Ý Râm Vạn Tuế


Đi vào "con đường chuyên dụng dành cho người ăn cắp khoáng thạch", đi thẳng một đường, cuối đường là một cái kho vắng vẻ, trước kho có một cái cửa sắt, xuyên qua cửa sắt, có thể thấy rõ được bên trong có một cái bàn lớn, trên bàn có vài cái hộp thủy tinh được lắp đặt dưới những thiết bị máy móc không biết tên, mà trong hộp thủy tinh dùng một dịch thể không rõ để ngâm một cục đá kim sắc.
"Đó là kim quáng thạch sao?' Tiểu Niếp ôm lấy cửa sắt, hưng phấn kêu lên.
"Ừ! Khẳng định là đúng vậy, thưa chủ nhân!" Dương Dạ đáp lại, trong lòng cười trộm : Hàng giả đúng là giống thật!
Tiểu Niếp gấp gáp dùng hai tay túm lấy cửa sắt mở ra, à đúng rồi quên nói nữa, cái cửa sắt này vốn không có khóa, cho nên khi Tiểu Niếp dùng sức kéo ra, thì cánh cửa bật bay ra ngoài, cũng may là Dương Dạ nhanh tay lẹ chân, vội vàng đứng vững phía sau đón lấy Tiểu Niếp vào lòng.

Tiểu Niếp kinh hoảng hét lên một tiếng, phát hiện ra không có chuyện gì, trợn mắt nhìn, thấy mình đang nằm trong lòng Dương Dạ, mặt liền đỏ lên, lập tức xoay người đứng dậy, nhẹ nhàng nói một câu : "Cảm ơn!"
Dương Dạ cười cười, vừa rồi làm anh hùng cứu mỹ nhân ôm một cái, làm cho hắn vô tình chạm vào ngay chổ "hot" nhất của Tiểu Niếp, cái cảm giác vừa chạm vào liền thấy mềm mại co giãn vô cùng này, làm cho Dương Dạ quyết định ngay tại chổ rằng trên đường trở về, mặc kệ là phải trả giá bao nhiêu, mặc kệ là phải uống bao nhiêu nước biển, cũng nhất quyết không để cho nước dính vào bàn tay này được!
Chỉ tiếc là, ước mơ luôn tốt đẹp, nhưng sự thật lại luôn luôn kém xa ước mơ khoảng ... trăm ngàn lần, Dương Dạ không ngờ rằng trong hạnh phúc vô tình "bóp" phải như vậy, càng không ngờ rằng trên đường trở về ... Ơ ... nguy hiểm thật, xém tí là tiết lộ thiên cơ rồi ... thôi tiếp tục nội dung chính đi.
Nếu cửa sắt không khóa, vậy Dương Dạ và Tiểu Niếp liền đi vào dễ dàng hơn, lúc đi vào trong, Tiểu Niếp nhìn cái hộp thủy tinh cùng các máy móc kỳ lạ kia từ trên xuống dưới, không biết nên ra tay thế nào, Dương Dạ cười cười, kéo Tiểu Niếp qua một bên, sau đó giơ tay lên định đập bể cái hộp thủy tinh thì liền bị Tiểu Niếp cản lại : "Dừng tay! Lý Phôi! Ngươi không biết chất lỏng bên trong hộp thủy tinh là gì mà!"
Dương Dạ khẽ cười trộm, sua đó ngẩng đầu lên thở dài một hơi, nghiêng đầu nhìn Tiểu Niếp một cái, sau đó làm ra vẻ mặt dứt khoát, dũng cảm toàn thân, nói : "Chủ nhân, vì người, tôi nguyên ý ..." Nói xong liền giơ nắm tay lên, đập mạnh xuống hộp thủy tinh bên dưới.
"Ầm!" Một tiếng, hộp thủy tinh nát bấy, cục đá bên trong lăn lốc xuống đất, Dương Dạ cũng kêu "ai da" lên một tiếng, ngồi xổm xuống đất, ôm lấy nắm tay mình, làm ra vẻ mặt đau đớn vô cùng.
Tiểu Niếp ở bên cạnh ngẩng ra, vội vàng chạy tới, cúi ngồi xuống túm lấy vai của Dương Dạ, hỏi : "Làm sao vậy? Lý Phôi, ngươi không sao chứ! Ngươi đừng làm ta sợ!"
Dương Dạ tiếp tục làm ra vẻ mặt đau đớn không thể chịu đựng nổi, chợt đứng dậy, đẩy mạnh Tiểu Niếp ra, hô to : "Mau tránh ra! Chủ nhân! Còn một khối, để tôi đập luôn!"

Vừa nói xong, không để ý đến sự kinh hoàng và sự ngăn cản của Tiểu Niếp, lại giơ nắm tay lên đập "rầm rầm" trong phòng, đập nát toàn bộ hộp thủy tinh trong phòng. Sau đó, Dương Dạ dậm hân ưỡn ngực đứng giữa những mảnh vụn đó, thở phì phò liên tục, biểu tình trên mặt càng lúc càng đau đớn, nắm chặt bàn tay vừa mới đập vỡ các hộp thủy tinh, bỗng nhiên quỳ một gối xuống, cúi đầu thật sâu xuống đất.
"Lý Phôi! Ngươi làm sao vậy? Ngươi không sao chứ? Mau để cho ta nhìn xem!" Tiểu Niếp la hoảng lên, âm thanh đã hầu như muốn trở thành khóc nức nở.
Dương Dạ cau mày, hơi mở mắt ra, cắn chặt hàm răng thấp giọng nói : "Không cần lo cho tôi, khoáng thạch quan trọng hơn!"
"Không được! Ngươi để cho ta nhìn xem! Tay ngươi rốt cục là bị cái gì!" Tiểu Niếp thật sự rất sốt ruột, loạng choạng cầm lấy tay của Dương Dạ, khẩn trương không chiu nổi.
"Tôi ... không sao, chất lỏng này, có khả năng có độc ... thấm vào da .... Nhưng mà, tôi có thể vận khí chống đỡ!" Dương Dạ giãy dụa, nói gián đoạn, vừa nói chuyện vừa run cổ một cái, làm ra vẻ đau đớn vạn phần :" Chủ nhân, đưa túi cho tôi, mau lên!"
"Lý Phôi, ngươi ... ngươi sẽ không chết chết, ngươi không được chết đấy!" Tiểu Niếp thực sự đã khóc thành tiếng, ngồi xổm xuống bên cạnh Dương Dạ, một tay thì đỡ lấy cánh tay hắn, tay còn lại thì lau mắt.

"Mau đưa cho tôi! Một hồi nữa cảnh vệ sẽ đến!" Dương Dạ giãy dụa kêu to, sau đó đoạt lấy cái túi trong tay của Tiểu Niếp, làm ra vẻ dùng hết sức lực, lảo đảo đi lại trong phòng, đem những khối đá trên bàn bỏ vào trong túi.
Tiểu Niếp lau mặt, nghẹn ngào đứng lên chuẩn bị hỗ trợ, thì lại bị Dương Dạ quát : "Không được động vào! Trên đá có độc!"
Tiểu Niếp ngây dại ra, nước mắt lại chảy xuống từ khóe mắt, kinh ngạc nhìn Dương Dạ, nghẹn ngào hỏi : "Vậy ... Lý Phôi... ngươi ..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui