Editor: E.l.f
Beta: Rika
“Vương gia, Băng Nguyệt quận chúa đã nguyện ý được gả cho chàng, làm người của Hiên Viên vương phủ, không biết vương gia tính sao?”
Phong Nhược Ngôn nói xong liền nhíu mày nhìn Hiên Viên Lưu Phong.
Hiên Viên Lưu Phong vẫn giữ nguyên vẻ mặt yêu chiều nàng. Hắn biết nàng đang so đo với Băng Nguyệt kia. Mà hắn, đương nhiên sẽ cùng phối hợp với nàng. Về phần người khác, Hiên Viên Lưu Phong hắn sẽ không để mắt, cái gì mà thế tục lễ giáo? Hắn là Hiên Viên Lưu Phong, trong mắt không có ai, chỉ có Nhược Nhi bảo bối mới là tất cả. Cho nên, ở thời điểm này, hắn sẽ là người bỏ thêm dầu vào lửa. Lạc Vân Cơ kia vẫn quyết phá hỏng hôn sự của hắn. Như vậy chẳng phải là giống nhau ư?
“Nhược nhi là nương tử của bổn vương, là nữ chủ nhân của cả Hiên Viên vương phủ này. Những chuyện nhỏ như thế này, tất cả sẽ do nàng làm chủ!” Hiên Viên Lưu Phong khẽ nhấc hai cánh tay, lại một lần nữa ôm gọn Phong Nhược Ngôn vào lòng mà không thèm kiêng nể gì ánh mắt người xung quanh. Là người của thiên hạ mà biểu hiện cưng chiều mỹ nhân thê tử của hắn lại rất tự nhiên, ôn nhu. Hắn chính là muốn để cho cả thế gian biết rằng, Phong Nhược Ngôn này là bảo bối cưng của Hiên Viên Lưu Phong. Ai còn dám hạ nhục nàng?
Hiên Viên Lưu Phong không ngại thể hiện tình cảm cùng sự cưng chiều đối với Phong Nhược Ngôn trước mặt mọi người. Điều này khiến ai cũng cảm thấy không còn hoài nghi gì về lời đồn trước kia rằng hắn rất sủng nịnh bảo bối nhỏ kia, yêu thương vô hạn, che chở hết mực. Bây giờ chính mắt thấy rồi, quả thực không sai.
Băng Nguyệt quận chúa nghe xong lời Hiên Viên Lưu Phong nhất thời thất thần. Hiên Viên Lưu Phong, nam nhân nàng yêu hết mực. Chàng không hề tỏ ra bài xích nàng. Chàng đồng ý nhập nàng làm thê tử, cho nàng hầu hạ chàng ư…. ?
Băng Nguyệt hướng ánh mắt tràn ngập tình ý nhìn về phía Hiên Viên Lưu Phong, nhưng hắn lại đang ôm ấp, yêu chiều Phong Nhược Ngôn, mà đối với nàng, ngay cả một cái liếc mắt cũng không có. Hơn nữa, việc nàng bước vào Hiên Viên vương phủ này đối với chàng cũng chỉ là việc nhỏ mà thôi. Nghĩ đến đây, nàng khẽ nhắm mắt để mặc cho hai giọt nước mắt lăn xuống.
Vì sao lại khác biệt lớn như vậy? Rõ ràng nàng mới là người yêu chàng nhất, nhưng vì sao đến cả một cái liếc mắt chàng cũng không dành cho nàng? Chẳng lẽ là vì muốn nàng không cam tâm mà từ bỏ sao?
Thật sự như vậy sao? Nhiều năm qua nàng đã vì chàng mà si mê nhung nhớ, biến nàng trở thành một người khác, đến cả nhà cũng không quay về chỉ để theo chàng. Nàng làm sao có thể cam tâm?
“Băng Nguyệt đa tạ vương gia. Băng Nguyệt dám thề, kể từ hôm nay ta, Băng Nguyệt chính thức làm người của Hiên Viên vương phủ, vĩnh viễn không phản bội vương phủ, nguyện tận tâm phụ tá vương phi nương nương vì vương gia phân ưu!”
Băng Nguyệt quận chúa thẹn thùng e lệ thề thốt khiến cho bao nhiêu nam nhân ở đây nảy lên cảm giác say đắm, đồng thời cũng có chút ganh tị với Hiên Viên Lưu Phong!
Hiên Viên Lưu Phong quả nhiên có mệnh tốt. Đã có một Phong Nhược Ngôn xinh đẹp hơn tiên nữ, bây giờ lại có thêm một Băng Nguyệt quận chúa đối với hắn hết lòng. Tuy nhan sắc của Băng Nguyệt quận chúa so với Phong Nhược Ngôn còn kém xa nhưng cũng được xem là nhất đẳng mỹ nhân, đặc biệt là giọng nói nhẹ nhàng kia, vẻ mặt thẹn thùng kia…… Chậc chậc, Hiên Viên Lưu Phong này không biết đã phải tích góp được biết bao nhiêu phúc mới có thể khiến người ta không ngừng ghen tị như thế này?
Hiên Viên Lưu Phong nghe xong lời Băng Nguyệt nói, lập tức nhướng mày, đưa mắt nhìn nàng ta. Ánh mắt của nàng ta lúc này dường như đang miên man suy nghĩ, lại mang theo cả sự căm hận. Chỉ cần một ánh mắt là có thể nhìn thấu tâm tư!
Băng Nguyệt của vài năm trước mà hắn thấy vẫn còn là một tiểu cô nương. Cái tư thái lạnh lùng lúc ấy của nàng ta quả thật làm cho Hiên Viên Lưu Phong có chút ngạc nhiên. Dù sao cũng mới chỉ là một tiểu cô nương mà đã có khí chất, tư thái lão luyện ấy quả thật làm cho người ta tò mò. Nhưng mà xem ra, con mắt nhìn người của hắn đã lầm rồi. Nữ nhân này, chẳng qua cũng chỉ là làm ra vẻ hiền dịu, thẹn thùng mà thôi, không giống với Nhược nhi bảo bối nhà hắn luôn tự nhiên, không giả tạo, bất luận là mặt nào cũng không thể không làm người khác trầm mê!
Đối với Hiên Viên Lưu Phong hắn mà nói, ngoài Nhược nhi bảo bối ra, hắn không cần thêm ai nữa. Những nữ nhân xung quanh hắn luôn không ngừng tìm cách phá rối tình cảm bền chặt của hắn với Nhược nhi. Bây giờ cũng thế. Nếu không phải Lạc Vân Cơ tự dưng đến phá đám, lại thêm Băng Nguyệt quận chúa kia bỗng dưng xuất hiện thì hắn đã sớm cùng Nhược Ngôn động phòng hoa chúc. Chẳng lẽ lại nói bọn họ là vô tình phá ngang? Hiên Viên Lưu Phong bừng bừng lửa giận, lạnh giọng nói với Băng Nguyệt kia:
“Ngươi muốn tạ ơn thì hãy tạ vương phi. Chính nàng mới là người đồng ý cho ngươi thành người của Hiên Viên vương phủ này, bổn vương không có liên quan!”
“Vương gia, ta……” Hiên Viên Lưu Phong lạnh nhạt hờ hững buông lời vô tình như vậy làm tim Băng Nguyệt nhoi nhói đau, vẻ mặt tràn đầy ủy khuất, đôi con ngươi đen phủ một màn nước mỏng. Thật khiến người khác mủi lòng!
Phong Nhược Ngôn cũng lạnh lùng nhìn Băng Nguyệt quận chúa. Nàng ta dám công khai quyến rũ Hiên Viên Lưu Phong ư? Một chút lòng thương hại ban đầu của nàng đối với nàng ta bây giờ đã biến mất. Vốn dĩ nàng vẫn còn có chút do dự, nghĩ không phải cho lắm, nhưng xem ra hiện tại nàng cũng không cần quan tâm làm gì nữa. Do dự ư? Quên đi! Sự tình diễn ra tiếp theo như thế nào cũng đều không phải do nàng!
Phong Nhược Ngôn cười lạnh một tiếng, đứng chắn giữa Băng Nguyệt với Hiên Viên Lưu Phong, che hết ánh mắt quyến rũ của nàng ta. Không phải Phong Nhược Ngôn nàng keo kiệt, cũng không phải sợ Hiên Viên Lưu Phong bị sắc đẹp mê hoặc, bởi vì thực sự thì so về sức quyến rũ, nàng tin chắc nàng không thua kém nàng ta. Chẳng qua là vì, Băng Nguyệt kia ở trong mắt người khác rất hoàn mĩ, cực thánh thiện, nhưng trong mắt Hiên Viên Lưu Phong cùng Phong Nhược Ngôn thì quá ghê tởm đi.
“Băng Nguyệt quận chúa, bản cung không câu nệ mấy cái lễ nghi phiền phức ấy, cho nên, ngươi không cần cảm tạ gì. Đương nhiên, bản cung vẫn sẽ tuân theo thánh chỉ, chào đón ngươi đến với Hiên Viên vương phủ. Về phần chàng có nguyện ý hay không, ngươi không cần quá quan tâm. Vương gia nhà ta, ngoại trừ quá tốt với ta thì thái độ đối với nữ nhân khác từ trước đến nay vẫn luôn lạnh nhạt như thế, ngươi cũng không cần quá mức để ý. Chắc là lúc trước ngươi cũng đã được nghe nói qua? So với đám kĩ nữ ngoài kia, thái độ của chàng với ngươi đã là khá lắm rồi. Xem ra ngươi vẫn còn may mắn đấy, huống chi, về sau ngươi ở trong Hiên Viên vương phủ vẫn sẽ phải tuân theo quy củ!”
Phong Nhược Ngôn vừa dứt lời, sắc mặt đám nữ nhân trong phòng đều trắng nhợt. Tất nhiên những lời ấy khiến nàng bị ghét, tiêu biểu là Lạc Vân Cơ cùng Băng Nguyệt quận chúa!
Lời Phong Nhược Ngôn nói dĩ nhiên là thật. Hiên Viên Lưu Phong đối với nữ nhân máu lạnh vô tình, tiếng tăm ấy cùng cái tên Chiến thần vương gia luôn song hành. Từng có lần ở yến hội trong hoàng cung, có nữ nhi của một vị đại thần trong triều có ý đồ quyến rũ, Hiên Viên Lưu Phong liền đem nữ danh nữ tử ở trước mắt bao người khướt từ nàng ta, hoặc một số cô nương khác bị đưa vào thanh lâu hầu hạ vô số khất cái, hoặc đưa vào trong quân hầu hạ vô số binh lính, tóm lại, người nào có ý đồ với Hiên Viên Lưu Phong đều bị hắn không lưu tình mà vứt đi!
Nhưng chính là bởi vì như thế, Hiên Viên Lưu Phong đối Phong Nhược Ngôn dung túng như vậy, sủng nịch như vậy, tràn đầy tình yêu như vậy mới làm cho các nàng có sự tương phản đối nghịch như thế, mới làm cho các nàng hâm mộ ghen tị hận!
Băng Nguyệt quận chúa cắn răng nhìn Phong Nhược Ngôn, ánh mắt cũng hiện lên ghen ghét, nhưng nghĩ đến Hiên Viên Lưu Phong, nàng cắn răng, hướng Phong Nhược Ngôn làm lễ, nói:“Vương phi giáo huấn rất đúng, Băng Nguyệt về sau sẽ chú ý!”
Phong Nhược Ngôn không có kêu nàng đứng lên, xoay người hướng Hiên Viên Lưu Phong, Băng Nguyệt quận chúa vẫn duy trì tư thế phúc thân như trước, đồng thời cũng đỏ lên mặt, trước mặt nhiều người như vậy, Phong Nhược Ngôn thế nhưng không cho chính mình thể diện, làm cho nàng xấu hổ, nhưng cuối cùng, chính mình phải chịu đựng, nàng cúi hạ mi mắt, trong đó tràn ngập hận ý!
Phong Nhược Ngôn thản nhiên liếc nàng liếc một cái, làm bộ nhìn không thấy Băng Nguyệt quận chúa, hướng Hiên Viên Lưu Phong không chút để ý nói:“Vương gia, dù sao hiện tại nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, không bằng đem hạ nhân vương phủ đều đưa tiền thính đến để ta gặp mặt, sau này cai quản vương phủ rộng lớn như thế, thật cũng khó tránh khỏi không biết mặt nhau!”
Hiên Viên Lưu Phong nghe Phong Nhược Ngôn nói liền ngẩn ra, hiển nhiên Hiên Viên Lưu Phong chưa giới thiệu mọi người trong phủ cho nàng, không biết tiểu bảo bối muốn gặp mọi người trong phủ để làm gì, hắn cũng không cho rằng nàng chân chính muốn trông coi vương phủ giúp mình, thật vất vả mới rước được nàng vào cửa, hắn cũng không muốn nàng đi trông coi mấy chuyện vặt vãnh này, làm nó chiếm hết thời gian và tâm tư của nàng mà bỏ rơi mình.
Tuy rằng khó hiểu, nhưng hắn cũng biết, việc nàng làm hẳn có ẩn ý gì đó, cho nên hắn đương nhiên là muốn thỏa mãn tâm ý của nàng , huống chi, cho dù Phong Nhược Ngôn chỉ là nhất thời muốn chơi đùa, Hiên Viên Lưu Phong hắn cũng mặc kệ nàng, ai bảo nàng là Nhược nhi bảo bối mà mình yêu nhất chi.
Hiên Viên Lưu Phong hướng quản gia ra hiệu.
Nửa ngày, trong ngoài đại sảnh đều chật ních hạ nhân, Phong Nhược Ngôn nhìn Vân Thất, trong mắt hiện lên một tia tán thưởng, người này, không hổ là người của Hiên Viên Lưu Phong, làm việc sạch sẽ lưu loát, cũng là một nhân tài!
“Nô tài [ nô tỳ ] gặp qua vương gia, gặp qua vương phi nương nương!” Hạ nhân trong phủ đều quỳ xuống hành lễ, đại lễ lớn như thế, ở trong phòng một đám người ngồi đều là đại nhân vật, nhưng bọn họ không chút bối rối, xem ra hạ nhân trong phủ được huấn luyện khá tốt.
“Đứng lên đi, nam nữ xếp thành hai hàng đi, những nam nhân chưa thành thân hoặc đang có ý định thành thân thì tiến lên phía trước!” Phong Nhược Ngôn cùng Hiên Viên Lưu Phong lúc này đứng giữa, đồng thời Phong Nhược Ngôn cũng mở miệng nói.
Phong Nhược Ngôn vừa nói ra, trong mắt mọi người đều hiện lên sự nghi hoặc, Phong Nhược Ngôn lời nói và hành động thật khó đoán!
Lạc Vân Cơ nhíu mày, Hiên Viên Diệc Li đối với Phong Nhược Ngôn cũng cảm thấy khó hiểu!
Chỉ có Hiên Viên Lưu Phong là chợt hiểu ra, nha đầu kia, quả nhiên là có thù tất báo, nhưng trong mắt Hiên Viên Lưu Phong cũng hiện lên sự vui vẻ , dù sao nàng cũng làm vì mình , nàng đối chính mình có sự độc chiếm mạnh mẽ như thế, làm sao mà không vui cho được?
Chỉ có Băng Nguyệt quận chúa, giờ phút này như trước ôm lấy thân mình đứng ở phía dưới, cúi đầu, thấy không rõ khuôn mặt, nhìn xa xa, cũng phát hiện ra bóng dáng nho nhỏ ấy đang run, mọi người thấy , trong lòng chợt dâng lên sự thương tiếc, trong lòng đối với hành động của Phong Nhược Ngôn như vậy có một chút oán niệm, đồng thời một đám người nghĩ trong lòng, lời đồn có lẽ là đúng, Phong Nhược Ngôn quả thật là mỹ nhân tâm địa độc ác, ngay cả mỹ nhân nhu nhược như thế cũng không tha.
Phong Nhược Ngôn đem ánh mắt của mọi người thu lại, trong mắt cũng hiện lên tia khinh thường, bọn họ nghĩ cái gì sao nàng lại không biết, mà Băng Nguyệt quận chúa kia suy nghĩ cái gì, nàng cũng hiểu rõ trong lòng bàn tay, nàng ta muốn giả bộ nhu nhược, làm cho người người thương tiếc, sau đó làm cho Phong Nhược Ngôn mất mặt trước mặt mọi người, quả là diệu kế, nhưng Phong Nhược Ngôn nàng làm sao lại để nàng ta tùy ý như thế được, Phong Nhược Ngôn nàng sống tiêu diêu tự tại, hiện tại cũng chỉ thêm một người là Hiên Viên Lưu Phong, huống chi tính nàng vốn thế, chẳng e ngại gì lời nói tốt xấu về mình, tốt nhất là tiếng xấu đồn xa để bọn ruồi bọ khỏi phải vây quanh nam nhân nhà nàng, phải biết rằng, đuổi một lần, hai lần con được, chứ nhiều quá sợ rằng nàng thật không có kiên nhân.
Phong Nhược Ngôn bưng ly trà trên bàn lên, miệng thổi khí lên mặt nước trà, sau đó nhấp một ngụm, rồi mới nhẹ nhàng nói: “Băng Nguyệt quận chúa, sao lại đứng như thế, quận chúa không thấy mọi người đều đã ngồi xuống sao?”
Phong Nhược Ngôn vừa nói xong, làm cho ngụm trà trong miệng Hiên Viên Diệc Li nháy mắt phun ra, tiểu thẩm thẩm này của hắn, cũng quá…… Rất là ba chấm… Rõ ràng là chính mình không gọi người ta đứng lên, thế nhưng hiện tại…… Thế nhưng, ai, Hiên Viên Diệc Li hắn chỉ có thể nói bội phục!
Khóe miệng Yến Du Trần cũng co rút, bởi vì hắn cùng Hiên Viên Diệc Li ngồi cạnh nhay, nhìn thấy hành động của Hiên Viên Diệc Li, trong lòng cũng cân bằng một chút, khóe miệng nhịn không được gợi lên, hướng Hiên Viên Diệc Li trào phúng nói:“Ngạc nhiên!”
Hiên Viên Diệc Li sắc mặt nhất thời có chút không nhịn được , đang muốn nói cái gì, liền thấy Phong Nhược Ngôn lại mở miệng nói, lời này nói ra làm cho Hiên Viên Diệc Li cùng với Yến Du Trần đều kinh ngạc đứng lên!
Phong Nhược Ngôn nói như sau:
Phong Nhược Ngôn nói với các hạ nhân trong phủ:“Các ngươi đã tận tâm tận lực chăm lo cho vương phủ, thế cho nên đến bây giờ còn chưa thành gia thất, tục ngữ nói phá hủy một tòa thành, nhưng chớ hủy một cuộc hôn nhân, nay ta làm nữ chủ nhân của Hiên Viên vương phủ, đương nhiên đối với sự quan tâm của mọi người rất là cảm kích, vừa vặn hôm nay Băng Nguyệt quận chúa muốn gả nhập Hiên Viên vương phủ, ta liền chọn một trong số các người làm rể hiền cho nàng, cũng không mai một một mỹ nữ, thế nhưng không biết ai trong số các ngươi sẽ là người hữu duyên với Băng Nguyệt quận chúa đây”
Băng Nguyệt quận chúa nghe vậy, trên mặt trắng đỏ một trận, mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn Phong Nhược Ngôn, hận ý trong mắt giờ phút này bộc lộ ra không hề che giấu: “ Phong Nhược Ngôn! Ngươi dựa vào cái gì mà lại làm như thế, bản quân chúa Bắc Triệt quốc cùng Đông Thần quốc hòa thân, còn có thánh chỉ làm chứng, ta muốn hầu hạ vương gia, thân phận của ta và ngươi vốn ngang hàng, ngươi tính làm gì, muốn làm ta nhục nhã sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...