Thiệu Trường Canh lấy điện thoại từ trong túi, trên màn hình một loạt văn tự đập vào mắt.
“Tôi nhận được tin tức, thái tử đã về nước.”
Tin nhắn đến từ Tô Thế Văn vừa mới xuất ngoại, ngay lúc xế chiều năm giờ hơn ngày hôm nay.
“Không biết hắn có trả thù việc năm đó bị anh cả phản bội hay không, cậu nhất định phải cẩn thận bảo vệ tốt Tiểu Vinh.”
Đọc tin nhắn xong, Thiệu Trường Canh cơ hồ là lập tức từ bệnh viện lái xe đến trường học đón Thiệu Vinh, thế nhưng tìm mãi tìm mãi trong đám người vẫn không tìm được bóng dáng quen thuộc kia.
Gửi tin nhắn, chẳng có một hồi âm nào. Gọi điện thoại, vẫn là thanh âm máy móc làm người ta chán ghét ——
“Số điện thoại quý khách vừa gọi đã bị người sử dụng tắt máy.”
Đến khi toàn bộ học sinh trong Thập Nhất Trung đi hết, trong sân trường trống rỗng không còn một bóng người, lúc này Thiệu Trường Canh mới trầm mặc lái xe về nhà.
Thiệu Vinh không ở nhà, cũng không có ở nhà ông nội, không ở trường học, lại càng không ở bệnh viện. Con đi đâu rồi? Có khi nào xảy ra chuyện gì hay không? Có khi nào bị nhân vật thần bí tên “thái tử” kia bắt cóc hay không?
Thiệu Trường Canh không khỏi liên tưởng đến cái chết của Tô Tử Hàng.
Trong đầu xẹt qua ảnh chụp bị ngược đãi tàn bạo trước lúc lâm chung của anh ta. Trên thân thể không có chỗ nào lành lặn, miệng vết thương còn bị người cố tình hắt nước muối lên, chảy ra nùng dịch, ngực còn bị bắn năm phát, ra đi trong nỗi đau đớn sống không bằng chết.
Tô Tử Hàng nằm vùng ba năm nắm giữ chứng cứ phạm tội, đem tất cả thành viên trong Lam Dạ một lưới bắt gọn, ngoại trừ đám người buôn lậu nội tạng chỉ có mình thái tử là tẩu thoát được. Nếu vị thái tử kia trở về, nhìn thấy Thiệu Vinh và Tô Tử Hàng cơ hồ giống nhau như đúc, thấy con trai của kẻ phản bội đã hủy diệt toàn bộ cơ nghiệp của hắn. . . . . .
Hắn sẽ làm thế nào?
Trói lại hung hăng dùng roi quất, hay thậm chí dùng phương pháp tàn nhẫn hơn năm đó đã trừng phạt Tô Tử Hàng?
Thiệu Trường Canh không dám suy nghĩ tiếp khả năng đáng sợ kia.
Mỗi lần Thiệu Vinh không về nhà đều gọi điện thoại báo bình an cho hắn, hôm nay một câu còn chưa nói đã biến mất, đến 12 giờ rưỡi vẫn chưa trở lại, nhất định là đã xảy ra chuyện.
Suốt bảy tiếng đồng hồ từ 5 giờ rưỡi đến 12 giờ rưỡi với Thiệu Trường Canh mà nói dài như bảy thế kỷ, mỗi phút mỗi giây đều bị tra tấn tinh thần vừa thống khổ lại tuyệt vọng.
Không thể báo cảnh sát, mất tích chưa quá 24 giờ cảnh sát căn bản sẽ không để ý. Hơn nữa một khi báo rồi, nhất định sẽ liên lụy đến chuyện năm đó. Đi về nhà tìm ba, lại được Thiệu Thần báo rằng “ông nội và bác cả đã sang nước ngoài tham dự hội nghị học thuật”, còn điện thoại thì gọi mãi mà vẫn không thông.
Chỉ có thể một mình tuyệt vọng chờ đợi tin tức.
Nhiều năm như vậy, hắn xử lý chuyện gì cũng đều rất trấn định bình thản, duy chỉ có chuyện liên quan đến Thiệu Vinh mới làm hắn mất bình tĩnh, thậm chí sinh ra cảm giác sợ hãi “có thể nó đã xảy ra chuyện” mà trước giờ chưa từng có.
Vào một khắc điện thoại rốt cuộc vang lên, Thiệu Trường Canh thậm chí đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhận tin dữ.
Lúc nhận điện thoại, trong lòng bàn tay đổ một tầng mồ hôi lạnh.
Thế nhưng lại bất ngờ nghe được thanh âm của Thiệu Vinh, “Baba, thật xin lỗi, con tắt điện thoại.”
“. . . . . .” Lý do đơn giản đến buồn cười như thế.
Im lặng đi đến địa chỉ cậu bảo để đón cậu, lại thấy cậu cùng bạn học như không có việc gì đứng trong tuyết đùa giỡn, thấy bạn học kia nở nụ cười giúp cậu chỉnh lại khăn quàng cổ bị gió thổi loạn.
—— Đó là một hình ảnh vô cùng chói mắt.
Trong khi mình vừa lo lắng vừa sợ hãi đến sắp nổi điên, Thiệu Vinh lại cùng bạn học trò chuyện với nhau vui vẻ như không có việc gì, thật sự là quá châm chọc.
Kiềm chế cơn giận trong lòng, lưu cho cậu chút mặt mũi ở trước mặt bạn học, sau khi về nhà chỉ muốn biết lý do cậu không trở về nhà, lại bị cậu phẫn nộ chất vấn ——
“Con làm chuyện gì ba cũng muốn quản, con đã trưởng thành, con cũng cần có không gian của mình! Con là con của ba chứ không phải sủng vật ba nuôi, ba có cảm thấy mình rất bá đạo không?!”
Từng tiếng một, như dao găm sắc bén đâm vào trong lòng.
—— Thiệu Vinh, con vĩnh viễn cũng không biết, bảy tiếng này, ba vượt qua trong dày vò như thế nào.
—— Con vĩnh viễn sẽ không hiểu được, ba thật sự sợ hãi. . . . . . Mất đi con.
Không nghĩ sẽ nghe được những câu tổn thương người như thế từ trong miệng Thiệu Vinh, hắn liền quyết đoán dùng sức ngăn lại bờ môi của cậu, dùng loại hành động hôn nguyên thủy này để phát tiết cảm xúc.
“Ba điên rồi!”
Đây là kết luận cuối cùng của Thiệu Vinh.
Nhìn sắc mặt cậu nhăn nhó chạy đến phòng ngủ khóa cửa lại, đáy lòng Thiệu Trường Canh đột nhiên dâng lên một loại cảm giác thất bại vô lực.
—— Điên rồi?
Nếu sau bảy tiếng đồng hồ đứng ngồi không yên mà vẫn còn giữ được bình tĩnh, kia cũng không phải điều mà người bình thường có thể làm được. Không lập tức đem cậu ấn xuống giường trừng phạt, chỉ cường hôn một cái đã là quyết định rất bình tĩnh rồi!
Nhìn cửa phòng đóng chặt, Thiệu Trường Canh có chút bất đắc dĩ nhu nhu mi tâm.
Duy trì bình tĩnh thật lâu, cuối cùng vẫn không khống chế được, hoàn toàn bị đập vỡ.
Thiệu Vinh nằm trên giường trùm chăn kín mít, đem mặt vùi thật sâu vào trong gối, thân thể vẫn còn khẽ run rẩy.
Bị Thiệu Trường Canh cường hôn. . . . . Đây là chuyện đáng sợ nhất mà ngay cả trong ác mộng cậu cũng không nhìn thấy.
Trong miệng tựa hồ vẫn còn lưu lại hương vị của người đàn ông bá đạo kia, đầu lưỡi bị mút đến run lên tựa hồ mất đi tri giác, cảm giác khó chịu khi bị cường hôn hoàn toàn chẳng là gì so với khổ sở trong lòng.
—— Hắn rõ ràng là người cha mà mình tôn trọng nhất!
Mới đây thôi, mình vẫn còn rất đau lòng khi nghe hắn nói không phải là ba ruột mình, thậm chí còn suy nghĩ baba tốt như vậy sao có thể không phải thân sinh?
Sau mình lại tự an ủi, cho dù không phải thân sinh thì thế nào, hắn vẫn là baba tốt nhất trong lòng mình.
Nhưng hôm nay, hắn cư nhiên. . . . . .
Chẳng qua chỉ phản bác hắn vài câu, hắn liền dùng phương thức này để trừng phạt, có phải hơi quá đáng rồi không?
Hắn sao lại nghĩ đến chuyện hôn mình?
Trong lòng Thiệu Vinh loạn thành một đoàn, căn bản không suy nghĩ được rõ ràng.
Sáng hôm sau, Thiệu Vinh cố ý chỉnh đồng hồ báo thức đến tám giờ, cậu muốn ngủ muộn một chút, lệch với giờ đi làm của người kia. Nhưng trên thực tế, lúc 7 giờ rưỡi Thiệu Trường Canh rời giường Thiệu Vinh đã tỉnh như sáo, tối hôm qua đầu óc hỗn loạn căn bản cả một đêm chẳng thể ngủ.
Cậu vểnh tai nghe động tĩnh bên ngoài, nghe tiếng hắn vô toilet rửa mặt đánh răng, vô phòng bếp chuẩn bị bữa sáng, rồi trở lại phòng ăn kéo ra ghế dựa. . . . . . Cuối cùng, tiếng bước chân quen thuộc dừng tại cửa phòng cậu một lát, sau đó xoay người rời đi, tiếp theo vang lên tiếng cửa mở ra rồi đóng lại, chấm dứt tất cả âm thanh.
Lúc này, Thiệu Vinh mới nhẹ nhàng thở ra.
Cậu xuống giường mở cửa phòng ngủ, trong nhà trống rỗng, Thiệu Trường Canh quả nhiên đã rời đi.
Có điều làm cho Thiệu Vinh ngoài ý muốn là, trên bàn cơm còn đặt một ly sữa, còn có trứng ốp lết và bánh mì, bữa sáng vẫn còn bốc khói toả ra mùi thơm, hiển nhiên là cố tình để lại cho mình.
Phía dưới ly sữa chèn một tờ giấy, bên trên có một hàng chữ to ngay ngắn: “Ăn bữa sáng xong nếu thấy nhàm chán có thể xem phim.”
Bên cạnh tờ giấy còn có mấy cái đĩa, Thám tử Sherlock Holmes, The Shawshank Redemption, Bất Tử Chú Oán, RMS Titanic, Thiên Không Chi Thành. . . . . . Một chồng đĩa thật dày, phim kinh dị, phim trinh thám, phim tình cảm, thậm chí có cả phim hoạt hình, đầy đủ mọi thứ.
Mấy chữ “các loại gu tùy con chọn lựa” chu đáo, cùng với “phải ngoan ngoãn ở nhà xem phim” bá đạo.
—— Thật sự rất hợp với cá tính vừa dịu dàng lại cường thế của hắn.
Thiệu Vinh tâm tình phức tạp ngồi xuống ăn sáng, sau khi ăn xong nhàn rỗi nhàm chán, đành phải bất đắc dĩ lấy một cái đĩa từ trong chồng DVD ra xem. Xem một hồi cũng không dậy nổi hưng trí, lại đổi sang một đĩa khác, rốt cuộc phát hiện bất luận đổi sang loại phim nào, bản thân mình vẫn. . . . . . Không thể tập trung tinh thần.
Thậm chí lúc nhìn thấy trên màn hình chiếu cảnh nhân vật hôn nhau, trong đầu theo phản xạ sẽ xuất hiện khuôn mặt của Thiệu Trường Canh.
Hình ảnh tối hôm qua bị chế trụ gáy cưỡng hôn lại quấy rối thần kinh mẫn cảm của Thiệu Vinh.
Trên môi tựa hồ vẫn còn lưu lại độ ấm như muốn đốt cháy lý trí, cảm giác tê dại kì quái ở lưng cũng còn lưu lại rõ ràng trong đầu.
Chẳng lẽ mình là một thằng biến thái sao?
Cư nhiên nhớ rõ ràng từng chi tiết bị hắn hôn như vậy?
Có phải do lần đầu hôn người khác nên mặc kệ xúc cảm miệng lưỡi hay kích thích tinh thần đều khắc sâu quá mức thế này không?
Thiệu Vinh ngồi trên sô pha buồn bực cau mày.
Từng bộ từng bộ phim chiếu xong trước mặt, trong đầu thủy chung vẫn là một mảnh hỗn độn.
Đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại làm Thiệu Vinh bừng tỉnh, cậu cầm điện thoại, thấy trên màn hình hiển thị tên Thiệu Thần, bên tai truyền đến tiếng cười quen thuộc: “Tiểu Vinh, được nghỉ chưa?”
“Dạ rồi, ngày hôm qua vừa thi xong.”
“Vừa lúc, hôm nay anh cũng mới thi xong.”
“Thi tốt không?” Thiệu Vinh quan tâm hỏi.
“Đề thi rất biến thái! Ai, lúc đi thi tinh thần anh thật hỗn độn a, dù sao chỉ cần đạt đủ chuẩn là được rồi.”
“. . . . . . Khó vậy sao?”
“Khó kinh khủng a, ông thầy ra đề thi khẳng định là tâm lý biến thái! Thôi quên đi, không nói nữa, nói tới là anh lại bực!”
“Ách. . . . . .” Thiệu Vinh không biết nên an ủi thế nào mới tốt.
“Đúng rồi, được nghỉ, vậy em muốn về đây một chuyến không? Ông nội và ba anh ra nước ngoài họp rồi, hôm nay mẹ cũng ra ngoài tụ hội với bạn học, trong nhà không có người, em về chơi với anh một lát đi, một mình anh thật sự rất buồn chán.”
“. . . . . .” Dù sao tạm thời bây giờ cậu cũng không muốn đối mặt với Thiệu Trường Canh, qua nhà ông nội ở vài ngày cũng không phải là ý tồi. Thiệu Vinh gật gật đầu nói: “Được, lát em qua.”
Lúc ngồi xe tới Thiệu gia đã là năm giờ chiều, Thiệu Vinh gõ cửa, chỉ thấy Thiệu Thần mặc tạp dề bộ dáng như đầu bếp, trên mặt còn dính bột y như con mèo hoa.
Thiệu Vinh ngẩn người,”Anh đang làm gì vậy?”
Thiệu Thần dùng bàn tay đầy bột mì xoa mồ hôi ở trán, “Khụ khụ, học gói sủi cảo, em tới đây giúp anh.”
Thiệu Vinh kinh ngạc bị Thiệu Thần kéo vào trong nhà, lúc vào phòng bếp chỉ thấy trên mặt bàn bày một đống bột dính hồ hồ, xung quanh bột mì vẩy la liệt.
Thiệu Vinh nghiêm túc nhìn đống bột kia, “Anh đang nhào bột mì đấy à?”
Thiệu Thần nhíu mày, “Hỏi dư thừa, gói sủi cảo đương nhiên phải làm vỏ sủi cảo, làm vỏ sủi cảo đương nhiên phải nhào bột mì rồi.”
Thiệu Vinh im lặng một hồi rồi vạch trần vấn đề mấu chốt: “Thiếu nước.”
Thiệu Thần nhún nhún vai, “Lần đầu tiên ấy mà, khó trách vẫn chưa hiểu rõ, lần thứ hai chắc sẽ có kinh nghiệm, em tránh ra, để anh tới nhào.”
Thiệu Vinh nhìn Thiệu Thần một cái, “Thôi để em làm đi.”
Thiệu Thần kinh ngạc, “Em biết làm?”
Thiệu Vinh không đáp, mà là trực tiếp sử dụng hành động. Cậu rửa tay, cầm một cái tạp dề khác buộc vào, nhẹ nhàng vén lên tay áo bắt đầu nhào bột mì.
Biểu tình cậu cúi đầu nhào bột mì rất nghiêm túc, cứ như đang làm một tác phẩm nghệ thuật, đống bột dính dính ở trước mặt qua tay cậu giống như có linh tính, rất nhanh đã bị cậu nhào thành một đoàn tròn tròn. Hai tay thon dài phối hợp ăn ý nhào nhào khối bột mì kia, đống bột mì khô cằn trước mặt dần dần trở nên mềm mại bóng loáng.
Thiệu Thần không thể tin nhìn một màn này, rốt cuộc kinh ngạc cảm thán, “Em thật sự biết nhào bột?”
Biểu tình Thiệu Vinh thật bình tĩnh, “Ừm, em có nghiên cứu qua cách nấu ăn.”
Thiệu Thần càng không thể tin nổi, “Khụ khụ, xem ra anh phải học tập nhiều ở em. Bác hai cưng chiều em như vậy, anh còn tưởng rằng bác sẽ không cho em xuống bếp chứ! Không nghĩ tới em cư nhiên lại biết nấu ăn.”
“Ba. . . . .” Nhắc tới Thiệu Trường Canh, giọng điệu Thiệu Vinh có chút không được tự nhiên, “Năm ngoái không phải ba đi công tác suốt một năm sao? Một mình em ở nhà, cũng không thể ngày nào cũng kêu thức ăn bên ngoài, học từ từ rồi cũng biết nấu thôi.”
Thiệu Vinh một bên nói, một bên nghiêm túc nhào bột mì thành một đoạn dài dẹp, sau đó cắt thành từng mảnh nhỏ rồi tìm chày bắt đầu cán thành da sủi cảo.
Rất nhanh, bột mì trong tay cậu đã biến thành mấy miếng da sủi cảo mỏng, Thiệu Thần trầm trồ nhìn cứ như đang xem ảo thuật thần kì.
Thiệu Thần đứng bên cạnh nhịn không được khích lệ: “Con gái nhà ai gả cho em thật sự rất có phúc, Tiểu Vinh.”
Tai Thiệu Vinh đỏ bừng, “Đừng nói nhảm.”
Từ nhỏ Thiệu Thần đã thích khi dễ Thiệu Vinh, thấy lỗ tai cậu đỏ, ý xấu lại càng bùng phát, “Này này, nói thật với anh đi, em ở trường có lén lút quen với bạn gái nào không? Đúng rồi, em có thử hôn qua chưa?”
“. . . . . .” Thiệu Vinh không nói chuyện, nghe nhắc đến từ “hôn”, thân thể lại phát sinh phản xạ có điều kiện bắt đầu trở nên khẩn trương.
Thiệu Thần còn muốn tiếp tục truy vấn, di động đột nhiên vang lên, vừa nhìn tên hiển thị trên màn hình, thái độ cợt nhả lập tức biến thành cung kính giống như binh lính bị thủ trưởng kiểm duyệt, cầm điện thoại ngoan ngoãn nói: “Bác hai.”
Lưng Thiệu Vinh nháy mắt cứng ngắc.
“Dạ, con vừa thi xong. Thi . . . . . . Ách, cũng tạm được.” Biểu tình Thiệu Thần thật nghiêm túc.
Thiệu Vinh làm bộ như không có gì tiếp tục cán da sủi cảo, lỗ tai lại dựng thẳng lên lén nghe bọn họ nói chuyện.
“Bác nói Tiểu Vinh hả?” Thiệu Thần nhìn Thiệu Vinh liếc mắt một cái, “Em nó đang ở chỗ con này. À, tụi con đang gói sủi cảo.”
Thiệu Vinh tựa hồ nghe được đầu bên kia điện thoại truyền tới tiếng cười trầm thấp của Thiệu Trường Canh, giống như đang hỏi: “Nó cũng biết làm sao?”
Thiệu Thần nghiêm trang nói: “Bác hai, bác đừng xem thường Thiệu Vinh chứ, em nó đang cán da sủi cảo nè, cán tốt lắm. Đúng rồi bác hai, bác tan tầm chưa? Muốn qua đây ăn chung không?”
Thiệu Vinh vội vàng quay đầu nhìn về phía Thiệu Thần, dùng ánh mắt nhờ nhắn giùm ý cự tuyệt.
Thiệu Thần nhìn ánh mắt Thiệu Vinh sửng sốt một chút, sau đó mới bừng tỉnh đại ngộ nói: “Bác hai bác tới đi, Thiệu Vinh nó nói rất muốn trổ tài nấu ăn ở trước mặt bác.”
“. . . . . .” Ánh mắt của em rõ ràng biểu đạt ý cự tuyệt mà.
Thiệu Thần cúp điện thoại, quay đầu mỉm cười nói: “Tốt lắm, anh nhìn là biết em nhất định muốn bác hai tự mình đến nếm thử tài nghệ của em rồi. Hả? Em đang nghĩ gì thế? Sao da sủi cảo này lại biến thành hình sáu cạnh?”
“. . . . . .” Thiệu Vinh thật sự rất muốn cầm chày cán bột đánh cho tên nói lung tung này bất tỉnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...