thổn thức không thôi.
Giờ nhìn thấy Hi Vô Hàn như thế này, nàng liền nói: “Cái gì mà tâm nguyện cuối cùng chứ, nguyên lúc đầu con còn nghĩ cung chủ Hi Hòa cùng bất phàm, nhưng giờ nhìn người chán đời tiêu cực như thế, làm con nghĩ hẳn là mình đã nhìn nhầm người rồi.”
Hi Vô Hàn nghe Phong Nhược Ngôn nói lời bất kính, nhưng ông cũng không tức giận, khóe miệng nở nụ cười vô lực: “Nếu như người con yêu nhất trên đời này không còn nữa, liệu sống có còn ý nghĩa gì nữa?”
Phong Nhược Ngôn khing thường bĩu môi nói: “Người sống phải chấp nhận thôi, chẳng lẽ người không biết?”. Phong Nhược Ngôn tất nhiên sẽ không như Hi Vô hàn, nếu thật sự Hiên Viên Lưu Phong gặp chuyện không may, nàng đương nhiên phải sống thật tốt, chăm sóc thật tốt cho kết tinh tình yêu của hai người, dùng cả đời để nhớ tới chàng, dùng thời gian để nhớ lại những ký ức của hai người, mà không phải là tự vẫn, bởi vì, nàng không nắm chắc được thật sự hay không có địa ngục, có sinh tử luân hồi, nếu như sau khi chết không gặp lại nhau, như vậy ngay cả một chút thời gian để tưởng niệm cũng bị tước đoạt.
Nhưng Phong Nhược ngôn nàng cũng không dám đem những lời kinh hãi thế tục như thế nói ra ngoài, nhưng nhìn Hi Vô Hàn thật có chút thương cảm, lại nói ông đối với Hiên Viên Lưu Phong bọn họ chăm sóc chu đáo, lại một lòng muốn sinh tử cùng mẫu thân của chàng như vậy, Phong Nhược Ngôn hơi tức giận, mở miệng nói: “Hơn nữa, người một lòng một dạ cho rằng mẫu thân đã mất sao, nếu vậy sao người không cố gắng đi tìm, nếu như mẫu thân còn sống trên đời, cái gọi là tình thâm ý trọng đó có quá buồn cười hay không?”
Hi Vô Hàn giật mình, sau đó nhịn không được lắc đầu nói: “Con là nói. . . không, sẽ không. . . chúng ta tìm lâu như thế. . .”
Phong Nhược ngôn nghe xong cũng không kiên nhẫn ngắt lời ông: “Mọi người tìm lâu như thế không phải là không tìm thấy. Nếu không thì người cho rằng người chuyển Hi Hòa cung tới nơi này làm gì?”
“Hài tử. . .con. .. con nói thật sao. ..” Hi Vô Hàn nghe Phong Nhược Ngôn nói, có chút không dám tin, miệng nói âm thanh run rẩy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...