Edit: Loli
Beta: Rika
“Băng Nguyệt xin thỉnh an thái hậu nương nương, Vương gia, Vương phi , Bắc Triệt cùng Đông thần nghị thân, Băng Nguyệt tất nhiên không có ý kiến gì khác, cho nên Băng Nguyệt nguyện gả vào Hiên Viên vương phủ!”
Băng Nguyệt hôm nay mặc y phục tân nương màu đỏ, giờ phút này đã sớm đem khăn che mặt vén lên, vừa mới bắt đầu nói chuyện liền không mấy nghe ra chút vội vàng, giờ phút này trái lại có vẻ thẳng thắn, trang nhã, khuôn mặt trái xoan hé ra vẻ trắng ngần, các ngũ quan tinh tế xinh đẹp, trên người lộ ra một loại khí tức của người có học thức, nhưng là trong hơi thở đó lại pha lẫn sự cao quý nhè nhẹ, rõ ràng một thân hồng y, chính là mặc ở trên người nàng lại không mảy may xinh đẹp trần tục, cả người nhìn qua như giản u lan, thanh nhã rất khác biệt, lộ ra hơi thở xuất trần!
Nếu như không phải khi nàng mở lời nói chuyện có chút vội vàng chờ mong, Phong Nhược Ngôn quả thật khá thưởng thức nàng , ở trong mắt Phong Nhược Ngôn, bởi vì nàng vừa mới để lộ ra chút tâm tư hám công danh lợi lộc kia, đã đem mỹ cảm trên người nàng mạnh mẽ phá đi, vì thế trên thân thể của nàng tăng thêm nét bút hỏng!
Thế nhưng nói tóm lại, Băng Nguyệt công chúa này cũng có tiềm chất mê hoặc người, nếu như không phải nàng đối với Hiên Viên Lưu Phong còn có tâm tư riêng, nghĩ đến Yến Tần Ngạo kia bởi vì nàng có tâm tư với Hiên Viên Lưu Phong mà sinh ra vô tận hận ý thật ra cùng không phải quá oan uổng!
Mặc kệ như thế nào, Băng Nguyệt công chúa này cùng thực bi thảm, nàng trăm triệu lần không nên có ý đối với những thứ không thuộc về mình!
Còn Lạc Vân Cơ, từ trong mắt nàng Phong Nhược Ngôn có thể thấy được vô tận hận ý đối với chính mình , cùng tình cảm phức tạp khó lường đối với Hiên Viên Lưu Phong, có lẽ nàng ta hình như cũng không đủ bạo dạn tiến lên, đuổi không hết đám như ruồi bọ luôn có tâm tư đối với nam nhân nhà nàng. Thế mà nàng ta lại đem Băng Nguyệt đến bên cạnh Hiên Viên Lưu Phong khiến cho nàng đoán không ra, chẳng lẽ nàng ta không sợ Hiên Viên Lưu Phong sẽ yêu thương Băng Nguyệt?
Mà thôi, trước mặc kệ Lạc Vân Cơ kia, dựa theo manh mối Phong Nhược Ngôn nàng có được, Lạc Vân Cơ kia phỏng chừng cùng chuyện mẫu thân nàng mất tích có chút quan hệ, hiện tại chính là Băng Nguyệt này, chính bản thân mình cũng không có ý định buông tha!
“Ách, Băng Nguyệt quận chúa quả thực nguyện ý gả vào Hiên Viên vương phủ chúng ta, không hối hận sao?” Phong Nhược Ngôn thay đổi vẻ khúm núm sợ sệt lúc trước, từ trong lồng ngực Hiên Viên Lưu Phong đi ra, một phen xốc lên hồng sa trên đầu, ánh mắt trong suốt như nước, tươi cười giống như cầu vồng sau cơm mưa, sạch sẽ như nước không mang chút lực sát thương nào, thanh âm trong trẻo tươi mát! Hướng Băng Nguyệt quận chúa ý tứ hàm xúc nói!
Mà mọi người chung quanh lúc này thấy được dung mạo thật sự của Phong Nhược Ngôn, nháy mắt xung quanh liền trở nên si ngốc, trong mắt các nữ tử không khỏi có chút ngây người !
Lạc Vân Cơ cùng Băng Nguyệt quận chúa cũng theo ánh mắt mọi người nhìn về phía phát ra tiếng nói của Phong Nhược Ngôn, không nhìn thấy thì không sao, nhưng là vừa quay ra lập tức làm cho ánh mắt hai nàng bị kiềm hãm, hai người các nàng vỗn cũng nàng tiểu mỹ nhân hiếm có trong thiên hạ, có thể làm cho hai người các nàng không hẹn mà cùng kinh trệ, là cái dạng dung nhan như thế nào?
Nàng kia, nhẹ nhàng đứng nơi đó, xinh đẹp tựa như tiên tử hạ phàm, trong đôi mắt nhàn nhạt ý cười mà như không, sống mũi như bạch ngọc, đôi môi như đóa hoa hé mở, trên người vận hồng y tân nương, giữa hai hàng lông mày điểm một nốt chu sả đỏ sậm yêu mị, làm cho dáng người hoàn mĩ của nàng tăng thêm phần kinh diễm động lòng người!
Nhất thời, trong lòng Lạc Vân Cơ, Băng Nguyệt quận chúa không hẹn mà cùng sinh ra cảm giác khó chịu, cùng với vô tận hâm mộ và ghen tị!
Trong lòng Lạc Vân Cơ lại càng thêm hối hận, hận vì sao chính mình lúc trước ở Tây Lương không đem nữ nhân này giải quyết sạch sẽ!
Tâm tình Băng Nguyệt quận chúa cũng phức tạp không kém, nghĩ tới mấy năm trước, nàng vẫn cho rằng trong lòng của nàng chỉ có biểu ca Yến Tần Ngạo, nàng cũng cho rằng chính mình sẽ được như cha mẹ cùng huynh trưởng nói, gả cho Yến biểu ca chính là kết cục của nàng, lòng của nàng vốn đã lạnh nhạt quanh quẽ, cho nên, nàng đối với chuyện này không có chờ mong, không có dị nghị, có chỉ có lạnh nhạt mà chống đỡ, thẳng đến khi chính mình vì hắn cam nguyện tới Đông Thần quốc làm con cờ bại trận, chính là sau đó, đến khi gặp Hiên Viên Lưu Phong tựa như trích tiên đến bên cạch chính mình, lúc đó mọi quạnh quẽ bình thản trong lòng tại một khắc nhìn thấy hắn kia liền trở nên điên cuồng như muốn thoát ra khỏi có thể!
Cũng bắt đầu từ đó, nàng mới biết được, không phải chính mình cam nguyện sống lạnh lẽo buồn tẻ, mà là chưa có người khiến cho chính mình động tâm, nàng biết, từ một khắc bắt đầu kia, tâm của nàng đã không còn là của chính mình nữa , nàng biết nàng đã yêu thương vị chiến thần Vương gia được muôn dân ca tụng kia mất rồi!
Vài năm sau, nàng vốn có cơ hội trở về Bắc Triệt quốc, trở về cố hương của nàng, đồng thời nàng cũng biết, Yến biểu ca chắc chắn không buông tha cho chính mình, thế nhưng nàng lại lần lượt cự tuyệt, cô phụ hắn, bởi vì Bắc Triệt quốc không có Hiên Viên Lưu Phong, không có nam nhân nàng yêu thương!
Mấy năm nay, nàng cơ hồ đem mọi thứ thuộc về Hiên Viên Lưu Phong đều thu gom vào trong lòng, những thứ Hiên Viên Lưu Phong yêu, nàng cũng yêu, Hiên Viên Lưu Phong ghét, nàng cũng ghét, nàng biết hắn không gần nữ sắc, lại càng không thích nữ nhân phiền toái, cho nên, mấy năm này nàng luôn sống yên lặng, hầu như không có cảm giác tồn tại, chờ mong có một ngày hắn có thể nhớ đến, ngày ấy ở chiến trường tràn ngập giết chóc,hắn nhìn thấy một đạo bóng dáng màu trắng kia! Hy vọng hắn có thể cảm giác được chính mình một lòng yên lặng yêu thương hắn!
Thế nhưng sự thật tàn khốc, nàng từ mười bốn tuổi đã tới kinh thành Đông Thần quốc, đến giờ đã hai mươi tuổi hoa, trong mắt người đời, nàng đã sớm là cô nương hai mươi ,chính mình còn chưa đợi được yêu thương của Hiên Viên Lưu Phong, lại nghe được một tin đồn như muốn lấy đi tính mạng mình: Hiên Viên Lưu Phong đã sớm yêu thương nữ nhân khác!
Hắn vừa mới rời đi Đông Thần quốc, đến Tây Lưu quốc khoảng thời gian ngắn như vậy, hắn thế nhưng đã yêu thương nữ nhân khác, Băng Nguyệt nàng trả giá nhiều năm như vậy, lại yên lặng thủ hộ nhiều năm như thế, lại coi như cái gì, điều này bảo nàng làm sao chịu cho nổi?
Vì thế, thái hậu nương nương tìm đến nàng, bảo nàng phải mạnh mẽ tiến được vào Hiên Viên vương phủ,nếu dựa vào tính tình trước đây của nàng, chính mình dĩ nhiên khinh thường việc làm đó, nhưng, khi nghĩ đến tin tức khiến nàng tuyệt vọng kia, nàng đã nhận lời, nàng không nghĩ tiếp tục chờ đợi, nàng muốn đánh cược một phen!
Vì thế mới có tiết mục “ hai kiệu hoa vào cửa” như hôm nay!
Hiện tại nhìn đến dung nhan tuyệt mỹ vô song của Phong Nhược Ngôn, chính mình bình thường luôn kiêu ngạo về nhan sắc của bản thân, nhưng giờ đây ở trước mặt nàng cùng giống như những tiểu thiếp xấu xí bình thường khác!
Nhưng nàng vẫn không cam lòng, nàng muốn Hiên Viên Lưu Phong nhìn đến sự tốt đẹp của nàng, ưu tú của nàng, trí tuệ của nàng, khéo léo của nàng, cùng như vô tranh của nàng, nàng lại muốn cho Hiên Viên Lưu Phong biết, trên thế giới này, không ai thương hắn hơn nàng , hiểu về hắn hơn nàng , cũng không ai so với nàng càng thích hợp với hắn!
Nghĩ vậy, Băng Nguyệt quận chúa áp chế chút tự ti đang dâng lên trong lòng, hướng Phong Nhược Ngôn mỉm cười, “BẩmVương phi, Băng Nguyệt đương nhiên suốt đời sẽ tuân theo mệnh lệnh của thánh chỉ, gả vào Hiên Viên vương phủ, tuyệt không hối hận!”
Đối mặt với Phong Nhược Ngôn, Băng Nguyệt không biết từ đâu dâng lên một tia can đảm, đồng thời nàng cũng biết, thánh chỉ kia là cọng rơm cứu mạng mà chính mình dù cho thế nào cũng phải bắt lấy,chỉ cần dựa vào thánh chỉ kia, tin tưởng Hiên Viên Lưu Phong cho dù địa vị tôn quý thế nào cũng không thể kháng chỉ, Phong Nhược Ngôn cho dù muốn nói thế nào cũng không thể, chỉ cần để cho nàng hôm nay thuận lợi bước vào cửa Hiên Viên vương phủ, chỉ cần cho nàng thời gian, nàng tin tưởng, nàng sẽ rất nhanh ở trong thời gian ngắn đoạt lại trái tim của Hiên Viện Lưu Phong!
Không thể không nói,cho dù là nữ nhân thông minh trí tuệ nhưng khi đứng trước trái tim mình, trước mặt nam nhân chính mình yêu thương, tất cả đều sẽ biến thành những kẻ ngốc ngếch!
Phong Nhược Ngôn vẫn như trước cười như không cười nhìn Băng Nguyệt quận chúa, không nói gì!
Mà Lạc Vân Cơ thấy Phong Nhược Ngôn tự tin lạnh nhạt, dáng vẻ phong thái tùy ý, nghĩ đến vừa rồi nàng giả bộ yếu đuối nhu nhược trêu chọc chính mình, trong lòng lại dâng lên ảo não, qua nửa ngày mới bình phục lại, nghe được những lời Băng Nguyệt quận chúa nói, khóe miệng kéo ra nụ cười lạnh trào phúng, lại như trước đối Phong Nhược Ngôn nói: “Như thế nào, hai bên đều không có vấn đề , không biết Phượng Hề công chúa còn có nghi vấn gì?”
Phong Nhược Ngôn một chút cũng không để ý đến Lạc Vân Cơ, đem ánh mắt chuyển hướng Băng Nguyệt quận chúa, không chút nào tiếc rẻ hướng Băng Nguyệt quận chúa ca ngợi nói: “Lúc trước từng từ trong miệng Yến thái tử nghe đến mỹ danh của Băng Nguyệt quận chúa, hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền, ta thấy cùng yêu, khó trách làm cho Yến thái tử đến nay vẫn như cũ tâm tâm niệm niệm!”
Băng Nguyệt quận chúa nghe xong sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch, nàng thật không ngờ Phong Nhược Ngôn này thế nhưng lại nhận thức biểu ca, lại biết hắn đối chính mình. . . . . . Vậy hắn không phải cũng biết rồi? Nghĩ như vậy, tâm Băng Nguyệt quận chúa lại trầm xuống vài phần, đồng thời nhanh chóng đem ánh mắt chuyển tới trên người Hiên Viên Lưu Phong, sợ rằng Hiên Viên Lưu Phong sẽ suy nghĩ tới cái gì khác!
Nhưng khi nhìn đến trên mặt Hiên Viên Lưu Phong không có lộ ra chút biểu cảm dư thừa nào, không khỏi lại dâng lên một tia mất mát!
Rồi sau đó khi nhìn đến gương mặt xinh đẹp của Phong Nhược Ngôn xả ra tia cười xấu xa, làm cho tính tình vốn nổi tiếng tốt của nàng dâng lên một cỗ xúc động muốn tiến lên cho khuôn mặt đó một cái tát!
Nàng ta đây là ý tứ gì, muốn ở trước mặt Hiên Viên Lưu Phong bôi nhọ nàng sao? Nàng ta chẳng nhẽ không biết đối với một nữ tử trong sạch là tối trong yếu nhất sao? Nàng ta thế nhưng lại đem chính mình cùng với biểu ca đặt chung một chỗ? Nhẫn nại, nhẫn nại, vì Hiên Viên Lưu Phong, nàng phải chịu được điều đó!
Nàng ngăn lại lửa giận dâng lên trong lòng, trên mặt lại gợi lên mỉm cười nhu hòa: “Vương phi nói đùa, Yến thái tử vốn là biểu ca ta, chịu nhờ cậy của huynh cùng phụ mẫu Băng Nguyệt nên quan tâm Băng Nguyệt cũng là chuyện bình thường, nhưng Băng Nguyệt ngược lại không nghĩ tới Vương Phi cùng Biểu ca lại có thâm giao như thế, như vậy tính ra Băng Nguyệt cùng Vương phi thật cũng có thể chung chủ đề để nói chuyện , Băng Nguyệt thật là vinh hạnh!”
Phong Nhược Ngôn nghe vậy, không khỏi đối với Băng Nguyệt quận chúa đánh giá cao thêm vài phần, nói mấy câu, cũng đem bản thân từ trong vòng luẩn quẩn lui ra, đồng thời đem nàng đẩy vào trong, đem hình thức nháy mắt ngịch chuyển, thật cũng coi như có vài phần thông minh!
Nhưng cái này cùng với chính mình so ra vẫn kém hơn vài bậc!
“Băng Nguyệt quận chúa nói đùa, bản cung tự nhiên cùng thái tử gây không nên quan hệ gì, chuyện vừa mới là từ trong miệng Vương gia nhà ta biết được, phần sâu xa này, sợ là vô duyên có được !”
Không ngoài sở liệu của Phong Nhược Ngôn, Băng Nguyệt quận chúa nghe xong, thân mình lảo đảo từng bước, hắn biết, hắn quả nhiên biết, thế nhưng vẫn là Yến biểu ca nói cho hắn biết, Yến biểu ca vì sao phải như thế, hắn không hy vọng chính mình hạnh phúc sao? Hắn như vậy làm cho Hiên Viên Lưu Phong biết đối đãi với mình như thế nào?
Phong Nhược Ngôn một chút cùng không để ý tới suy nghĩ lúc này của nàng ta, đứng ở vị trí chủ nhân giữa đại sảnh,khí chất mười phần cao quý, thanh âm vang lên: “Hôm nay là đại hôn của ta cùng Vương gia, cảm tạ các vị đã tới đây, chính là song hỉ lâm môn phía sau này, cũng làm cho bản cung sở liệu không kịp, bất quá Băng Nguyệt quận chúa gả vào vương phủ ta có thánh chỉ làm chứng, lại liên lụy đến Bắc Triệt quốc, mặc kệ là bản cung, Vương gia, hay là Hiên Viên vương phủ, thêm tới là Đông Thần quốc không thể có chuyện không nói đạo lý, bản cung tự nhiên cũng là sẽ không ngăn trở!”
Phong Nhược Ngôn giọng điệu nói xong dừng một chút, lại một lần nữa chuyển hướng Băng Nguyệt quận chúa, trầm giọng hỏi: “Bản cung hỏi lại lần cuối cùng, băng nguyệt quận chúa vẫn quyết một lòng muốn gả vào Hiên Viên vương phủ, tuyệt không hối hận?”
Băng Nguyệt quận chúa bị giọng điệu bức người của Phong Nhược Ngôn kiềm hãm một chút , chính là cũng nháy mắt phục hồi tinh thần, không biết lấy đâu dũng khí, nhìn thẳng Phong Nhược ngôn nói : “Tuyệt không hối hận!”
Phong Nhược Ngôn cười, rồisau đó nhìn quét qua một lượt những người trong đại sảnh, nói tiếp: “Tốt lắm, hôm nay bản cung liền lấy danh nghĩa vương phi Hiên Viên vương phủ, vì Băng Nguyệt quận chúa làm chủ , đồng ý cho nàng tiến vào cửa Hiên Viên vương phủ ta. . . . . .”
Đồng thời Phong Nhược Ngôn lại ngưng lại một chút, đem kinh hỉ của Băng nguyệt quận chúa, vẻ không dám tin của Lạc Vân Cơ cùng biểu cảm kinh hô chung quanh thu hết vào đáy mắt, sau đó hướng ra phía ngoài phân phó:
“Người tới. . . . . .”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...