Xế chiều lên lớp, Thiệu Vinh vừa bước vào phòng học đã nhận được đủ loại ánh mắt của mọi người, một là tò mò, hai là quan tâm, dĩ nhiên cũng có giễu cợt, dù sao té xỉu trước mặt mọi người cũng không phải là chuyện vẻ vang gì, người xem kịch vui cũng không ít.
Thiệu Vinh dừng lại ở cửa vài giây, ánh mắt của các bạn trong phòng học khiến cậu vô cùng bối rối.
Cảnh tượng như vậy không khỏi làm cho cậu nhớ lại buổi họp phụ huynh lớp mười hai năm ấy, lúc Thiệu Trường Canh xuất hiện lập tức liền trở thành tâm điểm của mọi người, ngay lúc đó bởi vì cậu quá lúng túng mà chỉ toàn cúi gục đầu xuống, sau đó hắn vẫn thản nhiên đi tới bên cạnh cậu.
Thiệu Vinh còn nhớ rõ, lúc hắn tiến tới bên cạnh đã thấp giọng nói: “Lúc mọi người dùng đủ loại ánh mắt nhìn con, con phải ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào bọn họ, chứ không phải làm con rùa rúc đầu. . . . . . Ba chưa dạy con sao?”
Chẳng biết tại sao khi nhớ tới lời của hắn, tâm tình vốn đang thấp thỏm lo âu của cậu đột nhiên trở nên bình tĩnh hơn.
Chuyện hắn làm được, mình dĩ nhiên cũng có thể làm được.
Nghĩ như vậy, Thiệu Vinh liền duỗi thẳng lưng rồi ngẩng đầu lên, bình tĩnh đi tới chỗ trống dưới cuối phòng học trong ánh mắt nghi ngờ của các bạn, thấy người nào tò mò quay đầu nhìn mình thì đáp lại bằng một nụ cười lễ phép.
Những người tò mò thấy Thiệu Vinh bình tĩnh mà còn cười như vậy, tự nhiên cảm thấy không thú vị nữa rồi dời tầm mắt.
Thiệu Vinh lấy sách giáo khoa ra đặt lên bàn, chuẩn bị chăm chú nghe giảng. Trước khi tiếng chuông bắt đầu học vang lên, Thiệu Vinh đột nhiên nghĩ, hôm nay có thể thuận lợi đối phó với sự soi mói của mọi người như vậy, thật sự phải cảm ơn Thiệu Trường Canh. Hắn từng là ba cậu, mấy năm qua đúng là đã dạy cậu rất nhiều thứ, thậm chí có thể xem như là người thầy đầu tiên của cậu.
Nội dung bài học buổi chiều hôm nay là giải phẫu gan, lúc trước Thiệu Vinh đã xem qua bài này, bây giờ nghe giảng tương đối dễ, chẳng qua phải học liên tục ba bài học nên tinh thần có chút mệt mỏi.
Rốt cuộc cũng tới giờ về, các bạn học hoan hô rồi nhanh chóng giải tán, tốp năm tốp ba hẹn nhau đi ăn cơm. Thiệu Vinh đang thu dọn tập sách trên bàn, đột nhiên bị ai đó vỗ vỗ vai, “Thiệu Vinh, cùng đi ăn cơm đi, tối nay họp mặt đồng hương đó, cậu không thể bỏ qua nha.”
Thiệu Vinh ngẩng đầu lên thì nhìn thấy ánh mắt mang theo ý cười của Chu Mặc.
Thật ra tối nay cậu định mời Thiệu Trường Canh đi ăn cơm, dù sao hắn ở bệnh viện chăm sóc cậu chu đáo như vậy, ít ra cũng phải biết lễ phép mời mời hắn ăn bữa cơm cảm ơn. Hơn nữa Thiệu Vinh cũng không thật sự muốn đi với Chu Mặc, lần nào họp mặt đám người kia cũng làm ầm một trận, rượu chè dĩ nhiên không thể thiếu. . . . . Dạ dày của cậu mới vừa vỡ mạch máu, nếu còn đi chơi với bọn họ chắc bị thủng luôn quá.
Sau khi cân nhắc thiệt hơn, Thiệu Vinh cười nói: “Học trưởng, thật xin lỗi, em có hẹn với người ta rồi, bữa họp mặt này em không đi được, các anh đi chơi vui nha.”
Chu Mặc vẫn không chịu buông tha, “Thật không đó? Cậu hẹn gặp ai? Bạn gái hả? Sao tôi không biết là cậu có bạn gái?”
“. . . . . .” Thiệu Vinh đang không biết giải thích như thế nào, điện thoại di động lại đột nhiên vang lên.
Cậu cầm điện thoại lên nhìn, màn hình hiển thị hai chữ: Baba.
Là số điện thoại của Thiệu Trường Canh, sau khi Thiệu Vinh đổi số cũng không có xóa bỏ. Dường như là tâm linh tương thông, hắn lại gọi vào lúc này.
Thiệu Vinh vội vàng bắt máy, bên tai liền truyền đến thanh âm trầm thấp của hắn: “Tan học chưa?”
“Dạ rồi, mới vừa xong.”
“Đi ăn cơm không, ba chờ con trước cổng trường.”
Thiệu Vinh nhìn Chu Mặc một cái, nói, “Được, tôi ra liền.”
Sau khi Thiệu Vinh cúp điện thoại, Chu Mặc lập tức cười nói: “Chậc, có hẹn với người đẹp thật à, không có gạt tôi chứ?”
Thiệu Vinh gật đầu, “Thật mà.”
“Cô gái nào làm cho đầu gỗ thông suốt hay thế? Không bằng tối nay dẫn bạn gái đến họp mặt luôn đi, tiện thể giới thiệu cho mọi người quen biết một chút?”
Nếu thật sự dẫn Thiệu Trường Canh đi họp mặt, có khi sẽ làm cho cả hội trường bật ngửa. . . . . .
Thiệu Vinh đành tìm cớ từ chối: “Hôm nay không tiện.”
Chu Mặc hiểu rõ gật đầu, “Được rồi, tôi đây sẽ không quấy rầy thế giới hai người của cậu em nữa. Chúc hẹn hò vui vẻ.”
Sau khi Chu Mặc rời đi, Thiệu Vinh mới thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là cùng Thiệu Trường Canh ra ngoài ăn bữa cơm mà thôi, căn bản chưa thể tính là hẹn hò được. Nhưng kì lạ là, Thiệu Vinh phát hiện lòng mình có chút khẩn trương, bị Chu Mặc nói một tiếng hẹn hò hai tiếng hẹn hò, bây giờ thật sự cảm thấy giống như hẹn hò luôn rồi.
Đi ra tới cổng trường học, Thiệu Vinh liếc mắt một cái liền nhìn thấy Thiệu Trường Canh đang đứng ở cách đó không xa.
Hắn đang nói chuyện với một người đẹp tóc dài đi giày cao gót dáng người nóng bỏng, trên mặt hai người đều nở nụ cười, giống như bạn cũ đã lâu không gặp. Lúc tạm biệt, người đẹp kia còn rất tự nhiên tới gần hôn lên mặt hắn.
Mặc dù lúc bình thường cũng hay nhìn thấy bạn học hôn tạm biệt nhau như vậy, cũng biết rõ là kiểu hôn đó chỉ là một loại lễ nghi đơn thuần, nhưng mà khi thấy hai người đó tiếp xúc thân mật như thế, Thiệu Vinh đột nhiên cảm thấy trong lòng rất không thoải mái.
Nhìn thấy Thiệu Trường Canh bị người khác hôn, trái tim giống như bị một cây kim thật nhỏ đâm vào, cảm giác nhói đau lan truyền khắp trong lòng, không hiểu tại sao cái loại cảm giác khó chịu này đột nhiên làm cho tâm tình vốn đang vui vẻ của Thiệu Vinh trong lập tức rớt xuống đáy cốc.
Nhất là. . . . . . Tầm mắt Thiệu Trường Canh còn dán dính trên người người phụ nữ kia, không hề phát hiện mình đang đứng ở phía sau.
Cho đến khi bóng lưng người phụ nữ kia biến mất ở cuối ngã tư đường, lúc này Thiệu Vinh mới hít sâu một cái, đi lên phía trước, yên lặng đứng bên cạnh Thiệu Trường Canh.
Một lát sau, Thiệu Trường Canh rốt cuộc mới phát hiện được áp suất thấp kỳ quái bên cạnh mình, nghiêng đầu qua thì thấy Thiệu Vinh đang cúi đầu, bộ dạng có vẻ không được vui lắm, hắn nhịn không được hỏi: “Sao vậy, thân thể không thoải mái à?”
Thiệu Vinh im lặng trong chốc lát, sau đó lắc đầu nói: “Không có gì, đi ăn cơm thôi.”
Thật ra cậu rất muốn hỏi người phụ nữ kia là ai, có quan hệ gì với hắn, nhưng mấy câu này thật sự không nói ra miệng được, chắc chắn nghe sẽ rất buồn cười. Dù sao bây giờ quan hệ giữa hai người còn chưa xác định rõ, cậu cũng không có tư cách xen vào cuộc sống riêng của hắn. Đừng nói là nói chuyện phiếm hay hôn tạm biệt người phụ nữ kia, nếu như hai người đó muốn tiến thêm một bước. . . . . . Cậu cũng không có quyền quản.
Nghĩ tới đây, trong lòng Thiệu Vinh không khỏi càng thêm phiền muộn.
Bởi vì Thiệu Vinh vừa mới xuất viện, chưa thể ăn thức ăn quá kích thích, Thiệu Trường Canh đành phải tiếp tục dẫn cậu tới cửa hàng cháo quen thuộc kia húp cháo, may là quán cháo kia có rất nhiều loại ngon, nếu không ngày nào cũng húp cháo nhất định sẽ chán chết.
Trong quá trình ăn cơm, Thiệu Vinh vẫn cúi gầm đầu, im lặng múc từng muỗng cháo bỏ vào miệng, suy nghĩ đều đặt trên vấn đề “hắn chưa có người yêu”, uống hết chén cháo cũng không biết có mùi vị gì.
Thiệu Trường Canh thấy cậu cúi đầu húp cháo, miệng cử động liên tục, động tác lặp đi lặp lại theo nhịp điệu giống như người máy, làm cho người ta không nhịn được nhớ tới sóc con.
Cho đến khi húp sạch bát cháo, Thiệu Vinh vẫn còn ngơ ngác cầm muỗng múc xuống cái bát trống rỗng, múc lên rồi mới phát hiện trong bát đã không còn gì nữa, cậu vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy ánh mắt mang theo ý cười của Thiệu Trường Canh.
“. . . . . .”
“Ăn no chưa?” Thiệu Trường Canh dịu dàng hỏi.
Thiệu Vinh lúng túng dời tầm mắt, nói: “No rồi.”
“Vậy đi thôi.”
Hai người cùng ra khỏi quán ăn, lúc này mới phát hiện bên ngoài tuyết đã rơi từ bao giờ.
Bây giờ chính là đầu mùa đông, năm nay tuyết mùa đông cứ rơi mà không hề báo trước, bông tuyết bồng bềnh bay xuống liên tục, đèn neon trên phố phát ra đủ loại ánh sáng nhiều màu sắc, khiến cho cả thành phố trông như cảnh trong mơ.
Tuyết rơi thật sự rất đẹp, đáng tiếc Thiệu Vinh lại không có tâm tình thưởng thức. Một trận gió lạnh mang theo bông tuyết thổi vào mặt cậu, Thiệu Vinh vốn dĩ sợ lạnh vội vàng rụt cổ vào, im lặng một lát rồi nhỏ giọng nói: “Tôi về trường trước.”
Không đợi Thiệu Trường Canh trả lời, Thiệu Vinh trực tiếp xoay người rời đi, thế nhưng lại bị hắn nắm tay kéo lại.
Ngón tay lạnh buốt đột nhiên cảm giác được một trận ấm áp quen thuộc, Thiệu Vinh muốn rụt tay về lại bị hắn dùng sức nắm chặt.
“Còn gì nữa sao?” Thiệu Vinh cứng ngắc hỏi.
Thiệu Trường Canh nhìn cậu một cái, một hồi lâu sau mới thấp giọng nói: “Người vừa rồi là Cindy, con gái thầy Johnson của ba. Ba liên lạc với cô ấy là vì muốn mượn phòng phẫu thuật của bệnh viện ba cô ấy vài hôm, ba đã nói với cô ấy là sẽ dẫn con đến cùng xem quá trình giải phẫu.”
“. . . . . .” Thiệu Vinh kinh ngạc mở to hai mắt.
“Con không có học pháp y, sau này cũng không cần phải tiếp xúc với thi thể cả ngày, vì vậy nếu con không thể thích ứng với nhiệt độ thi thể cũng không cần tự làm khó mình. Muốn học giải phẫu còn rất nhiều cách, ba sẽ tự mình dạy con.”
“. . . . . .”
Thì ra là vậy.
Trong đầu đột nhiên hiện lên cảnh tượng hắn đứng trước giường bệnh nói câu kia: “Nếu như con đã quyết định như vậy, ba sẽ tự mình giúp con vượt qua chướng ngại vật này. Đừng tự ép mình, ba sẽ đau lòng.”
Hắn tìm bạn bè quen biết chỉ là vì muốn mang một đứa gà mờ như mình vào phòng phẫu thuật học cách giải phẫu sao? Vì không muốn mình tiếp xúc với thi thể rồi liên tưởng tới ký ức đáng sợ, hắn đã tìm cách khác, trực tiếp vào phòng phẫu thuật học phẫu thuật, đây cũng là ước mơ của rất nhiều học sinh. . . . .
Có điều, để mang một đứa học sinh vừa mới bắt đầu học y vào phòng phẫu thuật, ít nhất cũng phải được bệnh viện cho phép, còn phải xin phép cả bác sĩ chủ đạo, y tá trưởng, hắn khẳng định tốn không ít công sức.
Thiệu Vinh thoáng cái đã bị hắn làm cho cảm động, ngay cả ngón tay bị hắn nắm cũng bắt đầu nóng lên.
Vừa muốn ngẩng đầu lên cảm ơn hắn thì nghe hắn đột nhiên nói: “Vì thế con không cần ghen, tại sao lại không để ý tới ba?”
Chút cảm động vừa dâng lên lập tức chìm xuống, Thiệu Vinh ngượng ngùng nghiêng đầu đi, “Ai… Ai ghen với ông.”
Thiệu Trường Canh nhìn vẻ mặt cứng ngắc của cậu, không nhịn được cười cười, đưa tay sờ sờ đầu cậu, “Chậc, khờ quá.”
“. . . . . .” Mặt Thiệu Vinh đột nhiên đỏ bừng
Nếu hắn đã xác nhận là bạn ghen, cho dù bạn có giải thích thêm 100 lần là bạn không ghen, hắn cũng sẽ không để ý, tranh cãi với người mặt dày như hắn chỉ tự tìm khổ thôi.
Vì vậy Thiệu Vinh quyết định không cố giải thích nữa, im lặng mặc hắn nắm tay kéo đi.
Thiệu Trường Canh dẫn Thiệu Vinh tới bệnh viện của giáo sư Johnson, đây là lần đầu tiên Thiệu Vinh nhìn thấy vị giáo sư tài ba nổi tiếng trong giới ngoại khoa này. Ngoài dự đoán của cậu, ông ta không có quá mức nghiêm túc như nhiều danh nhân khác, ngược lại còn rất thân thiện, không tự cao tự đại một chút nào.
Thầy trò hai người gặp mặt nhau thì rất nhiệt tình ôm một cái, sau đó Thiệu Trường Canh liền kéo Thiệu Vinh đến trước mặt ông, mỉm cười giới thiệu nói: “Đây là. . . . . . Thiệu Vinh nhà tôi.”
Thiệu Vinh lễ phép cúi người chào, “Xin chào, giáo sư Johnson.”
Tại sao đột nhiên có loại cảm giác. . . . . . Như đang ra mắt gia trưởng?
May là giáo sư Jonson rất hiền lành, ông chỉ cười híp mắt nói vài câu với Thiệu Vinh, cũng không có làm khó cậu, sau đó để hai cha con một mình trong phòng phẫu thuật.
Lúc chuẩn bị, Thiệu Trường Canh vừa thay quần áo vừa thấp giọng dặn dò: “Con đã học nguyên tắc giải phẫu vô trùng rồi phải không? Không được xoay lưng lại mặt vô trùng, nhớ không được phạm sai lầm.”
“Hiểu rồi.” Lần đầu tiên Thiệu Vinh vào phòng giải phẫu, tâm trạng vừa hồi hộp vừa hưng phấn, cậu nhanh chóng thay quần áo, rửa tay, sau đó nhìn gương đeo khẩu trang.
Thiệu Trường Canh nhìn toàn thân cậu bọc kín chỉ lộ ra mỗi cặp mắt, trong đôi mắt đen nhánh tràn ngập vui sướng, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu, hắn cảm thấy trong lòng mềm nhũn, mở miệng thấp giọng nói: “Qua đây, xoay lưng lại.”
Thiệu Vinh ngoan ngoãn xoay lưng lại, Thiệu Trường Canh chu đáo buộc lại vạt áo cho cậu.
Loại việc này vốn nên để y tá làm, hắn lại tự làm cho mình . . . . . Tâm tình thiệu Vinh có chút phức tạp, rồi lại cảm thấy có chút ngọt ngào.
Sau khi cẩn thận giúp Thiệu Vinh chỉnh lại quần áo xong, Thiệu Trường Canh cười cười nói: “Đi thôi.”
Hai người cùng đi vào phòng giải phẫu, nhìn thấy một người phụ nữ đang làm công tác chuẩn bị. Thiệu Vinh nhận ra cặp mắt của người nọ, cô ta chính là người ở trước cổng trường vừa nãy, Cindy con gái của Johnson.
Sau khi biết cô ta chỉ là sư muội của Thiệu Trường Canh, Thiệu Vinh dĩ nhiên sẽ không ghét bỏ cô ta như vừa rồi, hơn nữa cô ta mặc quần áo giải phẫu vào nhìn rất là thuận mắt . . . . . .
*ở đây chắc ý em Vinh là cô này mặc che kín người không lộ dáng người mẫu nên ẻm mới thấy thuận mắt ≖‿≖.
Cindy mỉm cười nhìn Thiệu Vinh một cái, sau đó quay đầu nói với Thiệu Trường Canh: “Được rồi, nơi này giao lại cho anh.”
Thiệu Trường Canh gật đầu nói: “Cảm ơn.”
Thiệu Vinh không ngờ sau khi nói xong cô ta liền trực tiếp đi ra.
Nói cách khác, cuộc giải phẫu này do Thiệu Trường Canh chỉ đạo sao? Hắn có bằng bác sĩ ở Anh?
Trong lòng Thiệu Vinh không khỏi cảm thấy bội phục, thì ra hắn tài giỏi như vậy, ở nước ngoài cũng trực tiếp chỉ đạo. . . . . .
Sau khi đeo bao tay vào, tầm mắt Thiệu Vinh đảo quanh phòng phẫu thuật một cái, định tìm kmột vị trí dễ nhìn để đứng, đột nhiên nghe Thiệu Trường Canh nói: “Tiểu Vinh, con cũng qua đây đi, làm trợ thủ của ba.”
“Tôi?” Thiệu Vinh có chút không dám tin.
Thiệu Trường Canh mỉm cười, “Ừ, đừng lo, ba sẽ ở bên cạnh trông chừng con.”
Hai người đứng đối diện mặt bàn phẫu thuật, rất nhanh bệnh nhân liền lâm vào trạng thái hôn mê, chuẩn bị bắt đầu giải phẫu, Thiệu Trường Canh thấp giọng nói: “Hôm nay phải cắt bỏ túi mật, con học giải phẫu túi mật chưa?”
Thiệu Vinh gật đầu: “Tuần trước học rồi.”
“Vậy nhìn kĩ nhé, nhìn rõ ràng kết cấu, chỗ không hiểu có thể hỏi ba.”
“Được.”
Thiệu Trường Canh cầm dao giải phẫu cắt một đường dưới xương sườn bụng bên phải, động tác vô cùng gọn gàng.
Vừa làm, hắn vừa kiên nhẫn giảng giải cho Thiệu Vinh, “Đây chính là màng bụng, giúp ba kẹp lại nơi này.”
“Được.” Thiệu Vinh nhận cái kẹp trong tay của hắn.
“Nơi này là ống mật chung, đây là ống dẫn mật, nhìn thấy không?”
Thiệu Vinh gật đầu: “Thấy!”
Quả nhiên ảnh trên sách so với thấy tận mắt khác biệt rất lớn, lần đầu tiên nhìn thấy các loại bộ phận trong cơ thể người khiến cho tâm tình Thiệu Vinh vô cùng hưng phấn.
“Baba, cái này là túi mật, cái phía dưới là ruột tá phải không?”
Thiệu Trường Canh ngẩn người.
Thằng nhóc này lại gọi baba tự nhiên như thế, xem ra bây giờ nó đã hoàn toàn không còn khoảng cách với baba này rồi. Sau khi xảy ra loại quan hệ xác thịt kia, nó còn có thể vô thức gọi baba như cũ, có phải chứng minh. . . . . . Thật ra cho tới bây giờ nó cũng không có ghét bỏ “baba” này không?
Gọi như vậy, hiển nhiên chính là thói quen lâu ngày mà ra.
Cũng chính là loại thói quen này mới càng chứng tỏ trong lòng nó để ý “baba” này bao nhiêu.
Quay đầu nhìn ánh mắt của Thiệu Vinh, nhìn con ngươi trong suốt tràn ngập thích thú khi lần đầu tiên được vào phòng phẫu thuật, nhìn cặp mắt đen nhánh kia đang mong đợi câu trả lời của mình.
Trong lòng Thiệu Trường Canh bất chợt cảm thấy mềm nhũn.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tiểu Vinh ngây thơ lại biết ghen, Thiệu cha ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng chắc sướng phát điên rồi đi!
Cha con cùng nhau làm phẫu thuật, tình tiết này lúc trước tôi đã nghĩ ra rồi, nhưng rốt cuộc viết tới đây thì mệt muốn chết~
Khoảng cách tới đại kết cục càng lúc càng gần, đợi làm xong công đạo cho thái tử bên kia, cha con hai người sẽ có thể kết thúc.
Phía sau có thể sẽ ngược thêm một lần cuối nha.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...