Edit: Rika
Phong Nhược Ngôn vẫn như trước thản nhiên nhìn thái hoàng thái hậu Mạc Vân, nhưng giờ phút này trong lòng nàng cũng không giống như trên mặt, biểu tình nhìn thoải mái đến như vậy, nàng dâng lên một tia cười khổ, đồng thời cũng không buông tha biểu tình trên mặt thái hoàng thái hậu Mạc Vân, trong mắt hàn khí cũng bất tri bất giác dày đặc hơn, trên tay gắt gao nắm một cây ngân châm, nghĩ đến chuyện kế tiếp cần làm, Phong Nhược Ngôn không khỏi liên tục cười khổ, thật là, coi như một bài tập mà nàng luyện tập thành công ở kiếp trước đi.
Huống chi, Hiên Viên Lưu Phong rất quan tâm đến nàng, nghĩ đến Hiên Viên Lưu Phong, Phong Nhược Ngôn bỗng nhiên hoảng hốt cười, bắt đầu từ khi nào, nam nhân kia thế nhưng lại tồn tại một vị trí quan trọng trong lòng nàng như thế?
Kỳ thật, Phong Nhược Ngôn rất rõ ràng, nếu sau này thái hoàng thái hậu Mạc Vân quả thực đối phó với Hiên Viên Lưu Phong, Đông Thần quốc bên trong rối loạn, bên ngoài thì giặc ngoại xâm, như vậy Hiên Viên Lưu Phong có lẽ sẽ thật sự dẫn binh vào kinh, đối phó với thái hoàng thái hậu Mạc Vân, rồi xưng đế.
Thiên Thần lục địa chia thiên hạ ra bốn phần, bốn nước chia thành thế chân vạc, tuy nói là Nam Viên quốc không đáng kể đến, đương nhiệm đế quân Cao Tiệm Ly cũng cùng Hiên Viên Lưu Phong có giao tình, có thể đặt sang một bên, nhưng bên ngoài Bắc Triệt quốc như hổ rình mồi bên biên cảnh Đông Thần quốc, mà Bắc Triệt quốc còn có một người có năng lực và dã tâm bừng bừng như Yến Tần Ngạo, nếu Đông Thần quốc có biến động, Yến Tần Ngạo giấu tài nhiều năm như thế, chiến tranh nổ ra, đương nhiên là có lợi. Khi đó, sinh linh đồ than, máu chảy thành sông, hơn nữa, Tây Lưu, Nam Viên cũng bị liên lụy, đại kiếp nạn của thiên hạ, sao có thể tránh khỏi được.
Chuyện như vậy, Hiên Viên Lưu Phong tất nhiên là không muốn nó xảy ra, Phong Nhược Ngôn cũng không muốn.
Hiên Viên Lưu Phong tuy nói là Nhiếp chính vương Đông Thần quốc, tuy nói tác phong làm việc cùng thủ đoạn lôi đình sắc bén, nhưng hết thảy đều lấy đại cục làm trọng, trong lòng mang thiên hạ, cũng như lời đã nói lúc trước, Hiên Viên Lưu Phong không muốn làm vua một nước vì sẽ bị cái ngai vị kia trói buộc, cho nên chấp nhận đứng phía sau, lấy tên Hy Phong Dương, tiêu dao thiên hạ, chẳng phải là rất tốt sao? Nhưng chàng lại cố tình phụ tá vị đế quân Hiên Viên Diệc Ly nhỏ tuổi kia, nguyên nhân trong đó, ngoại trừ có dòng máu huynh đệ với phụ hoàng của Hiên Viên Diệc Ly, chàng không thể không quan tâm. Đem trách nhiệm của thiên hạ đè nặng lên vai, nhiều năm trôi qua, chàng cũng đã cố gắng thật nhiều, nếu không, Thiên Thần lục địa cũng không bình yên như thế, mà cái người dã tâm Yến Tần Ngạo kia cũng không phải núp ở một nơi bí mật mà bồi dưỡng lực lượng.
Tuy nói Phong Nhược Ngôn không giống Hiên Viên Lưu Phong, trong lòng mang theo cả thiên hạ, nhưng phu xướng phụ tùy, không muốn để cho một ít quốc sự trong Đông Thần quốc làm Hiên Viên Lưu Phong lo lắng, mà nàng lúc này cũng đã phái thủ hạ đi khắp nơi tìm Bích Tuyền U Liên, nếu thật sự chiến tranh nổ ra, thiên hạ đại loạn, tất nhiên việc tìm kiếm sẽ ảnh hưởng, đây mới chính là điều nàng để ý, cho nên, không quản là công hay tư, vì Hiên Viên Lưu Phong hay là vì ai, nàng cũng sẽ đem cái tâm tư này của thái hoàng thái hậu Mạc Vân bóp chết ngay từ trong trứng nước.
Nay thái độ của thái hoàng thái hậu Mạc Vân đã rõ ràng, Hiên Viên Lưu Phong lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan, vô luận lựa chọn như thế nào, ứng đối như thế nào, đối mặt tất nhiên đều là hai mặt thương tâm.
Cho nên, nàng không thể mặc kệ được.
Phong Nhược Ngôn nàng kiếp trước bị người thân hãm hại, cái loại cảm giác này, hiện tại nhớ đến, tuy rằng cách thời không, tuy rằng không phải là thân thể và trái tim lúc trước của nàng, nhưng vẫn ẩn ẩn đau, Lam Thiến Huyên đã trải qua một lần, loại đau khổ này làm sao có thể rơi xuống đầu của Hiên Viên Lưu Phong. Có lẽ nếu hiện tại Hiên Viên Lưu Phong biết được suy nghĩ của nàng tất nhiên sẽ đem nàng giáo huấn thông suốt, bởi vì Hiên Viên Lưu Phong đã từng nói muốn làm nàng hạnh phúc. Nhưng nàng cũng không phải như người bình thường, nàng cũng mong Hiên Viên Lưu Phong được hạnh phúc, có lẽ là vì yêu nên mới có thể mong muốn như thế. Cho nên nàng cần phải ngăn chặn hành động của thái hoàng thái hậu Mạc Vân, Phong Nhược Ngôn nàng sao có thể trơ mắt nhìn người nàng yêu thương nhất bị đau thương như thế được. . .
Cho nên, vô luận như thế nào, tình trạng hiện tại của Đông Thần quốc, là thích hợp, là ổn định, nếu xảy ra chuyện, thái hoàng thái hậu Mạc Vân không dậy nổi, Đông Thần quốc không dậy nổi, toàn bộ Thiên Thần đại lục cũng không dậy nổi.
Ngân châm trên tay Phong Nhược Ngôn vừa chuyển, đồng thời giương mắt nhìn phương xa, một mảnh đỏ bừng phía chân trời, cũng phát hiện trước mắt đã là một mảnh mơ hồ tái nhợt, xa xưa mông lung như vậy, đầu một trận choáng váng, giọng điệu cũng đã không có một phần khí thế châm chọc bình thường như lúc trước, cẩn thận nghe có thể phát hiện, Phong Nhược Ngôn giờ phút nói ra nói mấy câu này, cũng là lộ ra vài phần vô lực.
“Mẫu hậu, lời Nhược Ngôn nói, ta nghĩ, kỳ thật ngài hẳn đã sớm hiểu được, rối rắm trong lòng người, vì suy nghĩ ngài trong thiên hạ ủng hộ Hiên Viên Lưu Phong mà người quên mất ngài đã từng vì Đông Thần quốc mà chinh chiến vạn dặm, kỳ thật, Nhược Ngôn có lẽ Hiên Viên Lưu Phong giống như con của ngài, các người tương trợ lẫn nhau, có thể làm cho Đông Thần quốc trở nên huy hoàng, nhưng đã nhiều năm trôi qua như thế, mà tâm tư của ngài càng nghĩ càng xa, người đối với Hiên Viên Lưu Phong có đề phòng cũng thực bình thường, nhưng ngài là nữ nhân, làm sao có thể hiểu được tâm tư của nam nhân, lại là nam nhân tài giỏi đứng trên hàng vạn người, là người trong dòng tộc đế vương, ngài cảm thấy Hiên Viên Lưu Phong làm tất cả mọi thứ, là vì muốn đoạt lại cái vị trí kia sao?
Nói xong lời này, thân hình Phong Nhược Ngôn lung lay sắp đổ, nhưng nàng vẫn cứng rắn nói: “Ngài rất rõ ràng, chàng sẽ không , không phải sao……”
Thái hoàng thái hậu Mạc Vân ngay từ đầu nghe Phong Nhược Ngôn nói liền khiếp sợ, nguyên bản muốn hạ lệnh ngừng lại, nhưng hiện tại bà đột nhiên phục hồi tinh thần, chỉ cảm thấy Phong Nhược Ngôn trước mắt thủy chung có chút không thích hợp, nhưng là lại nói không nên lời, rốt cuộc là xảy ra vấn đề gì. Lúc này, thái hoàng thái hậu Mạc Vân trong mắt dâng lên sự khiếp sợ, Phong Nhược Ngôn đang đứng, bỗng nhiên thân hình trượt ngã xuống, thái hoàng thái hậu Mạc Vân nhìn Phong Nhược Ngôn, mặc dù ẩn trong bóng đêm nhưng làn da tái nhợt đến dọa người, cảm thấy hoảng hốt.
“Ngươi……” Sắc mặt Mạc Vân thái hoàng thái hậu biến đổi, trong lòng nghĩ đến một khả năng.
Quả thật, lúc đầu bà không đem lời nói của Phong Nhược Ngôn nghe vào tai, bởi vì lúc đó bà nghĩ đến nữ nhân kia, trong lòng lửa giận rối rắm cần nhu cầu phát tiết cấp bách, cũng cần tìm kiếm một cầu thang đi xuống.
Cho nên, bà quyết định điều ám vệ ra hù dọa nữ nhân kiêu ngạo Phong Nhược Ngôn, cũng thật không tính là gì Phong Nhược Ngôn cả, nhưng hiện tại nàng lại xảy ra chuyện trên địa bàn của bà, xem ra phỏng chừng đứa nhỏ trong bụng có vấn đề, bà tuyệt không nghĩ đến phương diện này, bởi vì y theo như lời Phong Nhược ngôn nói, Hiên Viên Lưu Phong rất quan tâm đến Phong Nhược ngôn, hiện tại nàng ta gặp chuyện không may trước mặt bà, bà sợ Hiên Viên Lưu Phong sẽ trút giận lên người bà.
“Ngài…… Buông tay đi, ngài cũng hiểu…… Hiên Viên Lưu Phong cho tới bây giờ đều tôn kính ngài như vậy…… Cũng…… Rất coi trọng tới Hiên Viên Diệc Ly, chỉ cần không đi chạm đến…… Chạm đến điểm mấu chốt của chàng, chuyện ngài lo lắng sẽ vĩnh viễn cũng không bao giờ phát sinh, mà chàng chỉ biết trở thành thần hộ mệnh cho gia tộc Hiên Viên, mà không phải chủ…… Chúa tể, ngài hãy cân nhắc”. Phong Nhược Ngôn cắn chặt hàm răng, giọng điệu dần dần thấp xuống, toàn thân mềm nhũn, trong mắt thấy không rõ gì gì đó, trong lòng cũng nổi lên chua sót, xem ra khổ nhục kế thật không phải để dành cho mình, nàng chỉ thoáng làm một thủ đoạn nhỏ, thế nhưng lại đem chính mình biến thành nửa sống nửa chết, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, nàng thật sự quyến luyến cái ngày mà nàng ôm con ấm áp trong lòng. Phong Nhược Ngôn thản nhiên cười nhạo chính mình một phen, lúc này mà nàng cũng còn có tâm tư nghĩ đến ngày đó……
Haiz, Hiên Viên Lưu Phong, chàng mau đến đi!
“Ngươi…… Người tới, người tới, tuyên thái y!” Mạc Vân thái hoàng thái hậu lại một lần bị lời nói của Phong Nhược Ngôn làm giật mình một phen, nhìn Phong Nhược Ngôn chậm rãi trở nên vô lực, khóe mắt rũ xuống, trên mặt hiện lên sự bối rói, đồng thời trong đầu cũng không ngừng tự hỏi đối sách của bản thân.
Bà lớn tiếng hô, bà tuyệt không thể để cho Phong Nhược Ngôn gặp chuyện không may, nếu có, cũng không phải ở tình huống hiện tại.
Nghĩ nghĩ, trong mắt Mạc Vân thái hoàng thái hậu lệ quang chợt lóe.
Mà trong lúc lệ quang kia chưa tan đi, Mạc Vân thái hoàng thái hậu cảm giác trước mắt có một đạo ánh sáng màu tím chợt lóe, chỉ thấy Hiên Viên Lưu Phong đã phi thân tới
Tiếp theo Hiên Viên Diệc Ly cũng chạy lại đây, Hiên Viên Diệc Ly vừa thấy tình cảnh như vậy, nhịn không được kinh hô:“Hoàng nãi nãi, này…… Đây là có chuyện gì?”
Mạc Vân thái hoàng thái hậu đối mặt với ánh mắt hoài nghi cùng chất vấn của Hiên Viên Diệc Ly, trong lòng bà đột nhiên run lên, trong mắt tràn đầy đau lòng, bà thật sự không ngờ kiếp này của bà bị tôn tử dùng ánh mắt như thế nhìn bà.
“Ở trong mắt con, Hoàng nãi nãi là người ác độc như thế sao?” Mạc Vân thái hoàng thái hậu lạnh giọng cười nói, mà những lời này, là nói với Hiên Viên Diệc Ly , đồng thời cũng giải thích với Hiên Viên Lưu Phong.
Mà Hiên Viên Lưu Phong lúc này đang nhìn chăm chú sắc mặt tái nhợt của Phong Nhược Ngôn, con người thâm trầm u ám khiếp sợ, nghe đến lời nói của Mạc Vân thái hoàng thái hậu, suy nghĩ trong lòng điên cuồng chuyển động , đồng thời cũng tại một khắc này, sát ý cùng lửa giận nổi lên, làm cho trong lòng Mạc Vân thái hoàng thái hậu cùng Hiên Viên Diệc Ly run rẩy.
Hiên Viên Diệc Ly thấy sự tình có chút không đúng, liền vội nói: “Hoàng thúc, mau xem thử tiểu thẩm thẩm có sao không?”
Quả nhiên, Hiên Viên Lưu Phong đem ánh mắt đặt trên người Mạc Vân thái hoàng thái hậu thu hồi lại, chậm rãi, có chút cứng ngắc, ngồi xổm xuống, đồng thời tay vươn ra có chút run rẩy, xoa hai má Phong Nhược Ngôn, trong nháy mắt, thân hình Hiên Viên Lưu Phong run lên, nguyên bản đang hậm hực, điên cuồng, thần sắc cũng đột nhiên khôi phục bình thường, trong lòng như hiểu rõ, sát ý trong mắt chậm rãi tan đi, nhưng lửa giận vẫn không tiêu tán, ngược lại có xu thế phát triển, rất có xu thế phóng ra bên ngoài.
Sau khi thấy Hiên Viên Lưu Phong bình tĩnh trở lại, Mạc Vân thái hoàng thái hậu cũng chậm rãi bình phục lại, mới vừa rồi vì kích động mà Hiên Viên Lưu Phong nổi lên sát ý với bà, làm cho bà trong nháy mắt nổi lên một chút hoài nghi với lời nói khi nãy của Phong Nhược Ngôn.
Bà nghĩ đến bà đối với thế lực của Hiên Viên lưu Phong tuy nắm rõ, nếu như bà liên hợp bới bè phái của Lạc Vân Cơ, mặc dù chính bà phát ra trước, cũng có thể đem Hiên Viên Lưu Phong nắm giữ được, nhưng phỏng chừng bà đã sai, đối phương là Hiên Viên Lưu Phong, từng trải qua nhiều trận chiến, được mệnh danh Chiến Thần vương gia bất bại, làm sao có thể sễ dàng để bà nắm giữ được.
Buồn cười là bà thế nhưng ỷ vào công tích năm xưa của chính mình mà chèn ép Hiên Viên Lưu Phong, ha, đây chẳng phải là như lời Phong Nhược Ngôn nói, là chính bà kéo theo toàn bộ Đông Thần quốc rơi vào tình trạng vạn kiếp bất phục sao?
Giờ phút này Mạc Vân thái hoàng thái hậu dưới đáy lòng suy nghĩ sâu xa, chẳng lẽ bà thật sự bỏ được sao?
Hiên Viên Lưu Phong một tay ôm lấy Phong Nhược Ngôn mềm nhũn không có chút sức phản kháng, đứng lên, bỏ lại một câu: “Ta mang nàng hồi phủ”
Hiên Viên Diệc Ly nhìn Phong Nhược Ngôn, trong lòng lo lắng vạn phần, nhìn Hiên Viên Lưu Phong nói:“Hoàng thúc, ta đem thái y trong cung triệu tập đến Hiên Viên vương phủ”.
Hiên Viên Lưu Phong liền nói: “Không cần!” Nói xong liền phi thân đi, cũng rất có thâm ý nhìn Mạc Vân thái hoàng thái hậu một cái, chỉ chốc lát liền bay đến phía trước cửa cung, lên xe ngựa.
Lên xe ngựa, phân phó Liệt Dương đánh xe, đồng thời ở trên người Phong Nhược Ngôn kiểm tra một chút, liền lấy một ngâm châm trên người nàng ra.
Hiên Viên Lưu Phong trên tay cầm ngân châm, trên người phát ra lãnh khí cũng đủ đem không khí bên trong xe ngựa đông lại thành sương, ngay cả Liệt Dương đánh xe ở bên ngoài cũng cảm giác được hàn ý bức người, làm cho hắn liên tục đánh run vài cái.
Đồng thời cũng vì Phong Nhược Ngôn chủ tử mà bi ai, đắc tội vương gia nhà mình hậu quả mà người thường khó có thể thừa nhận, có lẽ bởi vì đối phương là Phong chủ tử, sẽ có một chút ưu đãi, nhưng nếu thật sự chạm đến điểm mấu chốt của vương gia, mặc dù là Phong chủ tử, chỉ sợ khó tránh khỏi.
Mà điểm mấu chốt của vương gia nhà mình, nghịch lân, hiển nhiên chính là Phong chủ tử.
Tuy rằng hắn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng vừa mới nhìn thấy sắc mặt Phong chủ tử tái nhợt, ngay cả hắn cũng kinh hãi vạn phần, huống chi vương gia yêu Phong chủ tử như mạng của mình.
Cho nên, người làm cho Phong chủ tử như thế tất nhiên sẽ sống không được mà chết cũng không xong.
Nhưng xem sắc biểu hiện khi vương gia nhà mình mới lên xe ngựa, hiển nhiên tình trạng như thế là do chính Phong chủ tự tự làm ra, nhưng cụ thể vì sao Phong chủ tử làm thế thì hắn cũng không hiểu rõ, hắn chỉ có thể nghĩ là Phong chủ tử gặp nạn.
Liệt Dương ở ngoài đánh xe suy nghĩ không biết vương gia nhà mình sẽ làm gì Phong chủ tử?
Lúc này, bên trong xe ngựa, Hiên Viên Lưu Phong mắt lạnh nhìn Phong Nhược Ngôn vẫn nhắm mắt như cũ, lạnh giọng mở miệng nói: “Phong Nhược Ngôn, nàng quả thực có bản lãnh, ngay cả một lời giải thích cũng không muốn nói sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...