Bọn họ vừa rồi còn đang lo lắng về tung tích của tân lang thì giờ phút này lại tập trung nhìn về phía tân nương đang bước xuống từ chiếc xe. Hiên Viên Lưu Phong đưa mắt nhìn xung quanh, bọn họ, hoặc là bàn tán xì xầm, hoặc là trưng ra vẻ mặt không ưa thích. Hắn hơi nhướng mắt, khẽ đưa tay lên, một thân hồng y mở ra. Nhất thời không khí xung quanh yên tĩnh hẳn, không một còn một lời xì xầm nào nổi lên! Chỉ có Hiên Viên Diệc Li vẫn dõi mắt chờ mong. Hoàng thúc quả nhiên không giống với người bình thường, ngay cả lễ tân hôn đã đặc biệt rồi thì không biết tân nương kia lấy tư thái gì để xuất hiện đây? Hiên Viên Lưu Phong đứng bên cạnh, đưa mắt nhìn lướt qua quản gia của phủ Nhiếp chính vương. Hắn lập tức hiểu ra ngụ ý trrong ánh mắt ấy, nhanh chóng cất giọng uy nghiêm, trang trọng: “Tân lang đá cửa kiệu!” Giọng nói ấy vừa ngừng, Phong Nhược Ngôn liền cảm giác được rèm xe bị một người đá nhẹ. Qua chiếc khăn đỏ mỏng che mặt, nàng có thể nhìn thấy một thân ảnh màu đỏ vừa động cửa rèm. “Tân lang đón tân nương ra khỏi kiệu!” Giọng nói lúc nãy lại cất lên đầy trang trọng! Hiên Viên Lưu Phong đưa tay phải ra trước mặt Phong Nhược Ngôn. Trước mặt mọi người có thể thấy rõ ràng nó mang theo một tia băng lãnh, nhưng là ở trong mắt Phong Nhược Ngôn lại vô cùng ấm áp và đáng tin tưởng! Nàng cũng vươn tay trái đặt lên bàn tay phải đang giơ ra của Hiên Viên Lưu Phong, bước ra khỏi xe trong ánh mắt tò mò của mọi người. Nàng có thể cảm giác được bàn tay Hiên Viên Lưu Phong run run. Phong Nhược Ngôn mỉm cười ấm áp, nam nhân này, chàng quả thực rất để ý đến lễ tân hôn này! Nàng khẽ nắm chặt bàn tay ấy, cũng đem ngàn vạn suy nghĩ bỏ lại phía sau. Lúc này đây, tình yêu giữa hai người không còn giữ cho riêng mình mà gắt gao vây chặt lấy nhau! Phong Nhược Ngôn theo Hiên Viên Lưu Phong bước thẳng tới đại sảnh. Xuyên qua tấm khăn đỏ trùm đầu, nàng có thể thấy đám đông đứng chật cả lối đi. “Nhất bái thiên địa !” “Phu thê giao bái!” Bởi vì cha mẹ Hiên Viên Lưu Phong không có ở đây, cho nên cái khoản mục nhị bái kia liền bị đánh rớt mà bỏ qua. Hôn lễ được tiến hành thuận lợi, nhưng bởi vì cái thứ tự hơi lộn xộn nên Phong Nhược Ngôn cùng Hiên Viên Lưu Phong nhất thời nhíu mày! Câu tiếp theo “Đưa vào động phòng!” còn chưa dứt thì ngoài cửa truyền đến một giọng the thé như vịt kêu. Phong Nhược Ngôn cười cười. “Thánh chỉ đến! Nhiếp chính vương Hiên Viên Lưu Phong tiếp chỉ!” Không khí xung quanh bỗng chùng xuống, ai nấy bất an, trái phải nhìn nhau lo lắng! Hôm nay Hiên Viên vương gia tổ chức đại hôn, sớm không đến, muộn không đến lại chọn ngay thời điểm này. Hơn nữa, thánh chỉ này được ban xuống cũng thật kỳ quái a! Hoàng đế Đông Thần quốc Hiên Viên Diệc Li hiện tại không phải đang ở đây sao? Vậy thì thánh chỉ kia là do ai ban hạ? Mục đích là gì? Hiên Viên Diệc Li cũng đang nhìn chằm chằm vị khách không mời kia, đột nhiên nhớ tới cái gì. Nhất thời cùng Hiên Viên Lưu Phong đưa mắt nhìn nhau đầy hổ thẹn. Mà chính chủ Hiên Viên Lưu Phong bây giờ đang ôm lấy Phong Nhược Ngôn lẳng lặng đứng đó, lạnh nhạt nhìn lão thái giám tuyên đọc thánh chỉ, không hề có ý định quỳ xuống! Mà căn bản là, ở cái thế giới này, kẻ có thể khiến Hiên Viên Lưu Phong quỳ gối xuống e là chưa được sinh ra! Tuy rằng Hiên Viên Lưu Phong tư thái lạnh nhạt, nhưng toàn bộ khí chất trên người hắn lại không giận tự uy. Tên thái giám vừa đến cũng có phần run sợ, mặc dù so về tuổi tác trong cung thì hắn là người lớn tuổi nhất! Hắn chính là Quách công công, đã phụng dưỡng tam triều hoàng hậu! Thế nhưng tại sao khi đứng trước Hiên Viên Lưu Phong kia, đối diện với ánh mắt ấy lại làm hắn thấy sợ thế này? Nhất thời, cả căn phòng lâm vào trầm mặc! Mà lúc này, Liệt Dương đứng ở ngoài cửa nhìn về Hiên Viên Lưu Phong hơi gật đầu. Hiên Viên Lưu Phong đưa mắt nhìn khuôn mặt đang giàn giụa mồ hôi lạnh của Quách công công mà đùa cợt: “Nếu không còn việc gì thì, Quách công công , xin mời ngài trở về đi, hôm nay là lễ tân hôn của bổn vương, thứ lỗi cho ta không thể trì hoãn!” Quách công công liền thả lỏng cơ mặt, chuẩn bị xoay người rời đi. “Hoàng đệ thật là quá mức vội vàng rồi, chẳng lẽ bản cung muốn uống chén rượu mừng chung vui cũng không được sao?” Hiên Viên Lưu Phong ôm lấy Phong Nhược Ngôn chuẩn bị xoay người thì một giọng nói thanh thoát vang lên! Hắn nhất thời ngẩn người. Phong Nhược Ngôn lười nhác dựa vào lòng Hiên Viên Lưu Phong, đưa mắt nhìn qua tấm khăn mỏng, khuôn mặt vẫn bình thường, vân đạm phong khinh nhưng trong lòng thì thật sự kinh ngạc. Người này là tiền triều hoàng hậu, là hoàng tẩu của Hiên Viên Lưu Phong, mẫu hậu của Hiên Viên Diệc Li, thái hậu Đông Thần quốc Lạc Vân Cơ! Này Thánh Vân thái hậu từ trước hướng liền được tiên hoàng ân sủng, bất quá chỉ là một cung nữ nho nhỏ, cho tới bây giờ là thái hậu nương nương tôn quý. Mỗi một cử chỉ giơ tay nhấc chân đều mang theo cảm giác uy nghiêm. Bắt đầu từ khi người này bước vào thì xung quanh ai nấy đều mơ hồ cảm thấy áp lực! Điều khiến Phong Nhược Ngôn kinh ngạc hơn là Lạc Vân Cơ chỉ mới hơn ba mươi tuổi, lúc này đang khoác lên mình bộ cung bào màu tím, đoan trang hoa mỹ, dung nhan khuynh quốc khuynh thành đủ làm mị hoặc mọi người. Đối với Phong Nhược Ngôn, thật sự đó là mỹ nhân không ai sánh bằng, đáng kinh ngạc! Nữ nhân này, khó trách lại có thể nhanh chóng đi từ vị trí của một cung nữ biến thành hoàng hậu! Hiên Viên Lưu Phong nhìn Lạc Vân Cơ, nhẹ gật đầu, không ngạc nhiên vì dung mạo xinh đẹp của nàng ta, thản nhiên nói: “Thái hậu, xin cứ tự nhiên!” Hiên Viên Lưu Phong nói xong thì đám người đang cúi đầu cũng đồng thanh: “Tham kiến thái hậu nương nương!” “Thái hậu nương nương thánh an!” Lạc Vân Cơ đưa mắt nhìn lướt qua đám người đó, không bảo họ ngẩng đầu mà đảo mắt nhìn về phía Phong Nhược Ngôn. “Ngươi chính là Phượng Hề công chúa?” Phong Nhược Ngôn hơi ngẩng đầu lên, vẫn dựa hẳn vào người Hiên Viên Lưu Phong, không trả lời. Không ít nữ nhân biểu lộ ý mừng khi người khác gặp hoạ, chỉ trỏ không ngừng. Nếu không phải Hiên Viên Lưu Phong cùng Lạc Vân Cơ đang ở đây thì bọn họ chắc chắn sẽ cười thành tiếng! Bởi vì rõ ràng, Phong Nhược Ngôn không hành lễ, chính là đại nghịch bất đạo nha. Đúng vậy, chính là đại nghịch bất đạo! Lạc Vân Cơ là Thánh Vân thái hậu mà cả Đông Thần quốc tôn quý. Hiên Viên Lưu Phong không hành lễ với người, bởi vì Hiên Viên Lưu Phong là Nhiếp chính vương, là Chiến thần vương gia. Nếu hắn không muốn thì không ai đủ bản lĩnh bắt hắn quỳ. Nhưng Phong Nhược Ngôn là ai? Cùng lắm cũng chỉ là một nàng công chúa đến từ vương quốc khác. Mặc dù thân phận tôn quý bất phàm, mặc dù sắp trở thành Nhiếp chính vương phi, nhưng ở trước mặt thái hậu đương triều, nàng vẫn là người có cấp bậc thấp hơn. Thế nhưng Phong Nhược Ngôn, nàng ta không để ý tôn ti, không hành lễ, đó không phải là đại nghịch bất đạo thì là cái gì? Thần sắc trong mắt Lạc Vân Cơ chợt lóe lên một cách khó hiểu nhưng biểu hiện trên mặt lại không có chút tức giận! “Hoàng đệ, Phượng Hề công chúa quả thực bất phàm a, rất thú vị!” Lạc Vân Cơ nói với Hiên Viên Lưu Phong, trong giọng nói có chút trào phúng đối với Phong Nhược Ngôn! Hiên Viên Lưu Phong hoàn toàn bỏ ngoài tai lời mỉa mai của Lạc Vân Cơ, vẫn như trước ôm chặt Phong Nhược Ngôn vào lòng, nói bằng giọng cưng chiều: “Vị này là Thánh Vân thái hậu, có thể coi như mẹ !” Phong Nhược Ngôn cười thầm, cũng phối hợp với Hiên Viên Lưu Phong, từ chỗ hắn bước ra, hành lễ với Lạc Vân Cơ bằng một động tác miễn cưỡng có thể chấp nhận là đang hành lễ, sau đó lại quay về bên Hiên Viên Lưu Phong, điệu bộ ôn nhu để mặc cho Hiên Viên Lưu Phong ôm vào lòng. Bất giác, bốn phía đồng loạt bắn ánh mắt khinh thường về nàng. Kia là Nhiếp chính vương phi Phong Nhược Ngôn của Đông Thần quốc sao? Trước đây vì nghe được một số lời đồn đại trong kinh thành nên bọn họ ít nhiều cũng có chờ mong vào Nhiếp chính vương phi này. Nhưng mà hiện tại, xem đi, nàng ta ngay cả một chút lễ nghĩa cũng không có nha. Thật là xấu hổ! Gọi nàng ta là bao cỏ quả không sai đi. Xem ra lời đồn ngày trước là thật. Có điều sự tình như thế nào họ đành phải từ từ mà kiểm chứng thôi! Tất cả bọn họ đều cảm thấy thổn thức, chút tiếc nuối cho Hiên Viên Lưu Phong! Bất quá, cũng có một số kẻ háo sắc bắn ánh nhìn thèm khát về phía Phong Nhược Ngôn. Nhìn xem, nàng ta khoác lên mình bộ lễ phục màu đỏ thắm, tôn lên dáng người hoàn mỹ, so với Thánh Vân thái hậu lại càng đẹp hơn. Cho dù nàng ta chỉ là một bao cỏ thôi thì có sao? Hiên Viên Lưu Phong kia thật là có phúc, có thể cưới được một mỹ nhân hoàn mỹ như vậy nha! Lạc Vân Cơ nhìn Hiên Viên Lưu Phong vòng tay ôm lấy Phong Nhược Ngôn, chỉ thấy thật chướng mắt. Nàng lạnh lùng nhìn Phong Nhược Ngôn. Cơ hồ đã qua nửa ngày, Lạc Vân Cơ mỉm cười, cất giọng nói đầy ý vị: “Hôm nay bản cung ta đến đây là còn có một chuyện!” Nói xong lại quay đầu liếc nhìn Hiên Viên Lưu Phong rồi nổi giận với Quách công công: “Tên nô tài chết tiệt, còn không đem thánh chỉ tới?” Quách công công khẽ run rẩy, thần sắc biến hoá liên tục. Hắn lấy thánh chỉ ra từ ống tay áo rồi cất giọng thì thầm: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Bắc Triệt quốc hiệp thương đem gả Bắc Triệt quốc Băng Nguyệt quận chúa về Hiên Viên vương phủ. Từ nay về sau, Bắc Triệt quốc cùng chúng ta có chung mối liên quan. Khâm thử!” Quách công công đọc xong, Lạc Vân Cơ có chút tự đắc nhìn thần sắc những người chung quanh, rồi sau đó lại dời ánh mắt về phía Hiên Viên Lưu Phong, khoé miệng câu lên một nụ cười vô hại: “Hoàng đệ, lúc trước khi ngươi còn ở Tây Lưu quốc, Bắc Triệt quốc liền phái sứ giả sang cầu thân. Thánh chỉ này ngay lúc ấy đã được phê chuẩn. Nay ngươi đã trở về, chúng ta cũng nên hoàn thành giao ước với Bắc Triệt quốc, không thể nói mà không giữ lời. Hôm nay vừa khéo là ngày tốt, bản cung tính để cho Băng Nguyệt quận chúa cùng Phượng Hề công chúa đồng thời vào cửa phủ, chẳng phân biệt lớn nhỏ. Đây chính là đại hỉ, quả thực rất tốt!” Lạc Vân Cơ nói xong, không thèm nhìn đến sắc mặt đen thui của Hiên Viên Lưu Phong, quay sang nói tiếp với Phong Nhược Ngôn: “Không biết Phượng Hề công chúa cảm thấy việc này như thế nào? Dù sao ngươi cùng hoàng đệ cũng đã bái đường xong, xét cho cùng thì ngươi cũng đã mang một nửa thân phận chủ nhân của vương phủ này, ngươi cũng có quyền làm chủ!” Phong Nhược Ngôn nở một nụ cười lạnh lùng, cố ý run rẩy đứng lên. Trong mắt người khác, nàng bây giờ rất chật vật, đầy vẻ khiếp đảm, đau thương, uỷ khuất cùng nức nở! Nhưng dù thế thì, phần lớn những người có mặt ở đây cũng chẳng liên quan, để ý tâm tư nàng. Họ còn cảm thấy vui sướng khi người khác gặp hoạ, mà người đó lại chính là nàng!Cho nên, lại lần nữa bọn họ bắn ánh nhìn khinh miệt về phía nàng. Thần sắc Yến Du Trần cũng có chút hứng thú nhưng ánh mắt vẫn không giấu nổi bi ai! Băng Nguyệt quận chúa cũng có chút liên quan với hắn, nhưng, người này nhất định sẽ đứng về phía đối lập với Ngôn Ngôn. Hắn bây giờ chỉ có thể nói: Lòng có dư mà lực không đủ! Thanh âm nghèn nghẹn, run rẩy của Phong Nhược Ngôn vang lên: “Hoàng…… Hoàng tẩu, nhất định phải như vậy sao?” Thanh âm ấy nghe có chút uỷ khuất, tủi hờn, nghèn nghẹn khiến cho bao nhiêu tâm tư xung quanh đều ngừng trệ. Lạc Vân Cơ không giấu nổi vẻ mặt căm hận: “Dĩ nhiên. Chẳng lẽ ngươi muốn Đông Thần quốc mang tiếng là nói mà không giữ lời, chẳng lẽ ngươi muốn hoàng đệ mang danh bất nghĩa sao?” “Ta…… Ta không dám. Ý ta không phải như vậy!” Phong Nhược Ngôn lại nói, giọng điệu như bị Lạc Vân Cơ đe doạ mà sợ hãi, nói không rõ câu! Lúc này, những người xung quanh cũng biến chuyển tâm tư theo từng thanh âm của nàng, tỏ thái độ bất mãn với Lạc Vân Cơ mà đứng bật dậy! Đường đường là Thánh Vân thái hậu, vậy mà lại buông lời đe doạ khiến cho một nàng công chúa đến từ dị quốc sợ hãi đến run rẩy. Thật là quá đáng! Hiển nhiên, bọn họ đã quên mất rằng, vừa mới đây bọn họ còn khinh miệt, mỉa mai nàng công chúa ấy! Lạc Vân Cơ lạnh lùng nhìn lướt qua xung quanh. Lập tức những ánh mắt bất mãn kia liền tiêu tán. Tất cả đều cúi đầu im lặng. Lạc Vân Cơ cười lạnh một tiếng, lại hướng Phong Nhược Ngôn nói tiếp: “Vậy ngươi có ý gì?” Phong Nhược Ngôn cúi đầu cười lạnh, lời nói ra lại mang sắc thái sợ hãi gấp bội: “Ta…… Ta chỉ muốn nghe qua ý kiến của Băng Nguyệt quận chúa. Nếu như Băng Nguyệt quận chúa thật sự muốn được gả tới phủ này, ta……” Phong Nhược Ngôn bỏ dở câu nói ấy! Qua nửa ngày, nàng cắn răng, miễn cưỡng nói: “Nếu như Băng Nguyệt quận chúa mong muốn được gả tới vương phủ này thì Phong Nhược Ngôn ta sẽ không ngăn trở!” Nói xong, nàng như không thể chịu đựng nổi mà ngã vào lòng Hiên Viên Lưu Phong, bả vai không ngừng run rẩy. tất nhiên, chỉ có Hiên Viên Lưu Phong mới biết được, thực ra Nhược Nhi bảo bối đang không ngừng cười! Điệu bộ ấy của nàng quá đỗi đáng thương khiến bao nhiêu kẻ cảm thấy đồng tình, thương cảm muốn bảo hộ cho nàng. Nhưng chỉ mới nghĩ đến đấy thì một giọng nói mềm mại, nhẹ nhàng liền vang lên từ ngoài phủ: “Ta nguyện ý, ta nguyện ý, ta thật sự muốn được gả vào Hiên Viên vương phủ!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...