Editor: E.l.f
Beta: Rika
“Đứng lại, thái hoàng thái hậu có lệnh, hôm nay không ai được đi vào cung! Mời xác minh thân phận!” Chiếc xe ngựa đang chạy chầm chậm đến Nam Thiên môn thì bị cản lại, giọng nói bên ngoài truyền đến tai người ngồi trong xe!
Liệt Dương hừ lạnh một tiếng, khí chất của một tướng sĩ ra vào trận mạc phát ra, lạnh lùng hỏi: “Đến cả Hiên Viên vương gia mà các ngươi cũng dám cản sao? Trong cung này không có ai là không biết đến Liệt Dương này. Hừ, rốt cuộc là cho đi hay đợi ta vứt đầu ngươi xuống đất?” Liệt Dương xuất thân từ gia tộc ba đời đều làm tướng lĩnh. Khi gia tộc xảy ra biến cố bị vu là có tội, nếu không có Hiên Viên Lưu Phong không màng hậu quả đứng ra bảo vệ hắn thì e rằng bây giờ đã thịt nát xương tan. Cho nên, kể từ khi còn là một thiếu niên hắn đã quyết đi theo Hiên Viên Lưu Phong, trở thành cánh tay trái đắc lực cho vương gia. Tuy rằng mấy năm nay hắn đã là Liệt Dương tướng quân uy danh vang khắp chốn, nhưng hắn vẫn luôn ghi nhớ công ơn cứu mạng của vương gia năm đó nên vẫn hết lòng phò tá. Ở Đông Thần quốc, thậm chí là cả Thiên Thần đại lục, ít ai không biết đến tiếng tăm của Liệt Dương hắn. Gặp hắn cũng tựa như gặp được Chiến Thần vương gia!
Hai thị vệ bị Liệt Dương nhìn chằm chằm có chút e ngại nhưng vẫn cố chấp không chịu nhượng bộ, kiên nhẫn đáp: “Thái hoàng thái hậu có lệnh, phải để thấy mặt mới được cho đi. Liệt Dương tướng quân, chi bằng người cứ mời Hiên Viên Vương gia lộ mặt đi. Xin xá tội!”
Ánh mắt Liệt Dương lạnh lùng, được, tốt lắm. Chỉ mới mấy tháng mà mấy tên tiểu tốt này lại to gan lớn mật dám yêu cầu vương gia lộ mặt sao? Xem ra phía sau bọn họ có người chống đỡ cả. Còn có thái hoàng thái hậu, không phải đang lánh tạm tại Lạc Nhật sơn trang hay sao? Làm sao có thể không nhượng bộ mà chèn ép vương gia? Thái hoàng thái hậu là cũng tính là tỷ tỷ của Hiên Viên vương gia, là mẫu thân của hoàng thượng đương triều, đối với Hiên Viên vương gia luôn có cảm tình, làm sao dễ dàng ra tay với người như thế? Huống chi nghe đồn thái hoàng thái hậu nắm trong tay quân đội hùng mạnh của Hiên Viên vương triều, nếu như thái hoàng thái hậu bị bọn người kia động tới, chỉ sợ là. . .
Nghĩ vậy, hắn bỗng thấy sự việc trầm trọng hơn.
Mà hiện tại, thái hoàng thái hậu rời cung, tuy nói Hiên Viên vương gia nhà mình không có tâm ý gì xấu, nhưng là những năm gần đây Chiến thần vương gia Hiên Viên Lưu Phong uy danh lẫy lừng khiến bốn phương kinh sợ, nghiễm nhiên trở thành bùa hộ mệnh của Đông Thần quốc. Hơn nữa di chiếu tiên đế phong Hiên Viên vương gia làm Nhiếp chính vương phụ tá cho hoàng thượng đương triều còn nhỏ tuổi là Hiên Viên Diệc Li, giữ vai trò, vị trí quan trọng nhất trong cung. Điều này e là khiến đương kim thái hậu Lạc Vân Cơ khó chịu!
Tuy Hiên Viên Lưu Phong ngay từ đầu đã chiếm được cảm tình và sự đồng thuận từ thái hoàng thái hậu nhưng nhiều năm qua, Liệt Dương dám khẳng định lòng người có khúc mắc. Hơn nữa bên cạnh còn có không ít kẻ gièm pha này nọ, thái hoàng thái hậu hiện tại rời cung, Nhiếp chính vương vẫn còn tồn tại, vị trí trong cung vẫn thế. Lệnh này đưa ra, mục đích có lẽ là vừa đe doạ, vừa ám chỉ, hoặc cũng có thể làm muốn một kẻ nào đó ra tay giết chết Hiên Viên vương gia, đề phòng hiểm hoạ.
Liệt Dương không hổ là cánh tay trái đắc lực bên cạnh Hiên Viên Lưu Phong, có thể nhanh chóng phát giác âm mưu đằng sau lệnh ban. Nhưng càng hiểu rõ, hắn lại càng không cam lòng!
Đám người kia đều là những kẻ lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, cũng không nghĩ lại xem, nếu không có vương gia, làm sao có thể có Đông Thần quốc của ngày hôm nay? Hiên Viên vương triều làm sao có thể đứng vững ở Thiên Thần đại lục? Bao nhiêu thành quả đều do người gây dựng, bây giờ lại muốn vong ân bội nghĩa hay sao?
Liệt Dương nhìn chằm chằm hai tên thị vệ kia. Hai kẻ ấy cũng không chịu nhượng bộ, nhất quyết không cho qua!
Màn xe đột nhiên bị xốc lên, Hiên Viên Lưu Phong nhìn thẳng vào hai thị vệ trấn thủ nam thiên môn, cũng không rõ biểu tình: “Là bổn vương, đã đi được chưa?”
Hai tên thị vệ thở nhẹ một hơi. Cuối cùng cũng an toàn. Liệt Dương tướng quân là trợ thủ của Hiên Viên vương gia chinh chiến đông tây, trên người đằng đằng sát khí, ai cũng phải rùng mình. Bọn họ chỉ là hai kẻ tiểu tốt, đâu dám đem mạng mình ra đùa giỡn. Cho dù có lệnh của thái hoàng thái hậu chống đỡ thì bọn họ cũng chịu không nổi người kia!
Lúc này thấy Hiên Viên vương gia chịu lộ mặt, sứ mệnh của bọn họ cũng đã hoàn thành, vội vàng lui ra hai bên, đồng thời cung kính: “Nghênh giá Nhiếp chính vương!”
Nực cười, nếu không phải còn có áp lực lớn phía sau thì bọn họ đâu dám cản đường hộ giá Chiến thần vương gia nha! Phải biết rằng Hiên Viên vương gia còn là thần tượng của bọn họ, sùng bái còn chưa được huống hồ là cản đường? Bọn họ trấn thủ hoàng thành, đều là nam nhi đại trượng phu, ai lại không muốn theo chân Chiến thần vương gia chinh chiến bốn phương? Nhưng……
Hiên Viên Lưu Phong buông màn xe, ánh mắt lại mang vài phần bất lực, buồn bã!
“Thái hoàng thái hậu? Nghe đồn thái hoàng thái hậu có cả một đội quân rất lớn, lão công, xem ra người không phải là kẻ tầm thường nha! Thái hoàng thái hậu quả thực rất giỏi. Còn chàng……” Phong Nhược Ngôn mở miệng trào phúng.
Phong Nhược Ngôn vừa rồi có chứng kiến cảnh xe hộ giá của Hiên Viên Lưu Phong bị cản đường, hiện tại đối với Hiên Viên vương triều có chút oán giận!
Thái hoàng thái hậu kia, rõ ràng biết Hiên Viên vương triều Đông Thần quốc này bất lợi, lại còn có tình nghĩa huynh đệ với Hiên Viên Lưu Phong thế nhưng lại rắp tâm lợi dụng chàng, đem toàn bộ trách nhiệm đối với Hiên Viên vương triều, Đông Thần quốc đặt hết lên vai chàng!
Nghĩ vậy, lòng nàng cảm thấy rất khó chịu, sắc mặt càng khó coi!
“Hừ, thái hoàng thái hậu, cái lệnh ấy của người đang nhắc khéo chàng đấy. Chàng chính là Nhiếp chính vương ở trên chiến trường rất anh dũng, là thần hộ mệnh được cả Đông Thần quốc tín ngưỡng thì có sao? Ở trong cung này, chàng vẫn chỉ là vương gia, không phải là hoàng đế. Lẽ dĩ nhiên, khi bước vào cung chàng sẽ phải tuân theo quy củ. Đây là chốn hoàng cung, mặc dù chàng là Nhiếp chính vương, là hoàng thúc của hoàng thượng thì trước mặt chân mệnh thiên tử chàng vẫn là một quân thần. Thái hoàng thái hậu muốn ám chỉ chàng đừng quên đi cung cách của một quân thần đối với hoàng thượng. Có thể hoàng thượng sẽ không để ý chuyện này nhưng người thì có đấy, và sẽ không bỏ qua nếu chàng làm trái lời!”
Phong Nhược Ngôn nói xong tức giận trừng mắt nhìn Hiên Viên Lưu Phong.
Hiên Viên Lưu Phong mỉm cười, ôm lấy nàng vào lòng.
Nhược nhi bảo bối nhà hắn, tuy rằng rất nóng tính, nhưng ở phương diện này lại rất biết cách quan tâm, lo lắng cùng thương yêu hắn nha.
“Nhược nhi bảo bối, nàng đang lo lắng cho ta phải không?”
Hiên Viên Lưu Phong đổi đề tài, trêu chọc nàng.
Phong Nhược Ngôn biết chàng cố ý chuyển đề tài. Nàng hiểu rõ, chàng rất coi trọng tình nghĩa, bấy nhiêu năm qua chắc chắn đã sớm coi đám người kia là thân nhân của mình mà dốc lòng bảo vệ. Thế nhưng bọn họ lại vong ân bội nghĩa, rắp tâm hãm hại, ép buộc chàng đến bước đường cùng. Cho dù là kẻ có trái tim sắt đá thì cũng sẽ tổn thương.
Trong cái thiên hạ này, việc bản thân bị tổn thương không nên để lộ ra, tránh việc bị người ta hãm hại!
Kiếp trước của nàng đã chứng minh điều này. Mặc dù nàng may mắn thoát chết mà trọng sinh, rơi vào một thế giới khác, có yêu, có hận nhưng vẫn không tránh khỏi việc đã từng tổn thương rồi bị người ta hãm hại. Bây giờ khi đã hiểu rõ quy luật sống giữa người với người, nàng tuyệt đối sẽ không để bản thân bị biến thành trò chơi ngu ngốc như kiếp trước nữa!
Nhưng chẳng lẽ, Hiên Viên Lưu Phong lại chấp nhận chịu đựng loại tổn thương này hay sao?
Nàng tuyệt đối không cho phép!
Nhìn thấy Hiên Viên Lưu Phong nhíu mày nhưng lại làm ra vẻ không có gì bận tâm để nàng yên lòng, lòng nàng lại càng thêm khó chịu. “Lão công, chàng có biết không? Thiếp cảm thấy mình rất ích kỷ, ích kỷ đến nỗi thiếp tin chắc rằng sẽ có một ngày bản thân chỉ còn có thể yêu thương chàng và con nữa mà thôi!“
Đúng, là ích kỷ! Nàng không đành lòng nhìn phu quân của nàng chịu thương tổn. Nay thái hoàng thái hậu nghi ngờ, không ngừng tạo áp lực cho chàng. Còn có Hiên Viên Diệc Li, là hoàng thượng nhưng luôn ỷ lại vào hoàng thúc là chàng, nếu như hắn cũng…… Có lẽ hiện tại là nàng quá lo lắng sinh ảo tưởng, nhưng ai dám chắc tương lai sẽ xảy ra chuyện gì?
Thôi, mặc kệ như thế nào, Phong Nhược Ngôn nàng cũng nhất định sẽ cố gắng bóp chết mọi khả năng người ta hãm hại chàng trước khi chúng kịp phát sinh!
Hiên Viên Lưu Phong thấy rõ toàn bộ tâm tư phiền muộn từ ánh mắt nàng: “Nàng……“ Hắn thật không biết phải nói thế nào, chỉ đành chấm hết câu nói dở dang bằng một tiếng thở dài!
Phong Nhược Ngôn ổn định tâm trạng. Binh đến tướng chặn, nước lên đất cản, vừa rồi là quá lo lắng mà để tâm loạn. Nàng là Phong Nhược Ngôn, trước giờ chưa từng sợ bất kì cái gì cả cơ mà!
Nàng dùng ánh mắt ngạo nghễ nhìn Hiên Viên Lưu Phong, tìm chỗ tốt trong lòng chàng mà dựa vào rồi tự bình ổn lại mình. Bàn tay chàng tuỳ ý vuốt ve bụng nàng. Nhất thời nàng có chút hoảng hốt.
Hiên Viên Lưu Phong im lặng ngắm nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của nàng. Từng cái chớp mắt nhẹ, một nụ cười mỉm dưới ánh nắng, một ánh mắt lo âu, hết thảy đều rất quen thuộc với hắn. Cho dù cả ngày kề cận bên nhau thì bản thân hắn vẫn không hề cảm thấy
chán nàng.
Hắn biết nàng đã sớm tiêu tan niềm tin vào Đông Thần quốc, với Hiên Viên vương triều. Nhược nhi bảo bối nhà hắn cũng là một nữ nhi, nhưng lại là một nữ nhi đặc biệt, khác hoàn toàn với những nữ nhi bình thường khác. Nàng hoàn toàn tự bảo vệ được chính mình, lại tuyệt đối tin yêu hắn. Nhưng……
Tâm ý của hắn làm sao hắn lại không nắm rõ? Chính vì còn có nàng nên hắn mới bất đắc dĩ dốc lòng bảo vệ hoàng cung, khiến thái hoàng thái hậu xuất cung, tạm lánh. Thời khắc này, bản thân hắn, Hiên Viên Lưu Phong, thật sự hi vọng chính bản thân mình có thể khiến nàng an bình, yên ổn mà nở nụ cười diễm lệ tươi rói, đời đời kiếp kiếp.
Hiên Viên vương triều thì sao? Thái hoàng thái hậu thì sao? Còn cả thiên hạ này nữa?
Tất cả, đều không quan trọng bằng nàng, Phong Nhược Ngôn, Nhược nhi bảo bối của hắn.
Hiên Viên Lưu Phong nở nụ cười, bản tính của một đấng nam nhi luôn là yêu mỹ nữ hơn cả giang sơn. Có lẽ hắn chính là một nam nhi như thế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...