Quan Sam không kháng cự, để mặc người đàn ông xa lạ kéo cô lên xe, cũng không thể phủ nhận cô có chút tò mò với anh chàng khó hiểu này, bị cô cắt đuôi còn có thể một lần nữa tìm tới cửa, lại mở miệng kêu cô một tiếng "phóng viên" làm cô thật sự rất hiếu kì.
Hơn nữa dáng vẻ còn đẹp trai như vầy.
Mạnh Khâm ngồi trên ghế lái, cài dây an toàn, khởi động động cơ, phanh tay, ly hợp, chân ga một loạt động tác thuần thục.
Quan Sam nhếch khoé miệng, cố ý làm quá động tác cài dây an toàn, liếc anh ta một chút, góc nghiêng khuôn mặt có đường nét hài hoà nghiêm nghị, thật giống một pho tượng.
À há! Kỹ thuật lái xe thế này xem ra cũng là tay lão luyện đây.
Anh lái xe nhanh mà ổn định, khớp xương rõ ràng lại nhỏ dài đẹp mắt. Tay lười nhác đặt trên bánh lái, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, chạy ra đường lớn mới quay lại nói với Quan Sam: "Chỉ cần cô đưa máy chụp hình cho tôi, bao nhiêu tiền cũng được hết."
Quan Sam nhìn về phía anh, cũng đúng lúc đối phương đang liếc nhìn cô một cái, vẫn với bộ mặt vô cảm. Cô cười cười bày ra dáng vẻ suy nghĩ nghiêm túc.
Một lúc lâu sau đó Mạnh Khâm mới lên tiếng: "Nghĩ xong chưa?"
"Nghĩ kỹ rồi". Quan Sam mím môi khẽ gật đầu, dừng một chút mới nói: "Không bán."
Xe thắng gấp, Quan Sam đổ người về phía trước bị dây an toàn kéo ngược trở lại, Mạnh Khâm thuận tay tháo dây an toàn tiến tới gần Quan Sam, giọng nói cũng dần dần trầm xuống: "Cô phóng viên, đừng ép tôi động thủ."
Quan Sam thuận tay tháo dây an toàn, hoàn toàn thờ ơ trả lời: "Được thôi."
Bầu không khí trong xe quỷ dị mà căng thẳng, nếu giờ phút này có người thứ ba trong xe chắc sẽ bị khí lạnh của hai người toả ra mà chết rét mất.
Mạnh Khâm đã truy tìm dấu vết của cô gái trước mặt nhưng nếu không phải ngẫu nhiên nhìn thấy cô ở cổng bệnh viện, chỉ sợ đến lúc tin tức bị tung ra vẫn không tìm được người.
Lại nhìn qua cô, phát hiện túi xách trên người đã sớm không cánh mà bay, chắc là giấu đi rồi, khi nãy chạm trán còn phát hiện cô có võ. Không biết người nào ở tuần san bát quái lại hạ mình mời một người không giống paparazzi thế này.
Anh đành phải chịu đựng để thương lượng với cô, dù gì lúc này cô đang chiếm quyền chủ động vì đồ nằm ở trong tay cô, mà bản thân cô cũng ngầm thừa nhận chuyện này càng khiến anh chắc chắn cô có ảnh chụp. Nhưng mà cô gái này quả thực giữ được sự bình tĩnh, từ lúc bắt đầu đã bày ra dáng vẻ anh có thể khó dễ tôi được chắc, lại còn hung hăng kiêu ngạo nữa.
"Nói đi, điều kiện là gì?" Anh nhượng bộ, nói cho cùng động thủ với con gái anh không làm được.
Quan Sam cười nhẹ một tiếng, hoá ra là kẻ nhát gan, không còn chút hứng thú vì vậy liền rời đi. (Editor: Thanh niên hù doạ đòi động thủ nếu không đưa máy ảnh, sau lại rút lời hạ mình hỏi điều kiện, thế nên mới bị chị Quan chê nhát gan haha)
Cô không nói một lời, vuơn tay đè tay khoá, thuận tay mở cửa, chân dài một bước xuống xe, trở tay đóng cửa đầu cũng không ngoảnh lại, đi lên phía trước nâng tay phải lên vẫy vẫy với người đàn ông đang ngồi trong xe ở sau lưng.
Bây giờ chỗ này cách bệnh viện rất xa, lúc nãy cô chỉ tính tới khoa cấp cứu hỏi thăm tình hình của người phụ nữ mang thai kia thôi cho nên để túi xách lại trong xe, sờ túi quần, cô yên lặng đi đến trạm xe bus cách đó không xa, ôm tay chờ xe đến.
Trời đã hoàn toàn tối hẳn, đèn đường mờ nhạt, ánh sáng từ các toà cao ốc lấp lánh, xe bus đi gần một tiếng đồng hồ cuối cùng cũng đến bệnh viện Vân Hoa. Tìm được xe trong bãi đậu, cô cầm lấy túi du lịch không lớn từ ghế sau quàng lên lưng, nhanh chóng đi đến căn tin của bệnh viện.
Muốn ăn miếng cơm thật chẳng dễ dàng chút nào.
Phòng ăn lớn của bệnh viện ở lầu một lúc này đã yên tĩnh hơn nhiều nhưng người qua lại vẫn không ít. Quan Sam bưng đĩa thức ăn tìm được vị trí không người gần cửa sổ, ngồi xuống, bỏ túi du lịch ra đặt ở bên cạnh, bắt đầu vùi đầu ăn cơm.
Chỉ chốc lát sau, một người đàn ông trung niên ngồi xuống đối diện cô, áo sơ mi màu lam cài cà vạt sọc, mái tóc hoa râm được chải cẩn thận tỉ mỉ, dấu vết năm tháng đã vương trên khuôn mặt ông nhưng vẫn không lấn át được thần thái sáng láng, nếp nhăn xuất hiện nơi khoé mắt đang mỉm cười nhìn cô.
"Thầy à, sao thầy lại nhìn em một cách trần trụi như thế, người khác sẽ hiểu lầm đấy." Quan Sam từ tốn để đũa xuống, nhấp một miếng nước cam mới chậm rãi mở miệng.
Giản Nhạc An trừng mắt liếc Quan Sam: "Em vừa về là chạy ngay đến căn tin, cái tật xấu này lúc nào mới có thể thay đổi được hả."
"Không thay đổi được đâu ạ" Quan Sam cười rộ lên, trên gương mặt thấp thoáng lúm đồng tiền không nông không sâu, vừa đẹp.
"Sao không đến căn tin cho nhân viên, em chạy ra đây hóng hớt chuyện gì?"
"Chia ngọt sẻ bùi với thiên hạ mà". Quan Sam nhướng mày: "Vả lại em vẫn chưa phải nhân viên chính thức."
"Xấu tính." Giản Nhạc An bất đắc dĩ cười, cô là học trò nhỏ ông đắc ý nhất cũng là người khiến ông đau đầu nhất: "Em đã đồng ý với thầy rồi cho nên phải cho thầy một con số chính xác, bao lâu thì báo danh?"
"Thầy ơi, em vừa mới hạ cánh liền bị thầy tóm được, thầy gắn thiết bị theo dõi trên người em sao."
"Muốn làm loạn à." Giản Nhạc An khẽ gõ đầu Quan Sam.
Quan Sam xoa xoa đầu nở nụ cười: "Không vội đâu, em hôm nay mới xuống máy bay, cũng phải nghỉ ngơi hai ngày mới đúng phải không ạ."
"Còn đòi nghỉ ngơi nữa, em ở MSF sao không thấy yếu ớt như thế."
Nói đến đây Giản Nhạc An có chút tức giận, đứa học trò này của ông khiến ông bên này đắc ý, bên kia lại làm ông rất rất mất mặt, ông cả đời này nhận đệ tử không nhiều, toàn là người tinh anh nhưng vẫn không có ai có thể so với con bé thiên tài này.
Cứ tưởng rằng nó có thể kế thừa y thuật của mình làm cho Vân Hoa phát triển rực rỡ. Nhưng người tính không bằng trời tính, nha đầu này tốt nghiệp xong liền đi Mỹ học chuyên sâu, sau thuận lý thành chương (1) gia nhập MSF. Ngay từ đầu nó đã không đặt bản thân trong kế hoạch của ông khiến ông có chút tức giận, một thời gian dài suy nghĩ cẩn thận cũng cảm thấy đây là chuyện tốt, con bé Quan Sam bản lĩnh như thế đương nhiên phải giúp đỡ thêm nhiều người cần bọn họ giúp đỡ chứ, vì thế chuyện này cứ như vậy mà qua đi.
Thế nhưng qua vài năm không biết con bé lại lên cơn điên gì, đang là hạt giống của khoa giải phẫu thần kinh lại hết lần này tới lần khác đòi chuyển qua khoa chỉnh hình, còn chạy tới bệnh viện khác nhậm chức, làm ông tức giận một hồi, sau đó cũng không thuyết phục được cộng thêm Quan Sam ở khoa chỉnh hình làm rất tốt đành khẽ cắn răng nhịn cho qua.
Tận tình khuyên bảo nhiều năm rốt cuộc cũng đem được người trở về nhưng con bé lại bày ra dáng vẻ thờ ơ, cần nghỉ ngơi, nói coi có tức không cơ chứ.
"Ấy, đừng trừng mắt với em" Quan Sam buồn cười nhìn dáng vẻ dựng râu trừng mắt của Giản Nhạc An: "Ngày mai em đến trường một chuyến, thầy có hài lòng không ạ?
Giản Nhạc An vừa nghe đôi mắt sáng lên: "Em đồng ý với trường rồi hả?"
"Vâng" Quan Sam gật gật đầu, một nhà toán học thiên tài từng nói truyền đạt tri thức cũng chính là truyền đạt điều trái tim cảm nhận được, giáo dục cũng quan trọng như cứu người vậy.
"Như thế này còn nghe được." Giản Nhạc An hài lòng gật đầu.
Quan Sam cười cười, dùng tay che miệng tiến đến bên cạnh Giản Nhạc An cố ý hạ thấp giọng: "Thật ra là do căn tin nhà trường ăn ngon thôi ạ."
Dáng vẻ tươi cười của Giản Nhạc An cứng đờ, lập tức liếc Quan Sam một cái, lời này ông đỡ không nổi.
Quan Sam thấy thầy bó tay nhìn cô, cũng không nói giỡn nữa, đẩy đĩa thức ăn qua bên trái, mở miệng nói: "Em còn chưa tìm được phòng, tối nay em ngủ ở đâu đây thầy?"
"Đến kí túc xá của trường ở tạm trước, đến khi tìm được phòng thì dọn qua cũng được." Giản Nhạc An chỉ cần Quan Sam chịu trở về, những chuyện khác đều dễ dàng thương lượng.
"Cũng được" Quan Sam gật đầu, cô có thói quen chạy khắp nơi không cố định một chỗ, cho nên vẫn không mua nhà mà chỉ thuê phòng ở gần bệnh viện thôi.
Giản Nhạc An bất đắc dĩ lắc đầu, nha đầu này lúc nào cũng có bộ dạng vô ưu vô lo như thế, nhưng ông biết rõ cô bé có một trái tim lương thiện.
"À, đúng rồi" Quan Sam bỗng dưng ngẩng đầu nhìn về hướng Giản Nhạc An: "Hôm nay em tình cờ gặp một người phụ nữ có thai, hẳn là bệnh tim bẩm sinh. Tình trạng của cô ấy không thích hợp mang thai, nhập viện ở Vân Hoa."
"Thế nào, lại ngứa ngáy với khoa tim mạch hả?" Giản Nhạc An thấy khi Quan Sam nói đến việc này thì ánh mắt đều toả sáng.
Quan Sam vừa nghe vừa bới cơm, cười haha một tiếng: "Ngứa thiệt đó, hôm nào em lượn qua đó mấy vòng, đã qua tay đâm nghiện."
"Con bé này, lúc nào cũng không đứng đắn" Giản Nhạc An quả thật bó tay với cô học trò nhỏ.
...
Đại học Dung Việt của bệnh viện Vân Hoa bồi dưỡng không ít người tài trong giới y học, là bệnh viện số một số hai trong nước, cũng là trường cũ của Quan Sam.
Khoảng cách từ bệnh viên Vân Hoa đến trường đại học chỉ có mấy phút đi bộ, Quan Sam không lái xe qua đó mà đi bộ qua, cầm trong tay chìa khoá kí túc xá thầy giáo đưa cô.
Sinh viên trong trường đại học tới lui rất nhộn nhịp, con đường rợp bóng cây ngô đồng nở hoa thơm ngát, đài tuyên thệ, bia đá biểu tượng sự chuyên tâm, tất cả những dấu mốc ấy đều không thay đổi, vẫn đứng sừng sững nghênh đón, tiễn chân biết bao thế hệ sinh viên.
Dưới ánh đèn đường vàng nhạt, ngẫu nhiên có vài sinh viên chú ý thấy nữ sinh xinh đẹp đang đeo túi du lịch đi bộ trong khuôn viên trường. Túm tụm một đám bàn tán rôm rả, lúc đi ngang qua cô thì nhịn không được nhìn thêm vài lần, cảm thấy có chút quen mắt. Cũng có vài nam sinh mạnh dạn đến bắt chuyện làm quen đều bị Quan Sam cười trừ cho qua.
Cô đến cuối con đường rợp bóng cây, đi tới đường nhỏ phía bên phải, một bên là bãi cỏ, một bên là những căn nhà thâm thấp, giữa mỗi căn đều có một lối đi nhỏ tối, quanh co khúc khuỷu, nếu chưa quen thuộc rất dễ lạc đường.
Quan Sam chính xác là cần một nơi như thế này, đêm tối đưa đến cho cô một kẻ theo đuôi, cô càng đi càng nhanh, lách mình nhảy vào hàng hiên bên cạnh, dựa lưng vào tường nghe tiếng bước chân từ xa đang đến ngày càng gần.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, người trong tường đánh tới một đòn, người ngoài tường nắm cổ tay của đối phương, đứng tại chỗ giằng co, không ai chiếm được ưu thế.
"Lại là anh." Quan Sam hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu liếc nhìn đối phương, đèn đường chiếu tới lộ ra bãi cỏ bên cạnh.
Mạnh Khâm buông Quan Sam ra, ánh mắt rơi lên túi du lịch trên lưng cô, giọng điệu lạnh lùng: "Tôi chỉ cần máy chụp hình."
Quan Sam quan sát anh chàng trước mặt, hoá ra không phải là kẻ hèn nhát mà là có sách lược cả. Cố ý thả cô đi để bám theo nguyên đoạn đường đến tận chỗ này, nhằm chờ cô mang theo túi du lịch, mà mục tiêu chính là máy chụp ảnh ở bên trong túi. Cuối cùng cô đã chụp phải ảnh gì khiến cho anh ta kiên nhẫn đuổi theo còn mở miệng gọi một tiếng "phóng viên" nhỉ?
"Muốn lấy máy chụp hình thì có thể, tuy nhiên anh phải nói cho tôi biết lý do chứ?"
Không nghĩ tới khoé miệng người đàn ông này khẽ nhếch lên cười lạnh: "Biết rõ rồi mà còn cố hỏi."
Quan Sam vòng hai tay trước ngực, khẽ tựa vào một bên tường, bỗng nhiên cười một tiếng: "Trai đẹp, nói thật đi, có phải anh vừa ý tôi không?"
Mạnh Khâm nhìn ra cô nàng phóng viên cố ý làm khó dễ anh, rất nhiều chiêu trò của phóng viên anh đã chứng kiến, tuy nhiên sau đó anh không cần ra mặt đều được giải quyết trong êm đẹp. Lần này chính xác chỉ có mỗi anh thấy mặt cô nên đành phải tự mình thân chinh. Nhưng cô ta mặn ngọt đều không ưa còn rất thông minh, biết lợi dụng hoàn cảnh ở trường học để ẩn nấp, khiến người khác không thể nghĩ ra được.
"Tôi đã nói rồi, cô ra điều kiện gì đều được cả." Anh từ trên cao liếc xuống nhìn Quan Sam: "Vẫn là câu nói cũ, tôi chỉ cần máy chụp hình."
Quan Sam vẫn duy trì dáng vẻ tươi cười đẹp mắt như cũ, đem túi trên lưng quăng xuống, đứng thẳng nhìn về phía đối phương: "Được, đánh nhau một trận đi."
"Tôi không đánh phụ nữ" Mạnh Khâm thản nhiên nhìn cô gái trước mặt.
"Nhưng tôi lại đánh đàn ông." Vừa nói xong, Quan Sam liền đá chân qua bên cạnh quét tới.
Trong sân trường tiếng cười nói trò chuyện xen lẫn tiếng nhạc thấp thoáng lúc lớn lúc nhỏ, hết lần này tới lần khác ẩn trong bóng tối của ngôi nhà thâm thấp bên này, tựa như không có một bóng người, chỉ có âm thanh đánh nhau của nam và nữ.
Quan Sam chiêu nào chiêu nấy ra tay rất độc ác, Mạnh Khâm gặp chiêu phá chiêu, động tác cực kì dứt khoát, không ra chiêu chỉ tránh chiêu, gặp chiêu phá chiêu.
"Anh đánh thắng tôi thì máy chụp hình thuộc về anh." Hai người tạm dừng giằng co một lúc, Quan Sam bất thình lình nói ra điều kiện.
Mạnh Khâm vừa nghe mày kiếm dựng lên, đưa hai tay bày ra tư thế: "Nói lời giữ lời?"
Quan Sam đem áo khoác lông cởi ra ném sang một bên, nâng hai tay nắm thành quyền lên: "Tuyệt đối chắc chắn."
Chú thích:
(1) Thuận lý thành chương: chuyện xảy ra là điều hợp lý, hiển nhiên, thuận lợi thực hiện được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...